Lý Tiểu San không thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình gặp nguy hiểm chỉ vì cô nữa. Tên Lâm Tấn kia, không được để anh ta cứ ở bên ngoài tự do làm những chuyện động trời nữa.
Lý Tiểu San quyết định, cô sẽ làm mồi nhử, bắt Lâm Tấn chịu nhận tội mình là hung thủ giết Vương Phỉ, như vậy sẽ có bằng chứng kết tội anh ta rồi.
“ Em sẽ đi “ Lý Tiểu San nói.
“ Không được, như vậy rất nguy hiểm. Em không thể làm chuột bạch được, tên Lâm Tấn đó bây giờ tâm trí không bình thường, không biết được anh ta sẽ làm gì em “.
Hứa Chính Phong kịch liệt phản đối, anh không thể để cô bước đến nguy hiểm như vậy. Nếu không kịp trở tay, cô sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, mất cô anh như mất tất cả rồi còn đâu?
Lý Tiểu San nắm lấy tay anh:” Nếu em không đi, anh và mọi người sẽ sống trong nguy hiểm “.
“ Chúng ta một bước đánh nhanh thắng nhanh, được không?”.
…
Hôm nay Lý Tiểu San trang điểm thật đẹp, cô một thân một mình rời khỏi nhà đến công viên giải trí. Lâm Tấn yêu cô đến điên cuồng nên luôn theo dõi cô từ phía sau, cơ hội ngàn vàng của anh ta đã đến, nhân lúc Lý Tiểu San sơ hở, anh đi từ phía sau cầm khăn tay đã tẩm thuốc ngủ ở bên trong chụp lấy cô, cô vùng vẫy một lúc rồi rơi vào giấc ngủ. Lâm Tấn liền ôm Lý Tiểu San lên, rời khỏi chốn đông người đó.
Phía Hứa Chính Phong đã nhận được tín hiệu từ bông tai của cô, trước khi đưa cô đến miệng sói anh đã đưa cô đôi bông tai có gắn thiết bị định vị bên trong. Trên người cô còn có một cây bút ghi âm được giấu ở đó, chỉ cần cô dụ dỗ Lâm Tấn nói ra mọi thứ tất cả sẽ xông đến cứu lấy cô trở về trong an toàn.
Lâm Tấn lái xe đưa Lý Tiểu San đến một căn nhà hoang, để tránh cô bỏ trốn anh ta đã còng tay cô lại. Khi tỉnh lại, cô đã biết mình rơi vào tay Lâm Tấn rồi.
Bước một của kế hoạch diễn ra suông sẻ, bây giờ chỉ cần…
“ Tiểu San, Tiểu San “.
“ Em có nhớ anh không?” Lâm Tấn nhìn cô, đôi mắt anh ta như hóa điên hóa dại, giống như một con hổ đói lâu năm không được ăn uống gì vậy.
“ Loại người như anh tôi chỉ mong anh chết đi thôi “ Cô nói, bắt đầu khiêu khích Lâm Tấn.
Hứa Chính Phong có lẽ đã cho người bao vây nơi này rồi, chỉ cần hoàn thành bước hai tên ác ma này sẽ được chịu trừng phạt. Ông trời có mắt, tên khốn như anh sẽ không được tự do mãi mãi đâu.
“ Tiểu San, em đừng tuyệt tình như vậy chứ “ Lâm Tấn nói, tỏ vẻ thất vọng và buồn với câu nói của cô lúc nãy.
“ Anh giết Vương Phỉ, tôi chưa đòi mạng anh đã là may cho anh rồi “ Lý Tiểu San nói.
Lâm Tấn nghe thế liền tròn xoe mắt, anh ta bây giờ rất sợ cái tên Vương Phỉ, cơn ác mộng mỗi đêm anh ta đều mơ thấy Vương Phỉ trở về tìm mình.
“ Không, anh không có giết Vương Phỉ “.
“ Là cô ấy muốn anh giết mình mà thôi “
Lý Tiểu San nghe đến đây đã nổi giận trong lòng, nếu như tay không bị còng lại cô đã lao đến cầm dao đâm cho tên khốn này một nhát dao rồi!
“ Anh…anh không cố ý giết Vương Phỉ “.
Lâm Tấn bám lấy vai cô, cố gắng giải thích:” Chỉ…chỉ là…lúc đó anh mất lý trí…không kiểm soát được tay chân nên mới bóp cổ Vương Phỉ khiến cô ấy tắt thở “.
“Khi anh bình tĩnh lại quá muộn, không phải do anh, đừng…đừng ghét anh…”.
“ Lâm Tấn, khi nào anh mới tỉnh mộng hả?” Cô tức giận quát lớn lên.
“ Tôi không yêu anh, Vương Phỉ mới là người yêu anh hết mình. Còn anh thì sao? Đáp trả cô ấy khiến ai cũng hết hồn “.
“ Người con gái yêu đơn phương anh từ lâu, luôn vì anh cố gắng mọi thứ, làm đủ điều cho anh mà trái tim anh làm sao? Máu lạnh, không hề để ý tâm tư của Vương Phỉ ra sao “.
“ Anh còn là con người không?”.
“ Lương tâm của anh bị chó tha rồi sao?”.
“ Không, không, đừng nói nữa….”.
Lâm Tấn lùi ra phía sau, dồn mình vào chân tường, cả người run rẩy rồi ôm đầu mình, anh không cố ý giết Vương Phỉ, chỉ do lúc đó anh…
Lý Tiểu San đứng dậy, cô đi đến chỗ Lâm Tấn:” Là do anh, chính là anh, anh chính là hung thủ giết Vương Phỉ “.
“ Anh phải chịu sự trừng phạt của pháp luật “.
Lâm Tấn nhìn cô đang tiến về phía mình càng lúc càng sợ hơn, anh ta giật ngược cả người lên, rồi hét lên:” Đừng đến đây, đừng đến đây!!!”.
“ Lâm Tấn, anh chính là ác ma “.
“Anh không xứng đáng có được tự do mà Vương Phỉ đánh đổi cho anh “.
Đôi mắt Lâm Tấn phơi ra sự tuyệt vọng hoàn toàn, từng câu từng chữ của Lý Tiểu San nói cứ đập vào tai anh, trong đầu cũng không ngừng vọng lại, anh nghe rõ...cảm nhận rõ sự thù hận của Lý Tiểu San dành cho mình ra sao.
“Đủ rồi “ Lâm Tấn quát lớn lên, mất lý trí đứng dậy tiến đến chỗ Lý Tiểu San, lao vào khiến cô ngã xuống sàn, anh ta đưa tay đặt lên cái cổ trắng nõn ấy, bóp chặt lấy nó.
“ Anh sẽ giết chết em, sau đó chúng ta cùng nhau hạnh phúc ở thế giới bên kia “.
“ Lý Tiểu San, anh yêu em, anh yêu em!!!”.
Lâm Tấn điên cuồng nói, tay cũng dùng sức siết chặt cổ của Lý Tiểu San, cô bắt đầu khó thở liên tục vùng vẫy để thoát ra đôi bàn tay dơ bẩn của tên khốn chết tiệt này.
" Buông...buông ra...".
Hứa Chính Phong...cứu em, em cần anh ngay lúc này!
" Chết đi, chết đi, mau chết đi ".
" Lý Tiểu San, chúng ta cùng chết ".
" Gặp nhau ở thế giới bên kia nào".