Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 33






Minh Kiều nói muốn thiết kế quần áo để báo đáp Thời Nhan cũng không phải nói đùa với hệ thống, trên thực tế từ khi sinh ra ý nghĩ này, cảm hứng của nàng cũng bắt đầu nảy chồi, ý tưởng đại thể đã thành hình trong đầu.
Bây giờ đi đến studio là để thảo luận với các nhà thiết kế giàu kinh nghiệm, nếu có vấn đề nào cũng có thể học hỏi kịp thời.
Nàng mang tâm tư như vậy bước vào cửa studio, hơi lạnh thổi tới, cô gái lễ tân đã quen việc nàng đến điểm danh nhiệt tình chào hỏi nàng.
Minh Kiều cũng đáp bằng một nụ cười thanh thoát, ngay sau đó lại bị một dải đỏ rực hấp dẫn sự chú ý.
Là thiếu nữ lần trước nhìn thấy, nàng ta và Minh Kiều đối mặt, ánh mắt lại không chút gợn sóng mà liếc Minh Kiều, đi vào thang máy lên tầng.
Mà lần này Minh Kiều đã nhìn rõ nàng ta hơn, nhận thấy nàng ta có khi là con lai, đồng tử lại có màu xám bạc mờ mịt như sương mù.
Đã là người mẫu thì đương nhiên chiều cao của nàng ta cũng không thấp, nhưng lại không phải loại người cao đến mức có cảm giác áp bách, khuôn mặt cực tinh xảo, khí chất lại rất lạnh lùng như một con búp bê xinh đẹp vô hồn vậy.
Cô gái ở quầy lễ tân chú ý tới tầm mắt của Minh Kiều, âm thầm xích lại gần: "Boss, cô cũng bị mỹ mạo của Tiểu Ảnh hấp dẫn rồi sao.

Cô ấy đúng là rất đáng yêu, nhưng lại không hề thích nói chuyện với mọi người."
Đây là một cô gái có tính cách vốn rất nhiệt tình, còn khá mê sắc đẹp nữa, sau khi quen biết thì nói chuyện rất tùy ý.
"Tên cô ấy là Tiểu Ảnh hả?" Minh Kiều quay đầu hỏi cô gái: "Cô ấy là người mẫu hợp đồng của studio chúng ta à?"
Cô gái lễ tân gật đầu: "Đúng vậy, người mẫu chuyên mảng Hán phục và Lolita.

Aiz, lần trước cô ấy mặc phong cách gothic trông như tinh linh hắc ám ấy, đẹp chết đi được."
Minh Kiều bị cô gái chọc cười: "Cô là mèo chín mạng á hả?"
Lần trước hình như cũng đã từng nói câu này: "Ngày nào cũng đẹp chết thế thì chín cái mạng cũng không đủ dùng."
Cô gái lễ tân cười hehe, ngượng ngùng gãi đầu.

Minh Kiều tán gẫu mấy câu với cô gái lễ tân, định đến phòng thiết kế chuyên dụng của mình tìm mấy công cụ thuận tay, thử xem có thể vẽ ra ý tưởng trong đầu hay không.
Lúc vào thang máy, nàng lại nghĩ đến đôi mắt xám bạc xinh đẹp của Tiểu Ảnh, nó thật sự rất độc đáo.
Nàng không nhịn được cảm thán với hệ thống: [Thống này, mi có thấy tỉ lệ xuất hiện mấy bông hoa lạnh lùng gần ta quá cao rồi không.]
Đường Hiểu Ngư, Minh Duyệt, Thời Nhan, còn có Tiểu Ảnh vừa mới thấy đều không phải loại người hoạt bát gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hệ thống nghiêm trang nói bậy: [Có lẽ kí chủ cô là thể chất bạc hà mèo trong truyền thuyết, chuyên hấp dẫn meo meo lạnh lùng đây mà.]
***
Khi một người đắm mình trong việc gì đó, thời gian sẽ luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Minh Kiều vẽ xong nét cuối cùng, ném bút chì trong tay lên bàn, day day cái cổ đau nhức: "Mệt quá...!Trời tối rồi à?"
Ngoài cửa sổ sát đất, trời đã tối đen, cảnh đêm mấp mé.
Âm thanh của hệ thống giống như một làn gió mát mẻ ngoài cửa sổ chậm rãi bay tới: [Tôi đã nhắc cô hai lần rồi, cô lại không để ý tới tôi.

Ra thì cũng đã ra rồi, nếu không hôm nay cứ qua đêm ở studio đi.]
Minh Kiều suy nghĩ một chút, phát hiện không hề có ấn tượng gì, tất cả chuyện không nhớ rõ đều xem như chưa từng xảy ra, lẽ không thẳng nhưng khí vẫn hùng: [Có hả? Thôi, chuyện xảy ra rồi, so đo cũng vô dụng, trở về mau thôi.]
Nói xong, nàng lưu loát sắp xếp một đống công cụ lại.
Hệ thống: [...]
[Lực chiến của kí chủ cô vẫn cao thật đấy, nếu không thì sao cô làm leader, tôi làm phụ trợ được.

Tại phương diện không biết xấu hổ này, tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều.]
Lương tâm Minh Kiều tự nhiên nhói một cái, cứ cảm thấy một con thống thuần khiết không tỳ vết đi theo mình thế này, đại khái sẽ phát triển thành một kẻ già đời.
Gặp chuyện không quyết định được, chuyển đề tài.
Minh Kiều trải bản thiết kế trên bàn ra: [Thống, mi nhìn xem, đây là ta vẽ ra đấy.

Sau này mi không cần lo lắng ta phải ra đường biểu diễn đập đá tảng trên ngực mới có cơm ăn nữa.]
Hệ thống vẫn rất vui mừng: [Không tệ, tôi nghĩ Thời Nhan cũng sẽ thích.]
Phía trên vẽ một chiếc váy lễ phục màu đen phong cách đơn giản, thích hợp với tính cách và phong cách ăn mặc của Thời Nhan, tham gia các loại tiệc cũng rất phù hợp.
[Nhưng mà kí chủ ơi, đây mới là bước đầu tiên trên Vạn Lý Trường Thành, đừng kiêu ngạo!]
Bản vẽ thiết kế đã vẽ xong, có thể nhờ người hỗ trợ làm quần áo nhưng vẫn không hợp ý bằng tự mình khâu từng kim mũi chỉ, nàng vẫn phải bận rộn nhiều.
Bản thân Minh Kiều cũng nghĩ vậy, nàng nghĩ trong một khoảng thời gian mình sẽ không thể đến studio được, nên dứt khoát đóng gói công cụ may đem về cùng.
Chính lúc này, nàng lại cực kì thèm thuồng dị năng không gian của Đường Hiểu Ngư.
***
Minh Kiều thu dọn đồ đạc xong, đang muốn tìm quản lý Hồ nói thêm mấy câu, bình thường giờ này quản lý Hồ cũng chưa rời khỏi studio.
Mà khi nàng vừa mới mở cửa studio ra, trái tim đập nhanh hơn vì phảng phất như dự cảm dòng điện xuyên qua quen thuộc, yên tĩnh bốn phía tương tự mà lan ra.
Minh Kiều dừng bước, buông đồ trong tay xuống, đi tới trước cửa sổ sau hành lang rộng, xuyên thấu qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy chiếc thuyền trắng xinh đẹp lơ lửng ở phía chân trời.
Sự yên tĩnh xung quanh làm người ta cảm thấy áp lực không thoải mái, nhưng chưa kéo dài quá lâu đã bị một tiếng vật nặng đập nát thủy tinh phá vỡ.
Minh Kiều thu tầm mắt nhìn Thiên Chu lại, có mấy âm thanh xác nhận kỳ lạ chắc chắn là từ dưới lầu truyền đến.
Tầng nàng đang đứng bây giờ cũng không cao, là tầng ba, âm thanh hình như là truyền đến từ lầu một.

Hệ thống báo cáo tình hình kịp thời: [Kí chủ, một tin xấu, một tin tốt.

Tin xấu là ma vật đang ở dưới lầu, tin tốt là dị năng giả cũng ở đây.]
Nó nói xong chờ phản ứng của Minh Kiều, mà từ ngày đầu tiên nó quen biết Minh Kiều, gương mặt xinh đẹp kia chưa từng xuất hiện bất kỳ kinh hoảng nào, giờ cũng vẫn vậy.
[Động tĩnh lần này hình như có hơi lớn hơn lần trước, lần trước không chỉ không có âm thanh lớn thế này, mà qua một trận chiến cũng không làm hư hại bất kì vật gì.] Minh Kiều suy tư.
Hệ thống thở dài: [Có thể là bởi vì số lượng ma vật lần trước ít, lại còn bị khống chế vào kết giới kịp thời.]
Minh Kiều: [Còn bây giờ thì sao?]
Hệ thống: [Số lượng ma vật lần này gấp đôi lần trước, kết giới còn chưa kịp trải ra hoàn toàn, vị dị năng giả kia thì đang đánh hết toàn lực, ngăn cản bọn chúng khuếch tán ra bốn phía.]
Minh Kiều chậm rãi đi cầu thang xuống phía dưới, mỗi một bước đều rơi xuống đất mà không hề gây tiếng động, nàng vừa đi vừa hỏi: [Hệ thống, một trăm nghìn volt của mi đối đầu với ma vật thì có phần thắng không?]
Hệ thống: [Kí chủ, thật ra tôi còn có chiêu thức khác, cô đừng nên thật sự coi tôi là Pikachu chứ.]
Nó lầm bầm: [Hơn nữa cô còn chưa chắc tôi có thể đối phó ma vật hay không, sao còn đi xuống?]
Minh Kiều cười: [Bởi vì nghe giọng của mi, gần đây chỉ có một dị năng giả, nếu như người ấy không ngăn được, khả năng cao chúng ta sẽ đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm, đã vậy thì khoảng cách một hai tầng lầu này chưa chắc thoát được.]
Hệ thống: Có vẻ là thế.
Nhưng trọng điểm là nó cảm thấy cho dù nó không gánh được hơn mười con ma vật vây công, giúp kí chủ chạy trốn lại là chuyện nhỏ.
[Nói như thế này đi, kí chủ, ma vật, dị năng giả đều là pháp sư đi mid, tôi cũng là pháp sư, đối chiến trực tiếp cũng không hề có áp lực.]
[Tiếc là tôi ra tay có hạn chế, không thể trực tiếp động thủ, cần kí chủ cô làm môi giới để phát huy lực lượng.]
Giải thích của hệ thống không vượt quá dự đoán của Minh Kiều, nàng đã sớm suy đoán được điều tương tự.

Nếu hệ thống cái gì cũng tự làm được, nó đã không cần phải tạo ràng buộc với kí chủ làm gì.
Hệ thống nói thêm: [Nhưng hậu quả nếu làm vậy là một khi ai đó nhìn thấy, hỏi cô về nguồn gốc của sức mạnh, cô sẽ rất khó giải thích.
Cho nên trong tình huống bình thường, nhất là thế giới không có lực lượng siêu phàm, hệ thống đều ở chế độ phụ trợ, không thể tự mình mở chế độ công kích, cũng sẽ không mượn chủ thể để công kích.]
[Thì ra là như vậy.] Minh Kiều nói: [Cân nhắc rất chu toàn, mà thực lực trước kia của ta nếu chống lại ma vật ở thế giới này, có lẽ cũng có khả năng đánh ngang tay?]
Dù sao Đường Hiểu Ngư đã từng nói, võ giả tu hành thành công trên thế giới này cũng có thể ứng phó với ma vật.
Mà khoa học kỹ thuật, lực lượng siêu phàm của thế giới này mạnh hơn rất nhiều so với thế giới vốn có của nàng, võ học đại khái cũng như thế.
Nếu như nói thế giới của nàng vốn là một thế giới cấp thấp, vậy thế giới này ít nhất cũng là thế giới cấp trung, lấy võ học của thế giới cấp thấp đối kháng quái vật thế giới cấp trung thì phần thắng lớn bao nhiêu.
[Chắc chắn là đánh ngang tay được.

Nếu có thể thu thập được số liệu về võ giả của thế giới này, có thể phán đoán và đối chiếu chính xác hơn.] Hệ thống nói.
[Nhưng về tổng thể, chúng ta được phân loại là công phép, mà võ giả như kí chủ mấy người chính là công vật lý.

Trong trò chơi dù cho là công vật lý hay công phép đều có thể gây sát thương cho quái, lý thuyết ấy cũng khá thông dụng ở thế giới này.]
[Nói trắng ra cũng không phải công kích vật lý miễn nhiễm với ma vật, mà là lực công kích không đủ nên không tạo thành sát thương.

Chỉ cần đủ mạnh thì dù công bằng cách nào cũng có tác dụng.]
Qua lời giải thích qua loa đại khái này của hệ thống, mấy phần cảm giác nặng nề bởi vì tĩnh mịch đều bị xua tan không ít.
Minh Kiều rất nhanh xuống đến tầng hai, trừ tiếng thủy tinh vừa truyền đến lúc nãy ra, không còn bất kỳ tiếng động nào, xem ra kết giới đã trải ra hoàn toàn.
Nàng bước nhẹ hơn, đi vào phạm vi cầu thang tầng một.

***
Bên ngoài đại sảnh lầu một chính là thế giới ngăn cách bởi kết giới, Minh Kiều chậm rãi tiến lên vài bước thì nhìn thấy gợn sóng như màn nước mở ra trước mặt.
Nàng từng giả tưởng hình ảnh ma vật và dị năng giả khi tác chiến với chúng.

Trong tưởng tượng của nàng, cảnh chiến đấu có thể là máu tanh, tàn khốc, chém giết tràn ngập dã tính, giao phong kịch liệt.
Đằng sau thì cũng có, nhưng khác với những gì nàng tưởng.
Làn váy đỏ của thiếu nữ nở rộ trên không trung như một đóa hoa đỏ rực lửa thiêu đốt đến tận cùng, làn váy theo gió xé rách mỗi đường cong lại như cánh hoa màu son đỏ đang rơi xuống.
Thiếu nữ cầm một khẩu súng bạc hơi dài trong tay, họng súng không bắn ra đạn, mà là một chùm sáng sắc bạc mang khí tức chết chóc.
Minh Kiều cuối cùng cũng nhìn thấy được ma vật trong truyền thuyết.
Nói thế nào đây? Mặc dù chúng nó thân hình khổng lồ, tràn ngập dã man hung ác không thể bị thuần hóa nhưng diện mạo lại không xấu xí.
Nếu phải nói giống cái gì thì có thể nói ngoại hình của chúng rất giống báo.

Thân hình lớn hơn ba bốn lần so với báo trưởng thành bình thường, toàn thân đen kịt, mắt thì vàng đen hoặc u tím.
Phương thức chiến đấu cũng cơ bản giống với loài thú, nhưng khi chúng gầm thét hoặc nâng móng vuốt, dưới móng vuốt hay trong miệng đều sẽ ngưng tụ ra năng lượng tương tự như dị năng, giống như sóng ánh sáng cũng giống như lưỡi đao vô hình, lực phá hoại rất lớn.
Song, những ma vật thoạt nhìn có thể xé nát dễ dàng người bình thường như xé mảnh giấy này lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích của thiếu nữ váy đỏ.
Bạc và đỏ đan xen trên tấm thân đen kịt của ma vật mang tới một cảm giác bạo lực mỹ học đến cực hạn.
Rất nhanh, ma vật chết đi lại hóa thành cánh hoa bay đầy trời, hoặc là tím đậm, hoặc là đen thuần, dần dần điêu linh.
Thật là một trận chiến tuyệt vời đầy màu sắc kỳ huyễn.
Theo ý nghĩ này của Minh Kiều, trận chiến cũng đã tiến vào hồi kết.
***
Thiếu nữ váy đỏ trong mưa hoa sắc ám đầy trời thu luồng bạc trắng kia về tay, thân hình một lần nữa vững vàng đáp đất.
Khi cánh hoa cuối cùng cũng điêu tàn về hư vô, nàng ta đột nhiên khựng lại, sau đó dường như có cảm giác gì đó mà quay đầu lại.
Quảng trường sau lưng cao ốc trống không, toàn bộ khu vực bởi vì trải kết giới mà vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn tạo ra ảo giác như đang đứng trong thành trống.
Thiếu nữ cũng không vì trống vắng và yên tĩnh phía sau mà buông lỏng cảnh giác, chậm rãi cất bước, bước chân trên giày Martin nện lên mặt đất không hề vang.
Chẳng bao lâu sau, nàng ta bước vào sảnh ở tầng trệt.
Cô gái lễ tân ngồi ngơ ngác trên ghế, ý thức mê man mà hỗn độn.
Tầm mắt thiếu nữ váy đỏ chậm rãi lướt qua cô gái, lướt qua mỗi một góc đại sảnh, xác nhận không có người thứ hai ở đây, lúc này cảnh giác trong ánh mắt mới tan đi đôi chút.
Nàng ta xoay người nhìn cửa kính bên trái bị đập nát bấy, đôi môi mím chặt, thêm phần độ cong có hơi ảo não hiếm thấy khiến nàng ta nhìn thêm vẻ tươi sống hơn trước.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại không làm gì cả, chỉ đứng tại chỗ mấy giây rồi nhanh chóng rời đi, như thể chưa từng vội vàng chạy tới vậy..