Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 32




Nói thật, mỗi lần gọi điện thoại cho Thời Nhan, lương tâm bị mất đã lâu của Minh Kiều sẽ lại online trong chốc lát.

Dù sao cũng không như dì út, Thời Nhan là một bá tổng rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, nàng lại còn phải để những âm mưu dương mưu bên cạnh mình làm phiền cô ấy nữa.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Minh Kiều cười tủm tỉm chào hỏi: "Thời tổng lại đang bận công việc à?"

Đầu dây bên kia có tiếng thở khẽ truyền đến, nhưng hiếm thấy không có âm thanh lật tài liệu.

Minh Kiều nhạy bén nhận ra gì đó: "Sao không nói gì thế, có phải chuyện tôi nhờ cậu có manh mối rồi không?"

Thời Nhan rốt cuộc mở miệng, thanh âm lại không thấy khác thường gì: "Cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này thôi hả?"

"Cũng không phải chỉ mỗi hỏi cái này." Minh Kiều chậm rãi nói: "Bây giờ tôi ở bên ngoài nhưng không nói cho dì út biết, lừa dì ấy là đang ở nhà đứng tên cậu. Nếu dì ấy gọi cho cậu, nhớ đừng nói lỡ miệng đấy."

Nàng nghĩ dì út sẽ không gọi điện thoại cho Thời Nhan vì dù sao dì ta và Thời Nhan cũng không quen thân gì cho lắm, nhưng cứ phòng trước khỏi họa.

Còn việc dì út có đi điều tra hiện giờ nàng đang ở đâu hay không, càng không cần lo lắng. Thời Nhan, với tư cách là người thừa kế đại gia tộc, sở hữu vô số bất động sản, dì ta sẽ không dễ điều tra đâu.

Cho dù có nghiêm túc điều tra cũng không tra được, mà không tra được mới chứng minh nơi nàng ẩn nấp rất an toàn.

Thời Nhan dừng một chút mới hỏi: "Vì sao phải nói dối dì ấy, không phải hai người thân mật nhất sao?"

Nếu là trước kia, Thời Nhan tuyệt đối sẽ không hỏi câu này, ít ra là sẽ không hỏi cứng rắn như vậy, tính cách cô ấy thẳng như cột điện chứ không phải là không có EQ.

Minh Kiều hiểu rõ, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình, nhẹ giọng cười: "Xem ra cậu đã tra được vài thứ rồi."

Nhưng hẳn còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với nàng.

"Cậu đã sớm biết là dì ta phái người giám thị cậu." Giọng điệu Thời Nhan rất ngưng trọng, còn trộn lẫn hoang mang vô tận: "Chúng ta gặp mặt rồi nói."

Minh Kiều nói: "Không thể nói là đã sớm biết, chỉ suy đoán là dì ấy thôi. Bây giờ cậu đã giúp tôi xác minh đó là dì ấy, thế nên tôi mới không ngạc nhiên."

"Tại sao?" Thời Nhan rất khó hiểu.

Vì sao dì út phải giám thị Minh Kiều, vì sao Minh Kiều lại sớm hoài nghi là dì út, điều này hoàn toàn vượt quá nhận thức của cô ấy cho tới nay.

"Nói thật thì tôi cũng rất muốn biết, nhưng có một số câu trả lời chỉ có dì ấy mới biết rõ." Minh Kiều rũ mắt xuống, thanh âm cực độ bình tĩnh.

"Thế sau này cậu định làm thế nào?" Thời Nhan hỏi.



Minh Kiều không trả lời, chỉ hỏi: "Ngoại trừ chuyện dì ấy giám thị tôi ra, cậu còn phát hiện gì khác không?"

Thời Nhan: "Tin đồn Đường Hiểu Ngư là con gái riêng xôn xao đợt trước cũng là dì ta phái người lan truyền."

Minh Kiều suy tư, cảm thấy rất hợp lý, nguồn gốc của lời đồn là từ chỗ nguyên chủ truyền ra ngoài, nhưng nếu không có dì út tận sức ủng hộ, quả thật sẽ không náo loạn lớn đến mức như vậy.

Nàng cũng không cảm thấy Thời Nhan tra được quá ít thứ, hiện giờ mới chỉ là giai đoạn đầu kịch bản, hành động tìm đường chết của nguyên chủ vẫn có hạn, động tác của dì út đương nhiên cũng không nhiều.

Thời Nhan nghe nàng im lặng, nhớ tới chuyện xảy ra cách đây không lâu, trong lòng nổi lên một tia áy náy: "Xin lỗi, tôi cũng tưởng là cậu."

Không đâu bạn ơi, tôi tuyệt đối không oan, chỉ có mỗi việc gánh nồi chung thì dì út đẩy toàn bộ cho tôi mà thôi.

"Không cần xin lỗi đâu." Minh Kiều nhẹ giọng cười: "Trong chuyện này tôi cũng không trong sạch tuyệt đối."

Nàng nói thật một cách thẳng thắn nhưng Thời Nhan bây giờ lại không hề cảm thấy nàng cố ý, nhận định là dì út lợi dụng nàng, muốn an ủi nhưng lại thật sự không có thiên phú nhẹ nhàng trấn an người khác, cuối cùng đành quyết định làm mấy chuyện thực tế hơn: "Tôi có thể thay cậu hẹn gặp Minh Vi, giúp cậu làm chứng."

"Giờ chưa phải lúc."

Thời Nhan nhíu mày: "Sự nhẹ dạ của cậu sẽ phóng túng dì ta, đã sai lại càng sai thêm."

Minh Kiều nghĩ thầm, sợ là cậu hiểu lầm gì tôi rồi, tôi có dính với hai chữ nhẹ dạ bao giờ đâu.

"Tôi không có ý định giấu giếm cho dì ấy, nếu không cũng không cần cậu giúp tôi điều tra dì ấy làm gì, cứ như vậy hồ đồ mà sống chẳng phải được rồi sao."

Nàng nói: "Nhưng bây giờ chưa phải lúc."

Thời Nhan truy vấn: "Vì sao? "

Minh Kiều nói: "Những gì chúng ta nắm giữ bây giờ là chưa đủ, bất kể là phương diện pháp lý hay đạo đức đều không đủ để dì ấy bị trừng phạt nặng nề."

Ban đầu đúng là nàng muốn Thời Nhan làm chứng cho nàng, giúp nàng vạch trần dì út.

Nhưng hiện tại Đường Hiểu Ngư đã bước đầu hiểu rõ bộ mặt thật của dì út, chuyện này cũng không còn cấp bách như vậy nữa.

Cho nên cũng không cần phải đánh rắn động cỏ.

"Nếu như không thể một đòn chí mạng sẽ chỉ mang đến phiền toái vô cùng vô tận cho tất cả mọi người."

Ngữ khí của nàng nặng nề, nghe sơ còn có vài phần nghiêm sát.

Thời Nhan chưa từng nghe Minh Kiều nói bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy bao giờ, mang theo mười phần cảnh giác phòng bị, còn có sự kiên quyết khi bản thân lâm vào cục diện nguy nan, nhưng chuyện bây giờ dì út làm còn xa mới khiến người ta như gặp địch mạnh thế này.

Trừ phi trong đó còn xảy ra chuyện cô ấy không biết.

Thời Nhan còn chưa làm rõ được đống suy nghĩ rối bời, đã nghe Minh Kiều lại khôi phục loại ngữ điệu thờ ơ kia: "Thế là đủ rồi, nhớ giữ kĩ đồ cậu tra được. Đợi đến ngày cần trình đến trước mặt chị tôi thì nhờ cậu, những thứ khác không cần truy xét thêm nữa."

Minh Kiều nói vậy là bởi vì gần đây nàng càng nghĩ càng cảm thấy dì út ngoại trừ tâm cơ thủ đoạn ra, trên người còn có rất nhiều chỗ không thích hợp, mà tình tiết ẩn trong sách gốc lại có quá nhiều.

Mặc dù nàng không phải người tốt, nhưng nàng sẽ không lừa dối những người tốt với mình.

Nhưng mà nàng cũng biết rõ, không thể nói hai ba câu như vậy đã đuổi Thời Nhan, còn cần phải nghĩ một ít từ thích hợp để trấn an một chút.

Dù sao người ta đã vất vả giúp nàng điều tra lâu như vậy, còn không thấy bóng dáng thù lao, toàn bộ sự việc càng như trong sương mù, cái gì cũng nhìn không rõ, giờ đổi cho ai cũng cảm thấy nghẹt thở.

Đang lúc nàng nghĩ từ, Thời Nhan đã biết chờ kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay, nếu muốn hỏi ra cái gì từ miệng nàng thì sẽ càng khó hơn, ngữ khí trầm xuống: "Được, cậu không muốn nói đến dì út, vậy chúng ta đổi sang nói chuyện người khác. Sao lại còn cả Tạ Sở nữa?"

Lòng Minh Kiều căng thẳng, thốt lên: "Cậu đang điều tra cả anh ta nữa hả?"

Chết rồi, nàng sẽ không thật sự liên lụy Thời Nhan nhảy vào hố đấy chứ?

Nhưng mà nghĩ lại, dì út đi điều tra Tạ Sở vẫn là kết quả nàng dẫn dắt, Thời Nhan vô duyên vô cớ thì sao có thể đi điều tra Tạ Sở được, nhất định là phát hiện manh mối lúc điều tra dì út.



Không chênh lệch lắm so với dự đoán của Minh Kiều, khi Thời Nhan điều tra dì út thì phát hiện một ít dấu vết chỉ về phía Tạ Sở, nhưng nghĩ đến lời dặn dò trịnh trọng của nàng, Thời Nhan khắc chế không tra tiếp.

Bản thân Thời Nhan hoàn toàn không sợ hãi, nhưng cô ấy rất lo lắng hành động tùy tiện sẽ hại Minh Kiều.

Hiện tại cô ấy cố ý nói ngắn gọn rồi lại hàm hồ, nếu Minh Kiều không biết chút nào chuyện Tạ Sở, phản ứng hẳn nên là mờ mịt hoang mang mà không phải khẩn trương truy hỏi cô ấy có điều tra Tạ Sở hay không trước tiên.

Nhưng trên thực tế, coi như Minh Kiều đã phát hiện Thời Nhan đang thăm dò cũng không thể giả ngu được, nếu nàng để Thời Nhan ngắm hoa trong màn sương, dựa theo tính cách của đối phương tuyệt đối sẽ đi sâu điều tra, đến lúc đó bàn tính này của nàng sẽ không những không kiềm chế được dì út và Tạ Sở, ngược lại còn hại cả Thời Nhan. Chưa nói đến mất mặt, lương tâm nàng cũng sẽ đau.

"Cậu quả nhiên là biết." Thời Nhan liên tưởng đến những chuyện tốt mà dì út làm, trong lòng tức giận: "Anh ta cũng làm chuyện có lỗi với cậu sau lưng."

"Cái này phải xem là loại lỗi nào đã, Tạ Sở còn rất có đạo đức, ít ra còn chưa bắt cá hai tay lúc hôn ước vẫn còn hiệu lực." Minh Kiều nói.

Còn mua hung giết tôi gì đó, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, chờ tôi có cơ hội chắc chắn sẽ đưa anh ta đi ăn cơm tù. Nàng nghĩ vậy.

"Minh Kiều!"

Minh Kiều kỳ thật không muốn đánh trống lãng với Thời Nhan, cũng không muốn tiết lộ chân tướng cho cô ấy, hai lựa chọn đều có khả năng khiến Thời Nhan rơi vào vực sâu nguy hiểm.

Không phải vì Thời Nhan không đủ lợi hại, gia thế không đủ cứng rắn, mà là nhóm "Thân ái chí ái" của nàng quá độc ác, quá tâm cơ.

Người tốt đối đầu với người xấu, vô luận là tà không thắng chính hay là chính không thắng tà, tóm lại người tốt vĩnh viễn là người bị thương trước.

"Thời Nhan, cậu vì tôi làm những thứ này đã đủ rồi."

Minh Kiều nói: "Tôi biết cậu quan tâm đến tôi, nhưng ván cờ của tôi bây giờ không có vị trí của cậu, nếu cậu nhất định phải vào cuộc, tất sẽ khiến tình cảnh của chúng ta đều trở nên rất nguy hiểm, cho nên cục diện hiện tại đã tốt lắm rồi."

"Nếu có một ngày tất cả kết thúc, tôi sẽ cho cậu biết tất cả những gì họ đã làm, nhưng chưa phải bây giờ."

Giọng điệu của nàng chân thành mà nghiêm túc đến vậy là giọng điệu mà Thời Nhan chưa từng nghe, lúc sinh ra lòng tin phục tràn đầy, cũng có lo lắng nồng đậm hơn.

Thời Nhan trầm mặc một lát, hỏi: "Tư liệu và ảnh chụp điều tra có cần tôi phái người đưa cho cậu một phần không?"

Cô ấy vốn muốn hẹn gặp Minh Kiều một lần nhưng Minh Kiều không muốn cô ấy tiếp tục đi sâu vào trong, cô ấy cũng tôn trọng quyết định của đối phương.

Minh Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy nhất định không thể dừng lại việc làm sâu sắc thêm sự phòng bị trong lòng Đường Hiểu Ngư đối với dì út.

Huống chi nàng cảm thấy nếu không phải chuyện của Tạ Sở ở phía trước kiềm chế sự chú ý của Đường Hiểu Ngư, dựa theo tính cách của đối phương, hiện tại hẳn là đã bắt tay vào điều tra dì út rồi.

Nếu không chia được sức để đi điều tra, trong lòng cô sẽ luôn nhớ thương, nàng phải giúp cô giảm bớt gánh nặng mới được.

Nàng đang nghĩ đến Đường Hiểu Ngư, Thời Nhan cũng như vậy: "Giữa cậu và Đường Hiểu Ngư có phải vẫn luôn có hiểu lầm hay không?"

"Không có hiểu lầm." Minh Kiều nói: "Trước đây tôi thực sự ghen tị với cô ấy."

Vẫn là thái độ thản nhiên đến hợp tình hợp lý này, Thời Nhan không phải lần đầu tiên đối mặt với loại thái độ ấy, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy nàng không còn hết thuốc chữa đến thế.

Dù sao nàng cũng nói là trước kia, hơn nữa Thời Nhan rất khó không hoài nghi dì út rốt cuộc đã giúp đỡ bao nhiêu lần ở trong đó.

"Tình hình bên cậu có an toàn không? Tôi biết hai công ty an ninh rất chuyên nghiệp, nếu cần tôi sẽ mời họ đến đó." Thời Nhan nói.

Minh Kiều nói: "Yên tâm đi, dì út tuy rằng không thật lòng với tôi nhưng cũng không đến mức muốn giết tôi hại tôi đâu."

Thời Nhan lại không quá tin những lời này. Cô ấy không biết chuyện Tạ Sở và Thợ săn, chỉ hoài nghi vết thương trên người Minh Kiều có liên quan đến dì út, hơn nữa ở giữa còn xen lẫn nhiều bí ẩn mà cô ấy không hiểu, thế nên cô ấy khó lòng mà không liên tưởng.

"Tôi..." Cô than thở.

Tôi hình như cho tới giờ vẫn chưa từng chân chính hiểu rõ cậu, vẫn cho rằng cậu là một đại tiểu thư ngây thơ kiêu căng.

"Cậu... Sau này có chuyện gì cứ nói với tôi, trực tiếp tới gặp tôi."

Cô ấy không quen bộc bạch nội tâm, cuối cùng tất cả đều quy về một câu hứa đơn giản nhất.



"Tôi sẽ giúp cậu."

Tôi sẽ giúp cậu.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lởn vởn bên tai, giống Đường Hiểu Ngư nói với nàng y như đúc.

Minh Kiều hoảng hốt trong nháy mắt, lấy lại bình tĩnh, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình đối thoại giữa nàng và Thời Nhan, cảm thấy Thời Nhan nhất định đã hiểu lầm gì đó, nàng hẳn nên giải thích, lại không biết phải giải thích như thế nào.

Cuối cùng nàng chỉ có thể cố ý chỉnh ngữ khí thành nhẹ nhàng: "Biết rồi, rất nhiều chuyện đến giờ tôi còn chưa rõ, nhưng cậu không nên tưởng tượng tôi thành cô nàng đáng thương tuyệt thế gì đó đâu đấy."

"Còn nữa... Cám ơn." Nàng nói: "Nửa đời nát như bùn kia của tôi, nếu nói ít ra cũng làm đúng một việc, đó có lẽ là trở thành bạn với cậu."

Nhịp thở của Thời Nhan chậm lại, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi siết lại, thật lâu sau khi cuộc gọi kết thúc còn chưa hoàn hồn.

***

Kết thúc cuộc điện thoại với Thời Nhan, hệ thống còn cảm khái hơn Minh Kiều: [Cuộc đời có mấy khi có được người bạn như Thời Nhan, thật may mắn biết bao.]

Mấy năm nay Thời Nhan và nguyên chủ đều không qua lại, giao tình còn sót lại mấy phần chỉ có họ biết.

Nhưng bây giờ Minh Kiều vừa mở miệng, cô ấy lại vẫn tràn đầy quan tâm và nghiêm túc giúp đỡ nàng.

Minh Kiều cười, tươi sáng vô hạn: [Có người bạn như Thời Nhan là may mắn của cuộc đời, người như Thời Nhan không gặp được bạn bè đủ tư cách chính là bất hạnh trong cuộc sống.]

Nàng chậm rãi đi dọc theo con đường bằng phẳng về phía chiếc taxi sắp tới trước mặt: [Mi xem, nếu ta muốn hãm hại cô ấy, hố đào phát là nhảy luôn.]

Hệ thống nói: [Nhưng cô sẽ không đâu, kí chủ.]

Cảm khái quá nhiều không phải là phong cách của đôi kí chủ và hệ thống này, chưa nghiêm túc bao lâu, bọn họ lại bắt đầu một vòng đối thoại mới.

Hệ thống nghe nàng báo địa chỉ cho tài xế, vô cùng kinh ngạc: [Kí chủ, cô còn muốn đến studio hả?]

Ra ngoài gặp dì út là phải đi, nhưng đi studio thì không cần thiết.

Ngữ khí Minh Kiều biếng nhác: [Đã ra ngoài rồi thì sao phải để phí chứ. Hơn nữa Thời Nhan đối tốt với ta như vậy, dù thế nào ta cũng phải làm chút gì đó biểu đạt tâm ý chứ.]

Hệ thống: [Thế nên, cô muốn làm quần áo để trả ơn người ta à? Không phải tôi nghi ngờ cô đâu, nhưng mà kí chủ, cô thậm chí còn chưa chạm vào kim chỉ nữa kia.]

Ngữ khí Minh Kiều thâm trầm: [Đây mới là thành ý của ta. Mi yên tâm, ngày mai coi như trời sụp xuống, ta cũng cam đoan sẽ không ra ngoài.]

Hệ thống cảm giác mình ngửi được hơi thở của flag: [Lời thề này cô để dành lúc bị nhân vật chính bắt quả tang đi.]