Chương 88
Xương Đông hỏi ông ta “Sao lại khuyên chúng tôi mặc kệ, còn nói rất nguy hiểm?”.
Thần Côn đáp: “Trước hết, nếu các cậu không có bản lãnh thì đừng động vào việc này…”.
Diệp Lưu Tây ở bên cạnh hừ một tiếng.
“Tiếp nữa, từng có lời đồn Ngọc Môn Quan và Dương Quan đối lập nhau, thực ra phải gọi là Âm Quan mới đúng. Người nhập Quan liền biến mất, thật ra là do đã tiến vào Âm Quan, âm dương đoạn tuyệt, không còn ai có thể ra ngoài”.
Xương Đông thắc mắc: “Vậy con Rối bóng…”.
Thần Côn nhấn mạnh: “Cậu chú ý lời tôi nói một chút, tôi nói ‘người’ cơ mà, con Rối bóng có được tính là người không? Người Quan nội không thể ra ngoài, xuất Quan một bước huyết chảy cạn cơ mà; chưa kể lúc ban đầu thiết lập cửa ải đã có dụng ý ngăn cản này, cậu nghĩ người ngoài có thể tùy tiện đi vào chắc?”.
“Cho dù là cơ duyên xảo hợp đi vào được thì chắc gì đã ra được? Dù sao tôi hỏi thăm lâu như vậy nhưng chưa từng nghe nói có ai đi vào. Như vậy nghĩa là có hai khả năng: hoặc là vào không được, hoặc là đi vào không thể đi ra”.
“Vậy còn không nguy hiểm sao? Đi vào là sẽ không thể gặp lại bạn bè, nhưng tôi đây còn nhiều bạn bè lắm”.
Đường Mập đứng bên chẹp miệng: cái con người lạnh lùng kiêu ngạo không cởi mở này mà dám tự nhận là nhiều bạn bè, xem ra bạn bè của gã cũng có gu mặn quá.
Đó là tất cả thông tin Thần Côn có thể cung cấp.
“Tôi không biết các cậu là ai, nhưng nếu đã thông qua Liễu Thất tìm được tôi thì cũng coi như có chút duyên phận, những gì tôi biết đều nói với các cậu cả… Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, các cậu định làm gì vậy?”.
Xương Đông không mở miệng nhưng Diệp Lưu Tây lại bỗng nhiên lên tiếng, nói to: “Nhập Quan”.
Thần Côn giật mình: “Vậy sao được…”.
Diệp Lưu Tây ngắt điện thoại.
Xương Đông và Đường Mập đều trố mắt quay sang nhìn cô.
Diệp Lưu Tây ngạc nhiên hỏi: “Làm sao, người này mồm năm miệng mười, tôi nghe phát mệt. Mà hắn cũng nói rồi, những gì hắn biết đều đã nói cho chúng ta, vậy dây dưa với hắn làm gì?”.
Xương Đông nói: “Cô có chắc sau này sẽ không cần hắn giúp không?”.
Đường Mập cũng vội giành lấy di động: “Đúng đó Chị Tây, mua bán không thành cũng còn tình nghĩa, khó lắm gã mới chấp nhận thêm bạn với em đấy, đừng để hắn xóa em luôn”.
Diệp Lưu Tây tỉnh bơ: “… Sao đâu, lấy số mới kết bạn lại là được”.
…
Cả đoàn tiếp tục lên đường.
Xương Đông một đường trầm mặc, sau khi hội họp cùng bọn Đinh Liễu anh thả Đường Mập xuống xe, sau đó đổi chỗ với Diệp Lưu Tây: “Cô lái giúp tôi một đoạn, tôi cần nghĩ vài chuyện”.
Diệp Lưu Tây ngồi trên ghế lái, cúi đầu cài dây an toàn, lại thuận miệng hỏi: “Không thể vừa lái xe vừa nghĩ à?”.
“Lái xe thì phải tập trung”.
Diệp Lưu Tây không dám nói bản thân thường xuyên vừa lái xe vừa nghe nhạc lại còn làm đủ thứ chuyện linh tinh khác, trong lòng cô nghĩ Xương Đông thật quá cứng nhắc, song ngẫm một chút lại thấy con người anh như vậy càng khiến người ta cảm thấy an toàn.
Sự việc Sơn Trà Đen năm đó thực sự hủy hoại danh tiếng của Xương Đông. Anh thật ra rất cẩn thận, không hề tắc trách lơ là.
Thế nhưng có lẽ đời này anh chẳng thể rửa sạch tai tiếng được. Không phải anh không đủ khả năng mà vì những kẻ nấp sau bàn phím dùng con chữ làm vũ khí đâm chọc lên án anh - những kẻ đấy vốn dĩ chẳng quan tâm tới chuyện này.
Bỏ đá xuống giếng là việc quá dễ dàng, chỉ cần cầm cục đá mà ném, nhưng muốn vớt lên phải bỏ công lội nước vớt lên. Thế nên đa phần người ta cứ mặc kệ, coi như chưa từng ném viên đá ấy; dù sao cũng đã sớm chìm sâu dưới đáy nước.
Diệp Lưu Tây thở dài.
Từ bộ đàm nghe được tiếng Đường Mập đang nghêu ngao hát theo nhạc.
“Cừu vui vẻ, cừu đáng iu… đừng nghĩ tôi chỉ là một con cừu…”.
Diệp Lưu Tây tức giận: mẹ nó, muốn dạy cậu ta thành sói nhưng xem ra cậu ta tự muốn mình làm cừu.
Xương Đông tắt bộ đàm.
“Bây giờ cô nghe tôi nói, chỉ nghe thôi, không cần nhìn tôi. Tập trung nhìn đường ấy”.
Diệp Lưu Tây lườm anh: “Tôi không có định nhìn anh”.
Đường thì có gì mà nhìn, cảnh sắc đơn điệu, chỗ nào cũng y hệt nhau, càng nhìn càng dễ khiến người ta buồn chán muốn ngủ gà ngủ gật. Có người tán gẫu tốt hơn nhiều.
“Tôi vừa nghĩ lại những gì Liễu Thất và Thần Côn nói… Xem ra Tư Mã đạo còn chưa tính là đã vào Ngọc Môn Quan”.
Diệp Lưu Tây gật đầu, cô cũng cảm thấy như vậy: “Vậy Tư Mã đạo là cái gì?”.
Xương Đông nói: “Thời cổ đại muốn vào Thành không phải cứ đẩy cửa là vào, muốn vào Điện Kim Loan còn phải đi vài chục bậc thềm. Như vậy Tư Mã đạo có lẽ là đường bắt buộc dẫn vào Ngọc Môn Quan; dạng như hành lang, tiền viện hay những thứ như vậy, tóm lại là một khu vực quá độ thôi”.
“Cô có nhớ Đường Mập từng tìm được trên mạng một người tự lái xe chụp được tấm hình bóng lưng cô lái xe không? Lúc nửa đêm người đó đi vệ sinh cũng tự nhiên bị đẩy một cái - căn thời gian thì đúng lúc cô lái xe đi qua”.
Diệp Lưu Tây hồi tưởng lại: “Nói cách khác, hắn ta gặp chuyện lạ là vì tôi ở khu vực phụ cận đúng không?”.
Xương Đông gật đầu: “Nói đúng hơn là vì cô tạo ra đầu gió. Chúng ta giả sử mỗi lần cô nhập Quan đều phải trải qua trình tự cố định là: máu, đầu gió, bão cát, Tư Mã đạo”.
“Mùi máu có thể là cách triệu hồi Ngọc Môn Quan, tương đương gõ cửa”.