Chương 62
Xương Đông dần thiếp đi, ngay trong khoảnh khắc tiến vào giấc ngủ trong đầu lại quanh quẩn bài ca xướng.
“Xuất Quan một bước huyết chảy cạn… Đâu màng ta lệ lã chã nhập Quan…”
Rốt cuộc là muốn xuất Quan hay nhập Quan đây?
…
Sáng sớm anh đột nhiên tỉnh dậy.
Ngoài cửa sổ xe rất yên bình, không có tiếng gió, mặt trời dần dần lên cao. Hiếm hoi lắm mới có một ngày thời tiết tốt như vậy.
…
Diệp Lưu Tây nghe thấy tiếng bút trên giấy sột soạt.
Cô khó khăn mở mắt ra, cố chống tay ngồi dậy. Chỉ thấy Xương Đông đang cúi đầu, dùng bút vẽ lên sổ.
Diệp Lưu Tây lại nằm xuống, không kiên nhẫn hỏi: “Anh không mệt à? Sáng sớm ra đã vẽ cái gì?”.
Nhìn cái tư thế anh ngồi cô cứ có cảm giác anh đang khắc Rối bóng hoặc làm cái gì đó liên quan đến Rối bóng.
Xương Đông đưa quyển sổ cho cô.
Diệp Lưu Tây thở dài: biết thế đã chả nói, ít ra còn được ngủ thêm một lúc.
Cô miễn cưỡng cầm cuốn sổ, chỉ mở một mắt xem tranh: “Đây là cái gì?”.
Nhìn thoáng qua thấy thứ anh vẽ một cái bản đồ lãnh thổ đơn giản, vài nét bút quanh co ngoằn ngoèo là đường ranh giới, phía đông viết “Tây Hán”, đường khúc khuỷu này là sông Hoàng Hà, vòng tròn đồng tâm thể hiện Trường An – chính là Tây An hiện tại. Phía tây viết “Tây vực”, ở biên giới, đứng sừng sững một tòa Quan thành.
Diệp Lưu Tây lẩm bẩm: “Đi qua di chỉ Ngọc Môn Quan rồi còn gì, chỉ có một cái đài đất vàng bé tí, anh vẽ cẩn thận thế này làm quái gì”.
Xương Đông cúi người tiến lại gần, vẽ một mũi tên lên bản đồ, từ chiều “Tây Hán” sang phía “Tây vực”, nói: “Đây là xuất Quan”.
Đúng vậy.
Anh lại vẽ thêm một mũi tên theo chiều ngược lại, nói: “Đây là nhập Quan”.
Diệp Lưu Tây nheo mắt nhìn anh: “Có vấn đề gì sao?”.
“Chúng ta đều nghĩ hơi chủ quan, chúng ta sinh hoạt tại nội địa, đương nhiên cảm thấy xuất Quan là đi ra ngoài, nhập Quan là hướng vào trong. Song, nếu có một nhóm người bọn họ lấy nơi Quan ngoại là nơi trú ngụ, như vậy đối với bọn họ xuất Quan và nhập Quan sẽ ngược lại so với chúng ta”.
Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng bỗng động.
Cô ngồi dậy, nhìn thật kỹ bản đồ.
Xương Đông nói: “Nếu nói thế thì những lời ca kia sẽ không mâu thuẫn, cũng phù hợp với bức tranh trên Quan tài”.
Lời ca của đám người kia kể lại câu chuyện xưa. Bọn họ không biết do nguyên nhân gì mà bị xiềng và đuổi khỏi Ngọc Môn Quan, không thể quay lại phía Đông – nơi quê nhà.
Xuất Quan một bước huyết chảy cạn: Ta không bao giờ có thể xuất Quan trở về đại hán, quay về sẽ mất mạng.
Đâu màng ta lệ lã chã nhập Quan: Ta không phải người nơi này, ta không muốn nhập Quan, nhưng hoàng đế chỉ lo bản thân phong lưu khoái hoạt, mặc kệ ta lệ chảy thành hàng.
Nếu diễn giải như vậy thì Ngọc Môn Quan chính là nơi lao ngục.
Song Đường Mập đã nói, chuyện lưu đày tội nhân sẽ không lưu đày ra khỏi biên giới. Hơn nữa thời kỳ Hán Vũ Đế trị quốc, lãnh thổ quốc gia nào có nhỏ, ông ta cần gì xây nhà ngục bên ngoài Ngọc Môn Quan.
…
Hôi Bát qua đời, Răng Sún tiếp quản mọi chuyện. Phong cách hành sự hoàn toàn khác biệt; mặt trời lên rõ cao cũng chưa thấy bếp nổi lửa.
Bên Mạnh Kim Cổ thì đang vô cùng vui mừng: Thời tiết hiện tại quá tốt, ánh sáng thế này sẽ ra ảnh rất đẹp.
Simon hôm nay muốn chụp chủ đề Lâu Lan thịnh thế. Hắn bắt Mạnh Kim Cổ qua hỏi kinh nghiệm Xương Đông: “Không phải cậu nói người bạn bè kia rất hiểu biết vùng Đồi Bạch Long à? Qua đó hỏi anh ta xem nơi nào cảnh quan đẹp nhất, chúng ta tới đó chụp ngoại cảnh”.
Mạnh Kim Cổ trong lòng không tình nguyện nhưng không từ chối được, miễn cưỡng đi tới trước mặt Xương Đông, nhưng chưa kịp mở miệng thì phía bên kia chỗ cắm trại bỗng có người tự dưng phát hỏa.
Xương Đông cảm thấy kỳ quái, nhưng chuyện này vừa vặn cho Mạnh Kim Cổ có lý do mở miệng: “Lão Tiền, nhiếp ảnh gia đấy. Tính khí có chút nóng nảy, hơi tí là quay ra mắng trợ lý, hắt sáng không tốt cũng mắng, chỉnh máy chưa ổn cũng mắng. Nghệ thuật gia đều vậy, khó hầu hạ”.
Nhưng hôm nay chuyện khó hầu hạ hình như lên level mới, liên tục nổi lên thanh âm loảng xoảng.
Xương Đông nói: “Đi qua xem sao”.
Anh biết Mạnh Kim Cổ chỉ là chân chạy vặt, người quyết định sau cùng là Simon kia; nhân tiện qua đó thì khuyên họ luôn rằng nơi này không an toàn, không thích hợp chụp ngoại cảnh.
Đi qua bên đó thì thấy Simon đang liều mạng giữ chặt lão Tiền, người đang giằng co gây gổ với lão thế nhưng chính là Kiều Mỹ Na. Cô giang cánh tay bảo vệ trợ lý chụp ảnh phía sau. Người trợ lý này còn trẻ, khoảng hơn 20, vóc người không cao, bộ dạng trung thực, vẻ mặt khổ sở.
Một người mẫu khác cùng thợ trang điểm khó xử đứng một bên. Chuyện này không giống như cãi nhau với Răng Sún, đều là nhà mình cả, không biết bênh ai cho phải.
Kiều Mỹ Na không khách khí nói: “Trách thì trách tôi, đừng có trách Tiểu Phùng. Là tôi bảo cậu ấy làm”.
Lão Tiền rống ầm lên: “Cô thì biết cái khỉ gì! Chân thì dài não thì rỗng, cô có biết đống máy móc kia giá bao nhiêu tiền không?”
Xương Đông thấy lão Tiền bộ dạng tráng kiện khỏe mạnh lại đang cãi nhau với một cô gái như Kiều Mỹ Na liền cảm thấy buồn cười, quay ra nói với Simon: “Không cần giữ, anh có buông tay thì anh ta cũng chẳng dám đánh người đâu”.
Lại nhìn Kiều Mỹ Na hỏi: “Có chuyện gì?”.
Kiều Mỹ Na vành mắt đỏ ửng.