Tổng bộ tập đoàn Hồng Hưng, tầng thứ bốn mươi tám, phòng làm việc của tổng tài. Khụ, cũng chính là nơi mà Nam cảnh quan vốn là số một (công) vĩnh viễn chuyển hình (thành thụ =.=”).
Đương nhiên, ở đây cũng không phải là vĩnh viễn trình diễn tiết mục tình cảm mãnh liệt, khi không xảy ra việc phạm tội (là việc … đó) thì phòng làm việc của tổng tài ở đây cũng giống như trong tưởng tượng của mọi người, uy nghi tráng lệ mang theo ba phần trang nghiêm. Mà tổng tài đại nhân Mạc Vấn Chi tiên sinh, khi không bắt nạt Nam Thiên thì cũng như mọi người tưởng tượng ưu nhã trầm tĩnh, trong mắt tràn ngập ánh sáng sâu xa.
“Cậu muốn xem bản ghi chép nhập khẩu hàng hóa ba tháng gần nhất tập đoàn Hồng Hưng?”
“Chỉnh lý tốt rồi chứ?”
“Đều ở đây.” Phó tổng tài Trần Minh Tuấn ở trong phòng làm việc của mình quá buồn chán liền chạy tới nói chuyện phiếm đồng thời cũng đem văn kiện Mạc Vấn Chi muốn mang qua, “Đã chỉnh lý bảng biểu, căn cứ mục lục có thể kiểm tra cụ thể danh sách hàng hóa nhập vào. Thế nào bỗng nhiên nhớ tới tra cái này? Cả cái này mà cảnh sát còn cũng cắn chặt không tha?”
“Mặc kệ bọn họ điều tra, hiện tại cảnh sát có thể khiến cho tôi chú ý chỉ có một, cũng chỉ có cậu ta mặc cảnh phục mới là đẹp trai nhất. Mới ba tháng đã có nhiều container hàng như vậy, xuất nhập khẩu của chúng ta tăng trưởng khá cao, xem ra hẳn là nên tăng lương cho bộ phận quản lí xuất nhập khẩu rồi.” Mạc Vấn Chi cấp tốc lật xem văn kiện, không yên lòng hỏi, “Danh sách hàng hóa còn giữ lại bản gốc không?”
“Toàn bộ vẫn còn giữ, nhưng đều được cất giữ trong phòng bí mật ở bộ xuất nhập khẩu, có cần kêu bọn họ mang qua cho ngươi xem không?”
“Toàn bộ? Cậu dự định dùng mấy cái này làm chật phòng làm việc của tôi?” Mạc Vấn Chi cười lắc đầu, đem văn kiện nặng trịch đưa lại cho Trần Minh Tuấn, nhàn nhã mà đem hai tay gối lên sau đầu, “Cậu thay tôi điều tra một chút, nhìn xem cùng sổ sách ở đây ghi lại có chính xác hay không.”
“Tôi?” Trần Minh Tuấn kháng nghị, “Cậu có biết làm việc đó hao tổn bao nhiêu thời gian không? Phái người khác đi!”
“Tôi chỉ tin tưởng cậu, tôi muốn kết quả chính xác.”
“NCậu thế nhưng sai sử một phó tổng tài đi xử lý cái công việc này?”
“Tại tập đoàn Hồng Hưng, ai là người có thể sai sử phó tổng tài?”
“Tổng tài.”
“Ai là tổng tài?”
“Cậu.”
“Cái này được rồi.” Thấy bạn tốt kiêm phó tổng tài Trần Minh Tuấn không thể tránh được cầm lấy đống văn kiện, Mạc Vấn Chi lộ ra dáng vẻ hồ ly tươi cười vì thực hiện được việc, “Đừng uể oải như vậy, phòng lưu trữ là nơi tốt, có nhiều cô em xinh đẹp. Hơn nữa này chính là nơi làm tình thật là tuyệt, rất có phong cách.”
“Chỉ có cậu mới có thể nghĩ cái loại nơi này hữu tình.”
“Nam Thiên cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Thật vậy chăng?”
“Tôi sẽ nỗ lực làm cậu ta nghĩ nơi nào cũng hữu tình…”
Nắng hè chói chang, Nam Thiên bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Cậu nghi hoặc nhìn bốn phía, tìm không được bất luận cái gì khả nghi. Quên đi, có lẽ là vừa đổi lại cảnh phục nên có hơi chút cảm lạnh.
Mạc Vấn Chi chết tiệt, buổi tối dằn vặt cậu còn chưa đủ hay sao, để cái thứ chết tiệt này, hiện tại ngay cả ban ngày làm việc đều bị ảnh hưởng, hại Nam Thiên phải xin nghỉ nửa ngày đi gặp bác sĩ tâm lý nói chuyện. Nam Thiên đóng mạnh cửa tủ quần áo, lớn tiếng thở dài.
Đại biến thái!
Ngay cả bác sĩ tâm lý của cậu cũng đều là biến thái, cái gì mà muốn cậu hưởng thụ.
Thế nhưng, nếu như làm như thế có thể làm bệnh tình Mạc Vấn Chi không tiếp tục chuyển biến xấu…
Phi! Mới không cần! Mơ tưởng! Nam Thiên lắc lắc đầu, nếu còn tiếp tục, cậu sớm muộn cũng phải gặp bác sĩ tâm lý mất, đi tuần tra thôi.
Lái xe máy cảnh sát, Nam Thiên tuần tra phạm vi mà mình quản, không để tâm coi chung quanh có người phạm luật hay không.
Công việc này đối với Nam Thiên mà nói, chỉ là quen tay làm nhanh mà thôi, hừ, cũng không ngẫm lại trước kia Nam Thiên là từ đâu được điều tới trọng án tổ? Nhớ trước đây, cậu chính là lái loại xe máy này đưa Mạc Vấn Chi đi, sau lại… Quên đi, không nói nữa, thực sự là chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, đã trở thành hận thiên cổ rồi.
Có thể thấy được trường đào tạo cảnh sát xác thực nói không sai, một lần làm việc tư, đủ để hối hận cả đời.
Loại việc ngốc này, sau này tuyệt đối tuyệt đối, đánh chết cũng không làm nữa!
Một bên nghiến răng nghiến lợi phát thệ, Nam Thiên cũng không có lơ là công việc. Ánh mắt cậu bị xe ô tô đậu bên đường hấp dẫn, dừng lại xe máy, cậu đi qua, theo thói quen tính móc ra phiếu phạt tiền ghi lại biển số xe.
Chủ nhân ô tô hiển nhiên đang ngồi trong quán cà phê ngay ven đường, đồng thời một mực chú ý tới cái xe của chính mình, không đợi Nam Thiên ghi biển số xong, một bóng người từ bên trong chạy đến, “Chờ một chút người anh em! Người một nhà…”
Gã móc ra tấm thẻ từ túi quần giơ lên, hướng tầm mắt Nam Thiên để nhoáng lên, động tác bỗng nhiên ngừng lại, “Nam Thiên?”
Nam Thiên ngẩng đầu, cũng kinh ngạc, “Tiểu Phân?”
Hai bên nhìn nhau một hồi lâu, cùng mất tự nhiên cười cười. Từ sau khi Nam Thiên ở trong phòng thẩm vấn lớn tiếng nói ra cậu là tình nhân bí mật của Mạc Vấn Chi thì đã không còn cùng đồng sự trong tổ trọng án tiếp xúc, ngay cả lần đi nghe kết quả điều tra lần đó cũng chỉ xa xa gặp được lão đại tổ trọng án.
Trải qua việc này lúc, thực sự là… Có điểm xấu hổ.
“Đã lâu không gặp…”
“Cũng không phải thật lâu…”
“Cậu ở tổ giao thông… Có khỏe không?”
“Tốt, tôi vốn ban đầu là ở đó mà, ha hả…” Nam Thiên gượng nở nụ cười, khoảng thời gian còn ở tổ trọng án, Tiểu Phân đối cậu chiếu cố rất nhiều, thực sự là một đồng sự rất tốt.”Vậy còn cậu? Gần đây bề bộn nhiều việc?”
“Cũng vẫn là cái tên chết tiệt kia… Không phải, cũng là thuận miệng, tôi cũng không định tại trước mặt cậu chửi… A… bạn trai cậu?” Tiểu Phân biểu tình cứng ngắc hỏi thăm.
“Hắn vốn là tên chết tiệt, không cần khách sáo, cứ thoải mái mắng.”
Nói đến đây, lại một trận xấu hổ trầm mặc. Đều do cái tên đại biến thái kia, nếu không phải tại hắn, sao có sự xấu hổ như vậy, mà cậu lại còn đang mặc cảnh phục khoa giao thông, cầm trên tay là sổ phạt tiền.
“Tiểu Phân, sẽ không phải ngay cả người một nhà cũng không nể tình chứ?” Tiểu Phân còn có bạn đang ngồi trong quán cà phê, thấy Tiểu Phân nửa ngày không trở lại, cũng đi ra. Thấy hai người đều đang trầm mặc, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người cảnh sát trước mặt, gã bỗng nhiên phát thanh âm kinh ngạc, “A, Nam Thiên! Là anh sao! Đã lâu không gặp, anh còn ở trong tổ giao thông sao? Anh một chút cũng không thay đổi, vẫn đẹp như vậy nha!” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Phân, gã đi tới, khuôn mặt dễ nhìn nửa mừng nửa lo nhiệt tình ôm lấy Nam Thiên.
“A Tạp, cậu biết Nam Thiên?”
“Đương nhiên rồi, tôi đương nhiên đã gặp gỡ qua người đẹp trai này rồi, là số một cả người tràn ngập ánh dương chính nghĩa, hơn nữa lại cực kì đẹp trai, khó có được gặp nhau, lại nói chuyện một chút đi.” A Tạp nhiệt tình như lúc ban đầu, trực tiếp lôi kéo Nam Thiên đi vào bên trong quán cà phê.
“Cài này… Anh hiện đang tuần tra, hơn nữa hóa đơn phạt còn chưa ghi xong…”
“A, anh thật đúng là dự định phạt bạn của em? Làm việc tư một lần có được hay không?” A Tạp dừng bước, trưng ra con mắt ngập nước nhìn Nam Thiên. Khuôn mặt khéo léo vẫn luôn khiến người yêu thương, thanh thuần mà không làm dáng, “Nam Thiên, anh vĩnh viễn đều là một tiểu công dịu dàng săn sóc như vậy, em không tin anh sẽ chịu buông tha bạn của em.”
Tiểu Phân nói, “A Tạp, kỳ thực chúng tôi không lâu trước chính là đồng sự cùng tổ…”
“Thì ra các anh đã biết nhau a? Vậy là tốt rồi, cùng nhau trò chuyện đi.”
Thế tiến công nhân tình vĩnh viễn là khó chống lại nhất, huống chi đó lại còn là A Tạp và Tiểu Phân, quả thực là sự kết hợp chặt chẽ. Nam Thiên vừa phát tuyên thề không làm việc tư nữa đã đánh vỡ lời hứa, không chỉ không phạt tiền đồng sự cũ đã đỗ sai luật mà còn cùng vào quá cà phê ngồi…
“Cho một ly cà phê ít đường không sữa.” Vừa ngồi xuống, A Tạp lưu loát gọi đồ uống, đồng thời tươi cười rạng rỡ với Nam Thiên, “Em không có nhớ lầm chứ?”
“Ừ.” Đối mặt với tiểu thụ khả ái đã từng quen biết trước đây, Nam Thiên không biết nên nói cái gì, “A, A Tạp, thì ra em biết Tiểu Phân a?”
“À, biết qua mạng. Anh ta nói muốn hiểu về đồng tính luyến ái, còn nói muốn mượn một ít sách về phương diện này, vì thế em mới cùng anh ta giao tiếp. Anh cũng biết, em thích giúp người làm niềm vui mà.”
Nam Thiên kinh ngạc chuyển đường nhìn, “Thì ra Tiểu Phân cậu…”
“Này sách đều là tôi mượn cho cậu xem.” Tiểu Phân lập tức kiên định làm sáng tỏ.
Nam Thiên không nói gì. Xác thực, trước đây Tiểu Phân cùng cậu nói một đống cái gì là giang giao, còn kín đáo đưa cho cậu một đống báo chí về phương diện này, muốn cậu có thể hiểu rõ cảnh sinh hoạt với “hỗn đản đồng tính luyến ái Mạc Vấn Chi biến thái”, Nam Thiên có khổ không thể nói ra chỉ đành rưng rưng mà nhận nhiệm vụ.
A Tạp cười ha hả, “Anh đem sách đưa cho Nam Thiên? Trời ạ, Nam Thiên căn bản không cần, kỹ thuật của anh ấy là tuyệt nhất. Không thấy tôi vừa rồi nói với anh thế nào sao? Vĩnh viễn là số một hoàn hảo nhất. Có nhớ rõ không? Nam Thiên.”
Tiểu Phân thông minh mà đem hồ biểu tình nghi thu lại, ánh mắt ở trên người A Tạp cùng Nam Thiên trong lúc đó dời đi. Tuy rằng cậu chỉ là nghe trộm một chút đoạn đối thoại điều trị tâm lý, thế nhưng, họ Mạc kia thấy thế nào cũng không giống là bị áp đảo…
“Nam Thiên, sao anh không nói lời nào? Đừng lạnh lùng vậy chứ, trò chuyện một chút đi.” Thấy A Tạp ngưỡng mộ ngóng nhìn về phía cậu, Nam Thiên bắt đầu khóc không ra nước mắt.
Trên đời này chuyện tình cực kỳ bi thảm nhất là cái gì? Chính là một người vĩnh viễn là số một vô duyên vô cớ bị một tên biến thái biến thành số không!
Nhớ trước kia, cậu Nam Thiên cũng là uy chấn trên giường, số một khí khái hàng vạn hàng nghìn a!
Cậu là bị tên biến thái Mạc Vấn Chi đáng chết cướp đi “trinh tiết” phía sau aaa!
“Không có gì hay để nói, anh còn là phải đi tuần tra…”
“Không nên đi vội như thế, mới nói một lúc thôi mà? Anh hiện tại chắc có người yêu mới rồi phải không? Tiết lộ một chút đi.”
“Không có.”
“Thế nào không có? Em chỉ là hiếu kỳ, sẽ không đố kị a. Con mắt cậu ta có hay không to lớn? Có đẹp không?” Xem ra trí tưởng tượng của A Tạp lại bay lên, hạ giọng, dùng âm lượng mà chỉ ba người trên bàn có thể nghe hỏi, “Có thể được anh nhìn trúng nhất định là mặt hàng tốt, phía sau rất chặt có đúng hay không? Em nhớ kỹ anh thích người nơi đó thật chặt.”
Phụt! Phụt!
Nam Thiên cùng Tiểu Phân cùng sặc phun cà phê ra cả bàn.
Nơi đó của Mạc Vấn Chi có chặt hay không, đại khái chỉ có ma vương biết.
“Khụ khụ… Khụ…” Tuy rằng A Tạp là một người nói chuyện rất phóng khoáng, thế nhưng Nam Thiên tuyệt đối không muốn tiếp tục cái câu chuyện này, một bên kéo Tiểu Phân đang cố nhịn cười tới muốn rút gân vào nói chuyện, “Tiểu Phân, xe của em vi phạm luật, nếu không gặp phải anh, lần này em thật sự bị phạt tiền rồi.”
“Không có biện pháp, em cùng A Tạp hẹn gặp ở nơi này, mà bãi đỗ xe quanh đây đều chật hết cả, với cả cũng chỉ dự định ngừng nghỉ một chút.”
“Dừng một chút nghỉ chân, rất nhiều người đều dừng như vậy.” A Tạp vì Tiểu Phân bào chữa.
“Ai nói rất nhiều người đều đỗ như vậy? Bên ngoài này chỉ có một chiếc của Tiểu Phân…”
“Cậu xem hiện tại không phải lại có người đậu xe sao?” A Tạp cười tủm tỉm cắt lời Nam Thiên chăm chú nói, cách cửa thủy tinh chỉ hướng ra ngoài.
Nam Thiên tức giận mà vẫn đẹp trai như thế, tinh thần chính nghĩa toát ra, dáng vẻ tận trung vì cương vị công việc thực sự là quá đẹp trai rồi!
“Cái gì? Tôi dùng xe máy cảnh sát đỗ tại phụ cận thế mà cũng có người dám vi phạm luật đỗ? Xem tôi bắt hắn thế nào…” Nam Thiên quay đầu lại, lập tức biến thành câm điếc.
Á… Cái limousine kia, vì sao nhìn quen mắt như vậy?
Từ trên xe, nam nhân mang theo vẻ mặt cao ngạo đi tới, nhìn cũng rất quen mắt…
Thánh mẫu Maria, người vì sao lại khảo nghiệm tôi?!!!!!
Nam Thiên mặc chỉnh tề cảnh phục của sở giao thông tựa như bị rắn cắn một ngụm, từ trên ghế nhảy dựng lên, hầu như là nghiến răng nghiến lợi đứng lên, “Sao anh lại ở đây? Đáng lẽ ra anh đang ở phòng làm việc chứ?”
“Cậu cũng không phải hiện tại nên ở nơi làm việc sao?” Mạc Vấn Chi mỉm cười quan sát cậu. Khóe mắt dư quang đồng thời cũng đã đem hai nam nhân đang cùng Nam Thiên uống cà phê nhìn nhất thanh nhị sở (nhìn hết một cách rõ ràng).
Diễn viên thứ nhất, là đồng sự trước đây của Nam Thiên tại tổ trọng án, là tiểu nhân vật, có thể bỏ qua. Về phần diễn viên thứ hai… Rất rõ ràng đối với tâm can bảo bối của hắn có tâm tư.
Muốn chết!
“Tôi đang làm việc.” Nam Thiên nói.
“Thuận tiện cùng nam nhân xa lạ uống cà phê?” Mạc Vấn Chi nhàn nhạt hỏi.
Cái gì so với tình cảnh nguy hiểm còn nguy hiểm hơn? Chính là lúc xảy ra tình huống nguy hiểm tồn tại đầu heo không biết đó là nguy hiểm
Nam Thiên thầm kêu không may, A Tạp vào vai đầu heo.
“Anh là người yêu mới của Nam Thiên? Xin chào, tôi là A Tạp, hân hạnh gặp mặt, tôi không tính là nam nhân xa lạ nha, tôi đã biết Nam Thiên thật lâu trước đó, là bạn cũ.” A Tạp không hổ là A Tạp, giao hữu nhiệt tình trước sau như một, hoàn toàn không nhìn bầu không khí quỷ dị giữa mọi người, lập tức cùng Mạc vấn Chi bắt tay đồng thời tự giới thiệu, còn hướng Mạc Vấn Chi biểu thị chớp mắt đầy thân thiện, giải thích nói, “Đừng vội ghen nha, nói rõ một chút, tôi là cùng Nam Thiên từng quen biết qua, nhưng này là chuyện trước kia. Chúng tôi chỉ ở cùng nhau nửa năm rồi chia tay.”
(Tranh minh họa chương thứ nhất, Nam Thiên cùng hai người bạn nam Tiểu Phân A Tạp tại quán cà phê chạm trán, gặp gỡ Mạc Vấn Chi, tình cảnh bốn người chạm mặt đầy quỷ dị)
Cứu… Mạng… A!
Nam Thiên hầu như muốn đi đập đầu.
A Tạp vì sao em phải nói rõ chứ? Em biết cái gì là chứng ép buộc không? EM biết cái gì là chứng ép buộc biến thái không? Em biết tính chiếm hữu biến thái của chứng ép buộc có bao nhiêu đáng sợ không?
Em không biết.
“Ồ.” Bên môi Mạc Vấn Chi nổi lên tươi cười dịu dàng, “Thì ra là người tình cũ. Xin chào, tôi là Mạc Vấn Chi.”
Chết chắc rồi…
Người này cười rộ lên cả người lẫn vật vô hại, này biểu thị cậu đã có ý tưởng rất xấu trông đầu, rất có khả năng trong một giây liền huyết tẩy (nhuốm máu) mọi thứ.
Nam Thiên thân là tinh anh giới cảnh sát, đương nhiên muốn ra tay ngăn cản bi kịch phát sinh, “Mạc Vấn Chi, anh về làm việc đi, là tổng tài không phải là có rất nhiều việc cần đích thân xử lý sao?”
Mạc Vấn Chi đem ánh mắt từ trên người A Tạp chuyển qua Nam Thiên, dáng tươi cười chậm rãi trầm xuống, “Cậu muốn tôi trở lại?”
Thảm rồi, dùng sai phương pháp. Nam cảnh quan mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống trán.
Ngày hôm nay sáng sớm Mạch Khắc nói cái gì, một người biến thái hỗn đản bị ép buộc chứng tuyệt đối không thể tỉnh được, muốn cho đại biến thái ổn định tâm tính, đừng cho đại biến thái không an tâm… Hình như có chút bất đồng, nhưng mà áy náy chắc cũng giống nhau đi.
“Nam Thiên, cậu là muốn tôi đi sao?”
“Không không! Đương nhiên không!” Nam cảnh quan anh tuấn tiêu sái tràn ngập nam tử hán khí đầy thương cảm lắc đầu như trống bỏi (trống lắc hay lắc trong dịp trung thu).
“Như vậy tôi ở lại cùng mọi người uống cà phê được chứ?”
“Được được.” A Tạp gật đầu.
“Không không! Không được!” Nam Thiên kêu thảm thiết.
Trời biết cục cưng A Tạp nhiệt tình sẽ nói ra cái gì dọa người nữa? Nếu như cậu trực tiếp hỏi Mạc Vấn Chi phía phía sau có chặt không, như vậy Nam Thiên trước tiên sẽ giúp cậu đem thi thể tứ phân ngũ liệt của cậu khâu lại rồi mới có thể nhặt xác cho cậu.
Mạc Vấn Chi đương nhiên đem cự tuyệt của Nam Thiên nghe lọt vào tai, nguy hiểm mà nhíu mi, “Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Tôi…” Thẳng tcậu mà nói, Nam Thiên hiện tại thầm nghĩ té xỉu.
Thế giới hỗn loạn đến trình độ này, chỉ có đầu heo không biết sống chết mới dám xuất hiện.
“Tình cờ gặp nhau như vậy thật sự là quá tốt. Anh Mạc Vấn Chi, tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề. Hiện nay tình hình quản lý xuất nhập khẩu của quý tập đoàn…”
Hết lần này tới lần khác Tiểu Phân trong khoảnh khắc khiếp sợ, phi thường hết lòng vì công việc, chen vào nói.
“Không thể trả lời được, còn muốn hỏi thì mời cậu cùng đám luật sư của tôi nói chuyện.”
“Tôi là cảnh sát, tôi có quyền hỏi người có liên quan.”
“Tiểu Phân, nể mặt mũi tôi hôm nay đừng…”
“Thưa ngài, xin hỏi có cần gọi đồ ăn không?” Thấy một đám người vào đã lâu mà không thấy gọi gì, bồi bàn rốt cục không thể nhịn được nữa, nho nhã lễ độ hỏi một câu.
“Không muốn!”
Nếu như Nam Thiên là võ lâm cao thủ, cậu dám khẳng định mọi người đều bị cậu điểm á huyệt (huyệt nói) vĩnh viễn.
Đáng tiếc, cậu không phải. Hơn nữa thân là cảnh sát lại len lén ở lại uống cà phê, nói cũng không thể quá lớn…
Thần a, ngươi cho một sét xuống đánh ta đi.
“Tôi không thích cùng cảnh sát giao tiếp, đương nhiên, trừ cậu ra, Nam Thiên.” Mạc Vấn Chi nói ra câu này là nhằm vào Tiểu Phân, sau dịu dàng liếc mắt nhìn Nam Thiên, “Chớ chọc tôi tức giận, tiểu cảnh quan, hậu quả là rất nghiêm trọng đó.”
Cũng không biết hắn rốt cuộc tại cảnh cáo Tiểu Phân hay Nam Thiên.
Dù vậy sau cái ót Nam đại cảnh quan chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua.
“Nam Thiên, đem số điện thoại di động của anh viết lại đi, sau này còn liên hệ.” Chỉ có A Tạp hăng hái bừng bừng, chẳng biết từ đâu lấy ra giấy và bút, đưa cho Nam Thiên, “Có cơ hội thì cùng đi chơi. Nói thật, lần này anh tìm người tố chất thật tốt, khuôn mặt thật đẹp, nhất định là loại số không mà anh tha thiết ước mơ, đáng tiếc hơi cao chút, nếu ôm chắc sẽ tuyệt lắm, có đúng hay không?”
Ngất…
A Tạp em thực sự là kiên nhẫn muốn chết!
Sắc mặt Nam Thiên từ trắng thành vàng.
“Cái gì số không?” Không muốn cùng Tiểu Phân dây dưa thêm, lực chú ý của đại ác ma nguy hiểm bị hấp dẫn qua A Tạp.
Xong đời!
“Cái gì số không?” Mạc Vấn Chi hỏi một lần nữa.
Mạc Vấn Chi đương nhiên biết cái gì là số không, Nam Thiên rành mạch từng câu cái gì là số không, thế nhưng tại tình cảnh hỗn loạn này, nói rõ vấn đề này tuyệt không dễ, hậu quả rất đáng sợ. Nếu như không tới đây uống cà phê, nếu vững tâm, nếu có thể chuồn mất thì tốt rồi!
Được!
Chết… Sẽ chết đó!
Nam Thiên cắn chặt hàm răng, khi A Tạp lần thứ hai chuẩn bị trả lời cái vấn đề kia, rốt cục tráng sĩ chuẩn bị bị chặt đầu đón nhận đường nhìn Mạc Vấn Chi.
” Mạc Vấn Chi anh yêu tôi không?” Có thể nói trên đời kéo dài thời gian chính là nói ra lời yêu.
“Đương nhiên.”
“Anh không ngại tôi trước mặt mọi người cùng anh hôn môi chứ?”
Cho dù là lời nói thường nghe, thế nhưng nghe Nam Thiên luôn luôn ngượng ngùng ở trước mặt mọi người biểu lộ, ngực Mạc Vấn Chi có chút ngọt ngào.
An tĩnh vài giây, hắn trầm thấp nói : “Đương nhiên.”
Hơn nữa, trong nháy mắt cực độ tâm an.
Nam Thiên thủy chung là khuynh hướng của cậu, mặc kệ gặp phải người nào, cái gì mà người tình cũ? Là cái rắm!
Nam Thiên nhìn hắn thật lâu, thế nhưng không thể hành động. Cách nửa ngày, Nam Thiên thất bại nói, “Anh nhắm mắt lại được không? Trừng tôi như vậy tôi làm không được…”
Tiểu cảnh quan khả ái, quả nhiên xấu hổ a. Có đôi khi, tình nhân cũng là cần nhu tình an ủi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Mạc Vấn Chi hầu như là cưng chiều nhìn cậu một cái, nhắm mắt lại.
“Được rồi, chấp nhận cậu.” Hắn nhắm mắt lại, cúi đầu thấp xuống để Nam Thiên có thể phát huy tốt nhất.
“…”
“Cậu có thể bắt đầu rồi.”
“…”
“Nam Thiên?”
Trầm mặc dị thường khiến Mạc Vấn Chi bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn quét khắp nơi, ánh mắt dừng lại ở trên mặt A Tạp, lãnh liệt âm trầm khiến thần kinh so với cột điện còn thô hơn của A Tạp cũng phải run lên. Đây là ánh mắt bức cung không thể dùng lời nói nên tất cả, hơn nữa hàm ý rất rõ rang.
A Tạp cả người run run vươn một người đầu ngón tay chỉ, suy yếu phun ra hai chữ, “Cửa sau…”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Vấn Chi không có một tia biểu tình.
Tên Nam Thiên này cư nhiên trốn!
Quả nhiên, hắn sai rồi…
Tình nhân là không cần nhu tình an ủi, tình nhân là cần trói lại, dùng đại lạp xưởng đút no thật là no!