Linh khí trong thiên địa, bên dưới gốc cây được tẩm bổ, dồi dào gấp trăm lần bên ngoài, vô cùng tinh khiết đậm đặc, quả thật là làm chơi ăn thật.
Đám người vui mừng khôn xiết, không ngừng vận công hút lấy hút để. Phía trước người nào cũng hình thành một vòng xoáy nhỏ, vận chuyển đến cực điểm, ngấm ngầm tranh đoạt nhau, không ai chịu ai.
Dị biến phát sinh!
Nội lực của bọn họ, bỗng dưng đình chỉ vận chuyển, không thể hấp nạp thêm vào. Mà ngược lại, đang bị rút ra với tốc độ chóng mặt!
“Hả? Chuyện gì vậy?” Khô Nhục vội vàng lên tiếng, hoảng sợ.
Tất cả đều thức tỉnh, gấp rút tụ lại gần nhau. Trên người bọn họ, xuất hiện một sợi dây vô hình, kết nối đan điền thức hải với Ngũ hành bồi nguyên thụ. Từ sợi dây đó, năng lượng bên trong cơ thể liên tục bị hút đi.
“Hỏng rồi! Thần mộc muốn hút cạn chúng ta để tiến hoá! Mau tránh xa!” Vương bà hô lớn, hoá thành đạo quang mang bay vút đi.
Nhưng mới chỉ được mấy chục mét, đã đập vào một bức tường vô hình, cứng rắn như kim thiết không cách nào lay chuyển.
Ngũ hành bồi nguyên thụ rực sáng như đống lửa giữa đêm tàn, như mặt trời ban trưa. Tán cây ầm ầm vận chuyển, giáng xuống năm bức màn ánh sáng ngũ sắc, hoá thành chiếc lồng giam vây nhốt đám Địa giai bên trong. Mà những sợi dây liên kết vô hình vẫn bám chặt, càng lúc càng hút đi vô số nội lực của cơ thể.
…
“Ngũ hành nguyên lực tinh khiết quá!” Hồng Trí đại sư đứng trước tấm màn ánh sáng cảm thán.
“Hừ! Đầu trọc, khen cái m* gì! Nhanh mà phá nó đi, không chết cả lũ bây giờ!”
Dứt lời Khốc Cốt tế ra một chiếc xương thú xù xì. Lão ta lẩm nhẩm bắt quyết, chiếc xương thú lập tức biến lớn, hoá thành hư ảnh một yêu thú kỳ dị.
Đầu hổ, thân trâu, hai cánh dơi, tứ chi lại giống lợn, còn chiếc đuôi nguyên dạng là một đầu mãng xà nhe nanh thè lưỡi.
Dị thú rống lớn, lao thẳng vào bức màn ánh sáng.
“ẦM! ẦM! ẦM!”
Không gian chấn động dữ dội, nhưng bức màn ánh sáng ngay cả một vết nứt cũng không có. Mà thân hình dị thú hoàn toàn tan biến, còn khúc xương thì rạn vỡ, ảm đạm vô quang.
“Để ta!”
Lý Uy hét lớn, thân thể hoá thành khổng lồ, cả người cơ bắp cuồn cuộn, cứng rắn như được đúc từ sắt thép. Ông ta vung hữu quyền, huyết khí cuồn cuộn.
Một đấm này đánh xuống, tưởng như ai đó vác cả quả núi ném vào.
“UỲNH!”
Lý Uy bắn ngược trở lại, run run cánh tay. Công kích cường đại va vào màn sáng, như đấm vào bùn lầy nhão nhoét, không những bị hấp thu toàn bộ kình lực, mà bản thân ông ta còn phải chịu dư chấn ngược lại.
Những người khác liên tiếp tung ra hàng loạt tuyệt kỹ, thậm chí là dẫn nổ pháp khí, nhưng không cách nào lay chuyển năm bức màn ánh sáng.
…
Nội lực bên trong ngày càng bị hút đi nhiều, mà không cách nào bổ sung.
“Sao thế này! Tu vi của ta bị tụt xuống Địa giai nhị đẳng rồi!”
Vương bà hoảng sợ, đưa mắt nhìn khắp lượt. Bảy người đều nhận ra tình huống tương tự, kinh hãi không thôi.
Nếu đơn thuần nội lực bị hút đi, thì chỉ cần tẩm bổ, dưỡng thương là sẽ về bình thường. Nhưng đây là tu vi bị cướp đoạt, chính là tổn thương đến bản nguyên, khác gì bị phế bỏ?
Tu luyện lại từ đầu? Nghe có vẻ dễ dàng nhưng cường giả Địa giai một khi căn cơ bị tổn hại, thì có trời mới cứu được!
“Phá nát thân cây!” Vương bà nghiến răng!
Bọn họ nhanh chóng đổi mục tiêu. Màn sáng quá mức cứng rắn, không cách nào lay chuyển. Vậy thì nhắm đến căn nguyên của tất cả.
Ngũ hành bồi nguyên thụ!
“Vạn thú đỉnh! Vạn yêu triều!”
Triệu Quốc Bình hét lớn, tay nâng một chiếc đỉnh kỳ dị, chạm khắc trăm ngàn đồ án yêu thú khác nhau.
Từ miệng đỉnh phun ra quang mang rực rỡ, hoá thành vô số yêu thú dữ tợn. Đàn yêu đông như kiến cỏ, lao vào gốc cây bất chấp.
“Định hải thần châu! Phiên giang đảo hải!”
Vương bà lấy ra một viên châu bằng nắm tay màu xanh nước biển lấp lánh. Viên châu đón gió mà lớn, lấy mình làm trung tâm, biến ra một cơn sóng khổng lồ, quét phăng mọi thứ trên đường đi, ầm ầm lao tới.
“Ngũ nhạc ấn! Bình đại địa!”
Lý Uy ném lên không một trọng ấn màu đen tuyền. Ấn mới rời tay, đã hoá khổng lồ. Năm ngọn núi xù xì trùng trùng điệp điệp từ trên trời giáng xuống, thế như thái sơn áp đỉnh, không gì không phá!
Cạnh đó, huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục cùng nhau bắt quyết, nội lực hai người tuôn ra hoà hợp với nhau, ngưng tụ thành một bộ xương cốt trắng xám. Bộ xương chỉ có nửa thân trên, nhưng đã cao dễ đến hai ba mươi mét, toả ra khí tức âm trầm lạnh lẽo.
“Bạch cốt khô lâu! Song thủ phá kim thạch!”
Tức thì bộ xương vung hai cánh tay xương trắng, thủ trảo lạnh lùng lao tới, như muốn xé nát cả không gian.
Đặng Thế Vỹ nhỏ ra một giọt tinh huyết tưới đẫm lưỡi kiếm xanh biếc.
“Thanh cang cự kiếm! Trảm thiên quân!”
Cự kiếm bừng bừng khí thế, toả ra ngọn lửa màu xanh dương, to lớn vô bì, sắc bén hung tợn, lấy thế khai sơn chém xuống, không gì cản nổi!
Hồng Trí đại sư cầm chuỗi tràng hạt, thở dài:
“Tiểu hồng chung! Vạn trượng kim quang!”
Trước mặt ông xuất hiện một chiếc chuông đồng nhỏ xíu, màu hồng đỏ tươi tắn, chạm khắc tinh xảo. Đại sư búng nhẹ ngón tay vào thân chuông, tiểu hồng chung tức khắc rung lên dữ dội, phát ra từng âm thanh đinh đoong ngân vang trong không gian, kèm theo ánh kim quanh tán xạ khắp nơi.
Sáu vị Địa giai được tiếng chuông đồng gột rửa, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Thân thể ngập chìm trong ánh sáng vàng rực rỡ, mỏi mệt cũng vơi đi vài phần.
Năm đại công kích lại như được cổ vũ, khí thế bạo tăng. Mà bản thân Tiểu hồng chung, cũng tự mình biến lớn lao tới tấn công thần mộc.
Bảy vị Địa giai, hợp lực phát động sáu đại tuyệt kỹ. Thế như dời non lấp bể, thử hỏi trên mảnh lục địa này, ai có thể chống đỡ!!!
…
Đối diện với thế công phô thiên cái địa, ngũ sắc quang mang xung quanh thần mộc nở rộ, lấn át hoàn toàn đi ánh sáng từ sáu công kích.
“OÀNH! OÀNH! OÀNH!”
Từng tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, không gian chung quanh vỡ vụn thành từng mảnh.
Dư chấn dội lại khiến cả bảy người đều bị đánh văng ra xa, va phải chiếc lồng giam. Ai nấy đều nhợt nhạt, áo quần tả tơi, lập tức lấy cho mình một viên đan trị thương uống vào.
Còn về phía Ngũ hành bồi nguyên thụ, năng lượng từ vụ nổ vẫn bao trùm khắp thân cây. Rõ ràng uy lực của đòn phối hợp vừa rồi quá lớn, nhất thời nó không kịp hấp thu hết. Bất quá, cũng mới chỉ làm thần mộc dao động vài cơn mà thôi.
“Nhanh! Tốc chiến tốc thắng, nó còn chưa kịp khôi phục!” Lý Uy vội vã lên tiếng.
Trọng ấn vút bay lên cao, biến lớn rồi giáng xuống.
Nhưng dị động lại lần nữa xuất hiện. Ngũ hành bồi nguyên thụ ầm ầm rung lắc, hàng ngàn hàng vạn chiếc lá rụng xuống, biến thành một cơn mưa năm màu bao trùm tất cả.
Liền sau đó, chúng tập hợp thành một bàn tay khổng lồ, vươn cao tóm chặt lấy Ngũ nhạc ấn!
Lý Uy biến sắc, mối liên kết giữa ông ta và trọng ấn ngay tức khắc bị cắt đứt, không thể cảm nhận được bảo bối của mình nữa.
“KHÔNG!”
Trước tiếng hét kinh hãi của Lý Uy, trọng ấn hùng vĩ bị bóp nát vụn, nổ tung giữa không trung. Toàn bộ năng lượng vẫn theo cách cũ, được thần mộc hấp thu không sót thứ gì!
Lý Uy mặt mũi tái nhợt phun ra một ngụm máu đen, rõ là chịu thương tổn không hề nhẹ.
“Đằng nào cũng chết! Ta liều mạng với ngươi!”
Ông ta hét lớn, toàn thân huyết quang bạo phát, bùng nổ một khí thế mạnh mẽ vô song lấn át đi sáu người kia.
“Cự viên kim cương tướng!”
Phía sau lưng, một cự thú to lớn vô cùng, cao không kém thần mộc là bao từ từ xuất hiện.
“Đó là…pháp tướng của ông ta?” Đặng Thế Vỹ bên cạnh thốt lên.
Pháp tướng, một trong những sát chiêu chỉ cường giả Địa giai trở lên mới có thể thi triển. Và không phải Địa giai nào cũng có khả năng ngưng tụ ra pháp tướng!
“Không hẳn! Công pháp mà ông ta tu luyện có thể đem sức mạnh của yêu thú phong ấn vào cơ thể. Đây giống như là ông ta mở phong ấn, kết hợp lực lượng cả hai hình thành nên!” Triệu Quốc Bình lắc đầu.
“Nếu Lý Uy chết, chúng ta cũng khó lòng chống cự! Các vị, giúp ông ta một tay!” Vương bà nói.
Bọn họ bị hút mất tu vi, mỗi lúc một yếu đi trông thấy, trong lồng giam lại không hề có tí linh khí nào để khôi phục, tự hiểu rằng còn do dự ắt phải chết.
Cự thú trong nháy mắt đã ngưng tụ xong, thật như bằng xương bằng thịt.
Nó mang hình dáng một con khỉ đột khổng lồ, với đôi mắt đỏ ngầu, răng nanh hàm dưới dài nhọn cong vút lộ ra hung dữ. Toàn thân phủ một lớp lông vàng óng ả, nhưng giữa trán, chạy dọc theo sống lưng đến chót mông cùng hai bên vai, lại mọc ra những khối tinh thể màu trắng xanh trong suốt lấp lánh.
Cự viên đập hai bàn tay khổng lồ như đúc nguyên khối từ sắt thép vào bộ ngực trần trụi bóng loãng, phát ra từng tiếng rầm rầm vang động không gian.
“Cự viên kim cương! Tất sát cự quyền!”
Một quyền xé rách không gian, ầm ầm tiến tới. Vừa lúc đó, sáu luồng ánh sáng mang theo vô vàn năng lượng từ sáu vị Địa giai cũng vọt tới, bao bọc lấy cự quyền. Trong nháy mắt, đầu quyền mang theo thất thải quang mang, thế như lôi đình vạn quân, huỷ thiên diệt địa.
Ngàn vạn chiếc lá của thần mộc không hề nao núng, thay vì tụ thành bàn tay chống cự, nó lại hoá thành hàng trăm sợi xiềng xích trói buộc quấn chặt cự quyền.
Lấy nhu chế cương, cự quyền uy mãnh vậy mà thực sự bị khuất phục. Khi chạm đến thần mộc, năng lượng đã bị hút đi quá nửa, chỉ đủ sức làm lay động thân cây.
Trăm sợi xích ra sức mà siết, cánh tay phải của cự viên nhanh chóng bị bẻ gãy, giật đứt ra khỏi thân hình to lớn.
Bảy vị Địa giai sắc mặt tái mét, kinh hãi không thôi. Sát chiêu của Lý Uy cộng thêm sáu người trợ giúp, xem như là đòn mạnh nhất còn có thể tung ra hiện giờ, vậy mà chẳng hề mảy may rụng lá gãy cành!
Trong lòng bọn dâng lên cảm giác bất lực, thật sự không cam tâm!
Ai cũng là kẻ nắm quyền một đại thế lực, là cường giả hàng đầu lục địa! Vậy mà lại chết vì một gốc cây!
Hận! Đáng hận!
Ngũ hành bồi nguyên thụ dường như muốn kết thúc, tầng tầng lớp lớp những chiếc lá năm màu ngưng tụ ra bảy bàn tay vụt lao tới.
Bảy người nội lực cạn kiệt, bị bàn tay lá nắm chặt, vo tròn thành cái kén, không hề có sức phản kháng.
Một đời cường giả, cứ thế mà thân tử đạo tiêu!
…