Cố Phán dùng sức siết chặt điện thoại di động, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Tuyết đã ngừng rơi.
Cửa kính phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cô.
Đôi mắt cô rất to, có thể nhìn thấy khoé mắt hơi hồng.
Thời Vãn nháy mắt nhận ra có điểm không phù hợp ở cô, “Anh ta cúp điện thoại của cậu à?”
Vài giây sau, điện thoại lại rung lên, xác nhận suy đoán của cô đúng một phần nào.
Cố Phán nhìn xuống màn hình điện thoại.
Một lúc sau, cô thở dài, thoả hiệp cầm điện thoại lên, nói, “Trợ lý Giản.”
“Phu nhân.” Giọng nói của trợ lý Giản bình tĩnh và vững vàng, không khó để nghe ra vài phần ngượng ngùng, “Bà Lục đột nhiên ngất xỉu, vừa mới được đưa đến bệnh viện.”
Đầu Cố Phán trống rỗng, chớp mắt, như phản xạ có điều kiện mà hỏi, “Mẹ tôi làm sao? Có phải bệnh tim tái phát không?”
“Không phải.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, “Tôi sẽ qua ngay.”
“Phu nhân”, trợ lý Giản dừng lại, hạ giọng, có chút ngượng ngùng nói, “Tổng giám đốc Lục nói cô không cần đến, xong buổi tiệc thì về nhà.”
Trái tim của Cố Phán thắt lại, không biết nên diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào.
Hai nhà Lục và Cố không chỉ là mối quan hệ hợp tác đơn thuần, mẹ Lục và mẹ Cố là bạn thân, năm đó mẹ Cố mất, nhà họ Cố đang trên đà rơi xuống vực, bố Cố không thể nào không để con gái mình cho nhà họ Lục.
Lúc đó cô mới chỉ có năm tuổi, có thể nói là cô theo mẹ Lục từ nhỏ, rõ ràng Lục Tuyển biết mẹ Lục đối với cô hệt như mẹ ruột, tại sao không cho cô vào bệnh viện thăm?
s
Report this ad
Cố Phán trầm mặc vài giây, ôn nhu cười, “Nói với anh ấy là tôi không mệt, không cần lo lắng cho tôi.”
Bên đầu điện thoại kia đột nhiên yên lặng.
Cô định về, nhờ trợ lý Giản gửi số phòng bệnh, giọng nói trầm thấp lười biếng của Lục Tuyển bên tai, “Không mệt thì cứ đến đi.”
Cố Phán sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra điện thoại ngay từ đầu đã được để loa ngoài.
Một cảm giác tức tối xen lẫn xấu hổ khó tả trong nháy mắt xông lên đỉnh đầu cô, làm cô đau hết cả bụng, cúp luôn cuộc điện thoại.
“Có chuyện gì thế?” Thời Vãn hỏi.
“Lục Tuyển cúp máy tao, xong lại bảo trợ lý gọi điện thoại cho tao, mày có nghĩ rằng anh ấy có vấn đề về đầu óc không?”
“…”
Im lặng một lát.
Vẻ mặt Thời Vãn phức tạp, nói, “Không phải là anh ta đang muốn tỏ lòng trung thành với Thẩm Yên chứ?”
Nếu không hà tất gì phải làm việc thừa thãi như vậy.
Mấy ly rượu đỏ vừa uống xong đột nhiên phát tác dụng, cả người Cố Phán lâng lâng như thiêu đốt, không thể suy nghĩ được việc gì, cô mờ mịt suy nghĩ một lát, lẩm bẩm nói, “… Không có khả năng đấy.”
“Anh ta hẳn là…” Con mắt cô cong cong như biết cười, mở điện thoại nhắn tin cho chị trương, giọng nói khàn khàn mơ hồ, “Chắc là anh ấy… anh ấy bận gọi điện công việc thôi…”
Lý do này rất vụng về, thậmchis Cố Phán còn không tin.
Hai người đi thẳng vào phòng bệnh trên tầng cao nhất của bệnh việnc tư nhân, Thời Vãn cười nhìn điện thoại, “Thôi tao không quấy rầy ba người một nhà đoàn tụ nữa, hẹn gặp lại.”
Có Phán ôm cô ấy một lúc, vừa muốn gõ cửa thì nghe được tiếng nói chuyện của Thẩm Yên từ trong phòng bệnh, “Mẹ, mẹ doạ chết con với anh Lục Tuyển rồi!”
Tay cô nháy mắt cứng đờ, Thời Vãn đang chuẩn bị quay người rời đi cũng dừng lại, hai người liếc nhìn nhau. Đôi mắt Cố Phán nhiễm hơi men say, không nhìn ra được cảm xúc bên trong.
“Mẹ có biết lúc anh Lục Tuyển nghe được mẹ ngất xỉu thì sắc mặt đột nhiêng đáng sợ, nhà làm phim bị anh ấy doạ đến mức mặt mũi trắng bệch không?” Giọng nói Thẩm Yên thân mật.
“Mẹ không có chuyện gì đâu, là do dì Trương vội vàng quá mà thôi.” Giọng mẹ Lục yếu ớt.
“Mẹ ngất xỉu mà còn bảo là không có chuyện gì? Nếu như là vài năm trước ở Manchester thì sao? Mẹ quên lúc đó anh Lục Tuyển đã hoảng loạn đến mức nào à?”
Mẹ Lục ôn nhu cười, “Mẹ nhớ, đương nhiên phải nhớ rồi, nếu không có con thì…”
Đây là bệnh viện tư nhân, phòng của mẹ Lục là phòng V.I.P, cách âm không tồi, chẳng qua tầng này quá im ắng, hơn nữa cưat phòng bệnh chỉ khép hờ, không khí ấm áp trong phòng bệnh cũng ào vào mặt cô.
Rất phù hợp với lời nói của Thời Vãn —
Một nhà ba người.
Cố Phán im lặng nhìn qua cửa kính, ánh mắt dừng ở những ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên cổ áo sơ mi.
Lục Tuyển không ngờ cô đang đứng trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt sửng sốt một chút, sau đó lại không chút biểu cảm, nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo.
Cô vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Một cơn lốc xoáy cuốn đến, đánh úp cô.
Rượu vang đỏ rất dễ say, Cố Phán vốn dĩ đang say xỉn, còn không phản ứng được với chuyện trước mắt, chóp mũi đều là hơi thở sạch sẽ mùi bạc hà của người đàn ông kia.
Cô không biết đã bị Lục Tuyển ấn vào trong ngực, tầm mắt chỉ nhìn thấy có xương quai xanh xinh đẹp trên cổ anh.
Phía trên không có dấu vết gì.
Sạch sẽ.
Dây thần kinh đang căng chặt của Cố Phán buông lỏng ra, chân cô đã sớm mềm nhũn không đứng được, nếu không có bàn tay to của Lục Tuyển ở bên eo cô thì cô đã sớm xụi lơ trên mặt đất rồi.
Lục Tuyển híp mắt, giọng nói có chút lạnh lẽo, “Không mệt?”
Cố Phán nghe được một chút trào phúng từ trong giọng nói anh, nháy mắt thẹn quá hoá giận đẩy anh ra, chỉ tiếc rằng tuy Lục Tuyển có gầy, nhưng dáng người lại săn chắc, không thể nào lay động được anh.
Các loại cảm xúc đè nén trong lòng đều bị rượu kích thích mọc lên như dây leo, cô nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh tế của người đàn ông, liếm liếm môi trên, không biết đang suy nghĩ gì, cúi người cắn một miếng.
Thời Vãn sững sờ, ngay cả người lạnh lùng như Lục Tuyển cũng phải sững sờ.
“Không mệt.” Cố Phán ngẩng đầu, hai tay quấn quanh cổ của anh, dán lấy eo anh, nhìn anh bằng đôi mắt màu hạt dẻ mờ mịt vô cùng quyến rũ, “Cảnh cuối quay trước cả một tuần rồi, em không mệt. Không được ngủ với anh, em sao có thể mệt được.”
Thời Vãn: “…”
Mẹ Lục có thể nghe rõ tiếng nói của con dâu mình từ trong phòng bênh: “…”
Thẩm Yên đang gọt táo cũng khựng lại.
Lục Tuyển duỗi đôi chân dài ra, cánh cửa phòng đóng lại bằng một tiếng “bang”.
Không khí như đóng băng trong giây lát.
Ánh sáng từ trên cao soi rõ hầu kết đang lăn lộn của Lục Tuyển, anh nhìn thật sâu vào Cố Phán, trầm giọng hơn bình thường, mang theo giọng điệu cảnh cáo, “Cố Phán, đừng gây chuyện.”
Không khí xung quanh hai người là một tấm màng ngăn, người khác khó có thể chen chân vào, có cảm giác hai người là một đôi trời sinh.
Thời Vãn thức thời, quay người rời đi.
Men say bùng lên trong người Cố Phán, đôi môi mỏng của Lục Tuyển vô tình lọt vào ánh mắt cô, dùng sức ép anh dựa vào cửa, nhón chân hôn lên môi anh, cắn mạnh một cái rồi nhìn anh thách thức.
Sắc mắt Lục Tuyển chậm rãi trầm xuống, bờ môi mỏng mím chặt.
Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ, hai người không nói chuyện, không trành giành lẫn nhau mà chỉ giao tiếp bằng ánh mắt.
Cố Phán thực ra không phải là người có tính cách táo bạo đến thế, một lúc sau cô cảm thấy có chút áy náy, xoa lỗ tai hơi nóng, giả vờ mình rĩnh lui về phía sau, “Để em vào –”
Lục Tuyển đột nhiên cúi người xuống.
Cô không kịp phản ứng, cả người cô mềm nhũn bị anh vác lên như bao cát.
“Lục Tuyển, anh làm gì thế?” Cố Phán gần như hét lên, giống như con mèo xù lông, trông có vẻ hoảng hốt.
“Em còn chưa vào thăm mẹ, anh buông ra…”
Lục Tuyển đánh nhẹ vào mông cô, giọng nói không kiên nhẫn, “Đừng ồn ào, mẹ không sao cả.”
“…” Cố Phán không thể tin được điều anh vừa làm, mắt cô mở to, mặt đỏ bừng.
Quá đáng, trên giường anh muốn làm gì thì làm, nhưng ở nơi công cộng thế này làm sao lại đánh cô? Cô không còn là một đứa bé nữa.
Lục Tuyển thờ ơ vác cô trên vai, đi vào thang máy.
“Lục Tuyển, thả em xuống!” Cố Phán giẫy dụa muốn xuống, nhưng lại bị đánh thêm một cái.
Không mạnh, nhưng đầy sức cảnh cáo.
“Không chờ được à?”
Cô đông cứng lại, hai tai đỏ bừng.
Lục Tuyển nhướng mắt, nhìn gương.
Trong gương, hai má Cố Phán phiếm hồng, cổ cũng nhiễm màu hòng, giống như hoa hồng nở rộ, ấm áp lại tươi sáng, đang chờ người đến hái.
Giọng điệu của Lục Tuyển nhàn nhạt, “Muốn làm trong thang máy không?”
Qua gương, Cố Phán nhìn thấy vẻ mặt hằn học và đôi mắt không đáy của anh, trái tim cô run lên. Cho đến lúc Lục Tuyển nhét cô vào ghế sau trong xe, cũng chưa nói một câu nào.
Cô biết Lục Tuyển từ trước đến nay nếu nói được thì sẽ làm được, người đàn ông này nếu nhìn thoáng qua thì là một chính nhân quân tử, điềm tĩnh và khắc chế, nhưng trên thực tế thì chính là một con sói ăn thịt người không nhả xương, văn nhã bại hoại, rất hay giở trò đồi bại với người ta.
Trong xe rất riêng tư, kéo kính lên là muốn làm gì thì làm, Lục Tuyển cởi kính, ác khoác ngoài và áo vest ra, xắn tay áo lên để lộ cánh tay vạm vỡ.
Cố Phán dựa lưng vào ghế, ngồi xiêu vẹo, đầu óc rối bời, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến mẹ Lục.
“Chúng ta…” cô nấc lên, “Không thể cứ rời đi như thế, ít nhất thì phải gặp chào mẹ một câu chứ anh…”
Ô tô chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Cô bị Lục Tuyển ôm vào lòng, ngồi trên tư thế trịch thượng, nhưng quyền kiểm soát không nằm trong tay cô, nên cô chỉ có thể bị động chịu đựng nụ hôn của anh.
Chiếc váy đen tuyền tớn lên vòng eo con kiến của cô, làm cho đôi chân dài của cô thêm thon thả và quyến rũ.
Nụ hôn của người đàn ông rất mạnh mẽ, xe rời bệnh viện không lâu, nhưng Cố Phán đã thở không ra hơi.
Đôi môi mỏng di chuyển xuống dái tai đang đỏ rự và nóng.
Mặc dù say xỉn nhưng Cố Phán vẫn nhớ như in ánh mắt khiêu khích của Thẩm Yên trong bữa tiệc, căn bản không có tâm tình để làm chuyện này.
Cô duỗi tay đẩy Lục Tuyển ra, muốn đứng dậy.
Nhưng vòng eo đã bị anh nắm chặt lấy.
Lục Tuyển ngẩng đầu lên từ vai cô, lười biếng dựa lưng vào ghế, nhướng mày nhìn cô, cười có chút tà ác, lưu manh.
“Không mệt sao?” Giọng nói khàn khàn lại có ý sâu xa trong đó.
Tim Cố Phán đập thình thịch.
Mỗi lúc như thế này, cô đều sẽ cảm thấy bản thân mình rất đặc biệt trong lòng Lục Tuyển, cho nên ngày thường dè dặt, nhưng những lúc như thế này lại không ngại thể hiện bản tính thật cho cô xem.
Ngoại hình này chỉ thuộc về một mình Cố Phán cô.
“Không mệt.”
Cô thậm chí còn không đề phòng Lục Tuyển, khi thấy anh cười, những sự hờn dỗi chất chứa trong lòng lập tức tiêu tán sạch sẽ, ngay cả việc muốn chất vấn anh và Thẩm Yên đã xảy ra chuyện gì, đến bên miệng trở thành câu, “Chỉ là không thích nơi này.”
Lục Tuyển cúi người, khẽ cắn ở cổ cô một cái, lười nhác nói, “Thế em thích chỗ nào?”
Hơi nóng dừng ở bên tai làm đuôi mắt cô đỏ hoe, Cố Phán buộc phải quay đầu nhìn anh, thở dồn dập, “Ở nhà, nhà.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô, “Nhà lớn như vậy, em muốn làm trong phòng khách, nhà kính trồng hoa, sân chơi, nhà ăn, phòng bếp, phòng làm việc, phòng để quần áo, phòng giải trí, phòng gym, em thích chỗ nào?”
Cố Phán: “… Phòng ngủ.”
Lục Tuyển nhìn cô không phản ứng, cũng chẳng nói tiếp.
Đầu ngón tay anh dùng sức vừa phải vuốt ve cô.
“Được, nếu anh đồng ý thì được.” Cô không thể không sửa lại lời nói của mình, run rẩy nói, “Cho em xuống đi.”
Đuôi lông mày Lục Tuyển hơi nhọn, lịch thiệp ôm cô ngồi sang một bên.
Anh dường như có thể xử lý mọi thứ rất dễ dàng, ngay cả lời nói làm anh mất hứng, anh cũng không có biểu tình gì.
Lấy một chiếc khăn mùi soa từ trong túi áo vest, đeo cặp kính gọng vàng lên, lại là một bộ dáng làm người ta không thể mạo phạm, như thể không phải người vừa cười một cách quyến rũ vừa rồi.
Cố Phán sững sờ nhìn anh, ánh mắt mất điềm nhìn, sau nửa phút thì cô mới bất mãn khịt mũi mà nói, “Minh Nhiêu nói không sai, anh thật sự rất nhàm chán.”
Lục Tuyển lời so đo với con ma men này, vô cảm kéo váy của cô xuống, nhưng con ma men lại không thành thật mà kéo lên.
Lúc xe về đến nhà, đầu tóc Lục Tuyển bù xù, cà vạt bị nới đến lỏng lẻo, cổ áo sơ mi rộng ngoác, lộ ra bờ ngực kiên cố.
Anh lười phải mặc lại những thứ sau này sẽ cởi ra, mặc áo vest vào, cầm lấy áo khoác ngoài, ôm người đang say xỉn ngủ như chết vào lòng, đợi tài xế xuống xe mở cửa thì bế cô ra khỏi xe, bước vào nhà.
Bố Lục chết trẻ, nhưng ông Lục vẫn còn sống, ông ở cùng nhà với hai vợ chồng, trong nhà bật đèn sáng trưng. Dì Trương đứng một một bên chờ anh vào nhà rồi quay người đóng cửa, Cố Phán lại bắt đầu lảm nhảm, “Anh đã nghe thấy tin đồn gì chưa?”
Lục Tuyển không để ý đến cô, cô cũng chằng màng, chỉ biết thao thao bất tuyệt, “Lúc anh vừa mới về nước, toàn bộ giới thượng lưu ở Giang thành đều xì xào, anh đã sớm có ánh trăng sáng trong lòng, sở dĩ muốn liên hôn với nhà họ Cố đều là vì lợi ích của gia tộc.
Không bởi vì Cố Phán cô.
“Có phải là… Thẩm Yên không?”
Giọng nói cô không lớn, nhẹ nhàng mơ hồ không nghe rõ, vừa nghe đã biết cô say rượu, dì Trương kinh ngạc, sửng sốt hỏi, “Cậu chủ, cậu có muốn dì chuẩn bị canh giải rượu cho cô chủ không?”
Lục Tuyển ôm cô vào trong thang máy, cũng không quay đầu lại, nói, “Cho cháu bát cháo ngao đi.”
Dì Trương đáp được, xoay người đi vào bếp.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính ở tầng năm rất rộng, phân chia chỗ ướt và khô, có phòng vệ sinh có vách ngăn, phòng tắm vòi sen, ở giữa còn có một bồn tắm to.
Lục Tuyển để cô ngồi vào trong bồn tắm, chuẩn bị đi lấy quần áo thay, đột nhiên bị Cố Phán cầm lấy cà vạt.
Anh bị bắt đứng còng lưng xuống, không kiên nhẫn nói, “Lại làm sao?”
“Là vì Thẩm Yên sao?”
Cũng không biết là uống đến quá say hay do cảm giác bị uỷ khuất, đôi mắt Cố Phán rơm rớm.
Lục Tuyển im lặng hai giây, hơi nghiêng người, đặt một tay lên hông cô, có chút buồn cười hỏi, “Ai thì có quan trọng không?”
“Bà Lục.”
Trái tim Cố Phán thắt lại, mỗi nhiên giơ tay đè cổ Lục Tuyển, lấp kín bờ môi của anh, hung hăng cắn.
Lục Tuyển sửng sốt một giây, rồi đảo khách thành chủ, dễ dàng bắt nạt cô.
Có người vặn vòi hoa sen, nước nóng ấm xối vào mặt khiến Cố Phán không tài nào mở mắt ra được.
Có lẽ là do sự mệt mỏi và say xỉn, cũng không còn sức để che dấu sự yếu ớt của mình, cô hỏi một câu mà anh không ngờ tới: “Vậy anh…”
“Anh có thích em không?”
Lục Tuyển dừng lại, ngay sau đó cười ra tiếng.
Hơi nước bốc lên, làm mờ đi đôi mày và đôi mắt trong veo của người đàn ông, môi anh lướt đến bên tai cô, một lúc sau, anh nói bằng giọng nói thấu xương đó: “Bà Lục.”
Hô hấp Cố Phán có chút ngưng trệ, cố gắng kìm nén nhịp tim điên cuồng.
Nhưng cô không nhịn được, thầm mong chờ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tên chó Lục này bây giờ khốn nạn thật, nhưng yên tâm, sau này bị vả mặt nhanh thôi