Tàng Phong - Thiết Bản Bì Đản Hoa

Chương 9




Dường như đồng thời, ở sâu bên trong phát ra tiếng bước chân rất nhỏ rồi lại im bặt.

Quả nhiên có người, Tinh Hà nghĩ, chỉ không biết vì sao lại không chịu lộ diện.

Nếu là nơi khác, cậu nhất định sẽ đuổi theo truy hỏi, chẳng qua tình thế trước mắt có hơi...... Thôi, đành kệ hắn đi vậy.

Tinh Hà kéo theo hai người cẩn thận đi về phía trước, bỗng nhiên nhớ lại mấy lời thật thật giả giả mấy người ngoài nói trước kia, trong tình thế trước mắt chỉ một màu đen kịt mới thấy thực sự rất có lý.

Thả người xuống một nơi bốn phía mọc đầy cỏ dại, lác đác vài sợi dây leo rũ xuống, cẩn thận sờ soạng quả nhiên thấy bậc thang bị giấu trong một góc, liền sau đó, Tinh Hà nâng Yến Tử lên trước, rồi bản thân cậu mới đưa Ngân Trúc lên miệng hố sau.

Chờ tới khi ba người lên được đến mặt đất, bên ngoài trăng đã treo cao.

"Ra ngoài được đúng là tốt thật!" Yến Tử cảm thán, "Ở trong đấy thấy ngày và đêm cũng chả khác gì nhau."

Tinh Hà vẫn nhớ thương Dung Thất, vừa nhẹ nhàng thở ra đã muốn ngay lập tức trở về, lại thấy Ngân Trúc ở một bên băng bó cái chân bị thương, biểu cảm hơi bẽn lẽn.

Ngượng nghịu một hồi, cuối cùng cậu ta cũng nói: "Yến Tử, ngươi tốt với ta quá."

"........?"

Tinh Hà sửng sốt nhìn xuống, thấy trên mặt Ngân Trúc hiện rõ bốn chữ xuân tâm nảy mầm, thì đồng tình mà khinh bỉ.

Ấy vậy mà cậu vừa làm culi miễn phí cho người ta đấy.

Ngân Trúc vừa nói xong mới nhớ sau lưng còn một người nữa, vội vội vàng vàng giải thích: "Không, ý ta là Tinh Hà cũng tốt với ta lắm. Không phải, ý ta là, Yến Tử, ta không nghĩ ngươi là người chu đáo như thế, ta, Tinh Hà......"

Tinh Hà xua tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tự giác đứng sang một bên: "Không sao cả, ta hiểu mà."

"Ái dà, các ngươi đang nói cái gì thế, ta nghe đến lùng bùng cả lỗ tai rồi?"

"Cái này--" Ngân Trúc rút ra một cái khăn tay, xấu hổ nói: "Chờ ta giặt sạch sẽ rồi trả lại cho ngươi."

Yến Tử nhìn lướt qua, lắc đầu nói: "Cái này không phải của ta, trả cho ta làm gì?"

Lúc này nhìn Ngân Trúc như sét đánh ngang tai, há hốc mồm nói: "Cái này? Không phải ngươi đưa cho ta à?"

"Đương nhiên không phải, lúc nãy ta ra ngoài vội quá, chẳng mang cái khăn tay nào, cái này ngươi lấy ở đâu ra thế?"

"Ơ.... Nãy, mới vừa nãy thôi, cái này rơi vào tay ta, ta còn tưởng ngươi lặng lẽ đưa cho ta ấy chứ." Giọng điệu Ngân Trúc có chút tủi thân.

"Ôi trời, ngươi là đồ ngốc à, ta muốn đưa thì ta đưa trực tiếp cho ngươi rồi, chứ ta lặng lẽ với chả không lặng lẽ làm cái gì." Yến Tử kêu lên, không hiểu vì sao, trên mặt nàng hơi phiếm hồng.

Tinh Hà không muốn đứng giữa nhìn hai người này tâm tình, bắt thẳng lấy trọng điểm.

"Đưa cho ta xem."

Đây là một cái khăn tay bằng lụa, ở chính giữa thêu đóa phong lan màu xanh nước biển, còn có hai con chim hoàng anh bay xung quanh, nhìn qua thì chẳng thấy có gì kỳ lạ cả.

"Như thế nào? Khăn tay này có vấn đề gì không thế?" Yến Tử bước tới hỏi.

"Yến Tử, trước đây trong điền trang có ai rơi xuống hố ngầm nào không?" Tinh Hà hỏi.

"Chắc là không có.... đâu?"

Tinh Hà đưa khăn tay đến trước mặt Yến Tử, một mùi hương thảo mộc nhè nhẹ tỏa ra.

"Mùi này, là từ một người nào đấy trong trang rơi ra, chẳng qua khăn tay này....." Yến Tử nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nói, "Hình như ta đã từng gặp người nào đó, hình thêu này...." Yến Tử lắc lắc đầu, có lẽ buổi chiều mất quá nhiều sức, nghĩ một hồi cũng không nghĩ được cái gì.... Cả ba cùng nghĩ cũng bó tay.

Cu- cu-

(*tiếng chim hót ạ)

Yến Tử cuộn người, hai tay ôm mặt thở dài: "--Ta đói bụng."

Ba người trở lại trong trang, đến khi ăn xong cơm tối, Yến Tử lại sinh long hoạt hổ túm Ngân Trúc đi bôi thuốc.

Từ khi về tới Tinh Hà không nhìn thấy Dung Thất, bèn đi vòng quanh dãy sương phòng một lượt, vẫn không thấy bóng dáng y đâu.

Kỳ ghê, giờ này rồi mà sư phụ còn đi đâu thế nhỉ.

Tinh Hà đi lên viện trên tìm, tình cờ lại thấy Minh Lan đang dọn dẹp trong sân, liền hỏi: "Minh Lan tỷ tỷ, tỷ có thấy sư phụ ta ở đâu không?"

"Lúc nãy thấy hắn đi cùng với tiên sinh nhà ta, nhưng tiên sinh nhà ta đã về phòng rồi, bây giờ thì không biết sư phụ ngươi ở đâu."

"Ra là vậy, đa tạ tỷ tỷ, ta tới chỗ Thánh tiên sinh tìm thử xem."

Phòng của Thánh Hữu Thư nằm ở một góc khá yên tĩnh trong sơn trang, người bình thường chả ai đi qua. Tinh Hà vừa ra khỏi ngã rẽ, chợt nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, như có cái gì xẹt qua, nhìn kỹ lại thấy trên hành lang chẳng có gì.

Có người, Tinh Hà nghĩ.

Cậu đứng lại, như là đang nghĩ ngợi cái gì, đoạn cười nhạt, giẫm mạnh gót giày nghênh ngang rời đi.

Quả nhiên, cậu vừa đi một lát thì có một hình bóng quen thuộc nhảy ra. Người nọ nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh không có người, mới lén lén lút lút đi đến bên cửa sổ.

Là sư phụ, y đang làm cái gì vậy?

Tinh Hà hoang mang nghĩ, lại thấy thà đến tận nơi mà hỏi trực tiếp còn hơn, bén phi thân nhón gót xuống nóc nhà.

"Sư--" Tinh Hà vừa định mở miệng, liền bị Dung Thất nhanh tay lẹ mắt bịt chặt.

"Người!" Lúc này Tinh Hà mới nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên cửa sổ trước mặt Dung Thất, ánh sáng trong phòng xuyên qua lỗ thủng, bên trong sương mù vấn vít, đi kèm tiếng nước rỏ tong tong, hiển nhiên có người đang tắm rửa bên trong.

Dung Thất đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Tinh Hà đừng nói gì cả.

Hóa ra người lại đi nhìn trộm người khác tắm! Nội tâm Tinh Hà khiếp sợ.

"Ai đấy?" Người trong phòng nghe thấy tiếng động, bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.

Hóa ra người lại đi nhìn trộm thần y tắm! Tinh Hà khiếp sợ lần hai.

Nhác thấy mặt đồ đệ ngốc như vừa đánh đổ cả một thùng sơn, Dung Thất vội vàng lôi người rời đi.

Thánh Hữu Thư mặc quần áo, mở cửa nhìn xung quanh một lượt, cả bóng chim cũng chả thấy.

"Kỳ thật, nghe như có tiếng ai vừa nói chuyện mà."

Dung Thất lôi Tinh Hà về phòng, cậu còn đang trong trạng thái sốc toàn tập nghẹn họng trân trối, đầu óc toàn là hóa ra sư phụ đam mê nhìn trộm người ta tắm.

Vậy còn mình...

Tinh Hà bỗng nhờ hai người đã ở chung với nhau mười năm có lẻ, trên người nổi đầy da gà.

Không đúng lắm, sư phụ nhìn trộm thần y tắm, mà trước đây mình chỉ nghe nói nam tử nhìn trộm nữ tử tắm rửa, mà thần y lại là nam tử, nam tử nhìn nam tử tắm thì có tính là nhìn trộm không nhỉ.

Chẳng có nhẽ--, Tinh Hà bỗng cái khó ló cái khôn, sư phụ thích xem nam tử tắm rửa, nên sư phụ hẳn là thích.........?

Không không, nhất định mình bị bọn Yến Tử mấy nàng ấy ảnh hưởng. Tinh Hà cực lực xua tan suy nghĩ kia đi.

Chỉ là, sư phụ chưa từng nói về chuyện này, liệu có thể hay không, sư phụ có đam mê này nên mới chọn rời xa thế tục, chọn cuộc sống ẩn cư.....

Nghĩ vậy, Tinh Hà nhìn Dung Thất đầy thương hại.

"Được rồi được rồi." Dung Thất nhìn biểu cảm của Tinh Hà, đoán chừng trong đầu cậu đã chạy được mười tám khúc cua.

Y vừa ngắt lời, Tinh Hà lại càng nhìn y chằm chằm, ngụ ý rõ ràng, cậu không ngờ cớ sự lại như vậy.

Dung Thất khụ khụ hai tiếng: "Chuyện này, con thấy thế nào thì là thế ấy."

"À--"

"Nhưng cũng không giống như con nghĩ." Dung Thất nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

"Sư phụ biết con đang nghĩ gì à?"

Là giọng điệu dịu dàng chưa từng có, Dung Thất nghe vào lại thấy rùng cả mình.

"Thật ra mỗi người một sở thích, mặc kệ sư phụ là người như thế nào, hay là sở thích của người như thế nào, đồ nhi cũng không để tâm." Chỉ là không biết vì sao trong lòng lại có chút không vui.

"Ha ha--"

Dung Thất cười gượng hai tiếng, trực giác mách bảo cứ tiếp tục như thế thì hai tiếng trong sạch, thần thiếp nói cũng chán rồi, bao nhiên mặt mũi của sư phụ cũng mang đi mà quét rác hết.

Mà rõ ràng, trước đây thì mặt mũi của y cũng chẳng có bao nhiêu.

"Trước không nói chuyện này nữa," Dung Thất vươn vai, bày ra vẻ mặt của sư phụ, mánh khóe y thường dùng khi muốn lảng sang chuyện khác, "Cả buổi chiều không thấy bóng con ở đâu, vào rừng làm cái gì đấy, hử?"

"Làm thế nào mà người biết được?" Tinh Hà kinh ngạc.

Dung Thất hừ một tiếng, thong thả đi vòng quanh Tinh Hà.

"Quần áo con dính vài vệt bùn, còn nữa, tóc của con--" Dung Thất vươn tay, lấy từ trên đầu Tinh Hà một cọng cỏ xanh bé như cái kim, "Cỏ trên đầu cũng chưa phủi xuống hết--"

Đầu ngón tay Tinh Hà giần giật, chẳng khác nào ngày trước làm chuyện lén lút bị Dung Thất bắt quả tang.

"Đưa tay ra đây--"

"Sư phụ, con không sao." Tinh Hà giải thích, lại bị Dung Thất nắm lấy cổ tay vạch ra, lộ ra vết thương trên lòng bàn tay.

"Đúng là cái cũ chưa qua cái mới đã đến." Dung Thất thở dài, "Buổi chiều ta nghe thấy Yến nha đầu hô to gọi nhỏ, con đi cùng nàng ấy tìm thằng nhóc kia à?"

"Dạ, tìm được rồi." Tinh Hà mất tự nhiên rụt tay lại, dù biết Dung Thất đã nói sang chuyện khác, cân nhắc lại, vẫn lấy cái khăn tay trong ngực, kể lại một lượt sự việc cho y nghe.

"Người trong điền trang?" Dung Thất nhìn khăn tay nói, "Này hơi lạ, biết Ngân Trúc ở trong hố vậy mà không cứu cậu ta, cũng không ra tay với cậu ta...."

"Con cũng nghĩ thế, hơn nữa hố ngầm kia dường như thông với một cái mật đạo nào đó, chẳng quá lúc ấy con nóng lòng chỉ muốn cứu người, chưa kịp nghiên cứu kỹ càng. Con nghĩ--"

Tinh Hà đang nói, bỗng nghe đc tiếng Dung Thất cười.

"Tinh Hà, chúng ta ở đây bao lâu rồi?"

Mặc dù chẳng hiểu sao tự nhiên sư phụ lại hỏi cái này, Tinh Hà vẫn đáp lại đầy đủ: "Hai mươi ngày có lẻ."

Dung Thất gật đầu: "Nói như thế thì kỳ hạn một tháng cũng sắp đến rồi. Chuyện mật đạo dù sao cũng nằm trong phạm vi quản lý của sơn trang Lạc Mai, chúng ta cứ trình bày rõ ràng với chủ nhân sơn trang thôi, lúc đó tự hắn ta quyết định."

"Chủ sơn trang.... Thánh Hữu Thư?"

Dường như Tinh Hà chợt nhớ tới cái gì, bèn hỏi: "Sư phụ, người với hắn đã từng có duyên gặp mặt vài lần, vì sao người còn... làm thế?"

Nói đến chuyện Dung thất dịch dung, Tinh Hà vốn không tin y ngại mấy chuyện linh ta linh tinh trêu hoa ghẹo trăng kia. Dung Thất lại không đáp, Tinh Hà lẩm bẩm: "Hay là sư phụ thật sự đối với Thánh tiên sinh..."

Còn chưa nói xong đã bị Dung Thất gõ một cái vào ót.

"Không phải chuyện của con, chỉ biết nói bừa sắp xếp của sư phụ con thôi." Dung Thất trừng mắt.

"Đấy là do người có hành vi không thích hợp trước." Tinh Hà nhỏ giọng kháng nghị.

"Xì—— có tiền đồ lắm đấy. Cả ngày hi hi ha ha cùng bọn Yến nha đầu, miệng lưỡi lại lanh lợi hơn không ít." Dung Thất làm mặt giận, đi vòng quanh hai lượt, rồi y day day ấn đường, quay người nằm xuống giường, đưa lưng về phía Tinh Hà phất tay nói, "Mau biến mau biến, thân thể vi sư không khỏe, thứ cho đêm nay không thể tiếp đãi."

Tinh Hà dĩ nhiên không bị mấy trò của Dung Thất lừa gạt, chỉ là nếu Dung Thất không muốn nói, cậu cũng không muốn miễn cưỡng. Tinh Hà đứng thêm một lát, thấy Dung Thất vẫn nằm bất động, bèn tắt ngọn đèn dầu trong phòng. Cậu đi về phía trước, không nhịn được nói thêm một câu:

"Thánh tiên sinh là người tốt, nếu sư phụ đúng là...."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bước qua cửa, hướng về phía hành lang gấp khúc.

Nửa đêm thanh vắng, ánh trăng yếu ớt xuyên qua kẽ lá chiếu lên song cửa, làn gió nhẹ nhàng lay động, lặng im điều khiển ánh sáng lốm đốm như múa rối.

Dung Thất mở to mắt, con ngươi trầm lắng, đen như mực đổ.

Nghĩ đến lời nói vừa nãy của Tinh Hà, y cười nhẹ một tiếng, nhẩm lại từng lời trong thoáng chốc.

Trên đời này, không phải lần gặp lại nào cũng đều vui vẻ, không phải chuyện nào cũng có thể viên mãn như ý nguyện.

Gặp gỡ rồi lại lìa xa, nước sông chảy qua có khi nào quay về chỗ cũ.

Có vài người, dù cho quen nhau hiểu nhau, cũng không cần phải gặp lại.

- -----------------------------

Lời tác giả

Tinh Hà: Nếu sư phụ thật sự thích thần y.... Ta đành (tủi thân mún khóc)

Thánh Hữu Thư: Hắt xì, ai! Ai nói xấu ta!