Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 33




Dịch: phuongkta1

Lúc Từ Hàn trở lại tiểu hiên, đã là giờ Dậu.

Nhưng trước cửa tiểu hiện lại đứng chi chít người, Từ Hàn từ rất xa đã nghe Sở Cừu Ly lớn giọng ồn nào ở chỗ đó.

"Chẳng lẽ Sở Cừu Ly thất thủ bị bắt tại trận nên chuyện này đã bại lộ rồi" Từ Hàn trong lòng giật mình, vội vàng bước nhanh chạy tới trước cổng chính.

"Chính là các ngươi, từ khi ngươi cùng chủ nhân của ngươi đến Trọng Củ Phong của chúng ta, đan dược của chúng ta liên tục bị mất trộm, còn có lần thứ nhất trước đó, nếu không phải nể mặt tiểu sư thúc thì ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ buông tha ngươi đơn giản như vậy ư!"

"Chó má, gia gia là nhân vật nào, lại đi trộm đồ vật của nhà các ngươi"

Chờ khi đi đến trước cái cửa phòng kia, một hồi tiếng cãi vã truyền đến, Từ Hàn nghe rõ ràng, trong lòng trầm xuống, nghĩ đến cũng đúng, Sở Cừu Ly những ngày này trước trước sau sau đã trộm gần nghìn miếng Lưu Ly đan, đan dược này mặc dù không thể coi là có quá nhiều giá trị, chỉ có đệ tử nội môn Đan Dương cảnh mỗi tháng mới được phát cho ba viên, liên tiếp mất trộm, khó tránh khỏi có lòng người sẽ nghi ngờ.

Từ Hàn nghĩ đến liền gạt đám người ra chen lấn đi vào.

Hắn đưa tay ngăn cản Sở Cừu Ly đã vung tay áo chuẩn bị động thủ, nói với mấy vị đệ tử Chấp Kiếm Đường áo xanh: "tại hạ là Từ Hàn, không biết gia nô của ta đã đắc tội chư vị chỗ nào"

Lời kia vừa thốt ra, Từ Hàn liền sững sờ nguyên chỗ.

Từ Hàn cũng nhận ra gương mặt ở trước người mình, chính là tên Mạnh Thư Các cùng hắn lên đường đi tới Linh Lung Các.

Có câu không phải oan gia không gặp mặt, nhìn trên mặt Mạnh Thư Các hiện tại tươi cười đắc ý, Từ Hàn biết rõ, chuyện hôm nay chỉ sợ đã không còn khả năng bỏ qua.

"Đã lâu không gặp a, Từ công tử." Mạnh Thư Các dữ tợn vừa cười vừa nói.

"Ta nói nghe được thanh âm yên lặng từ xa như vậy, còn tưởng rằng Huyền Nhi nhà ta lại trêu chọc phải chó hoang trên núi, lại không ngờ Mạnh huynh đến đây, thất kính thất kính." Nếu như Từ Hàn biết rõ chuyện này không thể bỏ qua, vậy dứt khoát không cần hư ủy dữ xà cũng tên tiểu nhân này, ngay lúc đó châm chọc nói.

"Ngươi!" Mạnh Thư Các nghe Từ Hàn nói như vậy, trong mắt lập tức nổi lên vẻ giận dữ, thò tay muốn vả vào mặt Từ Hàn. Nhưng y rất nhanh tỉnh ngộ lại, nghĩ tới mục đích của chuyến này, mới đè xuống lửa giận trong lòng.

"Từ công tử miệng mồm lanh lợi, tại hạ chịu thua, thế nhưng những ngày gần đây có nhiều đệ tử kiện lên cấp trên Chấp Kiếm Đường chuyện Lưu Ly đan bị mất trộm, tại hạ phụng mệnh điều tra, chỉ là tên tôi tớ nhà Từ công tử nhiều lần cản trở, chẳng lẽ cho là trèo lên cây đại thu như tiểu sư thúc, liền không để quy củ của Linh Lung Các chúng ta vào mắt rồi"

"Từ mỗ cùng gia nô từ trước đến nay luôn yên phận, nhưng cũng không phải là hạng người mặc người chém giết, Mạnh sư huynh muốn lục soát liền lục soát thì không khỏi ỷ thế hiếp người quá mức đi một tí." Từ Hàn bình tỉnh đáp lại, khóe mắt lại liếc nhìn Sở Cừu Ly ở bên người mình.

Đại hán kia cảm nhận được ánh mắt Từ Hàn, cũng ấp úng quay người nhìn về phía Từ Hàn.

Hiển nhiên, trong nhà còn có một ít tang vật không xử lý sạch sẽ, nếu như bị tên Mạnh Thư Các này tìm được, đến lúc đó chỉ sợ cả Diệp Hồng Tiên cũng không bảo vệ được bọn hắn, mà một khi bị trục xuất khỏi Linh Lung Các, vậy Từ Hàn liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Từ Hàn nghĩ đến vậy, sắc mặt lập tức âm trầm thêm vài phần.

"Từ công tử chính là chồng chưa cưới của tiểu sư thúc, nếu không nắm chắc mười phần thì tại hạ không dám quấy rầy, kính xin Từ công tử phối hợp." Mạnh Thư Các cực kỳ chắc chắc nói, thần sắc trên mặt càng đắc ý.

Từ Hàn nghe vậy, sắc mặt càng xấu xí, hắn quả thực không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở nơi nào, có thể khiến cho Mạnh Thư Các chắc chắc như thế, nhưng lúc này hắn không thể bị đuổi ra khỏi Linh Lung Các, bởi vậy ngày hôm nay nếu thật sự phải động thủ, cũng nhất định không thể để cho Mạnh Thư Các thực hiện được.

Nghĩ như vậy Từ Hàn trong lòng đã có quyết ý, thân thể hơi động một chút, đem trọn cái cửa sân chắn phía sau lưng mình.

Mạnh Thư Các cũng nhìn ra ý tứ trong cử động của Từ Hàn lần này, hai con ngươi y phát lạnh, "xem ra ngày hôm nay Từ công tử nhất định phải làm khó Mạnh mỗ"

Mạnh Thư Các nói xong, sắc mặt những đệ tử Chấp Kiếm Đường cùng theo y đến đồng loạt phát lạnh, khí tức quanh thân nhộn nhạo tuôn ra, mà những đệ tử nội môn cùng theo đến muốn đạt được lời giải thích phía sau bọn họ cũng trở nên phấn khích lên, ra dáng muốn mạnh mẽ xông vào tiểu hiên.

Tâm Từ Hàn lập tức chìm đến đáy cốc, hễ là đệ tử nội môn thì tu vi ít nhất đều đạt tới Đan Dương cảnh, mặc dù Từ Hàn cao hơn bọn họ đến một cảnh, nhưng muốn lấy một địch trăm, quả thực là người si nói mộng.

Thế nhưng hắn cũng không hề có sự lựa chọn, bởi vậy hắn trầm mặt xuống, hai tay nắm chặt, lập tức triển khai tư thế.

"Làm gì vậy" Mà lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, mắt thấy liền muốn động thủ. Trong nội viện bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi cực kỳ duyên dáng, thanh tuyến cũng không hề cao vút, thế nhưng kèm theo một cỗ khí thế uy nghiêm.

Hai bên sững sờ, vào cùng đó cùng ngừng lại.

Chỉ thấy cửa sân vào lúc đó mở ra, Diệp Hồng Tiên đẩy cửa đi ra.

Từ Hàn thấy thế hung hăng trừng mắt liếc Sở Cừu Ly bên người mình, Diệp Hồng Tiên vẫn còn trong nội viện, chuyện như vậy mà gã không hề nói cho hắn biết. Thế nhưng Sở Cừu Ly cũng trả lời lại bằng một vẻ oan ức, hiển nhiên gã cũng không hề biết được chuyện này.

"Bái kiến Diệp sư thúc." Mạnh Thư Các mặc dù có kiêu ngạo cũng không dám bất kính với Diệp Hồng Tiên, y vội vàng hành lễ với nàng rồi nói. Nhưng đáy lòng vẫn còn có chút kỳ quái, y đã giằng co với Sở Cừu Ly ở ngoài cửa một lúc rất lâu, vốn tưởng rằng Diệp Hồng Tiên không hề có trong nội viện, không ngờ lúc này lại xuất hiện. Nếu như nàng dùng thân phận để đè xuống thì Mạnh Thư Các cũng không có biện pháp gì, nghĩ tới đây đáy lòng y không khỏi sinh ra một chút buồn rầu.

"Có chuyện gì ồn ào vậy?" Diệp Hồng Tiên lạnh lùng nói. Dù vậy vẫn chưa từng liếc nhìn Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly.

Mạnh Thư Các đương nhiên không dám giấu giếm liền kể chuyện đã xảy ra từ đầu đến đuôi, sau đó liền thối lui sang một bên, yên tĩnh đợi Diệp Hồng Tiên lên tiếng. Mà Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly vào lúc đó cũng liên tục nháy mắt với Diệp Hồng Tiên, sợ nàng đồng ý với Mạnh Thư Các.

"Nếu đã là Chấp Kiếm Đường lên tiếng, đương nhiên phải cho bọn ngươi một cái công đạo." Dướng ánh mắt chăm chú và căng thẳng của đám người, Diệp Hồng Tiên cuối cùng khẽ gật đầu.

Lời vừa nói ra, sắc mặt của Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly lập tức trở nên cực kỳ khó coi, mà đám người Mạnh Thư Các cũng rất mừng rỡ.

Từ Hàn cực kỳ khó hiểu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, nhưng chỉ thấy nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, dường như chưa hề phát hiện được ánh mắt của hắn.

Hiện tại Mạnh Thư Các như tiểu nhân đắc chí, xuân phong như ý.

Y chắp tay với Diệp Hồng Tiên, nói:"tạ ơn sư thúc." Sau đó nháy mắt với đám đệ tử Chấp Kiếm Đường sau lưng mình, một đám người lúc đó nối đuôi nhau mà vào.

...

"Đã xong đã xong, danh dự của Đạo Thánh môn coi như đã bị Sở Cừu Ly ta làm hỏng."

Đám người Mạnh Thư Các bắt đầu lục tung tiểu hiên, mà Sở Cừu Ly ở một bên lại không thể ngồi yên, trong miệng thì thào lẩm bẩm.

"Hủy cái gì?" Từ Hàn không nghe rõ ràng lời nói trong miệng Sở Cừu Ly, liền truy vấn, trong nội tâm lại nghĩ đến việc sau khi chứng cứ bị phát hiện thì nên giải quyết chuyện này như thế nào, nếu như bị đuổi ra khỏi Linh Lung Các này, muốn tìm được mấy thảo dược để luyện hóa cánh tay Yêu kia lại khó càng thêm khó rồi. Thời gian không đợi người, lúc gần đi Phu Tử đã nói qua nếu như trong vòng một năm không giải quyết tai họa của cánh tay Yêu, đến lúc đó nó nhất định sẽ cắn trả... theo thời hạn một năm như lời Phu Tử thì hôm nay đã trôi qua ba tháng, Từ Hàn đã không còn quá nhiều thời gian, hắn sẽ không dám bốc lên bất cứ nguy hiểm nào.

"Danh dự Đạo Thánh Môn a, một điều chúng ta luôn kiêng kỵ nhất là bị người tìm thấy tang vật, nếu chuyện này truyền đi, Sở Cừu Ly ta còn chỗ nào trên giang hồ để đặt chân" Sở Cừu Ly mặt buồn rười rượi nói.

Từ Hàn nghe vậy liếc gã một cái, "ngươi quên chúng ta bị đuổi ra khỏi Hưng Thịnh trấn như thế nào sao"

"..." Sở Cừu Ly thực sự không thể phản bác được.

"Tìm được chưa" Ngay lúc hai người nói tới đây, các đệ tử Chấp Kiếm Đường đi lục soát lại tụ tập đến trong nội viện một lần nữa. Mạnh Thư Các trầm mặt nhìn những đệ tử Chấp Kiếm Đường đầu đầy mồ hôi nói.

"Không có..."
"Chỗ này cũng không có..."

Một đám người đồng loạt lắc đầu nói.

"Ừ" Nhìn đám người bận việc một hồi lại không thu hoạch được gì, trên mặt Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly lộ ra vẻ khác thường, cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía đám người Mạnh Thư Các tụ tập, nghiêng lỗ tai cẩn thận nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

"Sao có thể như thế, rõ ràng có người chứng kiến những ngày này tiểu tử kia thỉnh thoảng vẫn phục dụng Lưu Ly đan!" Sắc mặt Mạnh Thư Các biển đổi đến mức đỏ bừng, hiển nhiên đã có vài phần hổn hển.

"Chỗ cần lục soát cũng đã xong, ngoại trừ..." Một tên đệ tử Chấp Kiếm Đường có chút do dự nói.

"Đâu, còn chỗ nào chưa lục soát, đi lục soát cho ta!" Mạnh Thư Các quát.

"Ngoại trừ... gian phòng của tiểu sư thúc..." Đệ tử kia có chút do dự chỉ chỉ một cái sương phòng khác trong nội viện.

Mạnh Thư Các sững sờ, lúc đó liền cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo sau lưng mình, cũng là lúc mà Diệp Hồng Tiên ở bên đưa ánh mắt tới.

Y ngầm giật mình một cái, thầm mắng đệ tử này muốn chết, đây chính là khuê phòng của Diệp Hồng Tiên, ngay cả y có một trăm cái lá gan cũng không dám đi lục soát.

Lập tức tròng mắt y khẽ đảo, cuối cùng cắn răng, quay người đi tới trước mặt Diệp Hồng Tiên, vô cùng không cam lòng chắp tay nói:"chuyện này là do Mạnh mỗ lỗ mãng, chuyện Lưu Ly đan bị mất trộm quả thực không liên quan gì đến Từ huynh."

Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly thấy thế liếc nhau quả thực vừa mừng vừa sợ.

Sở Cừu Ly hiển nhiên không bao giờ chịu nghĩ kĩ, chỉ cảm thấy ánh mắt của những đệ tử Chấp Kiếm Đường này đều có vấn đề, đồ vật bày ngay ngoài sáng mà vẫn không tìm được.

Nhưng Từ Hàn lúc này cũng đã hiểu ra, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, vẻ mặt nàng vẫn không hề đổi sắc, hắn biết được hiển nhiên trong chuyện này là do nàng triển khai chút tay chân mới có thể khiến Mạnh Thư Các vốn tràn đầy tự tin ăn phải thua thiệt.

Mà Mạnh Thư Các sau khi nói xong những lời kia, y hung hăng liếc nhìn chằm chằm những đệ tử Chấp Kiếm Đường đến hộ tống, liền muốn rời đi.

Mắt thấy bọn họ muốn đi ra cửa sân.

"Chờ một chút!" Nhưng vào lúc này Diệp Hồng Tiên một mực trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng.

"Diệp sư thúc còn có điều gì chỉ giáo" mọi người cùng lúc đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, mà Mạnh Thư Các lại càng không dám xông tới, cưỡng chế phiền muộn trong lòng mình, chắp tay cung kính nói với Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên cùng lúc đó chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Thư Các, còn không chờ y suy nghĩ cẩn thận hành động của nàng lần này là có ý gì.

Một trận đau nhức kịch liệt liền nhanh chóng truyền đến, Mạnh Thư Các cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cả người giống như diều đứt dây bay rớt ra ngoài, rơi xuống cách mấy trượng bên ngoài cửa viện mới có thể ngừng lại được.

Phốc.

Trong miệng y phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt yếu ớt, phía trên bộ áo xanh càng tràn đầy vết bẩn, nhìn qua cực kỳ chật vật.

"Từ Hàn là phu quân của Diệp Hồng Tiên ta, nếu như ngươi đã hoài nghi chàng, không bằng cứ đến điều tra."

"Tra ra được, Diệp Hồng Tiên ta lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, chàng nhận trách phạt như thế nào, ta sẽ cùng chia sẻ."

"Nhưng nếu như không tra ra, chính là vu oan cho phu quân của ta."

"Một chưởng này chính là giáo huấn."

"Nếu như còn có lần sau."

"Thứ ta muốn..."

"Chính là cái mạng của ngươi!"