Huyễn Minh cùng Bách Kim chỉ đứng nhìn hắn cười:
“Tiểu tử, thấy thế nào?”
“Mệt chết ta rồi! Chỉ lấy có một chút tinh huyết mà thảm quá!” Hắn sợ hãi lắc đầu.
“Ngươi không biết à? Thứ hắn lấy là bản nguyên, tất nhiên thân thể phải chịu thương tổn. Đừng nói là một bình, mà chỉ một giọt mất đi cũng có người chịu không nổi mà ngất xỉu! Ngươi có thể cầm cự lâu như vậy, thật sự rất cường tráng đấy! Hahaaa!” Bách Kim cười lớn.
“Đúng là ta lấy có hơi nhiều! Thế này đi, chúng ta sẽ đáp ứng thêm một điều kiện của ngươi, thế nào?” Huyễn Minh vỗ vai hắn.
Con m* nó, ông ta có không nói, thì nhất định hắn cũng phải tìm cách kiếm thêm chút lợi ích. Một loạt những suy nghĩ vụt qua đầu, cuối cùng hắn đáp.
“Bách Thiên Binh là một vị Luyện khí Đại tông sư, không biết tiền bối có món pháp khí nào phù hợp với ta không?”
“Còn phải xem ngươi muốn thứ gì, đấu pháp ngươi luyện thế nào nữa!”
Quân lập tức ném ra một đống tàn khí lúc trước, đều đã bị tổn hại nghiêm trọng.
“Mấy món đồ này của ta đều hỏng cả rồi!” Hắn chờ mong.
“Phẩm chất kém thế này, chúng ta không có!”
Quân như bị dội gáo nước lạnh. Những thứ này với hắn đều là báu vật. Phải biết rằng đa số võ giả còn chẳng có pháp khí, chỉ có vũ khí để dùng mà thôi. Đến như Hoàng giai có trong tay pháp khí trung phẩm đã xem như rất tốt rồi.
“Những thứ tốt đều bị hỏng từ trận chiến cuối cùng của chủ nhân rồi. Những đồ còn lại ta thấy không phù hợp với ngươi!” Huyễn Minh nói.
“Nếu ngươi muốn, ta có thể sửa nó cho ngươi. Tài nghệ của ta dù kém xa chủ nhân, nhưng biến đống tàn phẩm kia thành pháp khí thượng phẩm thì không thành vấn đề!” Bách Kim đỡ lời.
“Pháp khí thượng phẩm?”
“Đương nhiên!”
“Vậy tạ tiền bối! Nhờ ông luyện lại thanh trường thương kia giúp ta!”
Bá vương thương vẫn là đấu pháp lợi hại, hắn dùng cũng quen tay, chẳng lý gì mà đổi lại cả.
“Hai vị, ta tìm được hai miếng ngọc này, không biết đó là gì?”
Quân giơ hai miếng ngọc cướp được từ trận chiến mấy ngày trước giơ ra trước mặt.
Huyễn Minh nhấc lên một miếng có chạm khắc những ký tự kỳ lạ.
“Miếng này xem theo kiểu dáng cùng ngôn ngữ, thì dường như là tín vật của một tông phái nào đó. Chất liệu làm ngọc bài phẩm chất rất tốt, chứng tỏ người làm ra nó tay nghề rất cao, tông môn cũng rất mạnh, chắc chắn không dưới mấy thế lực lớn đi vào đây!”
“Còn miếng này có một đạo phong ấn linh thức trên đó. Bên trong hẳn là một pháp quyết hoặc pháp khí liên quan đến tu luyện thức hải. Chờ ngươi tiến cấp Hoàng giai là mở được. Yên tâm đi, ta kiểm tra rồi, nó không có nguy hiểm đâu!” Huyễn Minh cười nói.
Quân thu hai miếng ngọc giản vào trong, xem chừng cũng không tệ, để sau này tìm hiểu tiếp.
Hắn suy nghĩ giây lát, nếu hai người này thực sự cần hắn phải sống, chi bằng…
“Hai vị, ta còn có một việc, xin hai vị trợ giúp…”
…
Bách Kim dẫn hắn tới một toà điện khác, lạnh lẽo và âm u.
“Đây là Luyện khí thất chủ nhân dùng những ngày đầu nhập môn. Ngài đưa nó vào đây làm kỷ niệm. Mới đó đã mấy vạn năm rồi!”
Bách Kim có phần bi ai. Nhưng chỉ giây lát sau, ông ta đã hiên ngang bước tới trước lò rèn, hai tay giơ lên cao.
“Nổi lửa lên!”
Nương theo tiếng gọi, hai vòng xoáy ào ạt cuốn theo vô vàn linh khí đổ dồn vào lò rèn.
“Ầm! Ầm! Ầm…!”
Tám tiếng rền vang nổ ra, ngọn lửa màu nâu đất phụt lên bao trùm toàn bộ lò rèn. Nhiệt độ gian phòng nháy mắt tăng lên gấp bội. Quân nóng đến bỏng rát hết cả người, vội vã xuất động nội lực cự lại.
“Ngươi nhìn cho kỹ! Ta chỉ làm một lần mà thôi!”
Bách Kim đem đống tàn khí vừa rồi, tất cả ném vào trong ngọn lửa.
“Đạo luyện khí của chủ nhân lấy Quân, Thần, Tá, Sứ làm gốc! Tuyệt không được thiếu thứ gì. Đầu tiên phải loại bỏ hết tạp chất, chắt lấy tinh tuý trong vật liệu!”
Quân, chính là vua, là chủ chốt quan trọng nhất, uy lực của pháp khí dựa cả vào nó.
Thần, phò tá vua những điểm quan trọng, tăng lên uy lực của vua.
Tá, lại như kẻ hỗ trợ quân và thần, xử lý hết những khiếm khuyết còn lại, để pháp khí hoàn mỹ nhất.
Sứ, là chất dẫn, là kẻ dẫn đường, gắn kết điều hoà tất cả với nhau.
Quân kinh ngạc, đạo luyện khí của Bách Thiên Binh vậy mà lại tương tự như cách phối một bài thuốc trong Đông y? Quá thực là ảo diệu!
Theo sự dẫn dắt của ông ta, tàn phẩm, vật liệu dần dần tan chảy, hoá thành từng giọt nước li ti đủ màu sắc. Những giọt nước khác màu dường như rất ghét nhau, hễ lại gần là như có một lực đẩy vô hình tách chúng ra.
“Quân, thần, tá đã có, còn thiếu mỗi sứ! Lấy một giọt máu của ngươi đưa đây!”
“Cái gì, lại máu nữa hả!”
Hắn tái mét, nhớ lại ban nãy không tự chủ mà lùi lại một bước. Nhưng gặp ánh mắt sắc lạnh của Bách Kim, đành cắn răng búng ra một giọt tinh huyết.
Bách Kim nhận được giọt máu, một tay khống chế ngọn lửa trên lò rèn, một tay còn lại múa lên những thủ ấn phức tạp. Giọt máu cũng theo đó biến hoá khác thường, loé lên một tia vàng kim, lung linh huyền ảo. Rồi sau đó nó bay tới đám giọt nước lơ lửng bên trong lò lửa, lấy mình làm trung tâm, từ từ dung hợp tất cả tinh hoa lại.
Hình dáng một thanh trường thương dần dần ngưng tụ. Chỉ mới là phôi thương nhưng so với Ngân thương ban đầu, khí thế đã mạnh hơn không ít…
…
Quân chăm chú nhìn theo động tác của Bách Kim, cố ghi vào đầu. Hắn vốn khá thông minh, cộng thêm Bách Kim vừa làm vừa giảng giải, nên cũng nhớ được bốn năm phần.
“Tiền bối, thanh thương này có thể đạt đến pháp khí thượng phẩm chứ!”
“Thượng phẩm? Hứ, ngươi coi thường ta à? Nó giờ là pháp khí cực phẩm!” Bách Kim bĩu môi.
“Thật sự là cực phẩm?” Hắn mắt hoa lên, hai tay chà sát vào nhau thèm thuồng.
“Với tu vi của ngươi, cầm vật này trong tay chính là án tử, cũng không phát huy hết được uy lực. Vì vậy ta sẽ luyện nó ở dạng bán thành phẩm. Sau này ngươi tế luyện lại giống như ta vừa làm, liền có thể chân chính biến nó thành pháp khí cực phẩm!”
“Tiền bối lo xa quá rồi! Hí hí!”
“Còn nữa, chất dẫn là máu của ngươi. Cho nên ngươi có thể dung nhập vào bên trong cơ thể tiến hành bồi luyện. Khi đủ thực lực, hãy tiến hành tụ linh cho nó. Nếu may mắn thanh thương này sẽ tiến thêm một bước, trở thành linh khí!”
Tai Quân ù lên, hai mắt long lanh. Phát tài rồi, kiếm được bảo bối hảo hạng rồi!
Hắn rõ rãi nhìn theo không chớp mắt.
“Được rồi, ngươi ở lại đây trông chừng, đừng để lửa tắt là được. Khi nào xong tự khắc ngươi sẽ biết!” Bách Kim thu tay chắp sau lưng đánh mắt nhìn hắn, sau đó bay vút đi.
Quân cũng chẳng quan tâm ông ta đi đâu, chỉ chăm chăm nhìn thanh trường thương đang dần thành hình bên trong lò rèn, chờ đợi.
…
Bách Kim cùng Huyễn Minh đi tới một căn phòng khác, bề ngoài cực kỳ cổ kính. Bách Kim dừng ở bên ngoài, dường như để canh gác, còn Huyễn Minh thì tiến vào bên trong.
Căn phòng rất lớn, dưới sàn vẽ rất nhiều vòng tròn đồng tâm, xen kẽ là vô vàn những hoa văn kỳ bí phức tạp.
Huyễn Minh ngồi xếp bằng ở chính giữa, lơ lửng trên không, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng hai tay thì giơ lên, múa ra những thủ pháp ảo diệu.
Hằng trăm vòng tròn và hoa văn đồng thời sáng lên, quay chầm chậm từng vòng, dâng cao rồi mở rộng ra tưởng như vô tận, tạo nên một huyễn cảnh lấp lánh.
Nào núi nào đồi, nào sông ngòi rừng rậm. Ở đó còn có những kiến trúc cổ kính, và cả hàng tá sinh vật yêu nhân đủ loại.
Đây chẳng phải là khung cảnh hiện giờ bên trong Bách Thiên bí cảnh sao?
Có thể nhìn rõ, đám người Địa giai đang ngồi xếp bằng xung quanh Ngũ hành bồi nguyên thụ, từng người lẩm nhẩm khẩu quyết, toả ra hào quang rực rỡ.
Trong đầm lầy lại có chín người đang giao đấu cùng Hắc ô kim tinh ngạc, hai bên giằng co bất phân thắng bại. Nhưng ở không xa đã có thêm một đám năm sáu người tức tốc chạy đến.
Lại ở một mảnh rừng nào đó, mười mấy người đang giao chiến kịch liệt, đầu rơi máu chảy, chớp lửa bừng lên liên hồi.
Huyễn Minh mở đôi mắt kim quang, nhìn khắp một lượt.
“Đến giờ rồi!”
Chỉ thấy ông ta lẩm nhẩm ba chữ, trỏ ra một thủ ấn. Gian phòng kịch liệt chấn động, hoa văn rực rỡ sáng ngời.
Giờ phút này, cơn ác mộng của những kẻ tầm bảo thực sự bắt đầu.
…
Bảy vị Địa giai đang xếp bằng quanh thần mộc, bỗng dưng giật mình ngước mắt lên bầu trời xa xăm.
“Có dị động!” Vương bà nói đầu tiên.
“Linh khí chung quanh đột nhiên giảm mạnh, là chuyện gì đây!” Triệu Quốc Bình đưa một ngón tay lên, như đang muốn cầm nắm vào thứ gì.
“Là do nó!” Khốc Cốt nói, ánh mắt tập trung về phía Ngũ hành bồi nguyên thụ.
Cả thần mộc đang toả ra ánh sáng ngũ sắc tuyệt đẹp, lung linh kỳ ảo.
Kỳ dị hơn, nó từng bước lớn dần lên. Chỉ trong mấy hơi thở, đã cao lên năm mét, mười mét, rồi vụt đến gần trăm mét như muốn đục thủng tầng không.
Cả thần mộc vĩ đại tựa cây cột chống trời, cành lá bỗng chốc sum suê tươi tốt, tràn trề sức sống. Hào quang vạn trượng toả ra bốn phương tám hướng, cách xa trăm dặm còn nhìn thấy rực rỡ một góc trời.
Bảy vị Địa giai đứng dưới tán lá dày, đưa con mắt kinh ngạc, không nói nên lời. Cả đời họ, có lẽ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào kỳ diệu như vậy.
“Các vị, chuyện này là sao?” Lý Uy thở dốc.
Triệu Quốc Bình trầm ngâm giây lát:
“Truyền thuyết nói rằng, thiên địa linh vật, mỗi khi lột xác thuế biến, đều sẽ phát sinh dị tượng, kinh động đất trời. Chẳng lẽ thần mộc đang tiến hoá!”
“Khi tiến hoá, khí tức mà nó tạo ra sẽ ảnh hưởng đến xung quanh. Ngũ hành bồi nguyên thụ là vật thiên sinh địa dưỡng, nếu ngồi dưới gốc cây tu luyện, ắt trợ giúp ta ngộ đạo!” Khốc Cốt nhìn tán lá thèm thuồng.
“Ta thấy toàn thân rạo rực lên rồi! Hahaaa!” Khô Nhục cũng cười lớn.
Đoạn hai huynh đệ bọn họ lập tức khoanh chân nhập định, xếp bằng lơ lửng bên cạnh thân cây.
Năm người còn lại không ai bảo ai, nhìn nhau cảnh giác rồi lần lượt chia nhau tìm chỗ tu luyện.
Trong lòng bọn họ thật sự muốn độc chiếm thần mộc. Bất quá đều kẻ tám lạng, người nửa cân, muốn hạ sát đối phương tất phải trả đại giá. Dù có thành công, thì cũng biến chính bản thân thành mục tiêu săn giết. Hơn nữa thần mộc phát sinh biến hoá nghiêng trời lệch đất, là phúc hay hoạ, còn chưa dám nói, nên việc liều mạng bây giờ, chính là vô cùng ngu xuẩn.