Chương 65
Không rõ đám Răng Sún chạy đi đâu, Xương Đông sau khi ra khỏi Đồi Bạch Long thì trực tiếp đi theo quốc lộ Hala, sau khi đi hết đoạn đường gồ ghề toàn hố to hố nhỏ thì đường dần bằng phẳng hơn.
Đường Mập thở mạnh cũng không dám, mắt dán chết vào xe Xương Đông, sợ đi lạc. Mãi cho đến khi hắn phát hiện ven đường có cột mốc Đường tỉnh S235 mới như trút được gánh nặng.
Đến đường tỉnh rồi!
Đường Mập kích động muốn khóc, con đường tỉnh tối màu chạy dài giữa sa mạc muối kiềm kéo dài hút mắt, tuy vẫn thấy được Đồi đất Yardang - Đồi Bạch Long nhưng đã dần mờ. Hắn quả thật không tin nổi mình loanh quanh ở đó suốt hai ngày mà còn toàn mạng đi ra.
Mắt hắn hơi ẩm, phải dùng giấy lau, rồi lau cả nước mũi. Cuối cùng đã có cảm giác được sống lại lần nữa.
Gần giữa trưa Xương Đông dừng xe, Đường Mập nghe giọng anh qua bộ đàm: “Muốn nhặt ngọc trong sa mạc không? Lần này không để cậu đi không công được”.
Rất nhiều người gọi tuyến Lop Nur là tuyến thám hiểm cùng truy tìm báu vật, nói truy tìm báu vật là thám hiểm tìm di tích cổ thành – đây chẳng qua là nói đùa, sự thật là đến sa mạc nhặt ngọc thạch.
Vài năm qua, ngọc sa mạc tiêu thụ rất mạnh, không ít người chuyên môn lái xe vào sa mạc nhặt đá quý, ví dụ như bảo quang thạch, ngọc tơ vàng, đá opal… Trên mạng thống kê được mười sáu, mười bảy tuyến đường có thể nhặt được ngọc. Còn có cả khẩu quyết truyền nhau như: “Từ thôn XX đi về hướng nam mười bảy km, rẽ trái ba km có mã não, rẽ phải hai km có hóa thạch”.
Xương Đông đã nói không để hắn “đi không công” nghĩa là sẽ đưa hắn tới nơi tốt, Đường Mập mừng như điên, liên tục gật đầu: “Nhặt chứ! Nhặt chứ!”.
Hắn luống cuống tay chân, kiếm một chiếc túi rỗng đeo lên vai, nhảy xuống đường.
…
Xương Đông xuống xe.
Vòm trời xanh ngắt, mây trắng sà xuống rất thấp, màu nâu đen của sa mạc phía xa xa, hoàn toàn tịch mịch không một bóng người; khung cảnh giống hệt một bức tranh đánh mạnh vào thị giác.
Xương Đông dựa vào thân xe, chỉ vào Đường Mập đang nhảy nhót phía xa: “Đường Mập tham thật, tôi nói cậu ta có thể nhặt một hai viên, không kiếm được một vạn cũng được tám ngàn. Thế là cậu ta mang theo cái túi lớn như vậy”.
Diệp Lưu Tây ngồi trên mặt đất, tranh thủ giãn tay chân, ngồi cuộn trên xe thời gian dài nên cả người bí bách gò bó.
Xương Đông nhìn đến lớp băng gạc trắng ở cổ chân cô, hỏi: “Miệng vết thương sao rồi?”.
“Vẫn đi được. Buổi sáng tôi vừa thay băng thấy không ra máu nữa, có điều miệng vết thương vẫn chưa khô”.
“Thế là bình thường, cứ tĩnh dưỡng đi”.
Diệp Lưu Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Ra ngoài rồi, vậy tôi hỏi anh, anh có quay lại nữa không?”.
Xương Đông mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Cô thì sao, có quay lại không?”.
Diệp Lưu Tây cười: “Đương nhiên rồi, đừng quên tôi từng ngâm qua bài ca kia, còn mở được nắp Quan tài. Nhưng tôi cảm giác Đồi Bạch Long bất kể có phát sinh chuyện đáng sợ cỡ nào thì đều sẽ dẫn tôi về nhà cả. Còn anh thì… đến bóng dáng của Khổng Ương cũng không tìm được”.
Cô bỗng nghĩ tới cái gì, bèn sửa lại lời mình: “Mà cũng không đúng, anh mới chỉ tìm qua một khu vực nhỏ, nếu tiếp tục tìm có lẽ sẽ tìm được”.
Xương Đông lắc đầu: “Chưa chắc”.
Diệp Lưu Tây kỳ quái: “Vì sao?”.
Xương Đông ngồi xuống bên cô, bóng râm do sườn xe tạo thành vừa vặn đổ lên thân trên hai người, phần chân phơi ra dưới ánh nắng. Hai người ngồi đó, một nửa trong bóng râm, một nửa phơi ngoài nắng; một nửa sáng, một nửa tối.
“Cho tới nay, Lop Nur lưu truyền rất nhiều chuyện kỳ bí từ xa xưa, nhưng tựu chung đều có kịch bản nhang nhác nhau: Ví như thần bí mất tích, ban đêm đang lái xe chợt phát hiện nhiều thêm một chiếc xe, rồi phát hiện thôn làng ở vị trí lạ lùng nhưng lần sau ghé qua lại không tìm thấy nữa… Trên mạng kể rất nhiều, cũng có người đưa ra các giả thuyết như nơi này có thế giới song song. Khi đó tôi còn không tin”.
“Giờ có tin không?”
Xương Đông cân nhắc xem nên nói thế nào cho ăn nhập.
“Cô có thấy, sau khi chúng ta tiến vào Đồi Bạch Long, hai ngày bão cát lớn, lại mất liên lạc với bên ngoài đã phát sinh rất nhiều việc kỳ lạ. Liệu có phải là vì khi đó chúng ta đã đi vào một Đồi Bạch Long khác, tạm gọi nó là số hai nhé”.
Anh dùng tay vẽ lên mặt đất một vòng tròn: “Nơi chúng ta cắm trại và phụ cận đó không phát sinh thay đổi gì, như vậy có thể coi Đồi Bạch Long số một và số hai dù tách biệt nhưng có tiếp xúc hoàn hảo với nhau”.
Nói tiếp xúc hoàn hảo cũng không chính xác, là tiếp xúc không chặt chẽ thì đúng hơn. Lần đầu tiên anh đi theo vết bánh xe lạ thì thấy vệt bánh xe của mình bị đứt đoạn ngoài nơi cắm trại khoảng một km, có lẽ đó chính là nơi tiếp giáp.
“Khi chúng ta tiến vào Đồi Bạch Long cũng đã trễ, liền sau đó bão cát nổi lên, dưới tình huống đó, chắc chắn tất cả mọi người và chỗ cắm trại thần không biết quỷ không hay đã bị đi qua Đồi Bạch Long thứ hai”.
“Nhưng sáng nay thời tiết rất đẹp, không rõ vì sao chúng ta lại quay về Đồi Bạch Long số một. Vậy nên những chuyện phát sinh ở đồi số hai như gò Đồi đất Yardang bị đào bới, Quan tài chứa con Rối bóng, thi thể đám Hôi Bát và các vết máu… tất cả đều không thể tìm thấy”.
“Gò đất mà Khổng Ương bị khảm vào, nếu có tồn tại thì chắc chắn cũng là ở đồi số hai quỷ dị kia, nhưng tôi không thể nghĩ ra làm cách nào thì đồi số hai mới xuất hiện”.
Diệp Lưu Tây trầm ngâm một lát: “Anh hơi chủ quan rồi, chuyện quỷ dị không phải chỉ có Đồi Bạch Long”.
“Là sao?”.
“Anh quá tập trung vào Đồi Bạch Long mà quên mất mấy chuyện lạ kỳ không phải tới Đồi Bạch Long mới xuất hiện. Anh không nhớ lúc chúng ta ở nơi cắm trại ban đầu của đám Hôi Bát không? Lúc đó xuất hiện ma trơi và con Rối bóng trên màn trướng lều, khi ấy khoảng cách của chúng ta đến Đồi Bạch Long còn rất xa đấy.