Bạch quang trước mắt chợt lóe, giống như muốn che lại tất cả.
Doanh Thừa Phong nheo lại hai mắt, đây không phải lần đầu tiên hắn truyền tống, cho nên đã mất đi chút kính sợ. Chỉ có điều hắn như trước không rõ, đến tột cùng phải cần lực lượng gì mới có thể làm được trình độ như vậy.
Rốt cục, bạch quang tản đi, Doanh Thừa Phong liếc mắt một cái đã nhận ra.
[CHARGE=2.1]
Chỗ của hắn, đúng là trong nội đường một đình viện nào đó.
Trên mặt hiện ra nét tươi cười vui sướng, tuy nhiên hiện tại trong lòng hắn âm thầm tính toán, chờ một chút gặp đám người tông chủ và Phong Huống phải giải thích mọi chuyện như thế nào.
Dù sao, hắn ra muộn hơn những người khác một tháng, nếu nói là không có gặp gỡ đặc thù gì Chỉ sợ quỷ cũng đều không tin.
Nhưng mà, còn không đợt hắn làm ra phản ứng như thế nào, trước mắt đã hoa lên.
Phương Phù, Phong Huống, Đoàn Thụy Tín và từng gương mặt quen thuộc ngắn ngủi mấy hơi thở bên trong, đã như điện quang chạy tới trước mặt hắn.
Ngay khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, trên mặt mỗi người đều toát ra thần sắc khó tin.
Ánh mắt của bọn họ, quả thực giống như gặp được quý sống.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách cứ bọn họ.
Dù sao, kỳ hạn ba tháng thí luyện trong tháp Truyền Thừa đã trải qua ngàn năm chứng minh, và được coi là định luật thép.
Cho tới bây giờ vốn không có ai từng nghĩ qua, ở tháng thứ tư, Doanh Thừa Phong còn có thể sống sót rời khỏi truyền tống trận. Có lẽ, bởi vì chút tự giác và không cam tâm, Thẩm Ngọc Kỳ thủy chung tin tưởng vững chắc Doanh Thừa Phong bình an không gặp chuyện bất trắc. Nhưng coi như là cậu nàng, cũng không có loại hy vọng xa xôi vậy.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười hướng về mọi người ôm quyền thi lễ, nói: - Đệ tử Doanh Thừa Phong bái kiến các vị sư tổ.
Có thể đứng ở chỗ này, đều là tông môn đại lão cùng một thế hệ với Phong Huống, có lẽ hắn không nhận thức toàn bộ, nhưng kêu một tiếng sư tổ, vẫn là không sai.
Phong Huống bước ra một bước, đi tới trước mặt hắn, giơ tay cầm lấy cánh tay Doanh Thừa Phong, đánh giá cẩn thận từ trên xuống dưới một phen, rốt cuộc cười hô hố nói: - Tốt, Thừa Phong, ngươi đã trở về!
Trong lòng Doanh Thừa Phong dâng lên từng dòng nước ấm, hắn nhếch miệng cười nói: - Sư tổ, khiến ngài lo lắng rồi.
Khi nhìn thấy biểu lộ thật tình của Phong Huống, trong lòng hắn vừa vui mừng lại vừa cảm kích.
Trong toàn bộ Khí Đạo Tông, chỉ sợ có mình vị lão tiên sinh này sẽ bất kể trả giá thứ gì đối với chính mình rồi.
Chỉ có điều, nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong rất nhanh thu liễm. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện không khí xung quanh dường như có chút không thích hợp.
Theo lý mà nói, khi nhìn thấy hắn thoát hiểm trở về, cho dù tất cả mọi người đều không mừng rỡ như điên, nhưng ít nhất cũng tương đối cao hứng.
Nhưng lúc này, trên mặt mỗi người đều lóe ra vẻ âm u bất định, đặc biệt Lâm Sâm Diệu, vị trưởng bối này vẫn luôn muốn lôi kéo hắn, sắc mặt lại lúng túng, đôi mắt kia phiêu hốt bất định, dường như vô tình hữu ý né tránh ánh mắt của hắn.
Trong lòng lộp bộp một chút, hắn mơ hồ cảm thấy, ngay trong khoảng thời gian hắn vắng mặt này, dường như có chuyện gì xảy ra liên quan đến hắn.
Mà chính bởi vì chuyện này, cho nên mới tạo thành phản ứng kỳ quái trên mặt mọi người như vậy, và từ đầu đến cuối, d dều không có người tiến lên hỏi hắn vì sao lại dừng lại hơn một tháng trong không gian tháp Truyền Thừa.
Thu liễm tâm thần, Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi: - Sư tổ, trong tông đã xảy ra chuyện gì sao?
Âm thanh cười dài của Phong Huống đột nhiên ngừng bặt, trên mặt hắn đột nhiên hiện lên một tia áy náy.
Doanh Thừa Phong xem như rõ ràng, nhưng trong lòng lại lành lạnh xuống, hắn thấp giọng hỏi: - Sư tôn, ngài đây là
Phương Phù đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói: - Nếu Thừa Phong đã trở lại, mọi người nên giải tán đi thôi.
Hắn phất tay, giống như xua đuổi mọi người rời đi.
Lập tức, đại đa số thái thượng trưởng lão đều xoay người rời đi, thậm chí còn có người không có dũng khí quay lại liếc Doanh Thừa Phong một cái.
Bởi vì những người này chính là những người đã đồng ý giao thầy trò Doanh Lợi Đức cho Thái Hồ Hồ Gia xử trí.
Theo bọn họ, vì vài tiểu tốt ngay cả cảnh giới Võ sư cũng chưa đột phá mà trở mặt cùng Thái Hồ Hồ Gia, tuyệt đối là một chuyện ngu xuẩn.
Nhưng, hôm nay đã biết Võ lão lẻ loi một mình đại náo Thái Hồ, cùng với việc Doanh Thừa Phong trở về, bọn họ lập tức hiểu được tầm nhìn của chính mình hạn hẹp rồi.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong đã sớm biến mất không thấy dấu vết, hắn trầm giọng nói: - Phong sư tổ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Lúc này, chỉ còn vẻn vẹn ba người ở lại nơi này, ngoại trừ Phương Phù và Phong Huống ở ngoài, còn thêm một người là Chấp Pháp Đường Đoàn Thụy Tín.
Vị lão đầu này trừng hai mắt nói: - Phong sư đệ, nếu Thừa Phong sớm muộn gì cũng biết, vậy thì trực tiếp nói cho hắn biết đi.
Phong Huống chậm rãi gật đầu một cái, nói: - Cũng thế, Thừa Phong, ngươi hãy nghe cho kỹ. Hắn dừng lại một chút, chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Thôn Tam Hạp bị hủy.
Hai mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên ngưng tụ, tuy rằng hắn sớm biết đợi chính mình, chắc chắn sẽ không là tin tức tốt lành. Nhưng tin dữ này cũng thật sự quá mức nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Thôn Tam Hạp.
Hắn gằn từng chữ một nhắc lại.
- Đúng vậy! Phong Huống gật đầu nói: - Là Thái Hồ Hồ gia đã ra tay. Doanh Thừa Phong nắm chặt hai đấm, móng tay cắm sâu vào trong thịt. Chỉ có điều cơ thể cũng quá mạnh mẽ, cho nên mới không đâm vào trong được.
Phương Phù khẽ thở dài: - Thừa Phong, tuy rằng thôn Tam Hạp bị hủy, nhưng cha mẹ ngươi và thầy trò Doanh Lợi Đức lại may mắn chạy thoát kiếp nạn này, mạnh khỏe không tổn hao gì.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, lập tức hiểu được nguyên do trong đó.
Hắn hướng về ba vị trưởng giả ở đây khom người thật sâu, nói: - Đệ tử đa tạ ân che trở của ba vị sư tổ.
Phong Huống khẽ lắc đầu, nói: - Doanh Lợi Đức chính là đệ tử Khí Đạo Tông ta, lão phu tự nhiên sẽ che chở hắn. Mà cha mẹ ngươi lại làm khách ở quý phủ Trương Minh Vân, cho nên mới may mắn thoát nạn. Tuy nhiên Hắn dừng lại một chút, nói: - Thực lực của y dù sao cũng có hạn, Hồ Gia chẳng qua là không muốn đắc tội Thẩm gia nên mới coi như không thấy mà thôi. Bởi vậy, ngày mai lão phu liền đi cùng ngươi, đón cha mẹ người trở lại tông môn.
Phương Phù và Đoàn Thụy Tín nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái.
Khi Doanh Thừa Phong không xuất hiện, hai người bọn họ có lẽ cũng không đồng ý, nhưng lúc này liền hoàn toàn khác rồi.
Không gian tháp Truyền Thừa, qua nhiều thế hệ tới nay chưa ai có thể thoát thân mà ra sau bốn tháng. Bởi vậy có thể thấy được, kẻ này khẳng định có một số kỳ ngộ không thể tin được.
Có lẽ, kỳ ngộ này đối với môn phái đều vô cùng quan trọng.
Tại thời khắc này, hai người bọn họ may mắn vạn phần, cũng tốt trong tông môn có một vị Phong Huống, cũng tốt trước khi bọn họ ra sức ủng hộ Phong Huống bảo vệ đám người Doanh Lợi Đức, nếu không cục diện hôm nay sợ rằng sẽ hoàn toàn bất đồng rồi.
- Thúc, ngài khổ rồi. Trong Phong phủ, Doanh Thừa Phong hướng về Doanh Loại Đức quỳ mạnh xuống, nói: - Lần này thôn Tam Hạp bị hại, đều là lỗi của cháu.
Doanh Lợi Đức đỡ hắn lên, tuy rằng vẻn vẹn chỉ mới bốn tháng không thấy, nhưng Doanh Lợi Đức còn đang trung niên mà tựa hồ đã trở nên tang thương rất nhiều.
Khi Doanh Thừa Phong chưa trở về, trong lòng hắn kỳ thật đã nguội lạnh.
Sau đó, truyền đến thôn Tam Hạp bị diệt, Hồ Gia yêu cầu giao thầy trò bọn họ ra, Doanh Lợi Đức liền càng thấy bi ai và kinh hoảng.
Tuy rằng Phong Huống hạ lệnh, nhận hắn vào trong Phong phủ, nhưng hắn tâm lực hao tổn quá độ, bị bệnh nặng một hồi.
Ngược lại ba người Doanh Hải Đài, Doanh Hải Khang và Trương Xuân Hiểu còn khỏe mạnh cường tráng, nghé con mới sinh không kinh gì hổ, tuy rằng đồng dạng vạn phần đau buồn, nhưng siêng năng tu luyện, trông chờ vào một ngày có thể chính tay đâm kẻ thù, báo thù lớn này.
- Thừa Phong, ngươi cũng không cần tự trách. Doanh Lợi Đức khẽ cau mày thở dài: - Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Cuối cùng sẽ luôn có một số việc nằm ngoài dự đoán của ngươi. Ài, chỉ cần ngươi có thể trở về, thì là vạn hạn trong bất hạnh rồi. Trên mặt hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị, nói:
- Thừa Phong, nhớ kỹ, không cần báo thù.
Doanh Hải Đào nghiến răng nghiến lợi nói: - Cha, Thái Hồ Hồ gia không phải thứ tốt gì, ngày xưa Hồ Chính Đức tham Linh Binh Thừa Phong luyện chế mà khiêu khích trước, hiện tại Hồ Gia lại làm ra việc ác như vậy, thù này không thể không báo.
- Câm mồm. Doanh Lợi Đức giận tím mặt, quát lớn một tiếng.
Mặc dù vẻ mặt Doanh Hải Đào không phục, nhưng hắn vẫn không dám chống đối phụ thân, đành gục đầu xuống, thở hổn hển, đỏ mặt tía tai.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Đào ca, ý của thúc thúc là, hiện tại phải giấy tài, không được khinh suất. Chờ khi chúng ta có đủ thực lực tiêu diệt Hồ gia, lúc đó mới có thể ra tay báo thù này.
Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu, nói: - Ngươi đã hiểu đạo lý này, vậy là tốt rồi. Tuy rằng trong miệng hắn khen ngợi, nhưng nội tâm cũng không có bao nhiêu kỳ vọng đối với việc báo thù.
Hồ gia, đây chính là một quái vật cực lớn.
Gia chủ hiện tại của Hồ Gia, chính là một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, cao thủ trong gia tộc lại nhiều như mây. Doanh gia trong mắt bọn họ, không thể nghi ngờ chính là một con kiến hôi, cả đời muốn trông cậy vào lực lượng của mình báo thù, chỉ sợ không phải là việc có khả năng thực hiện rồi.
Hắn nói như vậy, cũng chỉ muốn trấn an tâm tình của Doanh Thừa Phong, nếu tiểu tử này đầu nóng hổi, nhất thời kích động, như vậy Doanh gia liền thực sự không còn tương lai.
Doanh Thừa Phong liếc mắt ra ý với ba vị sư huynh một cái, đưa Doanh Lợi Đức vào trong phòng dưỡng bệnh.
Doanh Hải Đào lôi kéo hắn rời khỏi phòng, nói nhỏ: - Tiểu đệ, ngươi định làm gì?
Trong mắt Doanh Thừa Phong chợt lóe quang mang, nói: - Đào ca, ngươi muốn thế nào?
- Nhẫn!
Doanh Hảo Đào nói nặng nề.
Mặc dù đang ở trước mặt Doanh Lợi Đức, hắn cũng biểu lộ vẻ mặt tức giận quá độ, nhưng dù sao là người tu luyện, hắn biết thực lực chênh lệnh lớn giữa hai bên.
- Thừa Phong, lần này ngươi ở tháp Truyền Thừa được vật gì tốt.
- Rất nhiều thứ tốt. Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
- Tốt! Hai mắt Doanh Hải Đào sáng ngời hữu thần, nói: - Nếu để cho ngươi thời gian, ngươi có nắm chắc có thể thăng cấp Tử Kim Cảnh?
- Có! Doanh Thừa Phong không chút do dự mà nói.
Trên mặt Doanh Hải Đào hiện lên một tia dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Tiểu đệ, chờ ngươi thăng cấp Tử Kim Cảnh, nhất định phải giết Thái Hồ Hồ gia gà chó không tha.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói: - Đào ca yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng.
Trong miệng hắn đáp ứng, nhưng trong lòng lại nhấc lên từng cơn sóng gió động trời.
Thù lớn như thế, cho dù hiện tại bất lực, nhưng phải thu lại một chút lãi lời mới được.