QUYỂN 2 - CỰ BỘ
Tiết tử
Ngày hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của hai người – một trong số đó, vị chưởng quản nội thị tập đoàn Hồng Hưng lớn mạnh, xuất thân khó có thể đánh giá hết được, bên ngoài khiến người người nhìn mà thèm nhỏ dãi – đại ác ma Mạc Vấn Chi.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, Mạc Vấn Chi ngồi trong chiếc xe dài có rèm che toả ra khí lạnh, con ngươi đen trầm mặc đến kinh người ngóng nhìn về phía cửa cảnh cục khiến cho tài xế bị đông cứng không ngừng rụt lại cái cổ vì khí lạnh. Dù vậy cũng không thể làm cho nội tâm đang nóng như lửa của Mạc Vấn Chi hạ xuống chút nào.
Làm cái gì vậy chứ? Cư nhiên lại lâu như vậy!
Cảnh cục điều tra Nam Thiên, rốt cuộc sẽ đưa ra phán quyết như thế nào?
Giấu giếm thủ trưởng và đồng sự, cùng tội phạm tình nghi lén lút gặp gỡ, hơn nữa đến cuối cùng còn vì tình nhân mà đích thân đứng ra làm chứng, đem kẻ bị tình nghi đang tạm giam được quang minh chính đại thả ra, chỉ có cậu, tiểu cảnh viên đáng yêu mới làm ra cái việc ngốc nghếch như thế này.
Mạc Vấn Chi để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình là thủ trưởng của Nam Thiên, tám phần mười cậu đã bị trực tiếp ném vào bao tải rồi lập tức sẽ cho mai táng ở khu nghĩa địa.
Ra nhanh lên một chút đi! Chết tiệt!
Không để ý tới việc hút thuốc trong xe kín sẽ làm khói thuốc quanh quẩn khiến người hít phải không tốt, Mạc Vấn Chi rút ra một điếu thuốc, cầm tại hai đầu ngón tay, mi tâm (lông mày) xinh đẹp hoàn toàn nhíu chặt lại.
Lúc mà đám khói này toả ra hết, nếu như Nam Thiên còn chưa có đi ra… Mạc Vấn Chi hung ác, nham hiểm nheo mắt lại, đúng vậy, đại khái huyết thống hắc đạo thừa hưởng từ phụ thân vẫn còn bảo lưu một vài phần, lúc này nếu như ngửi được mùi tanh của máu và khói thuốc súng có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút. Nếu không phải Nam Thiên bày cách, làm ra thái độ không đồng ý thì sẽ rời đi, yêu cầu y đừng nhúng tay vào, đánh chết y cũng không để Nam Thiên một mình đi vào nghe cái buổi công bố kết quả điều tra chết tiệt đó.
Được rồi, được rồi, nghe lời Nam cảnh quan, mọi việc có thể dễ dàng tha thứ, xử lý sự tình nhẹ nhàng một chút, nếu như Nam Thiên bị mất dù chỉ một sợi tóc trong cảnh cục, cậu sẽ để đám chó săn luật sư đắt tiền kia đem toàn bộ cảnh cục làm rối tung cả lên là được.
A!
Điếu thuốc lá cháy ở đầu ngón tay làm cậu bị thương. Vốn tưởng rằng có thể tạm thời dẹp đi nôn nóng trong lòng, nhưng vị khói thuốc luẩn quẩn tại phổi dường như càng thêm tức giận hơn. Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vấn Chi đen như đáy nồi, cậu phải thừa nhận điếu thuốc lá cũng không có lấy một chút tác dụng làm trấn định.
Không đợi nữa!
Đem điếu thuốc ra sức ấn mạnh vào cái gạt tàn, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, đi nhanh về phía cửa cảnh cục.
Nếu như bọn họ dám gây chuyện với người của Mạc Vấn Chi cậu…
“Anh xuống xe làm gì?”
Tại tổ trọng án, một giây trước khi người bị tình nghi số một đại náo cảnh cục, một khuôn mặt còn trẻ tràn ngập dương quang đang xông ra cửa lớn, hầu như cùng lúc với Mạc Vấn Chi. Thấy rõ người mà mình thiếu chút nữa thì đụng phải, Nam Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng biểu tình bất lực, “Mạc Vấn Chi, không phải anh đã ứng tôi sẽ hoàn toàn đợi tôi trong xe sao?”
“Lâu!” Dùng tay kiểm tra Nam Thiên từ đầu đến chân một lượt, xác định Nam Thiên không bị người ta ngược đãi, nét mặt Mạc Vấn Chi lộ ra chút hoà hoãn, bình tĩnh tra hỏi: “Vì sao không đi ra sớm hơn?”
“Anh cho đây là PARTY sao? Đây là nơi điều tra, xử phạt! Hiểu không? Không phải tôi nói muốn ra là có thể ra được.”
“Kết quả thế nào? Có bị xử phạt gì không?”
“Anh quan tâm?”
“Tôi đương nhiên quan tâm.”
Thẳng thắn mà nói, biểu tình hiếm khi nghiêm túc như vậy của Mạc Vấn Chi thực sự khiến cho Nam Thiên thấy cảm động.
Tuy rằng hắn là một tên biến thái, nhưng đôi khi, cũng là người rất biết đạo lí…
“Cậu còn chưa có nói kết quả điều tra như thế nào.”
Nghe Mạc Vấn Chi cứ chấp nhất mà tra hỏi, nhìn đôi con ngươi tràn ngập mị lực đang nhìn chằm chằm mình, Nam Thiên vốn tâm tình không mấy vui vẻ trở nên có chút hoan hỉ.
“A, anh thoạt nhìn so với tôi còn khẩn trương hơn.”
“Nói lời vô ích.”
Khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ tức giận khiến cho tiểu cảnh quan đáy lòng kìm không được mà cười trộm, Mạc Vấn Chi tâm tình khó chịu không nặng không nhẹ mà vỗ vào cái ót.
“Muốn tôi nghiêm hình bức cung sao?”
“Không cần.” Nam Thiên không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, “Không có gì, chính là bị đá ra khỏi tổ trọng án, quay trở lại tổ giao thông mà thôi.” Giả bộ làm như không sao mà nhún vai, kì thực là đau lòng nha.
Ghê tởm, cậu thật vất vả mới được điều động tới tổ trọng án được vài ngày a. Thế mà…
“Tổ giao thông?” Mạc Vấn Chi thở dài một hơi. Cái người này hỉ nộ không hiện ra trên mặt, có thể làm cho Nam Thiên cũng nhìn ra được hắn thở dài, có thể thấy được Mạc Vấn Chi là vô cùng quan tâm.
“Còn may, không có bị đá ra khỏi cảnh cục.” Cái tên kì quái này, từ trên mặt hắn khó có thấy được dáng tươi cười thật tình như vậy. Cùng nụ cười dâm tà âm hiểm dâm đãng thường thấy thì hoàn toàn bất đồng, có cảm giác rất trong sáng.
Hắn lại thay cậu mà lo lắng.
Thật không nghĩ tới.
Nam Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tuy rằng mỗi tối cái tên chết tiệt hại cậu bị đuổi khỏi tổ trọng án kia đem cậu lăn qua lăn lại, nhưng mà, rất đáng giá.
“Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không được làm nữa, vậy thì nguy.” Mạc Vấn Chi thấp giọng nói. Theo như lời cậu nói, cùng tâm tình của Nam Thiên rất là thích hợp.
A, dù sao cũng cùng một chỗ lâu như vậy, hỗn đản này ít nhiều cũng được giáo dục nhân tính nhiều lắm rồi, Nam Thiên nghĩ. Khi cậu phải ngồi chờ hình phạt của cảnh cục phán xuống cậu đã nghĩ tới hình phạt đáng sợ nhất đó chính là bị triệt để khai trừ.
May mà, kết cục không có thảm như vậy.
“Tôi cũng nghĩ như thế.” Nam Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Tuy rằng không phải là tổ trọng án, nhưng dù sao vẫn là cảnh sát.”
“Đúng. Cảnh phục của tổ giao thông thoạt nhìn cũng thật mê người.”
Gương mặt mỉm cười của Nam Thiên có chút co quắp lại, không thể tin được hắn lại nói vậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi.
“Tôi thích cái kiểu dáng kia.” Dáng vẻ Mạc Vấn Chi ôn nhu tươi cười thật làm kẻ khác cảm thấy sợ hãi, “Bọn họ có phát cho cậu cảnh phục tổ giao thông chưa? Quên đi, tôi trực tiếp giúp cậu làm vài bộ, hi vọng đêm nay có thể đưa tới.”
“Mạc Vấn Chi.”
“Nếu đêm nay không đưa tới kịp, sáng sớm ngày mai đưa đến cũng không sao.”
“Mạc…Vấn…Chi…”
“Thế nào?”
“Anh là cái tên biến thái!”
Cửa lớn của cục cảnh sát phát ra tiếng rống giận kinh người.
Lịch sử cùng kinh nghiệm đã chứng minh, biến thái vĩnh viễn là biến thái.
Cho dù hắn có cười trong sáng đến mấy đi nữa!
Cho dù trong lòng hắn thực sự biết quan tâm, thực tâm, chân thành hay nhân tính đi chăng nữa!
Báo án! Có người tập cảnh (tấn công cảnh sát)!
Địa điểm xảy ra: biệt thự xa hoa của Mạc Vấn Chi, lầu hai phòng chủ nhà —- trên giường lớn.
Tình tiết vụ án diễn ra thật kịch liệt.
“Đủ… Được rồi! Hô! A! Ư… Được rồi! Không nên…”
Hạ thể trần như nhộng, cảnh phục mặc sát trên thân cùng quần áo bên trong đã bị người nào đó dùng bạo lực mà xé tan, khoát lên trên vai, chỉ vì cổ tay bị triệt để trói trên đầu giường mà không thể rớt xuống.
“Ừ… ưm… Từ bỏ! Không nên… A ư…” Nụ hoa bị hung hăng ngậm vào mà liếm lộng, cảnh quan lớn tiếng nức nở, khó chịu cầu xin tha thứ.
“Cái gì không nên? Chẳng phải cậu thấy rất thoải mái sao?” Một bên dằn vặt thù du đã sưng đỏ, một bên thân thủ đi đến đôi chân đang không ngừng dãy dựa, dòng dịch trắng mịn ẩm ướt theo bắp đùi chảy xuống cửa động làm nó trở nên mềm mại hơn, sờ vào có cảm giác rất tuyệt, trên vẻ mặt tuấn mĩ của cái tên chết tiệt nào đó lộ ra nụ cười dạt dào ý cười.
“Nam cảnh quan, cậu bây giờ càng ngày càng tham nha, cái động nhỏ bé của cậu cư nhiên lại thích ăn nhiều tinh dịch như thế.”
“Ư… Aha … Tôi… Tôi không có… A!” Vừa mới cãi lại, đầu ngón tay bỗng nhiên đâm vào cúc huyệt khiến thanh âm của Nam Thiên bị lạc đi, dư vị khoái cảm thoáng biến mất, tiểu huyệt sưng đỏ vừa nóng bừng vừa ẩn ẩn đau, thân thể dâm mỹ bị trói lại mạnh dãy dụa, “Không… Không nên đi vào! Không được… Ừ ư… Đau quá…”
Mạc Vấn Chi bất mãn nhướn mi: “Mới một ngón tay mà thôi, cậu vừa ngậm lấy lạp xưởng của tôi không phải thấy rất thoải mái muốn một lần nữa hay sao?”
Tôi nào có? Cảnh quan bị trói thở dốc, thật vất vả ngừng rên rỉ, dùng nhãn thần oán hận trừng tên đại ma vương. Cậu vừa rồi tuy rằng cũng có lên cao trào hai lần, đầu óc có chút mê man mà khen y “Thật lớn”, thế nhưng cậu căn bản chưa có nói cái lời ngu xuẩn “Thật thoải mái”, “Lại lần nữa” . Hơn nữa bây giờ nơi đó đang bị cái người kia không chút lưu tình thao liên tục hai hiệp nhất định là đã sưng đỏ, cắm cái gì vào cũng đều có thể thấy đau.
Ngu ngốc! Biến thái!
Con mắt thoạt nhìn hắc bạch phân minh (không phân rõ trắng đen), như một ngọn lửa rực đỏ, trong vắt đáng yêu, nhất là khi cảnh phục bị xé rách rớt trên ngực, dâm đãng đến mức khiến người ta phải giơ ngón tay cái. Hơn nữa đối với tính dục cùng ham muốn chiếm giữ đều rất mạnh mẽ, đối với Mạc Vấn Chi mà nói, hai lần? Hừ, chỉ có thể coi đó là ăn sáng. Ngắm nhìn tiểu cảnh quan trên mặt mang theo nước mắt một lúc, vẻ mặt chiêu bài tươi cười tà ác của hắn lại xuất hiện: “Nhãn thần này đây là đang u oán sao? Nhất định là không được ăn no rồi.”
Nam Thiên nhất thời run lên, “Không có! Anh… Anh anh anh không nên vu cáo… A ư… Đủ rồi…”
“Yên tâm, tôi sẽ tận lực đút cậu ăn no.” Tự quyết định xem ra cũng là một bệnh trạng lớn của chứng ép buộc, hơn nữa còn biểu hiện rất rõ ràng khi trên giường. “Làm cho cái miệng phía dưới của cậu ăn no mới thôi.”
Cái tên đại sắc ma này! ANh muốn làm bản cảnh quan chết hay sao?
“Không nên a! Dừng… Đã no rồi!”
“Phải không? Tôi xem xem.”
“Anh làm cái gì? A a ! Buông ra! Ô…” Mắt cá chân bị nắm lấy, Nam Thiên hiểu rõ rằng không thể tránh việc bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra. Bất đắc dĩ mở hai chân, mặc cho Mạc Vấn Chi quỳ hai gối chăm chú xem xét hạ thể, cảm giác run rẩy biến thái xẹt qua toàn thân, nơm nớp lo sợ nói, “Thấy chưa? Bên trong đều là… Thứ đó của anh!” (Thứ đó là gì chắc ai cũng biết rồi ha =)))))
“Thực sự là no rồi.”
“Đúng vậy! Hiện tại anh đã biết rồi chứ?”
“Thật lãng phí! Thứ thuốc bổ trân quý thế này lại rớt uổng phí như thế.” Mạc Vấn Chi đem bắp đùi trắng nõn rắn chắc của Nam Thiên mở rộng, tự nhủ, “Ừm, xem ra phải làm lại một lần nữa rồi.”
“Cái… Cái gì?”
Làm lại lần nữa? Có ý tứ gì? Anh nghìn vạn lần đừng nên cùng cái suy nghĩ của tôi lúc này giống nhau a! Mưu sát a!
Thấy Nam Thiên phảng phất biểu tình thương cảm như sắp bị sát hai, Mạc Vấn Chi khó có được biểu tình ôn nhu phủ lên bờ vai hắn: “Đừng lo, tôi thế nhưng chính là tình nhân tốt đệ nhất thiên hạ, tôi biết cậu không muốn ăn bậy lạp xưởng.”
Hô, này cũng không tệ lắm. Đương nhiên a! Đại lạp xưởng kia của ngươi vừa nóng lại vừa cứng, có thể khiến người khác nhìn mà phải xanh mặt!
“Tôi biết cậu là nhớ nhung được ăn nó.”
Hả? Cái gì?
“Tôi biết cậu muốn rửa sạch cái miệng nhỏ nhắn để có thể lần nữa ăn.”
“Không… Không có! ANh không nên xằng bậy a! Tập cảnh a! Cứu mạng a!” Thanh âm khóc cầu khàn khàn đầy gợi cảm, kháng nghị của Nam Thiên không chỉ vô hiệu lực mà còn trở nên cực kì mê người.
Mạc Vấn Chi đối với cự tuyệt của cậu coi như không thấy, đem còng tay cậu mở ra. Nam Thiên nhắm ngay cơ hội này đá một cước vào bụng Mạc Vấn Chi, dự định chạy trốn, đáng tiếc thắt lưng vừa rồi mới phải chịu hai lần vận động kịch liệt mà nhũn ra không còn chút sức lực, hơi động một chút là đau nhức không ngừng, Mạc Vấn Chi dễ dàng nắm lấy mắt cá chân cậu, hai ngón tay bôi lên một lớp bôi trơn dinh dính.
Chất lỏng ấm áp (nước tắm nha) chảy qua khí quan, Mạc Vấn Chi theo thói quen mà hơi dùng sức bóp một cái. (Yêu nhứt Tử Dạ Vân hí hí hí :x)
“A! Ư ngô… Ô…” Nam Thiên vừa đau vừa nóng mà phát sinh tiếng thở dốc, toàn thân hoàn toàn nhuyễn xuống.
Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi trực tiếp nâng lên bế đến phòng tắm, rất nhanh, hai tay đã bị khép lại cùng một chỗ, khóa vào thành bể.
“Rất nhanh sẽ thanh lý sạch sẽ cái miệng nhỏi nhắn của cậu, bảo bối.”
Cảnh phục bị xé nát, hạ thân xích lõa, da thịt sau khi làm tình xong ẩm ướt mê người, cả người mờ mịt màu hồng phấn, thoạt nhìn tựa như một cảnh đẹp làm người nhìn yêu thích. Mạc Vấn Chi khéo léo đi đến vị trí cổ tay đã bj khóa ổn thỏa, đem Nam Thiên cố định lại, mỉm cười quan sát một hồi, đem cái ghế lùn đặt trong phòng cầm tiến đến (đoạn nì nhờ nàng Tử Dạ Vân giúp choa nếu hem ta chịu chết lun á TT^TT yêu nàng ghê cơ ~~~~ *ôm ôm*)
“Ô… Dừng tay…”
“Câm miệng!”
Cái ghế đặt ở bụng dưới của Nam Thiên, nó trở thành điểm chống cự của một người, bởi vì cả hai cổ tay bị khóa cơ hồ cả người tiếp cận với mặt đất, cảnh quan giãy dụa không được bất đắc dĩ ghé vào phía trên cái ghế, cái mông nhếch lên, hoàn toàn lộ ra cái tư thế đầy hổ thẹn. (đoạn này ta giải thích chút: Nam Thiên bị trói úp sấp nên nằm sấp lên cái ghế.)
“Nhìn tiểu cúc hoa lúc hé lúc hợp so với cái miệng phía trên kia thành thật hơn rất nhiều.” Cường ngạnh vặn bung đôi chân đang co quắp lại kia, Mạc Vấn Chi ngưng mắt nhìn chằm chằm lỗ nhỏ ở hạ hân Nam Thiên. Nếp uốn của hoa cúc hình dạng mỹ lệ làm người kinh ngạc, có lẽ bởi vì bị sưng đỏ, màu sắc đổ dần dần đậm hơn làm cho lỗ nhỏ càng trở nên diễm lệ ướt át, “Liều mạng tham ăn, ăn xong rồi lại muốn thổ (nôn. Ở đây ta tìm không được từ thích hợp nên để nguyên văn. Thổ ở đây là chỉ em Thiên ăn d*ch của anh Chi xong muốn tràn hết ra người :”>), thật sự là một cái miệng nhỏ nhắn đáng giận.” Mạc Vấn Chi tấm tắc nói, dường như muốn tìn hiểu rõ hơn, hắn cắm đầu ngón tay vào, đồng thời mô phỏng theo côn thịt mà trừu sáp, Nam Thiên lập tức phát sinh tiếng nức nở không chịu đựng nổi.
“A… Đừng chạm! Cầu anh! Cầu anh đừng! Ô… Ừ…” Bị cảm giác kì dị sâu sắc cùng khoái cảm kích thích, thanh âm Nam Thiên gần như biến thành nức nở cùng rên rỉ. Cố gắng dãy dụa thân thể, nhưng căn bản không có biện pháp làm lỗ nhỏ phía sau thoát ly sự khống chế của Mạc Vấn Chi.
“Chạm vào một chút có gì mà không được? Không ngờ lại kêu sung sướng như vậy.” Mạc Vấn Chi châm biếm dựa vào càng gần hơn. Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của người đàn ông này, động khẩu ngượng ngùng cường liệt co rút từng đợt, từ trong nội bích chậm rãi chảy ra dòng tinh dịch màu trắng đục. Dòng dịch trắng mịn thuận theo bắp đùi trong cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, dâm mỹ khiến người huyết mạch dâng trào.
Mạc Vấn Chi vươn tay nắm lấy vòi phun nước đặt bên cạnh bồn tắm, lúc này Nam Thiên đang ở tư thế quỳ nhếch mông khiến tất cả trở nên dễ dàng.
Lúc vòi phun dài nhỏ xen vào trong cơ thể, Nam Thiên bị dị vật kim loại thình lình đâm vào lại càng hoảng sợ, tuy rằng không thô to, nhưng đồ vật kim loại lạnh như băng lại khiến cho cậu nổi da gà. Cậu thở dốc gấp gáp, liều mạng giãy dụa cái mông bị chà đạp, “Mạc Vấn Chi! Anh anh anh… anh đang làm cái gì? Đi ra! Ô… Ô Ư… Ưm… Ư… Rút ra cho tôi!”
“Tẩy sạch sẽ cho cậu, còn chưa bắt đầu đã sướng thành như vậy rồi sao? Thật là.” Mạc Vấn Chi hít một tiếng, hung hăng đánh một chưởng lên cái mông đầy vết xanh tím, cái vỗ thanh thúy ở trong phòng tắm dị thường vang dội. Bắt đầu ác liệt mà ấn vòi phun dài nhỏ vào càng sâu, sau đó rút ra, lại xen vào, rút ra.
Thân thể đã bị điều giáo đến vô cùng mẫn cảm làm sao có thể chịu được chuyện như vậy?
“Ưm Ư… Thật lạnh… Ô không nên… Lạnh quá! Hộc hộc… Rút… Rút ra đi!”
“Không đủ sâu sao? Cái mông xoay thành như vậy rồi, còn dám nói với tôi cái gì mà rút ra.” Mạc Vấn Chi hừ lạnh một tiếng, tay cầm vòi nước trừu sáp nhanh hơn.
“Oa! Đừng… Đừng mà! Ư… Oa ô…” Thân thể run rẩy kịch liệt, còng tay cùng ống nước đánh vào nhau phát sinh thanh âm thanh thúy. Tuy rằng cực lực chống cự khoái cảm đầy hổ thẹn, thế nhưng Nam Thiên không cách nào áp chế động tác bắt đầu đón ý hùa theo sự trừu sáp của lỗ nhỏ phía sau.
“Thật là, bị vòi nước thao một chút liền kêu lên như vậy rồi.” Mạc Vấn Chi trêu chọc, mở vòi nước trên tường.
Nam Thiên bị dòng nước không hề trong dự liệu thình lình ào tới làm cho hoảng sợ lùi lại, nhưng lập tức bị Mạc Vấn Chi đè lại.
“Không không không! Tôi không muốn! A… Buông… Đau quá!” Còng tay cái ghế dưới hạ thân cố định tư thế khiến Nam Thiên chỉ có thể khóc kêu nhếch cái mông thừa nhận động tác của Mạc Vấn Chi, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không ra. Cái mông ở phía sau đang cắm vòi phun lạnh lẽo liều mạng giãy dụa, đong đưa ống nước thật dài màu bạc, giống như một hình ảnh dâm dục tới cực điểm.
“Yên nào, bảo bối, cẩn thận không là tôi bị đã quấy rầy bất cẩn dẫn nước vào làm nổ bụng cậu đấy nha.” Mạc Vấn Chi cũng bị bộ dáng của Nam Thiên dụ dỗ đến khó thở, lại tàn bạo đánh một chưởng lên cái mông một mảnh xanh tím, không cho Nam Thiên giãy dụa lỗ nhỏ đang bị ống nước dẫn nước vào, phẫn nộ nói, “Rõ ràng là nước ấm, chảy vào rất thoải mái. Hết lần này tới lần khác kêu như vậy cứ như tôi đang ngược đãi cậu ấy.”
“Ô…” Anh rõ ràng chính là ngược đãi mà! Nam Thiên khổ không thể nói. Nhớ tới uy hiếp của Mạc Vấn Chi, nói không chừng cái tên biến thái này nóng giận, thật sự sẽ làm nổ bụng cậu mất… Không dám kêu khổ với hắn nữa, chỉ có thể nén giận, kiềm chế mình cùng “Kẻ bắt cóc” đàm phán, thanh âm run như cầy sấy nói, “Nè! Anh… Anh tẩy rửa như vậy đã được rồi chứ, có thể ngừng chưa?” Dòng nước trong cơ thể xác thực là nước ấm, sẽ không làm bên trong đông lạnh, nhưng mà cũng đủ đáng sợ, hơn nữa róc rách không ngừng chảy vào, bụng đã bắt đầu có cảm giác trướng trướng.
“Còn chưa đủ.”
“Đủ rồi!”
“Cũng dám lớn tiếng nói chuyện với tôi?” Mạc Vấn Chi hừ lạnh một tiếng, vặn vòi nước. Dòng nước đang rót vào thân thể lập tức mạnh lên.
Nam Thiên cả người run rẩy dữ dội, nức nở, “Đừng mà… Thực sự đừng mà… Ô ô…” Mạc Vấn Chi anh là tên đại biến thái!
“Biết sai rồi sao?”
“Biết… Đã biết…” Ghê tởm! Ngược đãi nhân viên cảnh sát!
“Nếu đã biết, vậy liền tha thứ cho cậu.” Giọng điệu cao cao tại thượng thực sự là đáng ghét. Dòng nước tựa hồ đã nhỏ đi, nhưng cảm giác bụng trướng cũng càng ngày càng bức bách, mơ hồ có chút đau, Nam Thiên gấp đến độ chẳng như thế nào, không ngờ lúc này, cư nhiên còn nghe thấy mệnh lệnh của tên biến thái, “Đong đưa cái mông.”
Cái gì? Nam Thiên ngẩn người.
“Đong đưa cái mông của cậu, làm mạnh vào.” Mạc Vấn Chi nói rõ ràng một lần nữa, tuy rằng thanh âm không lớn, ngữ khí lại kiên định trầm thấp, ý ngầm trong đó tương đương với ―― không nghe lời tôi liền chỉnh chết cậu.
“…”
“Cậu có làm hay không?” Lúc cái tên bị chứng ép buộc này nói chuyện thậ sự là khiến cho người khác muốn mang hắn đi ngũ mã phanh thây!
“…”
“Không nghe lời? Hử? Cậu muốn tìm cái chết có đúng hay không?”
Tiếng cười nhạt trở nên nguy hiểm khiến cả người Nam Thiên run lên, cậu vô cùng hiểu rõ thủ đoạn không đạt được mục đích tuyệt đối không thôi của Mạc Vấn Chi, nghĩ đến chính mình là một cảnh sát tốt bụng trẻ tuổi, bất không thể để cho vòi nước làm nổ bụng được, không thể làm gì khác hơn là nghẹn ngào, bắt đầu cố sức giãy dụa cái mông đang bị súc ruột trung.
“Ô… Ừ… A ân… Như vậy… Ô… Như vậy đã được chưa? Ô…”
“Đương nhiên không thể! Cố sức chút! Chà chà, vừa rồi còn dám nói cái gì mà đủ rồi, nhìn bộ dạng không chút sức lực nào của cậu, chỉ biết là không được ăn no.” Mạc Vấn Chi dùng ngôn từ dằn vặt Nam Thiên, nửa quỳ trên gạch men sứ chăm chú thưởng thức.
Rõ ràng là vì tiếp nhận súc ruột mà lã chã khóc, hình dạng cái mông duyên dáng nhưng e thẹn lại dâm đãng không ngừng giãy dụa lên xuống trái phải, ống nước ở phía sau tựa như một con rắn bạc linh hoạt nhảy múa, không gì có thể dâm loạn hơn điều này.
“Ô… Không được… Ư… Trướng quá… Ô ô…” Vòi phun xen vào trung tâm lỗ nhỏ, ở chỗ nếp uốn của cúc hoa có dòng nước trong chảy ra, hỗn hợp hòa lẫn với dịch nam nhân, không ngừng thao bắp đùi trong mà chảy xuống, trên sàn nhà nơi đầu gối run rẩy đang quỳ hình thành một vũng nước nho nhỏ.
“Thích bị vòi phun thao, hay thích bị được lạp xưởng của tôi thao?” Mạc Vấn Chi hung hãn hỏi. Đến cả đứa ngốc cũng biết, nếu như trả lời khiến Mạc Vấn Chi mất hứng, tình huống bi thảm trước mắt tuyệt đối sẽ không chấm dứt.
“Thích… Thích ư… Ô… Thích đại lạp xưởng của anh… Tha cho tôi đi, ô… Cầu xin anh…” Nam Thiên xấu hổ muốn chết giãy dụa, cả người da thịt vì xấu hổ mà đỏ bừng. Vòi phun kim loại trong cơ thể mang đến cảm giác bức bách ngày càng khó có thể chịu được, kinh khủng chính là tuyến tiền liệt cũng dưới sự bức bách, từ từ, khí quan dịu ngoan phía trước vậy mà lại bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu.
“Ô… Tha… Tha cho tôi đi…” Ngắt nhéo cái mông một hồi Nam Thiên, nghĩ cậu đang lắc đầu mà khóc lớn lên bụng cũng sắp vỡ rồi. Mạc Vấn Chi không có quên biến hóa nơi hạ thể hắn, cong lên đôi môi duyên dáng, “Cảnh quan, cậu được tẩy rửa mà đứng thẳng lên rồi.” Bộ dạng Nam Thiên khóc sướt mướt cầu xin làm cho hạ thân phát nhiệt, hắn lo lắng một hồi, từ bi đóng lại vòi nước, “Đừng khóc nữa, đã đóng.”
“Ô… Rút… Rút!”
“Không dễ vậy đâu.” Mạc Vấn Chi tà ác trả lời, giây tiếp theo liền đến gần cái mông yêu kiều vì bị dằn vặt mà từng cơ đang run bần bật.
“A! Anh anh anh… hộc hộc… anh đang làm cái gì?” Nam Thiên lần thứ hai thở gấp thét chói tai.
“Liếm cậu.”
Lỗ nhỏ bị vòi phun vào, giống như đóa hoa mỹ lệ mọc giữa trung tâm. Đầu lưỡi của hắn tập trung chăm chú đảo quanh vòi phun nơi nếp uốn của cúc hóa, cường ngạnh liếm lộng, bức bách nó hé mở dưới đầu lưỡi của mình. Thanh âm dâm loạn thấp thoáng ngượng ngùng rồi cực điểm.
“Đừng! Đừng mà! Ư… Ngô ngô a…” Dưới tình huống bụng chứa đầy nước, cái mông còn bị cắm vòi nước, cư nhiên còn bị người liếm lộng lỗ nhỏ đã sưng đỏ không thể chịu đựng thêm được nữa, Nam Thiên hầu như nhất giao chiến tựu toàn diện tan vỡ, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Đừng xoay nữa! Vừa rồi muốn cậu xoay thì cậu vừa khóc vừa kêu, hiện tại không còn cơ hội nữa.” Thanh âm Mạc Vấn Chi bá đạo quát lớn từ phía sau truyền đến. Sau khi hát hiện Nam Thiên không vâng lời, ác ma thô bạo bắt đầu xoay nghịch vòi phun kim loại, rút ra gần hết, lại lập tức ngoan độc cắm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể.
Bụng chứa đầy nước ấm mà phình lên, cảm giác huyệt khẩu mẫn cảm còn muốn vòi phun trừu sáp khiến toàn thân trấn động, cường liệt đáng sợ.
Sau khi bị lộng hai ba lần, Nam Thiên bắt đầu lớn tiếng khóc xin tha thứ.
âHiá»n tại biết phải nghe lá»i rá»i chứ.â Mạc Vấn Chi vÆ°Æ¡n tay xuá»ng dÆ°á»i, nhẹ nhà ng bóp phân thân của cáºu cảnh quan Äang dá»±ng thẳng má»t chút, tiếp tục vùi Äầu là m viá»c.
Äầu lưỡi quay xung quanh vòi phun, cẩn tháºn liếm duyá»n má»t vòng xung quanh nếp uá»n, da thá»t phải chá»u quá nhiá»u thứ ma sát trá» nên mẫn cảm, chá» cần chạm nhẹ má»t cái lá» nhá» liá»n mãnh liá»t co rút lại, thế nhÆ°ng bá»i vì có vòi phun cắm và o, cÄn bản không có cách nà o hoà n toà n khép lại.
Nam Thiên liá»u mạng lắc Äầu, tóc ngắn tung bay giữa không trung, nÆ°á»c mắt cùng má» hôi là m khuôn mặt anh khà (khà khái anh hùng) Æ°á»t sÅ©ng, gợi cảm Äến mức Äủ Äá» kÃch thÃch dục vá»ng Äến chà Äạp của bất cứ kẻ nà o.
âA⦠Äừng liếm⦠Äừng liếm nÆ¡i Äó!â
âÄừng liếm á» Äó? á» Äây sao?â Má»t bên dù báºn vẫn ung dung há»i, má»t bên tiếp tục liếm lá»ng, cỠý tÄng thêm lá»±c Äầu lưỡi.
âƯ Æ°m⦠Trá»i ạ! Oa! Mạc Vấn Chi, anh⦠anh tha cho tôi Äi⦠Ưâ¦â Má»i má»t lần co rút lại Äá»u kÃch thÃch tá»i tuyến tiá»n liá»t, Nam Thiên bá» loại thủ pháp hạ lÆ°u nà y trêu Äùa nhÆ° muá»n ngất Äi, sinh ra những tiếng rên rá» Äứt quãng.
âCó sÆ°á»ng hay không? NghÄ© không ra cáºu không chá» thÃch Än lạp xÆ°á»ng, còn thÃch uá»ng nÆ°á»c.â
âKhông⦠Ư nha! à ô⦠Hà a⦠Muá»n chết! Chết mất! Há»c aâ¦â Khoái cảm kì dá» từ nếp uá»n mẫn cảm Äảnh thẳng lên thần kinh, thắt lÆ°ng quả thá»±c nhÆ° muá»n vỡ vụn. Tuy rằng biết sữ không nhÆ° váºy, nhÆ°ng Nam Thiên cuá»i cùng vẫn không thá» Äiá»u khiá»n tá»± Äá»ng Äong ÄÆ°a cái mông.
Thanh âm Mạc Vấn Chi thá» Æ¡ cảnh cáo tiến và o mà ng tai, âCảnh quan, cẩn tháºn tiá»u Äá» Äá» của mình Äi, không có sá»± cho phép chá»a tôi không Äược bắn, bằng khôngâ¦â Má»t bên ÄÆ°a lá»i cảnh cáo, má»t bên vá»i tay xuá»ng phÃa dÆ°á»i, hứng thú ngắm nhìn Nam Thiên Äang run rẩy, phân thân Äã rÆ¡i lá» Äầy má»t mảng.
âÃ⦠Äừng! Mạc Vấn Chi⦠Ưm⦠à Äừng nhÆ° váºyâ¦â
âDá»±ng thẳng Äến nhÆ° váºy, tháºt là rất có tinh thần nha.â
Äùa bỡn má»t há»i, ngón tay thon dà i cong lên, búng má»t cái lên khà quan tinh xảo kia. Thanh âm Nam Thiên thét chói tai mang theo sá»± kinh hoà ng xẹt qua tai.
âA a a! Từ bá»! Ã⦠Dừng lại! Ư⦠Äừng⦠Ã⦠Äừng dằn vặt tôi nhÆ° váºy nữaâ¦â CÆ¡ thá» vá»n là những ÄÆ°á»ng cong Æ°u mỹ, nay tiá»u phúc Äá»t nhiên bá» táºp kÃch mà liên tục co quắp giãy dụa, má» hôi Æ°á»t Äẫm ngÆ°á»i, ná»i lên sáng bóng gợi cảm.
âChÃnh là muá»n dằn vặt cáºu, dằn vặt Äến khi cáºu sÆ°á»ng lên trá»i má»i thôi.â
Cùng lúc dằn vặt phân thân xinh Äẹp phÃa trÆ°á»c, Mạc Vấn Chi cÅ©ng không buông tha cho cúc Äá»ng khả ái, chiếc lưỡi thô ráp không chút lÆ°u tình Äảo quấy khiến Äá»ng khẩu Äiên cuá»ng co rút lại, cảm giác nà y khiến Nam Thiên toà n thân sôi trà o dục vá»ng khóc rá»ng, thá» dá»c, co quắp, rên rá», khóc, giãy dụa⦠Má»i má»t Äá»ng thái á» bên trong Äá»u chuyá»n thà nh sá»± run rẩy của cái lá» nhá», chuẩn xác không gì sánh Äược truyá»n thẳng Äến Äầu lưỡi của Mạc Vấn Chi.
Tá»±a nhÆ° toà n bá» những gì của Nam Thiên Äá»u bá» hắn khá»ng chế tại lưỡi váºy!
Cảm giác Äược phân thân của Nam Thiên trong tay cà ng nhảy cà ng nhanh, Mạc Vấn Chi không há» báo trÆ°á»c Äá»t ngá»t kéo vòi phun ra.
âA a a a a a!â Há»n hợp nÆ°á»c ấm cùng jingye (Äúng nguyên tác =))) jingye chÃnh là â¦. cái ấy ấy Äó, lá»ng lá»ng á, trắng Äục á =))))) từ lá» nhá» bá» tà n phá phun ra ngoà i, tÆ°á»i Æ°á»t toà n bá» phòng tắm. Không Äợi Nam Thiên sau khi bá» dà y vò hét lên suy yếu há»i phục lại, Mạc Vấn Chi nâng thÆ°Æ¡ng thẳng tiến, côn thá»t cá»±c lá»n Äã ngạnh Äến phát Äau cắm má»t nhát liá»n Äâm thẳng và o nÆ¡i sâu nhất.
Song kÃch Äà o núi lấp biá»n khiến cho ngÆ°á»i ta thoáng cái liá»n Äánh mất ý chÃ, dá» váºt nóng nhÆ° lá»a hung hÄng khuấy Äảo, luáºt Äá»ng tiến lùi, má»i lần Äá»u Äâm và o nÆ¡i sâu nhất. Nam Thiên liá»u mạng ngẩng cá», thân thá» run rẩy dữ dá»i hùa theo, âA! Ư⦠⦠A! à ưm! Há»c a⦠Thô quá⦠Ã⦠Há»c há»c a, ô! Mạc Vấn Chi cái Äó của anh⦠Cái Äó quá⦠Ưm ngô⦠Ngô⦠quá Äáng sợ rá»iâ¦â
Cái môn yêu kiá»u vì tÆ° thế quỳ xuá»ng Äất mà là m tÄng thêm Äá» mạnh và sâu khi Äâm và o, tần suất Mạc Vấn Chi ra và o bắt Äầu tÄng tá»c, hòa theo tiếng rên rá» cà ng ngà y ngang cao của Nam Thiên, Mạc Vấn Chi ôm lấy cái mông vì bá» cắm mà liá»u mạng co rút, hung hÄng mạnh bạo xá» xuyên.
âA a! Äã chết! Muá»n chết!â Nam Thiên khóc kêu bắn ra, nhÅ© bạch sắc ÄÃch tinh dá»ch phun Äáo gạch men sứ thượng.
Mạc Vấn Chi há»ng há»c thá» dá»c liá»
u má»t há»i, nâng Nam Thiên Äang xụi lÆ¡ dáºy, nhét vòi phun và o.
âMạc Vấn Chi, anh anh anh lại là m cái gìâ¦â Bá» lÄn qua lÄn lại không còn chút khà lá»±c, Nam Thiên hoảng sợ phát hiá»n cái mông lại bá» nhét và o Äá» váºt nà o Äó.
âRá»a sạch cho cáºu nha. SÆ°á»ng má»t chút rá»i liá»n quên sao? Tôi sá»m Äã nói sẽ rá»a sạch cáºu lần nữa rá»i lại tiếp tục, miá»
n cho cái miá»ng nhá» nhắn của cáºu Än rá»i lại nhá» ra, lãng phà lòng trắng của tôi.â
Nam Thiên cả ngÆ°á»i chấn Äá»ng, chá» chá»c lát sau khi, kiá»t sức khản giá»ng rá»ng lên, âAnh còn chÆ°a Äủ sao? Anh cái Äá» bá»nh tâm thần nà y! Cái nÆ¡i kia của anh có phải bá» bá»nh hay không?â
âÄÆ°Æ¡ng nhiên không Äủ. Äược rá»i, nói Äến bá»nh, Mạch Khắc nói muá»n cáºu qua nói chuyá»n vá»i y má»t chút.â
âA a a! Anh mau rút cái Äá» kia ra! Tôi không muá»n⦠Ã⦠Tôi thá»±c sá»± từ bá»â¦â
âTôi Äã nói chuyá»n xong vá»i y rá»i, thứ tÆ° cáºu Äi gặp y Äi.â
âA! Anh còn Äá» thêm? Anh thá»±c sá»± má» vòi nÆ°á»c? Ừ⦠Ã⦠NgÆ°á»i Äâu cứu mạng! Táºp cảnh a! MÆ°u⦠MÆ°u sát cảnh sátâ¦â
â¦
Hà nh vi phạm tá»i táºp cảnh tá»i nay, thoạt nhìn tá»±a há» má»i chá» là tiến hà nh Äược phân ná»a mà thôiâ¦
Thứ tÆ°, lại là má»t ngà y nắng.
Nằm vùng thất bại, còn bá» tá»i phạm tình nghi dụ dá» trên giÆ°á»ng, cảnh sát Nam Thiên bá» Än sạch sẽ rá»t cục bá» khai trừ khá»i tá» trá»ng án công chÃnh nghiêm minh, mà Mạc Vấn Chi bá» ngoà i vô tá»i, bản chất tà ác tá»ng tà i táºp Äoà n Há»ng HÆ°ng, vẫn an á»n ngá»i á» vá» trà trá»ng án tá» tình nghi tá»i phạm nhân Äầu tiên.
HÆ¡n nữa, vẫn nhÆ° trÆ°á»c, bá»i luáºt sÆ° Äoà n khá»ng lá» của Mạc Vấn Chi cùng kỹ thuáºt che giấu vết của hắn rất có tiến bá», Äiá»u tra vẫn nhÆ° cÅ© giẫm cháºn tại chá».
Nghe trá»m trá» liá»u tâm lý?
Nằm mÆ¡ Äi!
Có vết xe Äá» kia, hiá»n tại ngay cả phòng là m viá»c của bác sÄ© tâm lý cùng vá»i bác sÄ© tâm lý Äá»u trang bá» Äầy các loại chá»ng máy Äiá»u tra, chá» cần tá» trá»ng án dám nghe trá»m, Äảm bảo tiếng cảnh báo trong vòng ba giây sẽ vang vá»ng toà n bá» khu vá»±c thà nh thá», trá»±c tiếp là m thá» trÆ°á»ng cùng thá» trÆ°á»ng phu nhân tá»nh giấc.
Có Äiá»u, ngay cả nhÆ° váºy, khi Nam Thiên ngá»i á» trong phòng trá» liá»u tâm lý, Äá»i mặt vá»i bác sÄ© tâm lý Mạch Khắc có thái ÄỠôn hòa, con mắt vẫn không nhá»n Äược tìm tòi chung quanh bóng dáng máy nghe trá»m.
Ai kêu cáºu không lâu trÆ°á»c còn ngá»i á» trong cảnh cục, cùng Äá»ng sá»± nghe trá»m trá» liá»u tâm lý của Mạc Vấn Chi chứ?
Kết quả hiá»n tại biến thà nh chÃnh mình có bóng ma tâm lý.
HÆ¡n nữaâ¦
âVì sao tôi cÅ©ng phải cùng bác sÄ© tâm lý nói chuyá»n?â
âChÃnh là vì hiá»n nay cáºu còn chÆ°a phát hiá»n ra, có Äiá»u trên thá»±c tế, Nam Thiên, cáºu cầnâ¦â
Nam Thiên trong lòng không phục, mặc ká» Mạch Khắc giải thÃch có bao nhiêu ôn hòa, cáºu vẫn quyết Äá»nh nói vá»i Mạch Khắc, âTôi không cần trá» liá»u tâm lý. Chá» có há»i Mạc Vấn Chi má»i cần trá» liá»u.â
âKhông sai, hắn xác thá»±c cần.â Mạch Khắc má»m cÆ°á»i, âHắn cÅ©ng không má»±c ná» lá»±c tiếp thu trá» liá»u tâm lý.â
âNgà y hôm nay là thứ tÆ°, ngÆ°á»i anh muá»n gặp hẳn là thá» Mạc Vấn Chi.â
âTôi cÅ©ng có thá» nói chuyá»n vá»i cáºu.â
âVì sao?â
âBá»i vì cáºu là ngÆ°á»i vô cùng quan trá»ng vá»i hắn.â
Sắc mặt Nam Thiên bá»ng nhiên biến Äá»i, mất tá»± nhiên hạ mi mắt, âỪm⦠Anh thá»±c sá»± nghÄ© nhÆ° thế?â
âÄÆ°Æ¡ng nhiên. Tôi Äây là má»t chuyên gia tâm lý, hÆ¡n nữa, tôi Äã quen Mạc Vấn Chi rất nhiá»u nÄm rá»i.â
âAnh xác Äá»nh?â
âCáºu không tin phán Äoán của tôi?â
âà không, ÄÆ°Æ¡ng nhiên không⦠A khụ khụ khụ⦠khụ khụâ¦â Phát hiá»n chÃnh mình thiếu chút nữa cÆ°á»i lên, Nam Thiên cá» sức ho khan.
Nam Thiên, cáºu Äúng là tên không có tiá»n Äá», tuyá»t Äá»i không Äược cÆ°á»i!
Tại sao y lại ÄỠý Äến từng chút từng chút thái Äá» của Mạc Vấn Chi nhÆ° váºy? Tên kia, rõ rà ng là má»t tên Äại biến thái.
Ngà y hôm trÆ°á»c hắn còn Äặt mua má»t thùng Äạo cụ Äáng sợ, riêng còng tay Äã có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i má»t cái, còn có cả dây xÃch trân châuâ¦
âKhụ khụâ¦Có lẽ tôi có chút quan trá»ng vá»i hắnâ¦â
âÄiá»u nà y dẫn Äến bá»nh tình của hắn cà ng ngà y cà ng nghiêm trá»ng.â
âỪ, tôi cÅ©ng nhÆ° thế nghÄ©, tôi⦠Cái gì? Chá» má»t chút, anh vừa nói cái gì?â Nam Thiên nói Äến Äây liá»n ngừng. Cáºu ngạc nhiên ngẩng Äầu, khiếp sợ nhìn Mạch Khắc, âTôi khiến bá»nh⦠bá»nh tình của hắnâ¦â
âCảm giác bất an của hắn Äang nặng thêm, Nam Thiên. Bình thÆ°á»ng cáºu vá»i hắn á» cùng má»t chá», hẳn là cÅ©ng cảm giác Äược Äiá»u nà y.â Biá»u tình Mạch Khắc có phần nghiêm túc, ánh mắt phảng phất có thá» xuyên thủng nhân tâm Äứng trên mặt Nam Thiên, âTình huá»ng của hắn, cà ng ngà y cà ng không á»n Äá»nh.â
âTháºt sao?â
âHắn gần Äây có phải có chút không bình thÆ°á»ng hay không?â
âHắn từ xÆ°a Äến nay chÆ°a từng bình thÆ°á»ng qua.â Nam cảnh quan trả lá»i không cần nghÄ© ngợi.
âTôi là nói, gần Äây. Và dụ nhÆ°, gần Äây hắn và cáºu á» chung, hà nh vi có có thay Äá»i gì hay không?â
âCái nà y⦠Còn phải xem anh muá»n há»i là thay Äá»i vá» mặt nà oâ¦â Nam Thiên nhÄn mi, khuôn mặt bá»ng nhiên Äá» bừng.
Lẽ nà o hà nh Äá»ng Äại lạp xÆ°á»ng của Mạc Vấn Chi buá»i tá»i má»i ngà y cà ng ngà y cà ng kiêu ngạo xâm lược, là do bá»nh tình Äang nặng thêm?
Äêm qua, cái tên biến thái kia ép Nam Thiên thay Äá»i N bá» cảnh phục, sau khi thay bá» Äá» cảnh sát giao thông xông, liá»n Äá»i sang Äá» cảnh sát bá» hình sá»±, thay bá» cảnh sát hình sá»± xong lại Äến phiên bá» phòng chá»ng bạo lá»±c, trá»i biết hắn là m Äâu ra lắm cảnh phục Äến thế.
Cà ng Äáng sợ hÆ¡n chÃnh là , má»i má»t lần Äá»i cảnh phục, cái tên Mạc Vấn Chi bá»nh hoạn nghiêm trá»ng kia lại hứng thú má»t lần, Mạch Khắc tuyá»t Äá»i không thá» tÆ°á»ng tượng Äược cái mông Äang ngá»i á» trÆ°á»c mặt y Nam Thiên lúc nà y Äang kháng nghá» có bao nhiêu nghiêm trá»ng.
Thánh mẫu Maria ơi!
Tạo hóa sao có thá» sáng tạo ra chứng ép buá»c biến thái nhÆ° thế chứ?
âNam Thiên, Äá» trá» liá»u cho Vấn Chi, tôi cần sá»± phá»i hợp của cáºu.â
Sắc mặt của vá» tinh anh gá»i cảnh sát sẵn sà ng dâng hiến trá» nên xấu xÃ.
Không phá»i hợp⦠Äược không?
Nếu nhÆ° là m trầm trá»ng thêm là bá»nh trạng của chứng ép buá»c chuyá»n biến xấu, váºy có nghÄ©a cáºu rá»i sẽ có má»t ngà y á» trên cái giÆ°á»ng to rá»ng của Mạc Vấn Chi chết bất Äắc kỳ tá» bá» mình, hÆ¡n nữa còn là bá» còng hai tay, cảnh phục mặc phÃa trên xÃch lõa phÃa dÆ°á»i, PP cùng bắp Äùi trong trắc nhất Äá»nh trà n Äầy vết bầm tÃm.
Cuá»i cùng, trên báo cáo khám nghiá»m tá» thi còn có má»t dòng gây chú ý, tuyá»t Äá»i là ââ ngÆ°á»i nà y trÆ°á»c khi chết bá» ngÆ°á»i cÆ°á»ng bạo má»t trÄm lần nha!
Thá»±c sá»± là má»t kiá»u chết vô cùng thê thảm⦠Ngay cả ba ba trên thiên ÄÆ°á»ng cÅ©ng sẽ khóc thay cho cáºu Äi?
Nam Thiên thá» dà i má»t hÆ¡i, âTôi cần phá»i hợp thế nà o?â
Thấy cáºu khẳng khái hợp tác, Mạch Khắc nhÆ° trút Äược gánh nặng, âÄầu tiên, cáºu tuyá»t Äá»i không Äược Äá» hắn thấy Äược ý Äá»nh muá»n rá»i Äi của cáºu, tháºm chà là hà nh vi khiến hắn hiá»u lầm cÅ©ng không Äược.â
âTôi chÆ°a từng nghÄ© tá»i rá»i xa hắn.â
âThứ hai, không nên phản kháng hà nh vi chiến giữ của hắn, bá»i vì ⦠Äiá»u Äó sẽ dẫn phát cảm giác bất an của hắn, hắn sẽ nghÄ© ngÆ°á»i mà hắn coi trá»ng Äang muá»n rá»i Äi sá»± nắm giữ của hắn. Trên thá»±c tế, hắn tuyá»t Äá»i không muá»n thÆ°Æ¡ng tá»n cáºu, chá» cần cáºu Äem Äiá»u nà y trá» thà nh tình thúâ¦â
âYên tâm, tôi cÄn bản không phản kháng Äược.â Nam Thiên trợn mắt.
Bằng viá»c Mạc Vấn Chi Äã há»c qua nhu Äạo hòa cùng quyá»n Äạo⦠Trá»i biết còn có tà môn võ công gì khác nữa không, tóm lấy ngÆ°á»i cảnh sát khá»e mạnh cÆ°Æ¡ng tráng nhÆ° cáºu dá»
nhÆ° tóm má»t con gà váºy.
Thá»±c sá»± là trá»i xanh không có mắt.
â Má»t yêu cầu cuá»i cùng, chÃnh là viá»c nà y nếu là m sẽ tÆ°Æ¡ng Äá»i khó khắn, thế nhÆ°ng nếu nhÆ° cáºu có thá» táºn lá»±câ¦â
âBác sÄ© Mạch Khắc, anh cứ viá»c nói thẳng Äi.â
âTôi mong muá»n⦠Lúc Vấn Chi là m ra và i viá»c cưỡng chế Äá»i vá»i cáºu, và dụ nhÆ°, lúc mà cáºu bá» trói lại, cáºu có thá» táºn lá»±c là m ra bá» dạng hÆ°á»ng thụ.â
âHÆ°á»ng thụ?â ÄÆ°á»ng nhìn của Nam cảnh quan có Äiá»m ÄÄm ÄÄm.
HÆ°á»ng thụ chÃnh là giá»ng như⦠con heo vừa bá» trói lại vừa Äợi là m thá»t, hÆ°á»ng thụ má»t cây Äại lạp xÆ°á»ng chá»nh ngà y chá»nh Äêm PP vá»n hoà n mỹ cong tròn thao thà nh má»t khá»i bánh ga tô phô mai tan má»t ná»a?
Oaâ¦
háºt không há» là bác sÄ© tâm lý tÆ° nhân của Mạc Vấn Chi.
âCáºu tháºm chà có thá» chủ Äá»ng nÄn ná» hắn trói chặt cáºu, ca ngợi tÃnh Äá»c chiếm của hắn, khi hắn cảm giác Äược cáºu biá»u hiá»n tán thà nh tÃnh chiến giữ của hắn, hắn sẽ vô cùng an tâm, cảm giác nôn nóng sẽ giảm thiá»u, Äá»i vá»i bá»nh tình của hắn sẽ có lợi rất lá»n. Nam Thiên, là m nhÆ° váºy⦠cáºu thấy có vấn Äá» gì không?â
âỪmâ¦â Trầm ngâm má»t há»i, Nam Thiên gáºt Äầu, âCó má»t.â
âCó thá» nói vá»i tôi không?â Mạch Khắc dùng ngữ Äiá»u của má»t chuyên gia vừa bình tÄ©nh vừa trấn an lòng ngÆ°á»i, ôn hòa há»i, âCó khi tôi có thá» cho cáºu má»t Ãt ý kiến hữu dụng.â
âNếu nhÆ°, tôi là nói nếu nhÆ° nha.â Nam Thiên khiêm tá»n thá»nh giáo, âNếu nhÆ° anh trá» chứng ép buá»c hắn, song tôi lại biến thà nh má»t ngÆ°á»i bá» cuá»ng ngược, nhÆ° váºy trá» liá»u của anh rá»t cuá»c là thà nh công, hay là thất bại?â