Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 40




Từ Hàn đã chuẩn bị tốt cho việc liều mạng, lúc nghe thấy Ninh Trúc Mang nói ra lời ấy lại sững sờ ngay tại chỗ.

"Ngươi nói cái gì?" Hắn cảm thấy khó tin mà truy vấn, tất nhiên hắn đã nghe rõ lời nói của Ninh Trúc mang, thế nhưng lại không thể tin được y lại thực sự nói ra lời như vậy.

Đây là một chuyện không hề có đạo lý.

Mặc dù hôm nay Thiên Sách phủ đã có ý định liên thử với Linh Lung Các. Nhưng Thiên Sách phủ là Thiên Sách phủ, mà Phu tử lại là Phu tử mà thôi, đến nỗi trước vị Phu tử kia trước đó còn không chỉ một lần cường điệu nhắc nhở Từ Hàn không được bại lộ thân phận của mình. Nghĩ đến ngoại trừ thân phận là người của Thiên Sách phủ, thì vị Phu tử kia chỉ sợ có chút thù oán riêng tư với những người khác của Linh Lung Các. Càng không cần nói đến kẻ ác bị cả thiên hạ Đại Chu truy sát như Thương Hải Lưu, Từ Hàn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, nếu như đã đoán đúng tám chín phần mười thân phận của hắn, vì sao còn muốn đưa ra yêu cầu như vậy. Hay có thể nói là vị chưởng giáo đại nhân này có tính toán khác.

Nghĩ tới đây tâm trạng của Từ Hàn không có một chút chuyển biến tốt đẹp, trái lại càng thêm âm trầm xuống.

"Cảm thấy kỳ lạ sao? Ngươi là chồng lương lai của cô bé Hồng Tiên kia, mặc dù kinh mạch đứt từng khúc, nhưng lúc ta thấy ngươi cứu người ngày hôm nay, dường như lại hiểu rõ y đạo hơn người thường rất nhiều, thu nhận ngươi vào Huyền Hà Phong của ta thì có gì không thích đáng?" Nói đến đây, vị nam tử trung niên lông mi trắng này chợt cười, lại nói: "hay là ngươi sợ bối phận của mình thấp hơn Hồng Tiên? Không sao, ngươi có thể làm khách khanh của Linh Lung Các chúng ta, lúc đó bối phận sẽ không khác nhau, a...... ta nhớ rồi, mỗi tháng có thể cung cấp cho ngươi khoảng chừng hai trăm miếng Ngưng Nguyên đan."

Ninh Trúc Mang dường như đang thăm dò Từ Hàn, ánh mắt của y vào lúc đó nheo lại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười thản nhiên.

Không thể nghi ngờ là Ninh Trúc Mang bắt được chân đau của Từ Hàn, hắn thực sự cần Ngưng Nguyên đan, đồng thời một khi hắn gia nhập Huyền Hà Phong, hắn sẽ có cơ hội lấy được những dược liệu để luyện hóa cánh tay phải, hai thứ này đều có lực hấp dẫn chí mạng đối với Từ Hàn.

"Điều kiện thì sao? Ngươi muốn cái gì?" Từ Hàn trầm con mắt nói, hắn chưa bao giờ tin tưởng trên đời này không công mà được hưởng thụ, người có chỗ cầu, mới có đưa cho. Xưa nay hắn luôn theo đuổi một cái đạo lý như vậy.

Nhìn thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi trước mắt mình, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh tỉnh táo dưới thế sự xoay vần, Ninh Trúc Mang có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "ông cụ non, có đôi khi cũng không phải là chuyện tốt."

"Nếu như nói ta thực sự muốn cái gì thì chính là..."

"Một cái hứa hẹn." Ninh Trúc Mang chợt vươn tay, dựng thẳng ở trước ngực, ngón trỏ duỗi thẳng, bốn ngón kia co lại.

"Hứa hẹn? Là hứa hẹn gì cơ?" Từ Hàn sững sờ, nhưng lại không nghĩ ra y sẽ đưa ra một cái hứa hẹn gì, có thể trung hòa được cái chức sư thúc của Linh Lung Các.

"Bất kể tương lai như thế nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ ân tình của Linh Lung Các ngày hôm nay đối với ngươi, ngày đó gặp lại, cam đoan giữ cho Linh Lung Các chúng ta một tia truyền thừa, là đủ."

Ninh Trúc Mang cười yếu ớt nói.

"Ta? Cam đoan truyền thừa của Linh Lung Các?" Từ Hàn sững sờ, không nói đến Linh Lung Các hôm nay như mặt trời ban trưa, đứng đầu cả giang hồ Đại Chu. Ngay cả ngày nào đó thực sự rơi vào tình trạng vô vọng, thì hắn có tài đức gì để có thể bảo vệ truyền thừa Linh Lung Các?

Ninh Trúc Mang cũng nhìn ra sự nghi hoặc của Từ Hàn, y chỉ cười cười, nói: "trên đời này có nghìn vạn khả năng, có rất nhiều tiền đồ tươi sáng, nhưng cũng có những vực sâu vạn trượng, ngươi không cần quá lo lắng, ta chỉ muốn tìm thêm một con đường cho truyền thừa của Linh Lung Các mà thôi."

Nói xong thân hình Ninh Trúc Mang cùng lúc đó chậm rãi biến mất, không lưu lại bất cứ dấu vết nào trong gian phòng này.

"Ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ, ngày mai liền tới Huyền Hà Phong của ta đi."

Nhưng giọng nói của y vào lúc đó lại truyền đến, vang vọng bên tai Từ Hàn.

...

Đêm nay Từ Hàn không thể ngủ được.

Ninh Trúc Mang đột nhiên đến thăm làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của Từ Hàn.

Nhưng với bảng giá mà y đưa ra thì Từ Hàn hoàn toàn không thể cự tuyệt một chút nào, hắn thực sự phải tranh thủ thời gian, nếu như nói tư liệu về kinh mạch có thể tìm kiếm từ từ, thì luyện hóa cánh tay Yêu lại cực kỳ cấp bách.

Từ Hàn nghĩ đến những thứ này, cả đêm lăn lộn khó ngủ.

...Ngày thứ hai, Từ Hàn sau khi luyện hóa xong ba mươi miếng Ngưng Nguyên đan của ngày hôm nay, liền một thân một mình rời khỏi sân nhỏ, đi đến Huyền Hà Phong.

Cuộc thi đấu sơn môn của Linh Lung Các vẫn còn đang tiến hành, Trọng Củ Phong là võ đạo, so tài chính là võ công mạnh yếu, Đại Hoàn Phong là văn pháp, hơn thua nhau về ngâm thơ vẽ chữ, mưu lược tính toán. Mà Huyền Hà Phong là y đạo, thứ cạnh tranh chính là tạo nghệ trên đan dược.

Lúc đi vào Huyền Hà Phong, Từ Hàn liền cảm nhận khí tức hoàn toàn khác biệt với Trọng Củ Phong.

Trên Trọng Củ Phong tiếng kiếm tiếng đao không dứt, những thứ bàn luận đều là chém chém giết giết, mà Huyền Hà Phong lại ôn hòa hơn rất nhiều, không thấy lợi khí, người người áo trắng, tướng mạo cũng thân thiện hơn rất nhiều. Tương truyền vị tổ sư gia khai sơn Linh Lung Các chính là Đại thánh y đạo, từng lập môn quy, hễ là đệ tử Huyền Hà Phong thì nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không được sát sinh.

Vạn bất đắc dĩ, Từ Hàn cảm thấy dùng từ này rất là hay.

Nhưng là người trong giang hồ, chỗ nào cũng đều là vạn bất đắc dĩ, cái quy củ này, có hay không có thì cũng có khác gì nhau đâu?

Sau khi đi được một canh giờ, Từ Hàn rốt cuộc đã đi tới trước phủ Tế thế.

Hắn ăn mặc kỳ quặc, nhìn qua đã không phải là đệ tử trên Huyền Hà Phong, dọc đường đi khó tránh khỏi bị người chỉ trỏ, thế nhưng may mắn là nhờ chuyện hôm qua nên hắn có thể coi là có tiếng trên Huyền Hà Phong này, có nhiều người nhận ra Từ Hàn, có chiêu bài chồng tương lai của Diệp tiểu sư thúc còn đó, rút cuộc không người nào dám cản hắn.

Chờ người hộ vệ kia thông báo một tiếng, Từ Hàn dưới sự chỉ trỏ của rất nhiều người ở đây, nghênh ngang đi vào phủ Tế thế.

Mà ở cửa lớn đại điện, vị chưởng giáo đại nhân lông mi trắng kia đã đợi từ lâu.

"Nghĩ kỹ chưa?" Thấy Từ Hàn vào cửa, Ninh Trúc Mang đang ngồi trên bục cao liền cười nói.

"Ba trăm." Từ Hàn đứng ở trong điện lớn, nhìn Ninh Trúc Mang có bộ dáng Tiên nhân Đạo cốt, phong độ tư thái trác tuyệt, trầm giọng nói."Mỗi tháng, ta muốn ba trăm miếng Ngưng Nguyên đan."

"Hả?" Ninh Trúc Mang dừng lại, cũng không thể ngờ tới Từ Hàn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, thế nhưng y gật đầu rất nhanh, Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, ba trăm hay hai trăm thì cũng không có gì khác nhau.

"Ngoài ra, ta còn muốn ba vị thảo dược." Từ Hàn được đáp ứng, thần sắc trên mặt vẫn trầm trọng như cũ, không hề có vẻ mừng rỡ khi mình cò kè mặc cả thành công.

"Hả? Cứ nói đừng ngại." Ninh Trúc Mang nói.

"Lầu Vân Thảo, Bắc Mang Hoa, Ngưng Hương Quả."Ninh Trúc Mang lấy tư cách đệ tử xuất thân từ Huyền Hà Phong, trình độ tinh thông dược đạo hiển nhiên đã cao nhất trên thế gian, mà ba loại dược liệu mà Từ Hàn nói ra thì bên trong Đại Chu chỉ còn được tích lũy trên Huyền Hà Phong của Linh Lung Các, đều cực kỳ quý trọng. Ba vị dược liệu này ngoại trừ tràn đầy dược lực, còn có một tính liên kết, chính là dược lực dương cương, có công hiệu trần áp tà túy.

Thần quang trong hai tròng mắt Ninh Trúc Mang vào lúc đó ngưng tụ, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên hứng thú.

"Ba vị dược tài này đều là vật cực kỳ quý hiếm, dù ta nguyện ý cho, thì các trưởng lão chấp sự trong môn chắc chắn sẽ không đồng ý, ngươi có thể không lấy..." Ninh Trúc Mang nói đến đây, cố ý dừng một chút, ánh mắt lại rơi vào trên người Từ Hàn một lần nữa.

Từ Hàn đương nhiên biết rõ đối phương cho mình một cái lối thoát, nhưng hắn thực sự rất cần ba vị dược liệu này để trợ giúp hắn luyện hóa cánh tay phải, bởi vậy, hai con ngươi hắn trầm xuống, nói: "ta không thể không lấy, cứ nói đi, ngươi muốn vật gì?!"

"Rất đơn giản, trả lời một vấn đề của ta." Ninh Trúc Mang nói, hào quang trong mắt y vào một khắc này bỗng nhiên bắt đầu trở nên thâm sâu."Thương Hải Lưu đi núi Đại Uyên, từ đó về sau lại không thấy tung tích của lão, vậy rốt cuộc..."

"Chết rồi." Còn không chờ Ninh Trúc Mang hỏi xong, Từ Hàn đã nói ra chuyện mà tất cả những người trong thiên hạ này đều muốn biết.

"Đã chết?" Ninh Trúc Mang sững sờ, mặc dù y đã suy diễn ra kết quả này ở trong đầu vạn lần, nhưng trong khoảng khắc biết được Thương Hải Lưu đã chết, Trong lòng Ninh Trúc Mang hoảng hốt không thể kìm được.

"Vậy... thanh kiếm kia?" Ninh Trúc Mang lại hỏi, ánh mắt của y cùng lúc đó thuận theo thân thể Từ Hàn nhìn ra phía sau lưng hắn, chỗ đó có một thanh trường kiếm được chứa trong bao vải trắng, không thấy rõ bộ dáng, nhưng theo hình dáng mơ hồ trên đó có thể thấy được, nó có chút khác biệt với những thanh kiếm thông thường.

"Đây là vấn đề thứ hai rồi." Từ Hàn híp mắt nói.

Vị chưởng giáo đại nhân kia lại sững sờ, từ lúc y ngồi lên vị trí chưởng giáo của Linh Lung Các thì cũng không có nhiều người trong thiên hạ có gan cùng cò kè mặc cả với y, nhất là đối với một kẻ hậu bối.

Nhưng y vẫn không hề tức giận, vào lúc đó chỉ cười to, nói: "ba vị dược liệu mà ngươi muốn vô cùng trân quý, hiển nhiên là muốn luyện hóa đan dược nào đó, lấy tu vi của ngươi muốn làm được điểm này thì nếu có thể thành công chỉ sợ cũng sẽ tiêu phí không ít khí lực, thậm chí còn có khả năng thất bại. Thế nhưng nếu như ta đã đáp ứng với ngươi, vậy sẽ làm người tốt đến cùng, ngươi chỉ cần đồng ý với ta một chuyện, ta giúp đỡ ngươi luyện thành đan dược này, thế nào?" Vẻ mặt Ninh Trúc Mang vào lúc đó lại hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

Từ Hàn cũng không thích bộ dáng của y như vậy, thật giống như tâm tư của hắn đã bị Ninh Trúc Mang nhìn cực kỳ thấu triệt, cảm giác như vậy thực sự khiến người ta chán ghét.

Hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc vị chưởng giáo đại nhân này có mưu đồ gì.

Năm đó những nhân sĩ giang hồ của Đại Chu dùng việc đánh trừ ma vệ đạo để ngụy trang đuổi giết Thương Hải Lưu, thực ra là vì thanh kiếm ở trên lưng Từ Hàn. Mà Ninh Trúc Mang hiển nhiên cũng có rất nhiều hứng thú với thanh kiếm này, vậy tại sao y lại không ra tay cướp đoạt? Lấy tu vi của y muốn làm được điểm này, Từ Hàn cũng không cho rằng là việc gì quá khó.

Từ Hàn luôn luôn chán ghét hạng người như Ninh Trúc Mang.

Ngươi mãi mãi không biết được điều mà y muốn, thế nên ngươi không thể nào phỏng đoán được tâm tư của y. Mà nếu người như vậy là kẻ địch, thường thường là đáng sợ nhất.

"Chuyện gì?" Nhưng Từ Hàn vẫn tiếp tục nói.

Bởi vì Ninh Trúc Mang nói ba vị dược liệu kia rất trân quý, dược lực cũng cực kỳ cường đại, Từ Hàn dù có được mấy thứ này, muốn luyện hóa nó thành đan dược để cho mình dùng cũng sẽ mất rất nhiều khí lực, thậm chí có thể phế bỏ những tính chất đặc trưng quý trọng của dược liệu. Mà Ninh Trúc Mang lấy tư cách là chưởng giáo của Linh Lung Các, lại là đệ tử xuất thân từ Huyền Hà Phong, tạo nghệ trên đan đạo đương nhiên sẽ đứng đầu thiên hạ. Nếu có y ra tay thì chuyện luyện đan sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Nếu như có thể... mãi mãi đừng cho người thứ ba biết rõ thanh kiếm này ở trong tay của ngươi." Ninh Trúc Mang vào lúc đó trầm giọng nói.

Có câu là thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Yêu cầu của Ninh Trúc Mang cũng không quá khó khăn gì với Từ Hàn, hắn muốn sống sót, đương nhiên phải giấu kỹ bí mật này.

Nhưng hắn thực sự không rõ vì sao Ninh Trúc Mang lại muốn làm ra những thứ kia.

Điểm này khiến Từ Hàn thực sự rất bất an.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu với Ninh Trúc Mang, nói: "được!"