Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 39





Khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, có đệ tử từ Huyền Hà Phong chạy tới trường diễn võ, sau khi bọn họ hỏi thăm Tần Khả Khanh tình huống xảy ra, lại được biết chuyện này là Từ Hàn làm nên cảm tạ một hồi, rồi sau đó liền dẫn nam tử kia đi đến Huyền Hà Phong tiếp nhận trị liệu tốt hơn. Tần Khả Khanh cũng nói một tiếng cảm ơn với Từ Hàn, mặc dù xem ra nàng dường như còn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại vì sư huynh đệ thúc giục, không thể không rời đi.

Chuyện xảy ra ở đây khiến ánh mắt của các đệ tử chung quanh Trọng Củ Phong nhìn về phía Từ Hàn cũng có thêm vài phần kỳ quặc, dù sao tin đồn của hắn trước đó đại khái đều kể ra vị công tử ca này là người không học vấn không nghề nghiệp cùng với phẩm hạnh thấp kém. Hiện tại một nhân vật như vậy lại ra tay cứu đồng môn của bọn họ, quả thực khiến các thiếu niên đã sớm có định kiến với Từ Hàn trong lòng cảm thấy ngũ vị hỗn tạp.

Từ Hàn cũng không có tâm tư đi quan tâm người khác nghĩ gì, hắn mang kiếm trong tay trả lại cho Tống Nguyệt Minh, sau đó lại tiếp tục quay đầu nói lời cảm tạ với Phương Tử Ngư.

"Không có gì không có gì, nhớ kỹ lần sau giúp ta nướng khoai a." Phương Tử Ngư chỉ cười khoát tay áo.

Từ Hàn đương nhiên luôn liên tục đáp ứng chuyện này.

Mà Trọng Củ Phong xuất hiện nhiễu loạn như thế, cuộc thi đấu sơn môn ngày hôm nay chỉ sợ cũng phải tạm thời hủy bỏ, Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh không thể tiếp tục xem thi đấu, chỉ có thể cùng nhau bước lên đường trở về.

...

"Từ huynh vừa mới nói, khiếu huyệt mà vị sư muội kia phong bế gần với tâm mạch, bất lợi cho khí cơ và huyệt dịch lưu chuyển của người bị thương, mà khiếu huyệt ngươi chỉ ra cũng chỉ làm thương thế y chậm lại, mà không trở ngại khí cơ của y lưu chuyển. Vậy sao cuối cùng vẫn còn dùng bội kiếm của ta đốt phỏng vết thương người nọ, tới mức khiến y hôn mê bất tỉnh" Trên đường đi Tống Nguyệt Minh không ngừng cảm thán lần ra tay vừa nãy của Từ Hàn lợi hại như thế nào, thần kỳ ra sao, lại càng không ngừng hỏi thăm nguyên nhân vì sao hắn làm như vậy, Từ Hàn hiển nhiên giải đáp từng cái, nhưng một điểm duy nhất này lại khiến Tống Nguyệt Minh rất là khó hiểu.

"Đây cũng không phải là chuyện gì quá lợi hại." Từ Hàn nghe vậy cười cười, thuận miệng nói: "hành tẩu trên giang hồ, khó tránh khỏi có chút va chạm đánh nhau, thế nhưng bên ngoài không thể so với trong Linh Lung Các, bất cứ lúc nào cũng có y sư của Huyền Hà Phong trị liệu, bởi vậy nhiều khi chỉ có thể dựa vào chính mình, dùng lửa thiêu đỏ đồ sắt để làm miệng vết thương bị phỏng, có thể khiến huyết dịch ngưng tụ rất nhanh, Tống huynh cũng không cần phải cảm thấy kỳ quái, hễ là người có chút kinh nghiệm hành tầu giang hồ cũng hiểu đạo lý này."

"Như vậy a." Tống Nguyệt Minh nghe vậy trên mặt lập tức biểu lộ ra dáng kinh ngạc vì lần đầu tiên nghe thấy.

"Nói như vậy thì trước đây Từ huynh cũng có thể xem là giang hồ lão luyện, bằng không thì sao có thể biết chuyện như vậy, ta thấy Từ huynh vừa mới..." Những lời này không thể nghi ngờ khiến Tống Nguyệt Minh luôn mơ ước muốn hành tẩu giang hồ hai mắt tỏa sáng, hỏi Từ Hàn liên tiếp các vấn đề như bão tố, quả thực khiến trong đầu Từ Hàn thương yêu không dứt, nhưng cũng không thể cự tuyệt Tống Nguyệt Minh, bởi vậy chỉ có thể giải đáp từng cái một.

...

Rốt cuộc trước khi mặt trời xuống núi, Từ Hàn trở lại sân nhỏ, thế nhưng vẻ mặt của Tống Nguyệt Minh vẫn còn chưa thỏa mãn, ra dáng muốn nói chuyện trắng đêm với hắn, Từ Hàn cũng có chút sợ gã, vội vàng nói ngày hôm nay mệt nhọc muốn nghỉ ngơi thật tốt mới có thể thoát khỏi chuyện này.

Đẩy cửa sân nhỏ ra, gian phòng của Diệp Hồng Tiên vẫn tối om như cũ, nàng muốn bế quan trùng kích Tam Nguyên cảnh trên Trọng Củ Phong, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở về, mà phòng của hắn và Sở Cừu Ly hiện đang ở lại sáng ánh đèn, bên trong dường như có bóng người chớp động.

Từ Hàn sững sờ, lúc này mới là giờ Dậu, Sở Cừu Ly cũng đã từng nói, trộm thâu đêm về khuya, không kiếm được lợi nhuận đầy bồn đầy bát sao có thể từ bỏ.

Trở về thời điểm này thì lại không giống với vị Sở thần trộm kia.

"Sở đại ca" Từ Hàn khẽ kêu một tiếng, ý định thăm dò người trong phòng kia, thế nhưng lại không nhận được câu đáp lại.

Trái tim Từ Hàn đập mạnh một cú, vội vàng để mèo đen trên vai xuống đất, rồi cẩn thận từng li từng tí đi đến cái cửa phòng kia.

"Sở đại ca" hắn đi tới trước cửa, lại kêu một tiếng, thế nhưng người trong phòng vẫn không hề đáp lại.

Từ Hàn nhanh chóng có quyết định, chỉ sợ là người đến bất thiện, lập tức cũng không chậm trễ, một cước đá văng cửa phòng, nói ra: "là ai giả thần giả quỷ?"

Cơ bắp quanh người hắn vào một khắc này được kéo căng,

Chỉ cần có dị biến phát sinh, hắn sẽ nổi loạn đầu tiên.

Thế nhưng khi hắn thấy rõ bộ dáng của người đến, thân thể cũng chợt chấn động.

Người nọ đưa lưng về phía hắn, không thể thấy rõ dung mạo, nhưng từ bộ dáng có thể nhìn ra đây là một vị nam tử, mái tóc đen trên đầu đã xen lẫn từng sợi tuyết trắng, có lẽ niên kỷ cũng không nhỏ, mà điều khiến Từ Hàn kinh ngạc nhất chính là nam tử kia mặc một chiếc trường bào màu tím -- đó là quần áo mà những vị sư thúc trong Linh Lung mới có thể mặc.

Từ Hàn dù có suy nghĩ tới mức nào, cũng không thể hiểu vì sao một nhân vật như vậy xuất hiện ở trong phòng hắn.

"Các hạ là?" Trong lòng Từ Hàn chợt có nghi vấn, lập tức liền trầm giọng nói."Yêu khí." Người nọ cũng không hề quay đầu lại, cũng không trả lời vấn đề của Từ Hàn, mà trong miệng chỉ phun ra hai chữ như vậy.

Khi hai chữ kia lọt vào tai, Từ Hàn trong lòng chấn động, cánh tay phải quấn đầy vải trắng vào một khắc này bị hắn nắm chặt, trong mắt lại càng nổi lên một hồi sát cơ.

"Nhờ [Tu La Quyết] mà luyện tới Kim Cương cảnh, có muốn giết ta hay không cũng phải suy nghĩ kỹ thêm chút nữa" Dù người nọ chưa hề quay đầu lại, nhưng dường như mọi hành động của Từ Hàn đều không thể gạt được y, ngay trong tích tắc trong đầu Từ Hàn hiện lên sát cơ, thanh âm của người nọ lại vang lên thêm lần nữa.

Dưới ánh nến lờ mờ trong phòng, bóng người màu tím đưa lưng về phía Từ Hàn giống như một cái Thái Sơn đặt ở trong lòng hắn, khiến hắn không thể thở dốc.

Cấp bậc sư thúc của Linh Lung Các, cùng với cái trường bào màu tím kia, tu vi ít nhất cũng đã Thiên Thú cảnh, nhân vật như vậy nếu muốn giết Từ Hàn chẳng qua chỉ đơn giản như động đầu ngón tay mà thôi, chính như y nói, Từ Hàn cần phải suy nghĩ kỹ hơn.

Từ Hàn cau màu nhìn chằm chằm bóng người kia một lúc lâu, rồi giống như hiểu ra một chuyện gì đó, hắn buông lỏng nắm đấm trong tay ra.

"Các hạ muốn làm gì, hoặc có thể nói muốn dựa vào ta để biết thêm điều gì?"

Nếu như người đến đã có thể thấy được Yêu khí trong cơ thể hắn, vậy hiển nhiên có thể đoán được nền tảng của hắn, nếu như muốn thì cũng đã giết chết hắn rồi, không cần phải cố làm ra vẻ huyền bí như thế, vậy nếu không muốn giết thì chắc chắn y sẽ muốn đạt được thứ gì đó từ trên người Từ Hàn.

Mà bất kỳ là thứ gì khi mà y chưa nhận được đáp án, Từ Hàn kết luận đối phương sẽ không động thủ, bởi vậy sau khi nghĩ thông suốt những điểm này, hắn bình tĩnh lại.

Chích.

Lúc này đột nhiên có một tiếng vang nhỏ tuôn ra, một cái điểm sáng bay ra từ thân thể bóng người kia, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Từ Hàn.

Từ Hàn trong lòng giật mình, liền muốn đưa tay chống cự, thế nhưng tốc độ của điểm sáng thực sự quá là nhanh, trong đầu hắn mới xuất hiện ý nghĩ như vậy, tay còn chưa kịp làm ra hành động thì vật kia đã đâm sâu vào lồng ngực hắn.

Đó chính là một cái châm bạc.

Nhỏ bé, sắc bén, phần đuôi kết nối vào một đường chỉ trắng, nếu không nhìn kỹ, thực sự khó có thể nhận ra sự hiện hữu của nó.

Châm bạc kia chui vào cơ thể khiến Từ Hàn phát ra một tiếng kêu đau đớn, từng đạo Chân Nguyên thuận theo châm bạc kia trào vào trong cơ thể Từ Hàn, thân thể Từ Hàn cùng lúc đó trở thành cứng đờ, lại không thể động đậy.

"Ừ, cho ta xem xem." Bóng người kia lại tiếp tục nói."[Tu La Quyết] của Sâm La Điện, [Đại Diễn Kiếm Chủng] của Kiếm Lăng Nam Hoang, ừ còn có dược lực của Phu tử Thiên Sách Phủ còn sót lại."

"Thú vị... Thú vị..."

Ngữ khí của người nọ giống như phát hiện một mảnh đất mới mà hơi có chút hưng phấn, nhưng tâm trạng của Từ Hàn vào một khắc này lại chìm đến đáy cốc.

Những thứ này đều là bí mật của hắn, thậm chí mỗi cái đều đủ để mang họa chết người đến cho hắn, chỉ vì một cái châm bạc đã bị người đến nhìn ra nguồn gốc, Từ Hàn không kìm được sinh ra một cảm giác mình trần như nhộng lộ ra dưới gió tuyết, một vẻ lạnh lẽo lan ra khắp người, từ đầu đến chân hắn.

"Khoảng chừng một năm trước, Long Tòng Vân dẫn người đuổi giết Thương Hải Lưu, không ngờ lại bị Sâm La Điện ám sát, ngoại trừ mấy tên đệ tử đi theo gã, tất cả đều toi mạng, chỉ duy nhất cô bé Tần Khả Khanh kia lại được một vị Tu La Sâm La Điện cứu."

"Tuổi tác của vị Tu La kia có lẽ gần bằng ngươi, rồi sau đó bên người Thương Hải Lưu lại có thêm một thiếu niên lại trạc tuổi ngươi vậy."

"Về sau, lần cuối cùng mà Thương Hải Lưu xuất hiện là ở phụ cận núi Đại Uyên, cũng vừa đúng lúc mà Phu Tử của Thiên Sách Phủ mất tích, cho đến bây giờ vẫn không tìm ra dấu vết của người này. Mà một tên nhóc không nơi nương thân như ngươi thì khác, lại bỗng nhiên trở thành con rể Diệp Thừa Thai, ngươi nói... việc này có khéo hay không?"

Người nọ chậm rì rì nói, thanh tuyến nhẹ nhàng, thật giống như một người cha đang kể lại một chuyện xưa để dỗ dành con mình chìm vào giấc ngủ.

Nhưng thân thể Từ Hàn vào lúc đó đã bắt đầu run rẩy, tất cả mọi chuyện của hắn lại hiện lên cực kỳ rõ ràng dưới suy đoán của người nam nhân này, hắn cảm thấy dường như mình đã bị xem thấu đáo.

Đây cũng không phải là một thể nghiệm vui sướng gì, nhất là khi bản thân Từ Hàn lại mang theo quá nhiều bí mật.

"Các hạ đêm khuya tới đây, cũng không phải vì giảng cho Từ mỗ nghe một cái chuyện xưa vô căn cứ như thế chứ" Dù trong lòng sợ hãi với người đến như thế nào thì Từ Hàn vẫn biểu hiện ra được đầy đủ trấn tĩnh. Hắn trầm giọng nói, mà sau lưng cũng đã mở niêm phong của cánh tay phải xong, chuẩn bị liều cá chết lưới rách cùng người nọ.

Lúc đối mặt với vị Tu La sứ của Sâm La Điện kia, dù cho tình huống đó cực kỳ khẩn cấp, thì từ đầu đến cuối Từ Hàn cũng không có ý định bỏ niêm phong cánh tay phải, bởi vì hắn biết rõ một khi bỏ niêm phong cánh tay Yêu này, không cần nói đến kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn cũng chỉ có một con đường chết. Mà tên Tu La sứ kia mặc dù cường đại, vẫn còn cách xa tình cảnh phải cắt đứt sự sống của chính mình.

Từ Hàn không muốn chết, vì vậy hắn liều mình đánh cược một lần.

Mà nam tử trước mặt này, bất kể tu vi hay là tính toán hiển nhiên cũng đã vượt xa khỏi vị Tu La sứ kia, Từ Hàn cũng không cho rằng nếu như đối phương muốn giết hắn, hắn có thể có chút phần thắng nào.

Vậy xem ra bất kể Từ Hàn có muốn sống như thế nào, bày ở trước mặt hắn cũng còn duy nhất một con đường chết.

Cho nên không để người muốn hắn phải chết trải qua cực kỳ thoải mái đi.

Từ Hàn nghĩ như vậy trong lòng liền có quyết ý.

"Đương nhiên không phải vậy." Giọng nói của người nọ lại tiếp tục vang lên.

Từ Hàn trong lòng trầm xuống, Yêu khí trên cánh tay phải vốn đã mở ra bắt đầu khởi động, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt cho việc liều mạng.

Thân thể của người kia theo lời ấy hạ xuống, chậm rãi di chuyển qua, lọt vào trong tầm mắt lại là một gương mặt mà Từ Hàn đã từng gặp một lần.

Ninh Trúc Mang!

Vị chưởng giáo đại nhân của Linh Lung Các -- Huyền Hà Phong Ninh Trúc Mang!

"Ta muốn thu ngươi làm môn hạ của ta."

Mà thanh âm của y vào lúc đó cũng vang lên, vang vọng trong phòng hẹp lờ mờ này.