Tất Cả Mọi Người Đều Đang Chờ Họ Ly Hôn

Chương 2




Người đàn ông giam cô trước mặt, đuôi mắt vừa dài vừa hẹp hơi nhướng lên, mơ hồ nhìn cô, nhưng vẫn mang theo một vẻ nguy hiểm, hung hăng nồng đậm.

Cố Phán nhớ tới nửa tháng trước, anh cũng dùng tư thế tương tư, ép cô vào tường.

Hai má cô nóng bừng, vô thức quay đầu lại.

Như không hài lòng với sự phản kháng của cô, Lục Tuyển đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm co, ép cô nhìn anh, “Không lạnh sao?”

Ánh mắt quét qua bờ vai trắng nõn mềm mại cùng đôi xương uay xanh sắc bén của cô, ánh mắt tối sầm lại.

Cố Phán sững sờ trong giây lát, cô có chút cứng họng.

Trong khách sạn mở điều hoà ấm, làm sao cô có thể lạnh được, cô thậm chí còn thấy điều hoà bật quá nóng, thậm chí ngón tay anh đang nhéo cằm cô cũng làm cô khó chịu.

“Không lạnh.” Cố Phán kéo tay anh xuống.

Làn da của cô rất mỏng, không cần dùng nhiều lực cũng có thể để lại dấu tay, vừa rồi tay Lục Tuyển nắm rất chặt nên nhất định để lại dấu vân tay.

Cố Phán lấy tay xoa cằm, quay lại muốn vào phòng vệ sinh soi gương, Lục Tuyển đã khoác áo lên người cô.

Cô sững người một lúc, cởi áo khoác ra, quay lại nhìn anh, bất lực lẩm bẩm, “Em đã nói là em không nóng mà.”

“Mặc vào.”

Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo, lười biếng lại trầm thấp, tuy rằng rất đơn giản nhưng lại toát ra một tấm ngăn rõ ràng.

Cố Phán phớt lờ anh.

Cô đã thấy dáng vẻ bất cần đời này của Lục Tuyển từ bé đến lớn, áo khoác này còn có mùi thuốc là nhàn nhạt, còn phảng phất mùi bạc hà, rõ ràng là áo của Lục Tuyển, mặc vào cũng không mất gì.

Cô đưa áo khoác cho anh, tiếp tục nói, “Sẽ có người đến đây bất cứ lúc nào.”

Đôi môi mỏng của Lục Tuyển mím lại thành một đường thẳng, như thể sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt, giũ áo khoác, khoác lại vào người cô.

“… Sao anh vẫn vô lý như thế?”

Tiếng nói mềm mại của cô mang theo chút bất mãn, Lục Tuyển lờ đi không thèm để ý, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Buổi tối anh về nhà.”

Cố Phán đã sớm biết, mẹ Lục biết cô vừa mới đóng máy xong, còn nhắn tin riêng cho cô. Lục Tuyển và mẹ Lục có mối quan hệ rất tốt, chắc hẳn đã sớm biết, tại sao lại nhắn tin riêng cho cô…

Cố Phán ngẩn người, đi được vài bước liền dừng lại, cô có chút không nhịn được mà nhìn người đàn ong của mình.

Bốn mắt nhìn nhau một lát, cô chậm rì rì mà đi đến trước mặt anh, ôm lấy eo thon chắc của anh làm nũng, nhìn thẳng vào anh, “Anh muốn lái xe đưa em đi sao?”

Cô chớp chớp mắt, tuỳ ý hỏi, “Nếu bị chụp ảnh được thì em biết làm sao bây giờ? Công bố mối quan hệ à?”

“Em nghĩ sao?” Giọng nói của Lục Tuyển lạnh lùng, đôi lông mày và đôi mắt vẫn đẹp như thường lệ, nhưng lại có vẻ thờ ơ.

Tuy nhiên, đầu ngón tay anh lại mơ hồ mà xoa nhẹ trên eo cô.

Cơ thể Cố Phán run lên, máu nóng trào lên hết trên má cô.

Đôi mắt Lục Tuyển hơi rũ xuống, hàng mi dài đổ bóng lên bọng mắt anh.

Trái tim Cố Phán râm ran khi nhìn thấy chúng.

Đôi mắt đào hoa của anh rất đẹp, dường như lúc nào anh cũng đang cười, dưới ánh đèn mờ ảo như vậy, thậm chí còn đeo cả kính gọng vàng, anh trông càng thêm dịu dàng.

Một cái nhìn cũng có thể giành lấy trái tim của người phụ nữ.

Lông mi Cố Phán khẽ run lên, cô chậm rãi kiễng mũi chân, áp đôi môi vào môi anh.

Đôi môi cô mềm mại như bông, mỗi lần chạm nhẹ đều rất mềm mại, lộ ra vẻ triền | miên đau khổ ái | muội.

Đôi mắt Lục Tuyển hoàn toàn tối sầm lại, anh tháo kính xuống, ấn vào sau đầu cô, áp đôi môi mỏng xuống, kiên quyết phủ kín bờ môi cô, buộc Cố Phán phải ngẩng đẩy lên, chấp nhận nụ hôn hệt như của thú săn mồi của anh.

Khác với sự cám dỗ lặp đi lặp lại của cô, đôi môi Lục Tuyển tràn đầy sự hung hăng và chiếm hữu mạnh mẽ.

Cố Phán bị hôn đến mức hơi thở hổn hển, hai mắt ướt đẫm nước, không còn sức phản kháng, chỉ có thể chống tay vào bờ ngực kiên cố của anh, nhận lấy nụ hôn.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi thơm mùi bạc hà và khói thuốc lá của Lục Tuyển đã rời khỏi khuôn miệng cô, anh bình tĩnh đẩy cô ra, cách xa khỏi cô.

Vẻ mặt anh lạnh như băng, bình tĩnh đeo kính vào, lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu.

Như thể không hề quen biết cô, hai người chỉ đi ngang qua nhau mà thôi.

Như một cuộc thoả thuận hoàn hảo.

Chỉ có cô đứng im tại chỗ như một con ngốc.

Vẫn say sưa với chiến lợi phẩm của mình.

Cố Phán hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác ra ném vào Lục Tuyển.

Cô không hiểu vì sao Lục Tuyển có thể giữ lý trí bình tĩnh như vậy, nhưng sâu bên trong nội tâm lại là một tên lưu manh tàn nhẫn.

Cố Phán lấy ra một chiếc gương nhỏ, tô lại son môi, trong miệng vẫn còn hơi ấm ngọt ngào của người đàn ông, nhưng trên mặt lại không chút cảm xúc nào, bước đi một cách uyển chuyển, không tì vết.

Cô chỉ không mong đợi sẽ gặp được một người quen.

Cố Phán nhìn về phía người phụ nữ mặc chiếc váy xẻ chữ V – Thẩm Yên.

Nhưng Thẩm Yên không nhìn cô.

Thẩm Yên nhìn người đàn ông tuỳ ý mà dựa vào tường, chơi đùa với điếu thuốc trong tay, nở nụ cười không rõ ý nghĩ.

Mãi cho đến khi hai người sắp đi qua nhau, Thẩm Yên mới cười rạng rỡ, gật đầu với Cố Phán, “Chị Cố Phán.”

Cố Phán gật đầu cười, giẫm giày cao gót như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại nở một nụ cười không rõ ý tứ.

Đi được vài bước, giọng nói tinh tế ngọt ngào của Thẩm Yên truyền đến tai cô, “Anh Lục Tuyển, anh hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, sao hút lâu như thế? Anh có biết mọi người đang chờ anh không?”

Cố Phán theo bản năng bước chậm lại, nhưng không dừng bước hẳn.

Cô muốn nghe câu trả lời của Lục Tuyển.

Không biết Lục Tuyển nói gì, nhưng Thẩm Yên đột nhiên cười nói, “Anh, anh nghe em nói lạnh thì muốn đi lấy áo khoác cho em à? Em nói em không lạnh mà…”

Giọng nói mềm mại như bông, hệt như nũng nịu.

Cửa lại một lần nữa được đẩy ra.

Chị trương đi đến, nhìn cô, nhẹ nhàng thở phào, “Chị còn tưởng em ngất xỉu trong nhà vệ sinh rồi cơ đấy.”

Lục Tuyển, người đàn ông này, thật sự rất loá mắt, trên người toả ra một loại khí chất không thể bất ngờ, chị Trương bất giác chú ý đến anh và Thẩm Yên.

Không biết là chị ấy nhìn thấy gì mà đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười mơ hồ trên mặt với Cố Phán.

Cô nhịn cảm giác muốn quay người lại, bất động cười, lướt qua chị Trương, về lại buổi tiệc.

Là vai nữ chính, Cố Phán điềm nhiên ngồi ở bàn chính, bên cạnh nam chính là Giản Lâm và nữ phụ là Thời Vãn ngồi cạnh cô, nam phụ ngồi cạnh Giản Lâm, trừ bốn người thì trên bàn hoặc là nhà làm phim, hoặc là đạo diễn, hoặc nhà biên kịch, hoặc nhà đầu tư.

Không biết sắp xếp chỗ ngồi như thế nào mà nhà làm phim đáng lẽ ngồi cạnh Lục Tuyển lại nhường chỗ, ngồi bên cạnh đạo diễn. Nhà làm phim nhìn thấy Thẩm Yên và Lục Tuyển sánh vai nhau bước vào, ông thậm chí còn tiến đến mời hai người vào bàn.

Cố Phán nhìn vào xương quai xanh trắng nón của Thẩm Yên, và đôi môi mỏng, hơi cong của Lục Tuyển.

Chiếc áo khoác trong tay Lục Tuyển không còn ở đó, có lẽ anh đã đưa cho trợ lý, không biết trước đó anh có khoác cho Thẩm Yên hay không.

“Như vậy có phải là thất lễ không?” Thẩm Yên bối rồi, nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Cố Phán đối diện mình, cười nói xin lỗi, “Tôi chỉ đến ăn cơm, không phải là người trong đoàn làm phim, chẳng phái thất lễ với vài người sao?”

Cũng không biết Lục Tuyển có bao nhiêu tiền mà nhà làm phim liều mạng lấy lòng cho bằng được, cười nói, “Không có gì là thất lễ cả, cô là người tổng giám đốc Lục đưa đến, không cần ngồi bàn khác, tổng giám đốc Lục, anh nói xem có phải không?”

Lục Tuyển không tỏ ý kiến, “Ngồi xuống đi.”

Giọng nói của anh trầm thấp, hơi lười lười biếng mà lại dễ nghe, đột nhiên làm cho Cố Phán có chút cáu kỉnh.

“Ừm, ngồi xuống thôi.” Nhà làm phim mỉm cười nói với Cố Phán và mọi người, “Ba người không ngại chứ?”

Hai người là Thẩm Yên và Lục Tuyển đấy, ai dám đắc tội hai người? Lúc Giản Lâm và Thời Vãn lắc đầu, những người khác cũng không dám nói gì.

Thấy nhà làm phim đã sắp xếp hết mọi thứ, nếu từ chối thù sẽ có vẻ làm dáng, Thẩm Yên thoải mái ngồi xuống cạnh Lục Tuyển.

Bữa tiệc bắt đầu, nhà làm phim giơ chén rượu lên, trong khi ông đang phát biểu thì Thời Vãn ghé vào tai Cố Phán, nói, “Lục Tuyển nói là có ý gì?”

Cố Phán rũ mắt xuống, không trả lời.

Từ khi mới lọt lòng, Cố Phán đã được đính hôn với Lục Tuyển, ngoại trừ mấy năm anh ra nước ngoài, thì không ai hiểu rõ Lục Tuyển hơn cô, kể cả chuyện anh có ngoại lệ với Thẩm Yên.

Nhưng cô cũng không hiểu, hôm nay anh đến đây là có gì gì.

Sau khi nhà làm phim nói xong diễn văn cảm ơn, mọt người sôi nổi nâng chén rượu lên chúc mừng, Cố Phán nâng ly hơi muộn, vội vàng uống một ngụm, không cẩn thận làm khoé môi bị ướt dầm dề, kiều diễm ướt át, làm người ta không nhịn được mà muốn nhấm nháp.

Lục Tuyển hơi nghiêng đầu, liếc mắt cô một cái.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia dường như là một chiếc móc câu, không tuỳ tiện hơn nhưng lại tràn đầy sự cuốn hút.

Trái tim Cố Phán run lên kịch liệt, ngón tay cầm ly rượu vô thức siết chặt, ngay cả người phục vụ muốn đến rót rượu, cô cũng không buông ly ra.

May mắn thay, nhà làm phim đứng dậy rót rượu cho Lục Tuyển, những người khác cũng đứng theo, giơ chén rượu kính rượu với Lục Tuyển, không ai phát hiện ra điểm bất thường của cô.

Mặt Cố Phán hơi ửng đỏ, cảm thấy bản thân mình say thật rồi, hôm nay không phải là ngày đầu tiên cô thích Lục Tuyển, nhưng vẫn như lần yêu đầu, cô không dám rời anh đi.

Sau một hồi nâng ly, mọi người dần buông ra, bàn ăn đầy ắp nâng ly chúc mừng, trò chuyện ầm ý, thật là một khung cảnh náo nhiệt.

Lục Tuyển nghiêng người nói chuyện với đạo diễn, không biết nghe được gì mà anh cười rộ lên, trông thật là đẹp trai.

Thời Vãn nhìn theo ánh mắt của Cố Phán, nhướng mi, “Tổng giám đốc Lục đẹp trai khác người thật.”

Nói như vậy nhưng đúng thật, Lục Tuyển không chỉ có làn da đẹp mà còn có khí chất tuyệt mỹ, dù có đeo kính nhưng vẫn không che được ngũ quan tinh tế, đẹp trai nhưng vẫn sắc bén, lúc anh không cười, thoạt nhìn có vẻ lãnh khốc bạc tình, toả ra hóc-môn nồng đậm.

Cùng với khí chất bình tĩnh, lạnh lùng quyến rũ trên người anh, cô không thể nào phớt lờ được.

Nếu như Cố Phán không nhìn thấy tận mắt sự phóng túng không biết mệt mỏi của anh, hẳn sẽ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài cấm dục của anh.

Cố Phán rũ mi mắt xuống, vừa mới duỗi tay muốn múc một bát canh cá, đạo liễn liền nhìn qua Thẩm Yên cười phá lên, nâng ly rượu với Lục Tuyển,

Rõ ràng là giúp Thẩm Yên giật dây.

Cô vẫn bình tĩnh, cô ăn uống như bình thường, nhưng Thời Vãn ngồi cạnh cô đã không thể nhịn được nữa.

Thời Vãn nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch, che môi cười khanh khách của Thẩm Yên, nói nhỏ bên tai Cố Phán, “Sao anh ấy lại như thế? Đối xử tốt với Thẩm Yên như vậy?”

Nếu không phải xung quanh có người, Thời vãn đã hỏi cô: Có phải mày bị lừa lọc gì không?

Lúc Cố Phán bước chân vào ngành giải trí năm mười bảy, mười tám tuổi thì cô đã nhanh chóng kết thân với Thời Vãn, tình cảm thân thiết, Thời Vãn rất có hiểu biết về tình huống của cô, nhưng không ngờ hai vợ chồng mà còn không bằng người xa lạ.

Tên chó chết Lục Tuyển này, từ lúc anh ta ngồi xuống, liếc nhìn Cố Phán chưa được một lần, trong khi ánh mắt nhìn Thẩm Yên lại rất trìu mến.

Huống chi hôm nay còn là lễ đóng máy của Cố Phán, anh còn công khai nâng đỡ ngườ phụ nữ khác trước mặt vợ mình, đây có còn là hành động của con người không?

Thời Vãn càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn, “Mày nói xem, có phải anh ta mua Hoa Quang để chiều lòng Thẩm Yên không?”

Cố Phán im lặng vài giây, cười nói, “Sao có thể?”

“Sao lại không thể, mày không nhìn thấy hiện tại hai người bọn họ đều có mối quan hệ tốt hay sao?” Thời Vãn nghi hoặc nhìn cô, “Chẳng lẽ hai người sống chết như thế nào mặc kệ nhau sao?”

Cố Phán nhìn cô, miệng nhấp bát canh cá kho gừng, không trả lời,

Đôi mắt nhỏ dịu dàng và ngấn nước ấy, uể oải lộ ra một chút mê hoặc, mặc dù Thời Vãn cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, nhưng khi nhìn thấy, trái tim cô lại xuyến xao.

“Không, tao nhớ rõ mày đã từng nói hai bọn mày không liên…” Thời Vãn đang nói nửa chừng, Cố Phán nhìn thấy trợ lý của Lục Tuyển đi đến, cúi người nói bên tai anh.

Đôi lông mày đẹp đẽ của Lục Tuyển khẽ nheo lại, mặc kệ đạo diễn đang nói, đứng dậy rời đi.

Thẩm Yên kinh nhạc, vội vàng đuổi theo.

Hai người đi quá nhanh, nhà làm phim và đạo diễn mất một lúc mới có thể biết chuyện gì đang xảy ra, nhà làm phim đuổi theo, “Ai, tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục, có chuyện gì sao…”

Trên bàn thiếu đi ba người.

Lục Tuyển nhanh chóng bước ra khỏi cửa tiệc, từ đầu đến cuối không thèm dành cho Cố Phán một cái liếc mắt, nhưng trợ lý Giản muốn nói lại thôi, nhìn cô rất nhiều lần, trong mắt lộ ra vài phần thương hại.

Ngay cả Thẩm Yên đi sau lưng Lục Tuyển cũng quay đầu lại nhìn cô, nhưng trái ngược với trợ lý Giản, ánh mắt cô ta mang theo vài phần khiêu khích không thèm che giấu cùng sự đắc ý.

Ngón tay Cố Phán bỗng nhiên ngoe nguẩy, cố gắng áp đi sự bực bội và say xỉn từ dưới đáy lòng trào lên.

“Phán Phán…” Thời Vãn lo lắng nhìn cô.

Cố Phán cười: “Tao đi vệ sinh một chút.”

Thời Vãn đứng dậy đi theo, “Tao cũng đi.”

Ngay khi rời khỏi buổi tiệc, Cố Phán lập tức gọi điện cho Lục Tuyển.

Từ trước đến nay, Lục Tuyển luôn là người có lý trí bình tĩnh, rất ít khi hành động bộc phát trước mặt người khác, chắc chắn phải có chuyện gì đó.

“Có chuyện gì…” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, nhưng cô chỉ mới vừa mở lời đã bị anh cúp máy không thương tiếc.

Lục Tuyển là người như vậy, ngay cả khi hai người đã kết hôn từ lâu, anh vẫn không trả lời điện thoại WeChat của cô, không thương tiếc mà cúp máy, trên người luôn có một loại cảm giác xa cách, Cố Phán tuy đã thích anh từ nhỏ, nhưng vẫn không tiếp thu được.