Chương 87
Thật ra Thần Côn trả lời từ sớm, nhưng có lẽ do đường truyền tín hiệu không được tốt nên mãi sau tin nhắn mới tới. Đường Mập lại tập trung lái, không để ý di động, thành ra bây giờ mới nhìn đến.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Cứ kệ nó”.
Đường Mập không yên lòng, hỏi: “Anh Đông, ‘cứ kệ nó’ là sao?
Xương Đông bình tĩnh trả lời: “Hỏi ông ta xem sao”.
“Giờ hỏi không được, tín hiệu ở vùng này kém quá”.
“Cậu lên xe tôi, chúng ta quay ngược lại tìm chỗ nào tín hiệu tốt rồi hỏi”.
Thần Côn đáp “cứ kệ nó” vậy chắc chắn lão phải biết chút gì đó, nếu không sẽ không đáp như vậy.
Xe Xương Đông bỗng nhiên lại quay đầu. Cao Thâm có chút bực mình ló người ra khỏi xe, lúc xe Xương Đông đi ngang qua anh giảm tốc độ lại, chờ Đường Mập lên xe.
Xương Đông hạ cửa xe, nói: “Cậu muốn đỡ mất công thì cứ ở lại đây chờ, lát nữa chúng tôi sẽ tới. Còn nếu vẫn lo lắng thì cứ đi theo, tùy cậu”.
Cao Thâm nghiến răng, đang muốn đánh vô lăng thì nghe Đinh Liễu nói: “Chơi chúng ta chắc. Cứ chờ ở đây đi. Gì chứ kiên nhẫn chúng ta cũng có”.
Cô cắn điếu thuốc, khẽ cúi đầu châm lửa.
Cao Thâm nhìn rõ qua kính chiếu hậu, hơi do dự rồi nói: “Đinh Liễu, em hút ít thôi”.
Đinh Liễu hít một hơi dài, chầm chậm nhả khói: “Liên quan chó gì đến anh”.
…
Xương Đông chạy ngược mãi tới khu nhà đất phụ cận mỏ quặng đồng. Dải đường nhựa màu đen như hắc xà kéo dài giữa vùng sa mạc; từ sâu khu khai thác quặng, tiếng máy móc ầm ầm lan ra. Bụi mù mịt bay lên như đám mây hình nấm.
Quá nhiều bụi, Xương Đông đóng hết cửa xe lại. Qua lớp kính, có thể thấy được lớp bụi dầy rơi xuống mui xe.
Lại thêm một tin nhắn đến: “Rất nguy hiểm”.
Xương Đông cầm điện thoại Đường Mập, soạn một tin nhắn rồi lập tức gửi đi. “Xin hỏi, có tiện nói chuyện qua điện thoại không?”.
Đầu bên kia gửi lại một chuỗi số di động.
Xương Đông lập tực gọi qua, bật loa ngoài. Anh trước tiên nói về Liễu Thất, người bắt rắn ở Lop Nur hơn mười năm trước, lại nói tới Quan tài chứa Rối bóng.
Thần Côn chăm chú nghe, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Cậu có cái gì để chứng minh là mình nói thật không?”.
Xương Đông ngẩn người, Đường Mập vội nhắc: “Có ảnh chụp, Anh Đông, trong di động em có ảnh chụp bức vẽ trên Quan tài Rối bóng, lúc trước dùng bluetooth bắn qua đó”.
Xương Đông vội đưa di động cho Đường Mập để hắn thao tác, bản thân gửi đi hai bức ảnh chụp bên trong Quan tài cho hắn để hắn gửi cho Thần Côn.
Điện thoại vẫn luôn kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở dồn dập. Lát sau, Thần Côn nói: “Mấy cậu chờ một lát, tôi cần tra lại bút ký… Ghi chép thì sẽ chính xác hơn trí nhớ”.
Xương Đông thở phào, cũng không rõ trong lòng cảm thấy thoải mái hơn hay nghiêm trọng hơn.
Đợi khá lâu, bên kia mới truyền đến âm thanh.
“Tôi có ghi lại vài chuyện, đều là truyền thuyết từ xưa, nghe cũng không thật. Thế nhưng nếu các cậu thực sự đào ra được Quan tài Rối bóng thì cũng đáng để nghiên cứu thêm”.
“Ngoại trừ những gì Liễu Thất đã kể cho các cậu tôi còn ghi lại chuyện khác, nói rằng sau khi kiến tạo Ngọc Môn Quan, ban ngày nổi bão cát, gió lớn thổi cát bay đầy trời, khắp nơi chỉ thấy một sắc vàng, cách nhau một trượng đã không nhìn rõ. Hơn nữa bão cát phạm vi vô cùng lớn, không chỉ ở Đôn Hoàng mà còn lan tới cả phía đông, che lấp toàn bộ hành lang Hà Tây”.
“Trong ba ngày này, rất nhiều dân chúng ven đường nghe thấy tiếng xe ngựa, tiếng bước chân, cả tiếng khóc than và âm thanh binh lính dùng roi da quật người quát lớn. Dân chúng không ai dám lại gần, chỉ vụng trộm nhìn qua khe cửa, bởi cát vàng mù trời ngăn cách nên không nhìn rõ, chỉ có thể biết đó là một đội ngũ mang gông xiềng, nhằm hướng Tây mà đi. Theo suy đoán là tội phạm lưu đày biên ải trấn thủ biên cương”.
“Sau ba ngày thời tiết mới chuyển đẹp. Có binh lính thủ biên cảm thấy kỳ lạ bởi vì nếu có nhiều người như vậy đến thì đáng lẽ công việc của mình sẽ nhẹ nhàng hơn, thế nhưng hoàn toàn không thấy nhân thủ gia tăng. Mà nhìn vệt bánh xe thì vừa nhiều vừa sâu, chứng tỏ rất nhiều ngựa xe đi theo. Nếu là tội phạm lưu đày thì không thể có nhiều xe ngựa đi cùng như vậy được”.
“Có người hiếu kỳ lần theo vết bánh xe, đi thẳng ra ngoài Ngọc Môn Quan, lại phát hiện dấu vết cứ thế đột ngột biến mất, cứ như bị một đao chặt đi”.
“Vậy nên lính thủ biên thời đó cũng bàn tán nhiều; sau này mới có một đạo mật lệnh truyền ra, dần dần mới không còn ai nhắc tới nữa”.
“Đạo mật lệnh kia là: Thiên tử công đức, phi nghị giả thù tử. Ở thời Hán, ‘thù tử’ có nghĩa là chém đầu. Nói cách khác chuyện phát sinh trong ba ngày bão cát mịt mù đó là đại công đức của Hán Vũ Đế, không cho phép dân chúng suy vọng phỏng đoán, ai phạm phải lập tức giết không cần hỏi”.
................................
Nhưng “đại công đức” là gì thì Thần Côn cũng không biết.
“Có những truyền thuyết càng lan truyền người biết đến càng nhiều nhưng loại chuyện này lại ngược lại, giống như cách nói ‘đuôi nước’ ở Lop Nur, là nơi cuối của nguồn nước, nước chảy hết liền cạn sạch. Hai trang giấy tôi ghi lại này xem như là hai giọt nước cuối cùng của đuôi nước rồi, có lẽ hiện tại cũng chẳng còn ai biết nữa đâu”.
Cách nói của ông ta nghe vô cùng kiêu ngạo.