Tạo Thần

Chương 343:. Ước định






Chương 343:. Ước định

- Ta có thể tự do ra vào?

- Đương nhiên!

- Không chịu bất luận gì hạn chế sao?

- Chỉ cần bên ngoài có điểm truyền tống tuowng ứng, hẳn là không có vấn đề. Nữ tử áo bào trắng trầm ngâm một chút nói.

- Thật tốt, ta phải làm sao mới có thể rời khỏi. Doanh Thừa Phong hưng phấn bừng bừng kêu lên.

Sắc mặt nữ tử áo bào trắng hơi buồn bã nói:

- Ở trong tháp Truyền Thừa, sẽ có đáp án ngươi muốn.

Doanh Thừa Phong nao nao, trên mặt cũng hiện lên một tia không nỡ.

Rốt cuộc hắn nghĩ tới một vấn đề, một khi chính mình nắm giữ thủ đoạn này, chính là lúc phải chia tay với nữ tử áo bào trắng xinh đẹp này rồi.

Hai người trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc nữ tử áo bào trắng than nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta đi thôi.

Doanh Thừa Phong yên lặng gật đầu, hai người bọn họ đi về phía tòa tháp cao lớn phía xa.

Mấy ngày sau, bọn họ lại lần nữa đi tới cửa chính tháp cao.

Dọc theo đường đi, hai người bọn họ càng trở nên trầm mặc. Tuy rằng cuối cùng mấy ngày nay hai người bọn họ đều không hẹn mà chậm lại bước chân, nhưng đoạn khoảng cách này thật sự có hạn, rốt cuộc bọn họ vẫn phải đi tới đích.

Nhìn phiến cửa chính quen thuộc kia, Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Không đủ mười người, làm sao mới có thể đi vào.

[CHARGE=2.1]

Tại trong khối ngọc thạch hắn lấy được, chỉ vẻn vẹn có phương pháp rời khỏi tháp Truyền Thừa, nhưng vẫn chưa ghi lại phương pháp làm sao một mình có thể tiến vào trong đó.

- Ta và ngươi cũng có thể đấy.

Nữ tử áo bào trắng tức giận nói: - Đây là quang minh tháp Truyền Thừa, chỉ cần người có được quang minh lực, là có thể không bị hạn chế ra vào trong đó.

Doanh Thừa Phong gãi da đầu một chút, nói: - Một khi đã như vậy, lần đầu tiên ngươi tiến vào đây, vì sao còn muốn kiếm đủ mười người?

Hắn nhỡ rõ ràng, lần đầu tiên gặp nữ tử áo bào trắng, chẳng những nàng khoác một thân áo đen, hơn nữa dưới tay còn có chính con rối.

Nữ tử áo bào trắng trầm lặng nói: - Trước khi nhìn thấy hình chiếu tử vong của kỵ sĩ đại nhân, ta không muốn bại lộ thân phận Quang Minh sứ giả của ta, cho nên hết thảy phải dựa theo quy của tháp Truyền Thừa đi làm.


Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, tuy rằng không rõ vì sao nàng phải làm việc thừa như vậy, nhưng trong đó tự nhiên có bí ẩn mình không rõ.

Giơ tay, nhẹ nhàng dán trên cửa chính, ngay sau đó, bàn tay mền mại không xương phóng ra một chút hào quang, tia sáng chớp động, nàng đã biến mất tại nguyên chỗ rồi.

Doanh Thừa Phong tiến lên, bắt chiếc làm lại một lần, ngay khi lực phóng ra quang minh lực, lập tức cảm giác cửa lớn truyền đến một cổ lực hút cường đại, đưa hắn vào bên trong tháp cao thần bí khó lường này.

Hào quang tiêu tán, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nữ tử áo bào trắng nhẹ nhàng chỉ về một hướng nói: - Chính là chỗ đó!

Hai người sóng vai mà đi, lúc này không mất bao lâu đã đi tới Tế Đàn.

Nhìn Tinh Vân Đồ kít mít không kẽ hở, nếu không phải biết ở phía sau có bí ẩn, chỉ sợ không ai sẽ tin sau lưng nó chính là một mảnh thiên địa.

Nữ tử áo bào trắng tiến lên, sờ nhẹ lên tinh đồ một lát, phía sau vách đá lập tức ầm ầm tách ra.

Vẫn là những bậc thang giống như lúc trước, vẫn là Tế Đàn như vậy, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ đã xảy ra biến hóa cực lớn.

Nữ tử áo bào trắng xoay người, liếc nhìn Doanh Thừa Phong thật sâu một cái, nàng đột nhiên hỏi: - Ngươi tên gì?

Tuy rằng bọn họ ở chung với nhau mấy tháng, mà ngay cả tinh thần lực đều tương dung lẫn nhau, nhưng mỗi người đều theo bản năng tránh đi hỏi về lai lịch và tính danh của đối phương.

Nhưng giờ phút này, khi cả hai sắp sửa chia tay, nữ tử áo bào trắng rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

- Doanh Thừa Phong, Khí Đạo Tông Doanh Thừa Phong. Doanh Thừa Phong không chút do dự nói.

- Doanh Thừa Phong. Nữ tử áo bào trắng khẽ nhắc lại tên hắn trong miệng, sau đó nàng dùng âm thanh càng êm ái hơn nói: - Ta gọi là Văn Tinh, quang minh sứ giả của Quang Minh Thánh Giáo.

Doanh Thừa Phong mờ mịt gật đầu, nhưng hắn căn bản cũng không biết, ở chỗ nào đó, thuộc một địa vực rộng lớn mênh mông hơn vô số lần, danh hiệu này đại biểu hàm ý gì.

Nếu có một ngày, ngươi có thể rời khỏi địa vực này. Văn Tinh nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt mang theo vẻ lưu luyến, nhưng dường như lại tràn đầy mong đợi: - Ta hy vọng, ngươi có thể tới Quang Minh Thánh Giáo tìm ta.

- Ừ, nhất định ta sẽ tới Quang Minh Thánh Giáo. Tìm nàng.

Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh một cái, giống như một lời hứa.

Văn Tinh lui về phía sau một bước, cuối cùng liếc nhìn Doanh Thừa Phong một cái, giống như nàng muốn đưa hắn vĩnh viễn ghi nhớ tại trong lòng.

Sau đó, nàng xoay người, đi về phía trên tế đàn, lấy ngọc bài ra, nhẹ nhàng vung lên.

Ánh sáng trắng trên tế đàn lập tức khởi động, bao phủ thân thể nàng, sau một lát, khi ánh sáng trắng tiêu tan, nàng đã thần kỳ biến mất khỏi nơi này.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn phương hướng nàng biến mất, trong lòng cực kỳ không nỡ.
- Khụ khụ

Đột nhiên, ở bên tai hắn vang lên hai đạo âm thanh ho nhẹ, mà hai âm thanh này không thể nghi ngờ giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Doanh Thừa Phong giật mình kinh hãi.

Hắn không cần nghĩ nhảy dựng lên, lúc đang ở không trung, hắn đã lấy Lang Vương Thuẫn ra cầm trong tay.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy chủ nhân của âm thanh, không khỏi dở khóc dở cười buông xuống tấm chắn, nói: - Tiền bối, lão nhân gia ngài làm sao lại đi ra đây?

Không trung phía sau hắn, có một vị lão nhân nhẹ nhàng lơ lửng, thân hình phiêu đãng hơi hơi lay động, tự nhiên phiêu dật giống như tiên nhân, phóng khoáng không thể kiềm chế.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa, vị tử linh hùng mạnh này không ngờ vô thanh vô tức xuất hiện.

Lão nhân hờ hững nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: - Vì sao lúc trước các ngươi phải đi cấm địa, ở đó các ngươi đã làm cái gì?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Tiền bối, không ngờ ngài cũng biết.

Mặc dù hồn phách của tháp Truyền Thừa là một Tử Linh, nhưng bên trong phiến không gian này, hắn lại giống như một vị thần không gì không làm được. Cho nên Doanh Thừa Phong vô cùng nghi ngờ, vì sao nó không biết biến cố dưới lòng đất.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa hừ lạnh một tiếng, nói: - Nơi đó là cấm địa, bổn tọa không thể quản hạt.

Lúc này Doanh Thừa Phong mới chợt hiểu, hắn không chút lựa chọn thuật lại vụ việc mình dụ dỗ Văn Tinh tiến vào trong cấm địa một lần, bao gồm cả việc gặp hình chiếu ác long trong thế giới dưới lòng đất, việc kề vai tác chiến hắn cũng nói hết ra. Đương nhiên, một ít kiều diễm phát sinh giữa hai người bọn họ, hắn không có khả năng kể ra đấy.

Sắc mặt hồn phách tháp Truyền Thừa giống như đờ đẫn nặng nề ngưng lại một chút.

- Ngươi nói là, ở đó thậm chí có hình chiếu ác long xuất hiện?

- Vâng!

- Không thể tưởng tượng được Hồn phách của tháp Truyền Thừa thì thào nói: - Lấy uy lực của thần tháp, không ngờ cũng không thể hoàn toàn trấn áp nó, để nó vẫn còn có sức phân ra hình chiếu.

Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm nuốt nước bọt, địa phương quỷ quái này ẩn chứa bí mật thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Hắn họ nhẹ một tiếng, nói: - Tiền bối, trước khi Văn Tinh rời khỏi đã từng nói, vãn bố kế thừa y bát nơi này, có thể bất cứ lúc nào vào trong đó.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa chậm rãi gật đầu nói: - Đúng vậy, ngươi nắm lấy đá kế thừa trong tay, sau đó tiến vào điểm kế thừa, như vậy chỉ cần vừa động ý nghĩ, là có thể tới chỗ này rồi.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức phát sáng lên, ánh mắt hắn dừng lại trên tế đàn.

Văn tinh chính là rời đi từ nơi này đấy, như vậy hắn cũng có thể.

Nhưng mà, đang lúc hắn tính toán tiến lên, hồn phách của tháp Truyền Thừa cũng nói: - Doanh Thừa Phong, ta có một việc muốn nhờ cậy ngươi.

- Cái gì? Doanh Thừa Phong mơ hồ hỏi.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn có một tia dự cảm không hay.

- Hình chiếu của ác long là phiền toái cực lớn, ta không dễ dàng tha thứ sự tồn tại của nó trong không gian này. Hồn phách của tháp Truyền Thừa nghiêm nghị nói: - Ta cũng cần tạm thời giam cầm nó, sau đó đưa ra khỏi không gian tháp Truyền Thừa.

Doanh Thừa Phong lập tức đen mặt, hắn nói: - Tiền bối, vãn bối rất muốn giúp người việc này, nhưng ngài nghĩ đến vãn bối đứng trước mặt ác long vẫn có thể giam cầm nó, hay là bị nó cắn một ngụm nuốt mất đây?

Hồn phách của tháp Truyền Thừa bấm tay tính toán một chút, sau đó nói: - Ngươi sai lầm rồi, không phải bổn tọa muốn ngươi đi chịu chết, mà sẽ đưa cho ngươi một lệnh bài để giam cầm nó. Chỉ cần ngươi tiến vào cấm địa, sử dụng đối với hình chiếu của ác long, là có thể phong ấn nó.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói: - Nếu ngài có thể phong ấn nó, vì sao ngài không trực tiếp giết chết nó đây?

Hồn phách của tháp Truyền Thừa dừng lại một chút mới nói: - Bản thể của nó cũng ở trong không gian này, nếu giết chết nó tại đây, tất nhiên sẽ khiến bản thể đang ngủ say bị kinh động, cho nên sau khi phong ấn, ngươi phải rời khỏi mảnh không gian này, mang nó ra ngoài giết chết nó.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói: - Tiền bối, ngài nghĩ người như thế nào mới có thể giết chết nó?

Hồn phách tháp Truyền Thừa trầm giọng nói: - Bổn tọa có thể cho ngươi thời gian hô bè gọi bạn, chỉ cần tụ tập được năm vũ giả Tử Kim Cảnh, là có thể giết chết nó.

Doanh Thừa Phong nghe xong không khỏi cứng lưỡi trừng mắt.

Võ giả Tử Kim Cảnh sao? Hắn chỉ biết có mình Võ lão mà thôi, nhưng muốn diệt trừ con ác long kia, không ngờ cần năm cường giả như vậy trở lên, bảo hắn đi đâu mà tìm đây?

Như là nhìn ra sự khó sử của Doanh Thừa Phong, hồn phách tháp Truyền Thừa nói: - Ta sẽ không để ngươi vất vả không công, chỉ cần ngươi đáp ứng, bổn tọa nguyện ý đưa tặng ngươi Tam Đầu Kim Cương, bảo vệ ngươi chỉ cần không gặp Tử Kim Cảnh có thể tung hoành vô địch.

Trong lòng Doanh Thừa Phong sôi trào, Kim Cương, đây chẳng phải dị thú cường đại mà Võ lão từng nói qua.

Mà ngay cả chính mồm Võ lão đều thừa nhận thực lực của loại dị thú này, Doanh Thừa Phong đương nhiên sẽ không hoài nghi lời nói của hồn phách tháp Truyền Thừa rồi.

- Ngươi có thể yên tâm, chỉ cần ngươi mang hình chiếu ác long ra khỏi không gian tháp Truyền Thừa, sự liên hệ giữa nó và bản thể của nó tự nhiên sẽ bị chặt đứt, và dần dần trở nên suy yếu. Hồn phách tháp Truyền Thừa an ủi: - Chỉ cần có thể vây khốn nó một năm nửa năm, tự nhiên nó sẽ tiêu tan, không có khả năng tạo thành uy hiếp quá lớn đối với các ngươi.

Doanh Thừa Phong cắn răng một cái, rốt cuộc nói: - Tốt, ta đáp ứng ngài. Hắn có chút dừng lại, nói: - Tuy nhiên, vãn bối nhất định phải đi sắp xếp một chút, báo cho sư môn trưởng bối biết.

Hồn phách tháp Truyền Thừa cười vui vẻ, nói: - Đương nhiên rồi.

Doanh Thừa Phong giơ tay, lấy ngọc thạch ra, gật đầu với hồn phách tháp Truyền Thừa, sau đó khẽ vận chuyển lực lượng quang minh trên người.

Lập tức, một đám ánh sáng màu trắng từ người hắn phóng ra ngoài, phát sinh trạng thái cộng hưởng thần bí nào đó với tế đàn.



Sau một âm thanh lạ, Doanh Thừa Phong đã biến mất vô ảnh vô tung.

Hồn phách tháp Truyền Thừa nhìn tế đàn trống rỗng, thì thào nói: - Nó thậm chí đã có năng lực phóng ra hình chiếu, không lẽ dưới sự khống chế của thần tháp, nó còn có cơ hội tìm được đường sống sao?