“Là Chính điện!” Cả đám reo lên sung sướng.
Bảo kính lơ lửng trên đỉnh Chính điện, như một mặt trời nho nhỏ giữa ban trưa. Nó toả ra ánh sáng mờ ảo dịu nhẹ, rồi tụ lại thành một hư ảnh mờ nhạt. Là gương mặt một nam tử, da màu đồng đỏ, mắt sáng như sao, cằm vuông trán rộng, đỉnh đầu còn mọc ra hai vật trông như chiếc sừng nhỏ. Ông ta đưa đôi mắt ngạo nghễ nhìn xuống bên dưới.
“Các ngươi tới đây để nhận truyền thừa của ta?”
“Ngài là…Bách Thiên Binh!” Đám đông nhao nhác.
“Phải. Ta chính là chủ nhân nơi đây! Được rồi, các ngươi, ai muốn nhận truyền thừa thì tiến lên một bước!” Hư ảnh lười biếng.
Nhanh vậy sao? Cả đám người đứng hình mất một giây, thoáng chút bối rối. Ai cũng muốn lên, nhưng đều sợ bảy đại cường giả, thành ra chỉ dám đứng nhìn nhau.
“Bách Thiên Binh tiền bối! Khi chúng ta lấy được kim bài, thì Bách Kim tiền bối nói ai có nó sẽ có thể giành được truyền thừa!” Vương Hoa bà bà nhăn mặt không vui.
“Ồ, ngươi lấy từ chỗ Bách Kim hả? Là hắn nói thế sao? Thật là tên lính canh ngu ngốc! Tới được đây thì sẽ có cơ hội, còn nhận được hay không là do bản lĩnh. Sở học của ta, ngươi nghĩ muốn thì sẽ đoạt được hay sao!” Hư ảnh lạnh lùng nói.
Mọi người nghe xong đều im lặng. Mặc dù Bách Thiên Binh đã có lời trao cơ hội cho tất cả, nhưng nào có ai dám bước lên. Ánh mắt của bảy cường giả Địa giai, chỉ liếc một cái là đủ giết hết tất cả.
“Thiện tai! Đại hồng tự ta vốn tu Phật pháp, có lẽ truyền thừa của tiền bối không phù hợp. Vậy xin nhường lại cho các vị đạo hữu!” Hồng Trí đại sư phá vỡ sự im lặng.
Còn chưa ai nói gì, thì Bách Thiên Binh đã bất ngờ lên tiếng:
“Ngươi là Phật môn đệ tử? Ta trước đây khi ngao du thiên hạ, từng chịu ơn cứu mạng của một vị hoà thượng. Ngươi đã tới đây, thì xem như có duyên, vậy ta cũng hào phóng tặng cho ngươi một bộ pháp khí!”
Hư ảnh vừa dứt lời, tức thì từ bên trong bảo kính vụt bay ra tám luồng kim quang lấp lánh.
“Đây là tám thanh pháp khí, do ta dựa theo các món Phật binh trong truyền thuyết mà rèn nên. Uy lực khai sơn toái nhạc, phiên giang đảo hải. Vốn định rằng sẽ đem báo ân cho cố nhân, không ngờ duyên phận ngắn ngủi. Lão hoà thượng, ngươi tên gì?”
“Tiền bối, lão nạp tự là Hồng Trí. Còn đây là hai vị đệ tử, Hồng Thiện và Hồng Duệ!”
“Tốt! Nhận lấy!” Hư ảnh phất tay, tám thanh pháp khí bay lượn đến trước mặt Hồng Trí, ánh sáng dịu bớt đi, mới nhìn rõ chân thân từng món. Ai có thể xa lạ, nhưng Hồng Trí chỉ liếc mắt một cái, đã nhận ra tám món Phật binh nguyên mẫu là gì.
“Vạn hoa kim long đoạt!”
“Lưu ly giới đao!”
“Kinh lôi thiền!”
“Lôi âm thước!”
“Niết bàn kim luân!”
“Xá lợi kiếm!”
“Phá hồng trần!”
“Chấn thương khung!”
Hồng Trí trong lòng không giấu nổi vui sướng, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm nhẩm từng câu phạn ngữ tối nghĩa. Toàn thân vị sư già toả ra ánh kim quang, hư ẩn như hiện có sinh khí, có từ bi, có sầu não, lại có giác ngộ, giải thoát…Tám thanh pháp khí cùng cộng hưởng, ánh sáng vàng rực lại càng rực rỡ, một lúc lâu sau mới nhạt dần rồi biến mất vào bên trong người đại sư!
“Hồng Trí tạ tiền bối tặng bảo vật!” Lão hoà thượng cung kính chắp tay.
“Haha! Phật tính của ngươi rất cao! Tốt! Tốt!” Hư ảnh buông lời khen ngợi.
Nếu đám người tu vi thấp kém chỉ biết trầm trồ, thì đám người Địa giai lại rung động, kinh sợ trong lòng. Phải biết rằng, luyện hoá pháp khí về cơ bản có hai cách. Một là dùng tinh huyết nhận chủ, hai là dùng linh thức nhận chủ. Mà tám thanh pháp khí này, lại là dùng Phật pháp để cảm hoá, hoàn toàn không phải cách thông thường.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy tài nghệ luyện khí của vị Bách Thiên Binh này cao thâm đến nhường nào, cũng cho thấy sự hiểu biết sâu sắc đối với các đạo pháp trong thiên hạ như thế nào!
“Các ngươi suy nghĩ xong chưa, ta không có nhiều thời gian đâu!” Hư ảnh quay sang đám người.
“Các ngươi lên hết đi!” Sáu vị Địa giai nhìn nhau gật đầu đồng thuận.
Lập tức hai mươi tám kẻ “đã được chọn” đồng loạt bước tới trước. Những kẻ bên dưới dù thèm khát, hay phẫn nộ, ghen ghét đều phải nín nhịn trong lòng, giương con mắt uất hận nhìn lên.
Bảo kính toả ra ánh sáng, phủ chiếu lên hai tám người. Từng người, từng người toàn thân như bị điện giật, mặt mày khó chịu, tưởng như có bao nhiêu bí mật ẩn giấu đều bị bới móc ra cả. Thậm chí có người không chịu nổi mà lăn ra bất tỉnh.
“Tiền bối, người làm gì vậy!” Vương Hoa bà bà thấy màn này lập tức lên tiếng.
“Chỉ là kiểm tra tiên thiên một chút. Ngươi tưởng kẻ nào bước lên cũng có tư cách nhận truyền thừa của ta!”
“Haha! Vương bà, Bách Thiên Binh tiền bối là cường giả bậc nào chứ, sẽ không làm hại đám tiểu bối đâu. Hơn nữa ngài ấy còn là một vị Luyện khí Đại tông sư, đương nhiên tiêu chuẩn phải rất cao. Bà xem, bốn tên đệ tử của Huyết linh tông ta đều đang đứng vững, xem chừng thân thể mạnh mẽ rất phù hợp với yêu cầu của tiền bối!” Lý Uy cười lớn, châm chọc.
“Được rồi! Mười hai người này không tệ, tiến vào đi!”
Hư ảnh nói xong, phất tay một cái, tức thì mười hai người được chỉ định hoá thành vệt sáng, bay vút vào bên trong Chính điện.
Mười sáu người không được vào, mặt mũi có phần khó coi. Kẻ nào cũng đều là nhân vật nổi bật trong cùng thế hệ, tu vi siêu việt đồng giai, ngay đến cả vương tử Vương Thiên Bằng cũng bị cho ở lại, thì sao không khó chịu cho được.
“Xong! Các ngươi có thể đi được rồi!”
“Còn bọn họ thì sao?” Đặng Thế Vỹ hỏi.
“Không biết!”
“Không biết!!!” Cả đám giật mình tròn mắt.
“Ờ thì, nếu may mắn sẽ nhận được sở học của ta, còn không thì vong mạng!” Hư ảnh nhún vai.
“Tiền bối! Chẳng phải đi nhận truyền thừa hay sao? Sao giờ lại nói đến chuyện mất mạng!” Vương bà sốt sắng.
“Ta cho bọn chúng, còn ăn được hay không thì ta chịu. Nuốt không trôi nghẹn chết là chuyện bình thường.”
“Vương bà! Bà sống ngần này tuổi, tự khắc hiểu được cơ duyên luôn đi cùng hiểm cảnh. Cần gì phải lo lắng chứ!” Triệu Quốc Bình mở lời.
“Được rồi, được rồi! Không còn chuyện gì nữa thì ta đi ngủ đây. Sau khi kết thúc truyền thừa, bí cảnh đóng lại, các ngươi sẽ bị truyền tống ra ngoài. Tốt nhất tranh thủ đi kiếm bảo vật đi!”
“Tiền bối xin chậm đã!” Huynh đệ Khốc Cốt, Khô Nhục vội vã lên tiếng.
“Lại có chuyện gì nữa?” Bách Thiên Binh có chút khó chịu.
“Huynh đệ ta tu vi từ lâu đã đạt đến bình cảnh mà chưa thể đột phá. Tiền bối danh lưu thiên cổ, xin chỉ điểm cho chúng ta. Đây là hai gốc Hoá linh thảo, xin tiền bối nhận lấy!”
Đám người Địa giai lập tức nhận ra ý đồ của Khốc Cốt, đồng loạt tiến lên.
“Ta xin dâng một viên Uẩn hồn đan!” Triệu Quốc Bình lấy ra một viên đan dược màu vàng tươi lấp lánh.
“Ta có một cây Băng phách tuyết nhung, mời tiền bối xem qua!” Lý Uy cũng tới.
“Còn đây là Vạn niên đồng đằng!” Vương bà không thua kém…
Tất cả kỳ vật đều là Địa giai thượng phẩm, có công hiệu ôn dưỡng thần hồn. Cần nói thêm rằng, mặc dù đẳng cấp kỳ vật đều được phân chia tương đối rõ ràng, càng cao cấp càng quý giá. Nhưng kỳ vật tác dụng lên thức hải thần hồn thì khác. Bọn chúng cực kỳ quý hiếm đồng thời giá trị cao vô cùng. Tuy là Địa giai thượng phẩm nhưng giá trị không hề thua kém Thiên giai chút nào.
Còn lý do vì sao đám Địa giai thi nhau dốc hầu bao, chính là vì bọn họ đã nhận ra, hư ảnh ngưng tụ rất mỏng manh, chứng minh nguyên thần Bách Thiên Binh thực sự rất suy yếu. Bọn họ thừa hiểu rằng, nếu chủ nhân bí cảnh hoàn toàn biến mất, đồng nghĩa rất nhiều bí mật ở đây sẽ bị chôn vùi. Thêm nữa, trước mặt là một Thiên giai cường giả, cả đời bọn họ chưa chắc đã có cơ hội lần hai diện kiến, có ngu mới không cầu cạnh một phen.
Vì vậy, không màng của cải, dốc đáy túi dâng lên bảo vật có thể khiến Bách Thiên Binh động tâm, hy vọng được chỉ điểm. Bảo vật có thể tìm được, nhưng một thân tu vi lẫn tính mạng thì là duy nhất!
“Được rồi, ở trong bí cảnh này có một gốc Ngũ hành bồi nguyên thụ, sống hơn mười vạn năm. Các người nếu tìm được nó thì xem như là cơ duyên!” Hư ảnh mang theo đống kỳ trân dị thảo, biến mất vào trong bảo kính.
“Ngũ hành bồi nguyên thụ?”
Bảy người vừa nghe xong, không ai bảo ai, lập tức theo chỉ dẫn mà lao đi vun vút, bỏ lại đám đông chưng hửng nhìn nhau.
…
Một bầu không khí im lặng bao trùm lên những ai ở lại. Truyền thừa không đến lượt họ. Cường giả Địa giai cũng đã rời đi. Tiếp theo nên làm gì đây?
Gần trăm người trước Chính điện, theo một phản xạ thông thường, cùng phe thì tụ họp với nhau, đề cao cảnh giác. Trong ánh mắt dường như đã biết chuyện sắp xảy ra!
Thế cục căng như dây đàn! Ngũ đại thế lực phân biệt đứng về năm hướng khác nhau, đều có Huyền giai toạ trấn. Đám người còn lại là ở các thế lực nhỏ hơn hoặc tán tu. Tuy nói số lượng đông đảo, cao thủ Huyền giai cũng nhiều hơn, nhưng vốn dĩ quan hệ không thân thiết, chỉ cần có lợi chắc chắn sẽ trở mặt.
Bỗng nhiên có một tu sĩ hoá thân thành đạo thanh quang, bay vút về phía mê cung bên ngoài.
Ngay lập tức, một tia sáng đã xuất hiện đuổi theo sát nút, rồi đâm thủng ngực vị tu sĩ nọ. Y thành con diều đứt dây, vong mạng chỉ trong một nốt nhạc.
Người ra tay, là cao thủ Huyền giai của Kim khuyết môn!
“Đạo hữu Kim khuyết môn! Ngươi muốn làm gì!” Phía dưới vang lên từng hồi chất vấn lẫn chửi mắng.
“Chưa chào hỏi nhau đã vội rời đi! Chẳng phải là thất lễ hay sao!” Y chỉ đứng đó, mỉm cười nhếch mép.
“Cao Hổ! Ở đây không phải chỉ có mình ngươi! Giờ lão phu muốn đi, ngươi có thể làm gì?” Một lão nhân áo choàng xám, từ từ bay lên, đứng đối diện với Cao Hổ, khí thế trên người không hề thua kém.
“Ồ, thì ra là Cốc Lương đạo hữu! Ta nghe nói, ông tìm được một bộ đấu pháp Huyền giai cực phẩm. Thật là đáng chúc mừng!” Cao Hổ cười nói.
Cốc Lương nghe xong tối sầm mặt. Huyền giai cực phẩm, đủ để trở thành pháp quyết trấn phái của một tông môn. Ngay thế lực đứng đầu như Triều Quốc, cũng chỉ có vài bộ mà thôi!
Dù tu vi ông ta có mạnh đến đâu, thì giờ phút này trở đi, lúc nào cũng sẽ có người tới hỏi thăm!
“Cao Hổ, thu hoạch của đám các ngươi còn gấp ba bốn lần, đừng tưởng chúng ta không biết!” Cốc Lương gằn giọng.
“Đúng vậy, chúng ta cũng có chút thu hoạch. Nếu ai có lòng hiếu kỳ, ta sẵn sàng mang ra cùng các vị nghiên cứu! Còn ông, Cốc Lương, không biết có nguyện ý cho ta xem qua một chút!”
Cốc Lương siết chặt song quyền, đối đầu với đại thế lực như Kim khuyết môn, chính là tìm chết. Nhưng giao ra đấu pháp, chính là sỉ nhục! Sau này, làm sao còn mặt mũi đi lại trên lục địa!
“Hahaaa! Cốc Lương, ta chỉ đùa thôi. Ông cả thực lực lẫn danh tiếng, đều là không ai không biết. Cơ duyên của ông, ta nào dám tranh đoạt!” Cao Hổ bỗng dưng thay đổi thái độ, cười lớn rồi từ từ bay lại gần Cốc Lương.
“Nhưng ông nhìn xem, phía dưới kia, liệu có bao người xứng đáng. Bảo vật nằm trong tay bọn chúng, không phải là uổng phí hay sao?”
Thế cục biến hoá chỉ sau một câu nói, từ chỗ Cốc Lương là mục tiêu bị nhắm đến, bỗng chốc hoá thành một đám tán tu và thế lực hạng hai bị nhắm đến. Ý tứ đã rõ ràng như vậy, có ngu mấy cũng hiểu!
Nương theo Kim khuyết môn cầm đầu, đã có không ít người bỏ hàng ngũ chạy sang cầu cạnh, dâng lên bảo vật hy vọng tìm đường sống.
Kẻ hèn nhát tuy nhiều, nhưng kẻ gan dạ cũng không kém. Vài vị tu sĩ tính tình cứng cỏi, đã lớn tiếng chửi mắng, đứng ra tụ tập thành một đội ngũ, sẵn sàng đương đầu với đám người Kim khuyết môn!
Không khí thật sự bí bách vô cùng!
Giờ phút này, ai nấy đều nhìn sang bốn đại thế lực còn lại. Bọn họ tham gia bên nào, phần thắng tự khắc nghiêng về bên đó. Nhưng một mực từ đầu đến cuối, bọn họ không hề có động tĩnh gì!
Cái im lặng này, trong mắt của đám người yếu thế kia, chính là tỏ ý dung túng cho việc làm sai trái.
Đã không chịu nổi áp lực nữa rồi!
“Các ngươi tuy mạnh, nhưng nếu dám đụng đến chúng ta, thì mấy chục môn phải lớn nhỏ trên lục địa nhất định sẽ không tha cho các ngươi!” Ai nấy trên người bừng bừng nội lực, sẵn sàng quyết chiến.
Cao Hổ cười nhẹ nhàng.
“Bí cảnh rộng lớn hung hiểm, nguy cơ trùng trùng, bỏ mạng là chuyện thường tình, các vị thấy có phải không?”
Bong bóng căng thẳng nổ tung, cuộc chiến đẫm máu chính thức khai mào!