Dịch: phuongkta1
***
Một chưởng này của Diệp Hồng Tiên có thể nói là không một chút lưu tình.
Mạnh Thư Các đã trúng một chưởng của nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thực không còn mặt mũi, chỉ sợ ngày mai chuyện này sẽ lan truyền ra khắp Trọng Củ Phong, nhưng y vẫn không dám nói ra nửa câu bất mãn.
Y mạnh mẽ chống người lên, chắp tay với Diệp Hồng Tiên.
"Sư thúc dạy bảo, Mạnh mỗ nhớ kỹ." Sau đó liền dưới sự dìu đỡ của đệ tử Chấp Kiếm Đường, lảo đảo rời đi nơi đây.
Mà những đệ tử vây xem thấy Diệp Hồng Tiên phát ra tức giận, sao dám có chút động chạm đến nàng, ngay lúc đó vội vàng tản ra.
Sau khi đợi mọi người rời đi, Sở Cừu Ly liền vô cùng lo lắng vọt vào trong phòng, muốn hiểu rõ vì sao những đệ tử Chấp Kiếm Đường hết lần này đến lần khác lại tìm không ra những bình thuốc vốn để bên trong phòng.
Sau đó giọng nói vừa thô vừa to của gã ngay lúc đó vang lên.
"Ai, kỳ quái, không phải những bình thuốc kia đều đặt ở trong phòng ư? Sao lại không thấy?"
"Cảm ơn." Từ Hàn lại không hề để ý tới Sở Cừu Ly đang hô to gọi nhỏ, chỉ đưa mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, chân thành nói.
Hắn có thể đoán được mơ hồ, những bình thuốc kia đã bị Diệp Hồng Tiên bỏ vào trong phòng của mình. Nói cho cùng chuyện hôm nay nếu không phải Diệp Hồng Tiên ra mặt giải vây, Từ Hàn không thể thoát thân được.
Diệp Hồng Tiên liếc Từ Hàn một cái, hiển nhiên Từ Hàn nói lời cảm tạ cũng không khiến vị đại tiểu thư này cảm nhận được chút thành ý.
"Dù gì cũng là đệ tử của Phu Tử gia gia, những chuyện trộm cắp như thế này tốt nhất không nên làm." Diệp Hồng Tiên nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Sở Cừu Ly đang mang vẻ mặt nghi hoặc đi ra phía sau lưng Từ Hàn, có chút bất đắc dĩ lại nói: "Sở đại ca, nơi này chính là Linh Lung Các, ngươi tốt nhất thu liễm một chút đi."
"Dạ dạ dạ." Sở Cừu Ly liên tục gật đầu, vẻ mặt cười ngây ngô.
"Ngày hôm nay sư tôn đã trở lại tông môn, ngày mai sẽ cử hành đại điển bái sư, ngươi có muốn tới không?" Diệp Hồng Tiên được Sở Cừu Ly đáp lại liền đưa ánh mắt đã rơi vào Từ Hàn, nhìn như hời hợt nói.
"Tư Không Bạch đã trở về?" Từ Hàn vốn sững sờ, lập tức cực kỳ quyết đoán lắc đầu.
Phu Tử trước khi đi từng đã thông báo, sau khi đi đến Linh Lung Các, bất cứ ai cũng có thể khinh thường, duy nhất vị Thái Thượng trưởng lão Tư Không Bạch kia tránh được nên tránh. Đầu tiên là dường như người cùng lão có chút thù cũ, điều thứ hai là tu vi của Tư Không Bạch rất cao, sợ Từ Hàn bị lão nhìn ra thân phận, rước lấy chút phiền toái không cần thiết.
"A." Diệp Hồng Tiên rất tùy ý khẽ gật đầu. Sau đó nàng giống như nhớ ra điều gì đó, khó hiểu hỏi:"ngươi là đồ nhi của Phu Tử, ngày hôm nay Thiên Sách Phủ cùng Linh Lung Các đã có vứt bỏ hiềm khích lúc trước mà có ý kết minh một lần nữa, vì cái gì không thẳng thắn trực tiếp nói với Chưởng giáo, nếu như ngươi thực sự cần đan dược như Lưu Ly đan, Linh Lung Các vẫn có thể đưa ra không ít."
Từ Hàn nghe vậy cười khổ một hồi, sau đó nói: "sư phụ trước đó đã căn dặn ta, sau này bất kể quan hệ giữa Thiên Sách Phủ và Linh Lung Các ra sao, ta vẫn không thể lộ ra thân phận của mình cho người trong Linh Lung Các biết, bằng không vô cùng phiền toái. Ta cũng nghĩ không thông, nhưng chỉ sợ người có chút ân oán với người nào đó trong Linh Lung Các, tóm lại người sẽ không hại ta."
"Ừ." Diệp Hồng Tiên lại gật đầu một cái."chờ ngày mai ta làm lễ bái sư xong, chính là sư thúc trong thế hệ đệ tử Linh Lung Các này, mỗi tháng có thể điều động một số lượng đan dược nhất định, đến lúc đó ta sẽ đưa tới cho ngươi một chút, ngươi cứ tiếp tục đi ăn trộm như vậy, sớm muộn cũng sẽ lộ mà thôi."
"Vậy liền tạ ơn Diệp đại tiểu thư rồi." Từ Hàn vui vẻ nói. Đan dược là thứ quan trọng nhất với hắn lúc này, mà Diệp Hồng Tiên làm đệ tử Thái Thượng trưởng lão, nếu như nàng cần thì Linh Lung Các nhất định sẽ không keo kiệt, Từ Hàn cũng không cần khách khí.
Nhìn Từ Hàn được tiện nghi còn khoe mã, trong lòng Diệp Hồng Tiên không khỏi có chút bất mãn.
Nàng lại hung hăng trợn mắt nhìn Từ Hàn một cái, quay người đi đến gian phòng của mình, chờ lúc đi tới cửa, nàng bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn.
"A. Đúng rồi, ta nhớ được hình như ngày hôm nay là lúc Chấp Kiếm Đường cấp đan dược, ừ, Mạnh Thư Các đang trùng kích Tam Nguyên cảnh, hình như đã xin trong tông năm miếng Ngưng Nguyên đan." Diệp Hồng Tiên dứt lời, trừng hai mắt nhìn Từ Hàn, cũng không quay đầu lại chạy vào cửa phòng.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hồng Tiên vì chuẩn bị cho đại điển bái sư ngày hôm nay, đã sớm đi đến điện lớn sơn môn.
Từ Hàn sau khi nuốt liên tục năm miếng Ngưng Nguyên đan, mở ra hai con ngươi, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng. Dược lực của Ngưng Nguyên đan thật là hùng hậu, một viên liền vượt qua trăm viên Lưu Ly đan, năm miếng vào trong bụng, lại thêm một khiếu huyệt được hắn chữa trị hoàn thành.
Nhưng hắn xem xét số lượng đan dược trong chai thuốc giấu trong ngực mình, còn thừa mười một miếng.
Hôm qua được Diệp Hồng Tiên nhắc nhở, Sở Cừu Ly lòng luôn muốn tìm về uy nghiêm của bản thân tất nhiên không chút lựa chọn bắt đầu hành động, sau nửa canh giờ ngồi chổm hổm bên ngoài phòng Mạnh Thư Các, liền mang theo năm miếng Ngưng Nguyên đan trở lại tiểu hiên.
Từ Hàn có thể tưởng tượng sau khi rời giường ngày hôm nay lại phát hiện đan dược của mình bị mất, sắc mặt vị Mạnh sư huynh kia sẽ đặc sắc đến cỡ nào.
Mà năm viên đan được kia đã vào trong bụng Từ Hàn, mười một miếng còn dư lại đều là do Chu Chương tặng ngày hôm qua.
Nói đến vị Chu Chương kia, Từ Hàn cảm thấy có chút cao thâm mạt trắc, chẳng qua nếu y đã tặng đan được, có thể sẽ không có ý hại mình, vì vậy Từ Hàn cũng không hề suy nghĩ nhiều
Từ Hàn vuốt vuốt chai thuốc trong tay một lúc, lúc này mới đứng lên.
Những đan dược này dù sao cũng là ngoại lực, cho dù trong cơ thể Từ Hàn bởi vì gặp phải Thiên kiếp mà có được năng lực chuyển hóa lực lượng của những đan dược này, nhưng cũng không thể phục dụng một lần quá nhiều. Bởi vậy hắn đi đến trong nội viện, hoạt động gân cốt một phen, chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi rồi nuốt đan dược còn lại.
"Từ huynh! Từ huynh!"
Nhưng lúc này, ngoài cửa lại tiếp tục vang lên một hồi âm thanh khiến Từ Hàn cảm thấy đau đầu.
Không phải ngày hôm nay là ngày tổ chức đại điển bái sư của Diệp Hồng Tiên thì tất cả đệ tử nội môn cũng phải tiến đến xem lễ sao? Từ Hàn ngầm nói sau đó cực kỳ bất mãn đi tới trước cửa sân kia, mở cửa lớn ra.
Lọt vào trong tầm mắt vẫn là gương mặt hứng thú bừng bừng lại nghiêm trang giống như bản khắc.
"Từ huynh!" Nhưng thấy cửa phòng Từ Hàn mở, Tống Nguyệt Minh liền vội vàng không nhịn được muốn há mồm nói cái gì đó.
"Dừng lại!" Từ Hàn lại vượt lên trước một bước cắt đứt lời nói của Tống Nguyệt Minh. Trên mặt hắn nổi lên một ý cười cực kỳ miễn cưỡng, "chuyện mà Tống huynh đệ nói với ta mấy ngày nay, Từ mỗ đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy có một chút đạo lý. Vậy đi, Tống huynh cứ tạm thời trở về, ta suy tư mất ngày, sau nửa tháng nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
Từ Hàn thực sự bị thiếu niên toàn cơ bắp này gây phiền chán không thôi, bởi vậy mới nghĩ ra kế hoãn binh này.
"Không được." Nhưng ai ngờ Tống Nguyệt Minh vào lúc đó lại kiên quyết lắc đầu."Diệp sư thúc cực kỳ yêu thích Từ huynh, Từ huynh nhất định không được phụ lòng!"
"Hả?" Từ Hàn sững sờ, cũng không thể ngờ Tống Nguyệt Minh này trước đó vài ngày đã tập trung tinh thần đến khuyên giải mình giải trừ hôn ước lại đột nhiên đổi tính, quả thực khiến hắn không thể thích ứng kịp.
"Là thế này." Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Từ Hàn, Tống Nguyệt Minh có chút xấu hổ cúi đầu."nói đến chuyện của Mạnh sư huynh hôm qua còn là sai lầm của ta, mấy ngày trước ta thấy Từ huynh đang phục dụng Lưu Ly đan, lúc cùng Mạnh sư huynh nói chuyện phiếm đã vô tính nhắc đến chuyện này, ai ngờ Mạnh sư huynh xuyên tạc ý của ta, vậy mà dẫn người tới bắt Từ huynh."
"Những ngày này luận đàm với Từ huynh, ta đương nhiên biết rõ Từ huynh là hạng người như thế nào, sợ Mạnh sư huynh gây khó xử với Từ huynh, nên khi nghe được tin tức này liền vội vàng đi đến, lại vừa vặn gặp được cảnh Diệp sư thúc một chưởng đánh bay Mạnh sư huynh." Nói tới chỗ này, Tống Nguyệt Minh dừng một chút, nhưng lúc gã ngẩng đầu lên một lần nữa, hào quang trong mắt lập loè, một bộ tư thế hy sinh vì nghĩa."ta cho rằng Diệp sư thúc có thể bảo vệ Từ huynh như thế, có lẽ tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt. Có câu là "kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ", đã là lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau), có khó khăn nhiều hơn nữa cũng có thể vượt qua đấy. Ta cũng nghĩ thông suốt, Từ huynh nói rất có đạo lý, từ hôm nay ta sẽ không sẽ cùng Từ huynh tranh luận chuyện này." (Gió vàng sương ngọc tìm nhau. Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng. Thước kiều tiên - Tần Quan)
Tống Nguyệt Minh nói những lời này có thể xem là trầm bồng du dương, khóe mắt đến nỗi mơ hồ có ngấn lệ chớp động, dường như biến đổi thành một người khác, xót thương cho nỗi khổ của mình.
Từ Hàn đương nhiên không dám trao đổi gì thêm với Tống Nguyệt Minh, nhưng tốt xấu gì thì chuyện này cũng đã được làm rõ, về sau cũng không cần dây dưa với gã, Từ Hàn đương nhiên cố gắng giữ vững tinh thần cảm tạ Tống Nguyệt Minh.
"Xin hỏi, đây là nơi ở của Từ Hàn sao?" Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai truyền đến một thanh tuyến nhu hòa.
Từ Hàn theo tiếng nhìn lại, lại thấy có một cô gái đã đứng bên cạnh hai người bọn họ từ lúc nào.
Sau khi thấy rõ dung mạo của cô gái kia, đồng tử của Từ Hàn vào một khắc này đột nhiên phóng đại, thân thể cũng chấn động, quả thực sững sờ ngay tại chỗ.