Chương 20: Trở lại chợ pháp sư
Một người phụ nữ trung niên, dáng dấp nhỏ nhắn, nét mặt phúc hậu ra mở cửa cho hai người. Trông thấy cậu, bà chợt nhìn sang Nhi, chờ đợi sự giải thích.
“Đồng nghiệp trong công ty con. Hôm nay có việc liên quan đến dự án mới nên lại nhà trao đổi.” Cô vừa nói, vừa liếc mắt sang người bên cạnh.
An vô cùng hiểu chuyện, lễ phép: “Chào bác, con là đồng nghiệp của Nhi. Hôm nay phiền nhà mình rồi!”
Mẹ Nhi nghe vậy thì tường tận, mỉm cười mời cậu vào nhà. An âm thầm đưa mắt quan sát một vòng. Trước sân nhà trồng nhiều cây lưỡi hổ và ngải cứu cạnh một hồ nước nhỏ, để ý kỹ hơn thì thấy phần đất phía bên trái ngôi nhà nếu từ trong nhìn ra lại cao hơn bên phải. Khi nãy trong lúc đợi cửa mở, cậu cũng nhận định mảnh đất trước nhà có địa thế khá bằng phẳng. Vì trời đã tối, lại không nhìn được phía sau nên An không dám khẳng định. Tuy nhiên, xét theo những gì đã thấy, bố trí căn nhà này quá nửa là dựa theo Tứ tượng (*) chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà này cũng am hiểu về phong thủy địa lý.
Để tránh phụ huynh nghi ngờ, Nhi đưa An đến phòng làm việc của mình rồi dặn cậu ở yên đây, bản thân thì xuống phòng khách. Cậu đảo mắt một vòng, phát hiện bày trí nơi này vô cùng đơn giản. Chợt, tầm mắt cậu chạm phải một bức ảnh gia đình ba người. Bé gái nhỏ trong hình cười rất tươi, hạnh phúc ngồi giữa cha mẹ. Có lẽ bức ảnh chụp đã lâu, bởi người con gái lạnh lùng mấy hôm nay mà cậu gặp, so với bé gái có nụ cười ngọt ngào này thật chẳng giống nhau.
Cạch!
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của An. Nhi quay lại, trên tay cầm chiếc khay chứa một hộp nhỏ cũ kỹ và một bộ ấm trà. Đặt khay xuống bàn, cô nói với giọng không chút cảm xúc: “Cứ tự nhiên dùng.”
An không khách khí, tự rót cho mình một tách, miệng xuýt xoa “Trà thơm”. Chợt, cậu dời tầm mắt sang chiếc hộp nhỏ nằm trên khay, chỉ tay vào nó, hỏi:
“Cái này là...?”
Nhi cầm chiếc hộp lên, xoay một vòng sau đó mở nắp. Bên trong là một sợi chỉ màu xanh lam, chất liệu không giống với loại chỉ thông thường, xung quanh toát ra một luồng sáng nhẹ màu xanh.
Đây rõ ràng là một sợi chỉ phép!
“Tôi có thể cầm lên xem không?” Cậu hỏi.
Được sự đồng ý của Nhi, An đưa sợi chỉ chắn trước ánh đèn điện, mắt chăm chú nhìn. Thứ ánh sáng này làm cậu bỗng chốc nhớ đến luồng sáng lục nhạt đặc trưng của nhà họ Lục. Quan sát một lúc, cậu để lại chỉ vào trong hộp, mặt thể hiện sự nghiêm túc, cất giọng trầm trầm:
“Chất liệu loại chỉ này không hề bán trên thị trường, xung quanh lại được làm phép.”
Nhi gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi đã hỏi thăm nhiều cửa hàng trong thành phố, không nơi nào bán loại chỉ này.”
“Nếu đã là chỉ phép, nơi bán sẽ không dễ gì tìm ra.” An nhiệt tình bổ sung. Mắt cậu đột nhiên mở to, hai tay vỗ vào nhau tạo nên âm thanh khá lớn. “Tôi nhớ rồi!”
Đây là sợi chỉ phép, dĩ nhiên không thể tìm mua ở những nơi bình thường được. Nhưng nếu ở phiên chợ pháp sư thì khả năng không phải là không có. An nhớ đến cửa hàng bán chỉ ma thuật hôm đó, không chừng sẽ tìm được chút manh mối gì.
Nhi trông thấy vẻ mặt sáng ngời của cậu, tay gõ hai nhịp xuống bàn: “Tiếp tục đi!”
“Bạn đã từng nghe qua phiên chợ pháp sư chưa?” Cậu hào hứng hỏi, tách trà sớm đã uống cạn.
“Từng nghe cha tôi nói qua. Đó là một nơi chuyên bán những pháp khí và nguyên liệu chế tạo pháp thuật. Không lẽ ý bạn là...” Nói đến đây, cô ngập ngừng nhìn sang người bên cạnh.
“Đúng vậy.” An búng tay một cái, vẻ mặt ngập tràn hy vọng. “Nếu những nơi khác không bán, biết đâu chợ pháp sư có thì sao?”
“Có lý. Nhưng vào chợ bằng cách nào? Tôi từng nghe nói chỉ có người đã khai nhãn thông mới có thể vào.” Nhi gật đầu, mắt đảo một vòng ra vẻ suy nghĩ.
“Cái này thì không cần lo. Nhà bạn có gương đồng bát quái và bột chu sa không?”
Đáp lại cậu là một cái lắc đầu.
“Không phải chứ? Hậu nhân của một trong năm gia tộc lớn mà không có những thứ cơ bản này?” An trừng mắt ngạc nhiên.
“Tôi đã thừa nhận điều đó khi nào?” Cô cũng trừng mắt không kém cạnh.
“Bạn không nói, nhưng cách bố trí nhà lẫn dị năng của bạn đã gián tiếp thay cho câu trả lời rồi.” Cậu chớp mắt, nhún vai. “Thật ra bạn có nhận hay không cũng không sao, bản thân tôi biết kết quả như thế nào là được.”
Nhi không tiếp tục đôi co, vẻ mặt có chút căng thẳng: “Quay về vấn đề chính, hiện tại thì bột chu sa tôi có, nhưng gương đồng thì không. Chuyện này cũng không khó, tôi có thể mua.”
An cười sự ngây thơ của cô, nheo mắt:
“Gương đồng bát quái thì dễ tìm, nhưng phải là gương đồng đã được khai quang nữa. Nếu không thì không có công dụng đâu.”
Vẻ căng thẳng trên mặt Nhi lại tăng thêm một bậc. Cậu quan sát biểu cảm của cô, cảm thấy càng lúc càng thú vị. Đến chừng khi nét căng thẳng kia ngày càng trở nên u ám, bèn không trêu đùa nữa mà nghiêm túc:
“Cái này tôi có thể giải quyết, hôm nay cũng không đủ thời gian. Như vậy đi, sáng chủ nhật chúng ta bắt đầu kế hoạch. Để tránh bác gái nghi ngờ, không nên tiến hành ở nhà bạn. Đến nhà tôi được không?”
“Được!”
***
Sáng chủ nhật, An thức dậy sớm hơn mọi ngày, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn. Nhi theo lời hẹn, xuất hiện ở nhà cậu. Hoàng sư phụ trông thấy cô, mắt có chút đăm chiêu, miệng thốt lên: “Thật giống.”
Nhi nghe câu này không hiểu, bèn hỏi lại: “Giống ai ạ?”
“Cha con cũng có đôi mắt sắc giống như vậy.” Y phất tay cười cười, mời cô vào nhà.
“Người biết cha con?” Cô ngạc nhiên. Lần trước nghe An tiết lộ câu chuyện về năm gia tộc kia là do Hoàng sư phụ kể, Nhi đã có chút tò mò về vị sư phụ bí ẩn này. Bây giờ nghe y nói vậy, hẳn là có quen biết với cha cô rồi?
“Gặp qua vài lần.” Y nhẹ giọng trả lời, quay qua An. “Chợ pháp sư trong đó, ngày cũng như đêm, nên cẩn thận.”
An đem gương đồng bát quái và bột chu sa ra đặt lên bàn, nói với y:
“Thầy yên tâm. Lần này tụi con chỉ đi do thám thông tin thôi.”
Cậu dựa vào trí nhớ lần trước, thao tác lại những đường vẽ chu sa của sư phụ trên gương đồng, sau đó nhỏ máu mình vào gương hoàn thành bước cuối cùng. Ánh sáng đỏ xuất hiện, khuếch đại tạo thành cổng ra vào.
“Đi thôi!” An đưa tay về phía Nhi, ra hiệu cô nắm lấy.
“Bạn còn không biết tôi khai nhãn thông hay chưa mà?” Cô chớp mắt hoài nghi.
“Dị năng của bạn vượt xa gấp nhiều lần khai nhãn thông rồi. Tôi nói được là được.” Cậu nhún vai, điệu bộ kiên nhẫn. “Chần chừ là sẽ lỡ việc.”
Nhi hít sâu một hơi, ngập chừng nắm lấy tay cậu. Cả hai cùng bước qua quầng sáng rồi biến mất. Hoàng sư phụ đưa mắt nhìn đồng hồ, thong thả tiếp tục công việc tỉa cây đang dang dở.
Đây là lần đầu tiên Nhi đến khu chợ pháp sư. Dù đã nghe cha lúc còn sống kể qua, nhưng khi đặt chân tại đây rồi cô mới được tận mắt chứng kiến.
“Lúc tôi mới đến đây cũng bỡ ngỡ giống như bạn.” An cười cười.
“Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi.” Thu lại vẻ ngây ngốc trên gương mặt, cô nhướng mày đề nghị.
Dù chỉ mới tham quan nơi này một lần, nhưng đường đi An vẫn còn nhớ rất rõ. Cậu ra hiệu cô đi sát mình, băng qua nhiều gian hàng lớn nhỏ khác nhau, đến khi ngang qua quầy hàng bán sáp quyến rũ liền bị ông chủ chặn lại.
“Em gái, có muốn mua bùa yêu không? Dùng vào rồi thì có nói gì bạn trai cũng đều nghe theo răm rắp.” Gã đưa đôi mắt bé tí nhìn Nhi, chiếc môi đã được thoa sáp trở nên bóng lưỡng, giọng ngon ngọt.
An quên mất một việc, đó là dặn cô trước khi vào đây phải thủ sẵn tỏi trong người, đề phòng trường hợp những người chủ dùng bùa ngải thôi miên để kéo khách. Lần trước có Hoàng sư phụ kinh nghiệm đầy mình, không ai dám dây vào. Lần này chỉ có hai người, chẳng khác gì hai miếng mồi béo bở trước mắt họ.
“Tụi em không mua.” Cậu kéo Nhi về phía sau lưng mình, ánh mắt kiên định.
Gã chủ quán vẫn giữ nét niềm nở trên gương mặt, lời nói mang theo thách thức: “Còn chưa hỏi, sao biết em gái này không mua?”
Nhi cảm thấy mình hơi hoa mắt, đầu óc có chút quay cuồng. Mà gã chủ kia một mực cứ nhìn vào mắt cô, lặp lại câu nói: “Mua đi em gái. Mua đi!”
“Mặc kệ hắn, đi thôi.” Cậu lay tay cô, dự định kéo cô rời khỏi. Nhưng cô lại cứ đứng như trời trồng, vẻ mặt như bị mất hồn.
Nguy rồi! Sáp quyến rũ.
“Bao nhiêu?” Nhi buông giọng đều đều, chuẩn bị móc tiền ra.
Chủ quán cười như được mùa, giơ hai ngón tay lên, giọng hiếu khách: “Chỉ có hai triệu thôi! Không đắt.”
An không khỏi trợn mắt. Hai triệu? Thật là biết kinh doanh!
Cậu nhanh chóng giựt lấy túi tiền của Nhi cất vào túi đeo chéo của mình, lôi trong túi ra một nhành ngải cứu khô. Còn chưa kịp đốt lên để giải trừ bùa sáp cho cô, liền nghe một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía sau:
“Người ta đã nói là không mua rồi. Sao cứ ép làm gì?”
An ngạc nhiên quay lại, phát hiện sau lưng mình là một cô gái gương mặt thanh tú, mái tóc xõa dài, trên cổ đeo một dây chuyền bát quái. Cô gái hất hàm về phía chủ quán, tay lôi trong túi áo ra một lọ sứ màu trắng nắp đỏ, sau đó mở nắp, đưa lại gần mũi Nhi khoảng vài giây.