Chương 64
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Tựa như cái gì?”.
Xương Đông hồi phục tinh thần, đang định nói thì nghe tiếng xe từ xa truyền tới.
Anh theo bản năng liếc qua khu cắm trại.
Tất cả xe đều có mặt đầy đủ.
…
Sau đó cát bụi dấy lên, tiếng xe ngày càng rõ, quả nhiên có xe đang đến.
Mạnh Kim Cổ vui vẻ: “Ây, mấy ngày nay Đồi Bạch Long náo nhiệt quá đê”.
Vừa dứt lời thì một chiếc Jeep Grand Cherokee tiến vào, người lái là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hắn thò nửa thân người ra, kích động vẫy tay, lớn giọng nói: “Ây dô… tìm được bạn đồng hành rồi”.
Đám Răng Sún nghe động tĩnh cũng đi ra, thấy có người tới trong lòng đều kêu hỏng bét, thi thể mấy người Hôi Bát còn chưa có thu thập.
Đường Mập biết chút chuyện, trong lòng cũng hoang mang, chẳng rõ chiếc xe Jeep này lai lịch thế nào. Hắn nhìn qua Xương Đông thấy anh khẽ gật đầu, ý bảo chờ xem rồi nói sau.
Chỉ có Mạnh Kim Cổ vô tâm vô phế, cười lớn đón chào: “Xin chào, anh từ đâu đến vậy?”.
“Đông Bắc”.
Người nọ mở miệng liền liến thoắng: “Chúng tôi tự đi, cả đoàn ba chiếc, dùng GPS chứ chẳng mời người dẫn đường… Vốn dĩ chẳng dám vào Đồi Bạch Long đâu nhưng thấy vết bánh xe trên đường nên nghĩ thử đi theo xem sao, vậy nên mới đi vào đây… Cảm ơn người anh em nhớ, còn cắm cờ tiêu ven đường nữa, đúng là anh em tốt…”.
Vết bánh xe? Cờ tiêu?
Nội tâm Xương Đông run lên, lại nhìn thấy Răng Sún đang lặng yên không tiếng động đi ra phía sau lều trại, vừa đi vừa ra hiệu cho mấy tay đàn em nhanh đuổi theo. Chắc là muốn đi xử lý mấy cái xác, không muốn những người mới đến này đi lang thang tìm thấy.
…
Không lâu sau, hai chiếc Jeep Grand Cherokee khác cũng tiến vào. Lều của đám Răng Sún chẳng có ai, Xương Đông thái độ lạnh nhạt, thế nên Mạnh Kim Cổ nghiễm nhiên trở thành nhà ngoại giao, mấy cô gái mới tới lôi kéo bắt chuyện với đám Kiều Mỹ Na, rôm rả bàn tán cách chăm sóc bảo dưỡng da ở hoàn cảnh khô hanh khắc nghiệt này.
Xương Đông thử GPS và điện thoại vệ tinh thấy đều đã trở lại bình thường, anh để Diệp Lưu Tây và Đường Mập ở lại, tự mình lái xe ra ngoài.
Không cần đi xa liền thấy được cờ tiêu cuối cùng bản thân cắm bên đường, vẫn đang được cắm cố định ở mỗi gò đất, phần thân hơi cong.
Anh lại nhìn quanh, những vết bánh xe ngoằn ngoèo bị đè dưới đài đất hôm trước đều không thấy đâu nữa.
Lúc trở lại chỗ cắm trại, Răng Sún và đám tay chân đã quay về, đang thô bạo gấp rút nhổ trại. Lều lớn bạt nặng, lúc thu lại tạo ra đất bụi bay lan tới tận chỗ Mạnh Kim Cổ.
Đám người Đông Bắc vừa gia nhập, Kiều Mỹ Na cảm thấy bên mình đã có nhiều người, khí thế liền tăng vọt, cao giọng nói: “Này! Nhẹ tay nhẹ chân một tí được không? Biết điều một tí đi chứ?”.
Đám Răng Sún làm như không nghe thấy, chỉ khàn cổ gọi nhau: “Mau lên! Nhanh lên nào!”.
Xương Đông nhìn về phía Diệp Lưu Tây, cô lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không hiểu chuyện thế nào.
Xương Đông liền xuống xe, sải bước tới chỗ Răng Sún. Răng Sún vờ như không thấy anh, mắt đỏ lên, càng gân cổ hét: “Nhanh tay lên. Đừng để ông nhiều lời”.
Xương Đông nắm lấy cánh tay hắn, kéo mạnh hắn qua một bên: “Có phải không tìm được thi thể mấy người Hôi Bát không?”.
Răng Sún cứng người lại.
“Có phải không?”.
Răng Sún giương mắt nhìn anh, liếm liếm đôi môi khô khốc. Gã dừng một lát rồi cười khổ: “Phải. Không tìm được. Ba người, cả ba người đều tìm không thấy. Ký hiệu tối qua làm cũng không, máu cũng không, Quan tài cũng không, cái gò đất bị đào dở ra cũng không… tất cả đều không thấy”.
“Dù sao chúng ta cũng từng ăn chung một nồi, tôi khuyên anh một câu mau chạy khỏi nơi này đi. Nếu không đi, người tiếp theo bỏ mạng là chúng ta đấy”.
Gã đẩy Xương Đông ra, mặt hung hãn đanh lại: “Thu không hết cũng được! Mang mạng theo là được”.
Xương Đông bước lui vài bước nhìn khu lều mới đó còn đông người hừng hực khí thế giờ đã thành một mảnh hỗn độn; nhanh chóng chất đồ lên xe. Bốn chiếc xe, lúc đến đầy ních người, hiện tại nhân số giảm đi một nửa.
Xe chậm rãi chạy, Răng Sún ngồi xe đầu tiên, lúc gần ra khỏi chỗ cắm trại hắn hạ cửa xe, quay cổ ra rống thật to: “Lần này ông đây tốt bụng nhắc nhở mọi người nên chạy nhanh đi, đừng có nghĩ chỗ này là làng du lịch! Bằng không thì chết thế nào cũng không biết đâu!”.
Nói xong gã vung tay, xe lao vút đi, không quay đầu lại.
Lời nói bất ngờ của gã khiến cả khu cắm trại lặng đi một lát, sau đó Mạnh Kim Cổ buồn bực quay sang nói với Simon: “Ông chủ, là tôi nhìn nhầm hay nhân số bên họ thiếu khá nhiều?”.
Xương Đông tính toán trong lòng, sau đó nhanh chóng quay lại bên xe, bảo Diệp Lưu Tây lên xe, lại bảo Đường Mập: “Lập tức thu dọn, theo tôi lái xe đi”.
Đường Mập không do dự, chạy thẳng tới xe của mình.
Mắt thấy hai nhóm theo nhau trước sau nhổ trại rời đi, Mạnh Kim Cổ cũng phát hoảng. Mặc kệ trước giờ hai người không hợp nhau, hắn bám vào cửa xe Xương Đông hỏi: “Sao lại thế này? Hai ngày trước gió lớn bụi nhiều chả sao, giờ hiếm hoi gặp thời tiết tốt sao lại phải đi?”.
Xương Đông nói: “Tên sún vừa nói rõ rồi đấy thôi, anh có gan thì cứ ở lại”.
Nói xong nhấn chân ga. Mạnh Kim Cổ thấy xe tăng tốc nên thu tay lại, ngơ ngác đứng một bên nhìn xe rời đi ngày càng xa.
Xương Đông thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lưu Tây kỳ quái hỏi: “Là sao?”.
“Không thấy thi thể đám Hôi Bát, Quan tài cũng không thấy. Nói cách khác không tìm thấy nơi chúng ta đến đêm qua”.
Diệp Lưu Tây hiểu ra: “Anh muốn những người kia rời khỏi nơi này? Nhưng liệu họ có đi không?”.
“Sẽ đi. Mạnh Kim Cổ không muốn chịu trách nhiệm, quen kết nhóm làm việc, lại thích theo số đông, hai nhóm đột ngột bỏ đi rồi, anh ta sẽ đi thôi”.