Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 57: Bách Kim uy vũ - Chính điện hiện thế!




Bí cảnh rộng lớn vậy mà lại nằm gọn trong lòng một chiếc đỉnh, thật là quá mức tưởng tượng. Ngay cả đến đám người Địa giai kia chắc cũng không hề nghĩ tới.

Nhưng giờ không phải lúc để cảm thán chuyện đó, hai người còn đang bận thở phào nhẹ nhõm, bởi đã có Bách Kim làm bùa hộ mệnh. Quân tin chắc rằng, đến giờ phút này, khi đám người kia vào, thì bảo vật linh thạch cũng đã bị lấy đi hết. Mục tiêu chỉ còn lại hai thứ, hoặc là Chính điện truyền thừa, hoặc là săn người đoạt bảo.

Cao thủ thực sự đã tiến vào, Hoàng giai, Huyền giai cả đống. Hơn nữa bọn họ đều có chỗ dựa lưng, còn Quân và Uyển Thanh thì khác. Hai người bọn họ tu vi Võ giả, vốn chỉ là con kiến hôi, hễ gặp là bị người ta đạp dưới chân, tính mạng khó giữ. Vì vậy, Quân nảy ra một ý tưởng, dụ dỗ Bách Kim đi cùng!!!

Giây phút đầu tiên khi chạm mặt, hắn đã thấy ông ta trêu ngươi đám người, rõ là kẻ tuổi cao nhưng tâm hồn còn trẻ. Lợi dụng thêm sự xinh xắn hoạt ngôn của Uyển Thanh, thành công kéo được Bách Kim lên chung một thuyền. Mặc dù không biết khả năng của người kim loại này đến đâu, nhưng được chủ nhân của bí cảnh tạo ra, thì chắc chắn bất phàm.



Cả ba hiện giờ đang ngồi trên một pháp khí phi hành hình dạng giống như một cánh cửa sắt, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

“Ầm!”

Một vòng tròn ánh sáng đột nhiên phủ xuống, giam cầm lấy ba người bọn họ. Quân và Uyển Thanh lo lắng nhìn ngó xung quanh, còn Bách Kim vẫn chắp hai tay sau lưng, từ từ quan sát bốn thân ảnh đang dần dần hiện ra.

“Hừ! Tưởng là có cá lớn, không ngờ chỉ là tép riu!” Một tiếng bực dọc cất lên.

“Huyền giai nhị đẳng! Còn ba tên Hoàng giai thất đẳng!”

Uyển Thanh sợ hãi, không tự chủ mà ôm chặt lấy cánh tay Quân. Hắn cũng theo một phản xạ thường tình, kéo cô lui lại về phía sau, bản thân thì đứng chắn trước mặt. Bốn kẻ địch này vượt quá khả năng của hắn.

“Các ngươi có bao nhiêu tài sản giao hết ra đây, lão tử sẽ cho chết toàn thây!” Tên Huyền giai lười nhác.

“Ai? Các ngươi nói ta!” Kim Bách ngơ ngác một hồi rồi tự chỉ vào mình.

“Ồ! Cứ tưởng chỉ là bộ giáp sắt, hóa ra là một bảo bối tốt! Xem như không phí công ta chờ đợi! Ba người các ngươi mang nó về đây cho ta, cả tiểu mỹ nhân kia nữa! Còn tên kia thì giết quách đi!” Tên Huyền giai đưa đôi mắt lẳng lơ nhìn Uyển Thanh, phẩy tay ra lệnh.

Lập tức ba tên Hoàng giai cười đùa xông tới. Hai tên Võ giả, một bộ khung kim loại hình người biết nói, chỉ vung một tay lên là xong.

“Ui cha! Dám ở địa bàn của ta gây sự! Đúng là chán sống rồi! Hai người ở đây chờ ta!”

“Tiền bối cẩn thận!” Quân chỉ kịp nói với theo, còn Bách Kim đã vượt ra ngoài lao thẳng vào ba tên không biết tốt xấu.

Tên Hoàng giai đi đầu huyễn hóa ra một bàn tay bằng nội lực, lao tới tóm chặt lấy Bách Kim. Nhưng ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của tất cả, Bách Kim cứ thế đi xuyên qua bàn tay nội lực, như đi qua một lớp sương mù, chẳng để lại một chút dấu vết. Ngay sau đó, thân hình Bách Kim đã biến mất, rồi xuất hiện trên đỉnh đầu tên Hoàng giai, giáng xuống một quyền. Chỉ thấy một đoàn máu thịt tung toé, y vỡ sọ chết ngay lập tức.

Hai tên kia thấy không ổn, lập tức tế ra pháp khí. Một người lấy ra một lá cờ, người kia lấy ra một thanh trường kiếm. Lá cờ vừa xuất hiện đã đón gió mà lên, hóa thành một dải lụa dài bay xung quanh quấn chặt lấy Bách Kim. Còn thanh kiếm hóa ra khổng lồ, lửa cháy hừng hực, ầm ầm chém xuống. Bách Kim chỉ hừ một tiếng, thân thể còn chưa động mà dải lụa đã bị xé toạc thành mảnh nhỏ, còn thanh cự kiếm thì vỡ nát thành sắt vụn. Hai tên Hoàng giai thọ thương phun máu, mặt mày tái mét, chạy vội về phía tên Huyền giai.

“Đại ca! Cứu mạng!”

Nhưng tên Huyền giai cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến đàn em, đã hóa thành tia sáng vụt mất.

“Muốn chạy!” Bách Kim quát một tiếng, giơ tay lên nắm chặt lại.

Lập tức từ đâu xuất hiện bốn bức màn ánh sáng vây kín ba người. Bọn chúng mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ.

“Tiền bối! Tha mạng!”

“Dám bắt ta về làm bảo bối! Này thì bắt!” Bách Kim giơ một tay lên rồi chém xuống. Một tên Hoàng giai thân thể như bị một lưỡi dao vô hình xé làm đôi, chết trong đau đớn.

“Ta liều mạng với ngươi!” Tên Huyền giai nhận ra đã không thể tránh khỏi cái chết, liền mang hết vốn liếng hy vọng tìm đường sống.

Thân thể của hắn bành trướng ra, tròn như quả bóng. Tên Hoàng giai bên cạnh hoảng sợ la hét, mang hết pháp khí trong người đánh liên tục lên màn ánh sáng. Nhưng màn sáng hoàn toàn không xi nhê gì. Mà thân thể tên Huyền giai mỗi lúc một lớn ra, rồi như bị xì hơi, lập tức co nhỏ lại chỉ bằng nắm tay.

“ẦM! ẦM! ẦM!”

Nắm tay bé nhỏ vụt sáng rồi nổ tung, cả bầu trời như xuất hiện thêm một mặt trời nho nhỏ chói mắt, đứng xa hàng cây số vẫn còn nghe thấy tiếng ầm ầm vang trong tai. Cả hai tên trong phút chốc hoá thành tro bụi. Rồi từ bên trong vụ nổ, lóe lên một tia sáng nhỏ bay vút về phía chân trời.

“Muốn trốn? Ngu ngốc!” Bách Kim cười nhạt, đơn giản búng ra một búng tay.

Khi mọi thứ đã yên ắng, Quân và Uyển Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Bách Kim quay về chỗ hai người họ, ngồi xuống pháp khí, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cả ba lại cưỡi gió mà bay.



“Tiền bối! Lợi hại!” Quân giơ ngón cái lên tấm tắc.

“Xì, nếu là lúc trước, ta chỉ hắt hơi một cái là mấy tên này hóa thành cát bụi! Giờ phải tốn mười mấy hơi thở mới xong!” Bách Kim ung dung.

“Tiền bối, rốt cuộc ông tu vi đạt đến cảnh giới gì? Sao chúng ta hoàn toàn không cảm nhận được!” Quân lại hỏi.

“Ta không có tu vi! Chủ nhân tạo ra cơ thể rồi đem một tia phân hồn đặt vào. Về cơ bản, thực lực của ta chỉ dựa vào cỗ thân thể kim loại này. Nó có thể chịu được công kích của Địa giai cường giả. Mấy thứ rách nát kia thì làm gì được ta!”

“Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được ông có điều động linh khí mà!”

“Chủ nhân ban cho chúng ta khả năng vận dụng lực lượng bên trong bí cảnh, giống như cách mà các ngươi sử dụng thiên địa chi lực ở bên ngoài. Ngoại trừ chủ nhân thì ở đây chúng ta chính là chủ!” Bách Kim vẫn từ tốn giải thích.

Hai người bọn họ nghe xong thì mở cờ trong bụng, như vậy quãng đường trở về chỉ cần đi cạnh Bách Kim ắt sẽ an toàn, chỉ cần không làm phật ý ông ta là được. Dù cường giả Địa giai có đến đây đi nữa, cũng chưa chắc làm gì được bọn họ.

“Đáng tiếc, tiền bối ra tay mạnh quá. Nếu không, mấy món pháp khí kia có thể thuộc về chúng ta rồi!” Uyển Thanh cất tiếng, đổi chủ đề câu chuyện.

“Mấy đồ sắt vụn đấy không đáng để vào mắt, lát nữa tới Chính điện ta sẽ cho ngươi mấy món. Ngươi thích loại nào? Kiếm, tiên, bảo kính,…”

“Thật sao! Tiền bối thật là người tốt nhất trên đời!” Uyển Thanh mắt sáng lên.

Còn Bách Kim thì cười khà khà, xem chừng rất ưa thích cô nàng.

Quân cũng thầm tiếc nuối, giá như thân xác tên kia còn nguyên vẹn, thì có thể lấy viên Nguyên đan mang về. Nhưng vừa khéo Bách Kim đang cao hứng, mà đống pháp khí của mình đã bị hư hại hết cả, nên hắn không ngại mà xin xỏ.

“Tiền bối, ông xem như ta thì có thứ gì phù hợp không?”

“Ngươi cũng muốn hả? Được chứ, để ta xem nào!” Bách Kim nhìn Quân từ đầu đến chân, mất một lúc sau mới nói tiếp.

“Thân thể ngươi có gì đó kỳ lạ, nhất thời ta không nhận ra được là loại thể chất gì. Tiểu tử, ngươi làm ta thấy tò mò rồi đấy!”

Quân cười trừ, không phải lần đầu có người nhận xét hắn như thế.

“Ở Chính điện có một kiện bảo kính, ta mang ngươi tới kiểm tra. Tiểu tử, ngươi không được rời đi sớm đâu đấy. Phải ở đây cho ta xem xét kỹ lưỡng!”

Bách Kim vừa dứt lời, pháp khí cánh cửa dưới chân đã vụt tăng tốc, xé gió mà đi.



Cả ba bay nửa ngày thì đến một vùng bình nguyên rộng lớn. Hắn từ xa nhìn lại, thấy trùng trùng điệp điệp những bức tường bằng kim thiết, cao có đến mấy chục mét, giăng kín muôn nơi. Đây chính là mê cung bao bọc Chính điện!

Hắn nhìn quy mô của mê cung này mà rung động trong lòng, hàng ngàn hàng vạn bức tường sắt thép trải rộng khắp nơi, chỉ tính riêng lượng kim loại để xây dựng, đã là con số thiên văn rồi. Chưa kể theo như Bách Kim nói, thì mê cung được bố trí một tòa Bế khí tỏa không trận và một tòa Di tinh đại trận. Tu sĩ đi vào đây chẳng những không thể bay, mà tu vi cũng bị áp chế xuống chỉ còn Hoàng giai. Rồi cứ mỗi ngày, vị trí các bức tường sẽ được biến đổi một lần theo sự vận động của các vì sao. Tức là bọn họ chỉ có một ngày để phá giải mê cung, nếu không, chỉ sau một khắc, mọi sự đều trở thành công cốc.

Thật quá mức ác nghiệt!

Nhưng đấy chỉ dành cho đám người phía dưới mà thôi, còn hắn đang ngồi ở một vị trí khác, rất là khác! Đại trận hay mê cung thì cũng chỉ là đồ trong nhà, còn Bách Kim chính là chủ nhà! Cho nên cả ba vẫn ung dung ngồi trên pháp khí, cưỡi gió mà bay qua mê cung. Nếu có kẻ nào biết được, chắc phải tức đến thổ huyết mà chết!



Nơi đây có một hồ nước lớn, trong vắt như gương, nhưng tuyệt không có bóng dáng của cỏ cây hoa lá hay loài thuỷ yêu nào. Người đứng bên bờ có thể nhìn thấy từng hòn đá tròn xoe dưới đáy, chỉ một giọt nước rơi xuống cũng đủ làm mặt hồ dao động mãi không thôi.

Lại ở chính giữa hồ, lơ lửng một tấm bảo kính khổng lồ, toả ra ngọn lửa vàng óng, sáng lấp lánh như mặt trời ban trưa. Muôn đạo kim quang phát ra xuyên qua mặt nước, rồi tán xạ khắp nơi, tạo nên một cầu vồng bảy sắc lung linh tuyệt đẹp, tôn cho nó vẻ kỳ ảo lạ lùng.

“Bà bà, đây thật sự là Chính điện?”

“Kim bài chỉ dẫn đến đây, thì chắc là không sai. Cháu xem, nơi này linh khí nồng đậm, có phần kỳ quái, chắc chắn là yếu địa!”

Đoàn người Học viện Hoàng gia đã đến, dẫn đầu là Vương Hoa bà bà và đám đệ tử Hoàng giai nòng cốt, kèm thêm mấy người Huyền giai nữa. Đội hình như thế này, đủ để xưng bá một phương rồi.

Vương bà cẩn thận quan sát chung quanh, rồi đột nhiên bấm quyết, trỏ ngón tay bắn một luồng nội lực vào bảo kính đang lơ lửng. Ngọn lửa xung quanh bảo kính lập tức bạo động, tạo thành một cơn bão lửa quét ngang tới đám người. Vương bà giật mình vội xuất động nội lực, hoá ra một tấm khiên che chắn trước mặt.

Cơn bão lửa vừa tan đi thì trên không cũng ùn ùn xuất hiện từng vệt sáng rồi đáp xuống bên cạnh đám người Vương Hoa bà bà. Lần lượt từng gương mặt lộ diện. Triệu Quốc Bình của Kim khuyết môn, Đặng Thế Vỹ của Tiêu cục Viễn Sơn, Lý Uy của Huyết linh tông. Ai cũng dẫn theo một đám người, duy chỉ có Hồng Trí đại sư là dẫn theo hai đệ tử. Cuối cùng là nhân thủ thuộc về các thế lực khác. Ấy vậy mà cũng có đến gần trăm người, bảy cường giả Địa giai, mười chín cao thủ Huyền giai, còn lại đều là Hoàng giai, kẻ thấp nhất tu vi cũng đã là Hoàng giai tam đẳng.

“Vương bà, lại để bà chiếm được tiện nghi!”

“Triệu Quốc Bình, nhìn khí thế của Kim khuyết môn, chắc đã lấy được vô số bảo vật rồi nhỉ?” Vương bà lạnh nhạt.

“Được rồi, đừng đôi co nữa! Vương bà, bà đến đầu tiên, có phát hiện ra gì không?” Lý Uy hoà giải.

“Nếu có thì ta còn ở đây chắc! Các ngươi nhìn bảo kính kia đi!” Vương bà hướng mắt về chính giữa hồ nước.

Bảy vị Địa giai lập tức bay lên, đứng xung quanh miệng bảo kính nhìn ngắm, hy vọng tìm ra thứ gì đó. Mất một lúc sau mới có người lên tiếng, dường như đã phát hiện ra điều gì.

“Mọi người nhìn đi, quầng lửa xung quanh bảo kính hình như vận chuyển theo một quy luật nào đó!”

“Các vị lấy được bao nhiêu kim bài?” Hồng Trí đại sư chợt hỏi.

“Tổng cộng hai mươi tám chiếc!”

“Nhị thập bát tú? Đây là một toà pháp trận! Chỗ đó, có vẻ khuyết đi mắt trận!!!” Triệu Quốc Bình chợt thốt lên.

“Mau lấy kim bài, xếp theo thứ tự tinh đồ!”

Lập tức hai tám tấm kim bài được đặt vào đúng chỗ. Quầng lửa quanh bảo kính ầm ầm quay cuồng hoá thành một cơn lốc khổng lồ rồi từ từ tan biến. Mặt gương của bảo kính toả ra ánh sáng cầu vồng lung linh tuyệt mỹ, rọi thẳng lên trời cao, chiếu ra khắp nơi. Rồi từ dưới mặt hồ, sóng nước cuồn cuộn rẽ sang hai bên, để lộ đáy hồ toàn đá và sỏi. Giữa đáy hồ, một toà đại điện vàng kim đội đất mà lên, uy nghi bệ vệ, ngạo nghễ mà đứng.