Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tập Sự Trừ Tà

Chương 19: Dò hỏi




Chương 19: Dò hỏi

An nghe Nhi sơ lược vụ án, đầu óc có chút mơ hồ.

Hiện trường ngoài sợi chỉ lam ra thì hầu như không có bất cứ thứ gì có thể khai thác và điều tra. Lúc Bảo kể về chuyện của chị kế toán, ít ra cậu còn mường tượng và suy đoán được động cơ cũng như nguyên nhân c·hết của nữ quỷ. Đằng này...

“Bạn không cảm nhận được oán khí hoặc linh hồn của n·gười c·hết đó à?” Cậu hỏi.

Nhi lắc đầu, mặt không giấu vẻ thất vọng: “Tôi đoán hồn phách của người đó đã bị lấy đi, tệ hơn là...”

Nói đến đây, cô đột nhiên im bặt, miệng cắn một miếng cơm nắm rõ to.

An cúi đầu, lập tức hiểu điều tệ hơn mà cô muốn nói đến là gì. Người bị hút hết dương khí chứng tỏ h·ung t·hủ không phải kẻ bình thường. Mà thể loại giống vậy, khả năng lớn là hút cả hồn phách của n·gười c·hết để tu luyện. Đây chính là cái khó của vụ án mà đến cảnh sát cũng không thể nào giải quyết được. Không dấu vết, không động cơ, tất cả đều diễn ra theo một cách hết sức kỳ quái.

Chợt Nhi đứng dậy, tay vẫy chuyến xe bus ở ngã tư phía trước đang chuẩn bị tiến đến trạm. Cả hai leo lên xe, chọn hàng ghế cuối cùng. May mắn là chuyến xe này không phải đi qua trung tâm thành phố nên hành khách cũng không đông, dãy ghế cuối cùng cũng không có ai ngồi trừ cô và cậu.

“Tại sao lúc nào bạn cũng đội nón thế?” Thấy người bên cạnh đã lên xe mà vẫn còn chưa chịu tháo nón xuống, cô có chút tò mò.

“Một phần là để tập trung nhìn về phía trước hơn; phần khác thì sau này nếu có duyên, tôi sẽ kể bạn nghe.” Cậu kéo thấp vành nón, cười cười, quay lại câu chuyện ban nãy. “Tôi có thể hỏi câu này không? Người đ·ã c·hết đó có phải là người quen của bạn?”

Nhìn nét bi thương trên gương mặt Nhi khi nãy, An đoán vụ án này nhất định liên quan đến cô, nếu không thì đã chẳng cần đến cậu làm gì.

Câu hỏi trên khiến Nhi nhìn ra phía cửa sổ, qua vài nhịp thở sâu mới chậm rãi trả lời:

“Người c·hết là cha tôi.”

An thoạt nhiên có chút bối rối, cúi mặt: “Xin lỗi.”

“Không sao. Trước sau gì bạn cũng sẽ biết thôi.” Cô thở hắt một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình ổn định. “Ban đầu tôi có nhờ cảnh sát, nhưng họ kết luận đây là một vụ t·ự t·ử vì không có bất kỳ dấu vết ẩ·u đ·ả hay bằng chứng nào chứng minh đây là một vụ g·iết người. Cũng không trách được, hiện trường quá khó để điều tra.”



“Việc này xảy ra bao lâu rồi?” Cậu nhỏ giọng hỏi khi thấy tiếp viên cứ thi thoảng lại nhìn xuống hàng ghế chỗ hai người.

“Bảy năm.” Cô đáp. Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

An nghe câu chuyện người con gái muốn đi tìm sự thật c·ái c·hết của cha mình, nhất thời nhớ lại gia đình lúc nhỏ, lòng cũng theo đó chùng xuống. Cổ họng cậu khô khốc, phát ra âm thanh chất chứa tâm trạng:

“Năm mười tuổi, cha mẹ tôi cũng bị g·iết.”

Nhi ngạc nhiên nhìn cậu, ánh mắt trong một giây thoáng qua sự kinh hoàng, sau đó chuyển sang đồng cảm.

“Khi đó cha mẹ giấu tôi xuống hầm rượu, dặn tôi có chuyện gì cũng phải ở yên đấy. Tôi nghe những tiếng la hét... nhưng lại nhát gan không dám rời khỏi chỗ trú.” Giọng nói cậu mỗi lúc một nhỏ.

“Bạn làm vậy là đúng. Nếu chui ra ngoài thì chỉ có thêm một xác người.” Cô an ủi, hàm ý bảo cậu đừng tự trách mình.

“Tôi không biết gia đình khi đó đã gây thù với ai, chỉ nghe một trong số bọn chúng nói “Có trách thì trách dòng máu đang chảy trong người mày”. Sau đó thì...”

Hồi tưởng đến đây, gương mặt cậu hiện lên nét thống khổ, rất nhanh liền chuyển sang vẻ lạc quan thường ngày:

“May mắn là sư phụ đã đem tôi về, nếu không có lẽ hiện giờ tôi sớm đã đầu thai.”

Nhi gật đầu, khóe môi cong lên thành hình vòng cung: “Cũng xem như là một cái duyên.”

Nhắc đến duyên, An chợt nhớ đến câu chuyện về năm gia tộc mà Hoàng sư phụ đã kể. Chợt cậu hắng giọng, hạ âm lượng xuống mức thấp nhất: “Tôi có thể hỏi thêm câu này không?”

Thấy thanh niên cạnh bên đột ngột thay đổi cách nói, cô liền dự cảm câu hỏi mà cậu sắp đưa ra dường như rất quan trọng, bèn gật đầu chờ đợi.

Nhận được sự đồng ý, cậu mạnh dạn tiếp tục:



“Bạn từng nghe qua câu chuyện về năm gia tộc trừ tà cùng chiếc vòng ngũ sắc chưa?”

Đôi mắt Nhi bỗng mở to, mặt thoáng nét ngạc nhiên rồi trở về dáng vẻ “không có gì”. Biểu cảm vừa rồi hiển nhiên không thoát khỏi sự chú ý của An. Cậu dám chắc suy đoán của Hoàng sư phụ về hậu nhân gia tộc kia hơn tám trên mười phần là đúng, nhưng vẫn im lặng chờ cô gái này mở miệng thừa nhận.

Quả nhiên, Nhi chớp chớp mắt, lời nói mang vẻ đề phòng: “Thì sao?”

“Trong số năm gia tộc đó, có một gia tộc với khả năng thần giao cách cảm.” Cậu tiếp tục, mắt không ngừng quan sát biểu cảm trên gương mặt người kia.

“Ý bạn muốn nói tôi có liên quan đến gia tộc kia?” Cô nhướn mày, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào cậu.

“Tôi cảm thấy năng lực của bạn và gia tộc đó có nét tương đồng.” Cậu gật đầu thừa nhận. “Người có khả năng cảm nhận ác linh thì tôi từng nghe nói qua. Nhưng người vừa nhận biết được ác linh, vừa nhìn thấy được quỷ thần trong tâm mỗi người, chỉ có bạn là trường hợp đầu tiên.”

Xe bus chạy vòng qua một bùng binh, bẽ cua đột ngột khiến hành khách chao đảo, buộc phải nắm lấy băng ghế trước mặt để giữ thăng bằng. An và Nhi ngồi ở băng ghế sau cùng, cao hơn băng ghế phía trước một bậc, bèn theo quán tính ngã về phía cửa kính. Đến khi đi qua khúc cua, tất cả mới định thần, trở về trạng thái ban đầu.

Mặt Nhi đụng phải bả vai An, từ mũi truyền đến dây thần kinh cảm giác đau. Cô lấy tay xoa mũi, miệng khó khăn nói: “Xin lỗi.”

Cậu nhìn chiếc mũi đỏ như cà chua của cô, miệng không khỏi nở nụ cười thú vị: “Bạn có thể tạ lỗi bằng cách trả lời câu hỏi vừa rồi.”

Nhi nhanh chóng ngồi dịch ra xa khỏi người thanh niên cạnh bên, vẻ áy náy cũng lập tức biến mất, thay vào bằng sự đề phòng khi nãy:

“Tại sao bạn lại biết rõ câu chuyện về gia tộc thần giao cách cảm kia?”

“Tôi nghe người ta kể lại.” Hoàng sư phụ cũng được xếp vào hàng “người ta” mà nhỉ?

“Dị bản của câu chuyện về năm gia tộc chỉ có một, vốn không nhắc đến sở trường cụ thể của mỗi gia tộc là gì bởi không ai biết. Rốt cuộc từ đâu mà bạn biết điều này?” Vẻ đề phòng trong lời nói của Nhi tăng thêm một bậc, ánh mắt lạnh lẽo như xoáy thẳng vào tâm trí cậu. Bởi vì không nhìn thấy tà thần trong tâm An, nên cô mới an tâm mà nhờ vả cậu điều tra vụ án chung với mình. Chỉ là không ngờ, con người này không đơn giản như cô nghĩ.

Bị đối mặt với ánh nhìn như thể nhìn t·ội p·hạm, An thở hắt ra một phát, làu bàu:



“Thôi được rồi. Là sư phụ kể tôi nghe. Nhưng nếu bạn không phải hậu nhân của gia tộc kia thì sao bạn lại biết rõ ngọn ngành như vậy?”

Bắt được hai từ “sư phụ” Nhi tiếp tục tra hỏi. Vị trí người hỏi – kẻ đáp nhanh chóng thay đổi: “Sư phụ bạn là ai? Họ gì?”

Cảm thấy cô gái này bắt đầu phiền toái, An nhíu mày: “Tại sao tôi phải nói cho bạn biết?”

“Nếu bạn trả lời tôi, thì tôi cũng sẽ xác nhận lại câu hỏi vừa rồi. Thế nào?” Cô cực kỳ biết điều, đề nghị đưa ra trao đổi.

An bắt đầu lưỡng lự. Tuy muốn xác nhận thân phận của Nhi, nhưng nếu điều này gây ảnh hưởng đến Hoàng sư phụ thì cậu tuyệt nhiên không cần. Nhìn vẻ sốt sắng của Nhi, cậu tin chắc người tò mò hơn lúc này là cô chứ không phải mình, bèn lắc đầu:

“Vậy xem như tôi chưa hỏi gì. Nhưng tôi chắc chắn bạn có liên quan đến gia tộc thần giao cách cảm đó.”

Dứt lời, xe bus cũng lăn bánh chậm dần, tiếp viên thông báo trạm dừng sắp tới. Nhi còn đang định nói thêm điều gì, chợt lấy tay khều người cạnh bên: “Đến rồi. Xuống trạm thôi.”

Trước mắt An là một khu trung tâm thương mại sầm uất, những tòa cao ốc thi nhau mọc lên sừng sững. Trời càng về tối, sự nhộn nhịp và huyên náo lại càng rõ rệt.

“Đi thẳng chừng 100 mét nữa là đến.” Nhi giơ tay chỉ phía trước mặt, ra hiệu cậu đi theo mình.

Cả hai đi được một đoạn, sau đó dừng trước một căn nhà nhỏ có cổng màu xanh trời, tường sơn trắng.

Cô đưa tay bấm chuông cửa, không quên dặn An: “Tí nữa mẹ tôi có hỏi, đừng nhắc gì đến việc điều tra. Cứ nói bạn là đồng nghiệp của tôi, hôm nay có việc nên đến nhà trao đổi.”

An gật đầu, thắc mắc: “Sao bạn lại giấu mẹ chuyện này? Đi tìm sự thật về c·ái c·hết của chồng mình là một điều tốt mà?”

Nhi thở dài, giọng có chút ảo não: “Mẹ tôi ban đầu cũng ủng hộ việc này, sau đó nghe lời chú tôi; ông bảo rằng n·gười c·hết không thể sống lại, manh mối quá ít, cảnh sát cũng không thể thụ lý án. Nước chảy đá mòn, cuối cùng sau vài năm không tiến triển, bà liền khuyên tôi không nên cố chấp nữa làm gì.”

“Bạn điều tra c·ái c·hết của cha mình suốt bảy năm qua, có bao giờ cảm thấy chán nản và vô vọng, muốn bỏ cuộc không?”

“Cũng có lúc như vậy. Nhưng nghĩ đến hồn phách cha bị một ác linh nào đó nuốt chửng khiến tôi không chịu được. Ông là một người có nhiều kinh nghiệm, kẻ có thể g·iết được ông chắc chắn không phải bình thường.” Cô bình thản đáp, mắt nhìn bóng dáng một người phụ nữ từ đằng xa đang tiến đến gần cổng, miệng bất giác mỉm cười.

An nghe những lời bộc bạch từ đáy lòng của Nhi, thầm cảm thấy nể phục cô gái này. Bảy năm không phải thời gian ngắn, mỗi ngày trôi qua đều tìm kiếm trong vô vọng. Rốt cuộc, con người trước mặt cậu tồn tại bao nhiêu nghị lực và quyết tâm để có thể vượt qua những thời khắc đen tối đó, thật sự không dám nghĩ đến.

Gió nhẹ len lỏi qua từng tán cây, âm thanh xào xạc của những chiếc lá khô trên nền đất bị thổi đi giữa không gian tối om khiến An cảm thấy vui tai, dù mỗi tối vẫn nghe thấy những tiếng động này lúc nhìn ra cửa sổ nhà. Bất quá hôm nay, cậu cảm thấy tâm trạng mình có chút đặc biệt hơn mọi ngày.