Trời đã về đêm, phòng của thần y vẫn thắp đèn dầu sáng trưng, Thánh Hữu Thư ngồi trước án đọc y thư, đối diện hắn còn có một người nữa, là thiếu niên áo trắng Tinh Hà đã cứu mấy hôm trước, Ngân Trúc."Thế mà bọn họ lại cử đệ đến đây?" Thánh Hữu Thư đầu cũng không ngẩng."Vốn là bảo đại ca ta tới tìm huynh, chẳng qua gần đây huynh ấy lại không ở nhà, lúc trước đệ cũng hay theo tộc nhân ra ngoài, bèn thay đại ca tới đây." Nói đến đây Ngân Trúc ngẩng phắt lên liếc hắn một cái, có chút chột dạ, "Huống hồ đệ cũng l... lớn rồi.""Lớn rồi?" Thánh Hữu Thư cười lạnh, "Có mà đệ đang chê mạng mình không đủ dài ấy."Nói xong, hắn khẽ thở dài, "Các trưởng lão muốn nhắn cái gì?""Các trưởng lão đồng ý cho huynh trở về, nói sắp đến lễ Hỏa Chúc, huynh lại là phương sư duy nhất trong tộc, nghi lễ tiếp nhận chức vụ tộc trưởng còn cần huynh chuẩn bị trước." Ngân Trúc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt hắn, "Bọn họ còn nói, giờ là thời điểm để huynh buông bỏ quá khứ, có một số việc đã trôi vào dĩ vàng, tiến nhập luân hồi cùng thiên địa rồi. Huynh không cần phải --""Biết rồi." Thánh Hữu Thư cắt lời cậu ta, "Nghi lễ kế nhiệm đương nhiên ta sẽ chuẩn bị. Còn về chuyện kia đã kết thúc hay chưa chỉ e chẳng phải các trưởng lão có thể định đoạt được, một khi ta đã ra mặt, không tra rõ ràng chuyện này tuyệt không bỏ qua.""À -- Không, Hoài Cốc ca, rốt cuộc huynh đã điều tra được gì mà nhìn tức giận thế?" Ngân Trúc không nhịn được mà hỏi.Thánh Hữu Thư cuối cùng cũng buông quyển sách trên tay xuống, nhìn cậu: "Đệ còn nhỏ, có một vài việc đệ không cần biết. Thà đệ nghĩ xem trở về nên ứng phó với đại ca đệ như thế nào còn hơn. Ta đã nhắn cho huynh ấy tới đón đệ về, chắc vài ngày nữa là đến thôi. Lần này đệ lén ra ngoài, nhất định huynh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Hơn nữa, mấy chuyện hồi trưa ta đã nghe nói lại rồi, mấy ngày nay đệ đừng có lộ mặt, buổi tối ngủ ở phòng cách vách, những người bên ngoài không dễ đối phó đâu.Ngân Trúc bĩu môi, không tình nguyện ừ một tiếng.Từ khi ước nguyện một tháng với sư phụ, trong lòng Tinh Hà dần bình ổn lại. Lúc nào rảnh việc thì phụ bọn Yến Tử chăm sóc người bệnh, số lần tình cờ gặp Ngân Trúc cũng nhiều hơn hẳn, Yến Tử để mấy người bọn họ ở hậu viện sắc thuốc, nói là nơi này không nuôi người rảnh rỗi.Mỗi khi nói đến đây Ngân Trúc đều bày ra vẻ mặt buồn rầu, vẽ hình tượng Yến Tử nổi trận lôi đình chẳng khác nào bộ dạng hung thần ác sát. Tinh Hà lúc đầu còn an ủi cậu ta, nhiều lần như thế, cậu cũng nhận thấy được, tuy Ngân Trúc sợ Yến Tử thật, nhưng nếu lâu lâu không thấy Yến Tử phản ứng, cậu ta lại nhịn không được mà trêu chọc cho nàng phát cáu một bận.Thấy vậy Tinh Hà chỉ biết lắc đầu cười.Trái lại với Dung Thất... Mỗi lần Tinh Hà nghĩ đến sư phụ, đầu lại bắt đầu đau.Dạo này Dung Thất hệt như đang hứng thú cực kỳ với Thánh Hữu Thư, cả ngày bám lấy hắn. Mới đầu Tinh Hà còn thấy áy náy, còn tưởng vì giao hẹn một tháng nên sư phụ bắt đầu bỏ võ theo y thuật. Đến tận khi vô ý nghe bọn họ nói chuyện vài lần, toàn là những chuyện vĩ mô chẳng ai hiểu được.Không biết trong hồ lô vị kia đang giấu cái gì.Tinh Hà ngả người xuống ghế, thấy hay cứ tìm sư phụ tám chuyện một tý."Ai ở bên kia!"Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu gấp gáp, là Yến Tử đang hét lên."Làm sao thế?" Tinh Hà đi ra hỏi.Yến Tử còn đương nhìn tứ phía xung quanh, thấy Tinh Hà đi tới bèn nhíu mi nói: "Mới nãy không biết có chuyện gì ấy, ta cảm thấy xung quanh có ai đang lén lén lút lút, dạo này có đông người như thế, hay là kẻ trộm trà trộn vào... Thôi, tạm thời bỏ qua đi, ngươi có thấy Tiểu Trúc Tử đâu không?""Ngân Trúc? Không phải cậu ta đang sắc thuốc à?""Sắc thuốc cái gì, quá trưa là chẳng thấy cậu ta đâu, cũng không biết chạy đi đâu mất rồi.""Tìm khắp sơn trang cũng không có à?""Tìm rồi mà không thấy đâu. Giờ cậu ta không nhận thức được nơi này có bao nhiêu kẻ nhòm ngó thì có mà, nếu không có tiên sinh nhà ta ở đây, những người kia không biết ăn tươi nuốt sống cậu ta bao nhiêu lần rồi." Nói đến đây, Yến Tử không giấu vẻ lo lắng, "Ngươi nói xem, cậu ta không bị người ta ăn mất đâu nhỉ?""Đừng nóng." Tinh Hà an ủi, "Như này đi, chúng ta ra ngoài bìa rừng tìm xem, nhỡ đâu cậu ta chán quá nên ra ngoài tản bộ thì sao.""Được." Yến Tử đáp, vừa tức tối lầm bầm bổ sung, "Đợi đến khi tìm được ta phải vứt hắn cho sói ăn!"Trong rừng hoàng hôn treo đầu ngọn cây, loáng thoáng nghe vài tiếng chim kêu ầm trời, xé nát bầu không khí yên lặng.Hai người Tinh Hà với Yến Tử một đường vừa đi vừa tìm, đột nhiên nghe được phía trước có tiếng ai đang nói chuyện.Tinh Hà vung tay, hai người lặng lẽ tới gần, dần dần thấy rõ hai bóng người mặc áo tím, nhìn bộ dạng rõ là người hôm ấy tự xưng người phái Tuyệt Thiên.Không được rơi vào tay bọn họ. Tinh Hà thầm nghĩ, cậu nắm chặt chuôi kiếm từ từ tiến đến."Tính ra ngày mai chúng ta có thể đi rồi, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này ăn cũng chẳng ngon, mồm gia nhạt đến mức sắp biến thành chim mất thôi.""Hahahaha, nhìn đệ chẳng có tý tiền đồ nào, để khi nào xuống núi sư huynh mang đệ đi ăn uống no say.""Khà khà, vậy xin cảm ơn sư huynh trước nhé. Chẳng qua sư phụ cũng thật là, rò là chẳng có việc thì ở lại làm gì, đần người nhiều ngày thế chỉ để đứng bên cạnh nhìn xem, không phải là nhìn trúng thần y kia rồi đấy chứ hahaha.
..""Ôi dào, đừng có đoán mò, chúng ta chỉ nghe lệnh sư phụ mà làm việc thôi, cẩn thận đừng có để rơi vào kết cục giống sư muội. Hơn nữa, đệ không nhìn thấy uy phong ngày đó của sư phụ, thanh danh phái Tuyệt Thiên chúng ta vang dội hơn hẳn.""Nói vậy chứ từ trước đến nay chúng ta lúc nào chả vắng vẻ, bảo nổi danh chứ cũng chẳng ma nào nhớ đến, mấy ngày nay vậy mà có không ít người chủ động tìm đến chúng ta. Kể ra cũng lạ, dạo này sư phụ không bế quan, sao có cảm giác công lực của người đột nhiên tăng mạnh vậy nhỉ. Còn đêm hôm đó nữa, sư phụ đột nhiên thay đổi như biến thành người khác, không phải chúng ta liều mạng ngăn cản thì Tam sư đệ đã bị người đánh chết mất rồi.""Hầy, đêm hôm đó nhìn cứ tà ma quỷ quái thế nào ấy, mấy ngày trước không phải còn có oắt con Tà tộc ấy à, ta nói không chừng chính bọn họ giở trò quỷ. Nếu trang này không có nhiều nời chõ mõm vào đến thế thế, oắt con kia chắc chắn nằm trong lòng bàn tay chúng ta rồi.""Không có cách nào, ai bảo người ta là thần y chứ, kể cả lão già Mục gia đều phải nể mặt hắn. Huống hồ, đúng là hắn đã giải được độc ta hạ trên người đám vô lại đó." Người nọ nói xong bỗng nhiên quay đầu lại, ".... Á, sư huynh, huynh có nghe thấy tiếng gì không?"Người bên cạnh cũng ngoái lại nhìn nhìn: "Tiếng động? Không, chắc ngươi nghe nhầm đấy. Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, nếu không về nhanh sư phụ sẽ bực mình mất, đi thôi."Hai người phái Tuyệt Thiên dần dần biến mất sau khu rừng, Tinh Hà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng buông tay Yến Tử."Hóa ra là bọn họ vu oan cho Tiểu Trúc Tử!" Yến Tử nổi giận, "Cái gì mà phái Tuyệt với chả Thiên, ta nhổ vào, nghe tên đã biết không phải thứ gì tốt, ta trù bọn chúng tuyệt tử tuyệt tôn.... Ài, ngươi cười cái gì chứ?""Không có gì đâu..." Tinh Hà thu lại ý cười, "Ngân Trúc không ở trong tay bọn họ, nếu giờ tìm được, cô còn muốn vứt cậu ta cho chó săn không đấy?""Ta——" Yến Tử ấp úng nói, "Xem ra đúng là cậu ta bị hãm hại, tạm tha cho cậu ta một mạng vậy. Ái dà, đi đi, tìm người quan trọng hơn!"Sắc trời càng ngày càng tối, hai người tìm loanh quanh cả khu rừng vẫn không tìm được gì."Í, phía trước có một cái thùng kìa?" Tinh Hà hỏi
Yến Tử nhìn qua, "À, chỗ này là nơi thôn làng hay tới lấy nước, chắc là có ai đó bỏ quên.""Quên ở đây?...." Tinh Hà nhìn nhìn, chỗ này cách bờ sông một đoạn nưuã, huống hồ nhìn nó có vẻ nghiêng nghiêng ngả ngả, thật sự là có ai tiện tay vứt nó ở đây à.Lại đi thêm hai bước, Yến Tử đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Có khi nào là Tiểu Trúc Tử!" Dứt lời liền lao nhanh về phía trước.Tinh Hà còn chưa kịp nói cẩn thận, đã nghe được tiếng thét đầy kinh hãi, cách cái thùng vài bước vậy mà lại là một cái bẫy rập, trong nháy mắt, bóng dáng Yến Tử đã vụt mất.Tinh Hà lập tức đuổi theo.Cũng may cái bẫy này không quá sâu, Tinh Hà cảm thấy một cơn đau quặn ở bụng dưới, cậu đuổi theo Yến Tử, nhanh trí nghĩ ra một cách, tiếp đó dưới chân hai người dẫm lên một cái gì đó chắc chắn."Làm ta sợ muốn chết!" Yến Tử vỗ ngực, hai chân như nhũn ra. "Đây là nơi nào vậy, sao lại có một cái hầm ngầm?"Tinh Hà ổn định lại cơ thể Yến Tử, nhíu mày.Lần này đi vội, chưa kịp chào hỏi Dung Thất, chỉ sợ cứ đi xuống dưới này, y không thấy cậu đâu lại sốt ruột."Ôi trời, tối quá, Tinh Hà, ngươi nói gì đi, ta nên làm gì bây giờ?""Ta ở đây." Tinh Hà an ủi, "Ngươi cứ đi theo ta, phía trước giống như có một con đường, chúng ta đi dò xét một chút. Đầu tiên cứ nhắm mắt lại, lát nữa hãy mở ra."Yến Tử nói được, ngay lập tức nắm chặt lấy góc áo Tinh Hà.Đến lúc mở mắt ra, phía trước vẫn là bóng tối dày đặc, cô cũng không còn hoảng hồn như hồi nãy. Trên người Tinh Hà không mang gì chiếu sáng, chỉ huơ huơ vỏ kiếm để dò đường.Đi được khoảng mười bước, có một tiếng động rất khẽ lọt vào tai."Ai?" Tinh Hà hỏi.Tiếng động kia đột ngột im bặt, một lúc sau lại bắt đầu vang lên.Tinh Hà ra hiệu cho Yến Tử đứng im tại chỗ, nhấc vỏ kiếm lặng yên không tiếng động tiến về phía tiếng vang kia.Tiếp đó một tiếng xé gió, góc bên kia như cảm thấy cái gì, một tiếng nức nở quen thuộc vang lên: "Đừng giết ta, đừng tới đây!""...... Ngân Trúc?""Tiểu Trúc Tử!"Tinh Hà dừng lại thế kiếm, nói to: "Là ngươi đúng không, Ngân Trúc? Ta với Yến Tử tìm ngươi khắp nơi."Tiếng khóc thút thít kia nghe vậy thì dừng một chút, đoạn vui sướng đứng lên."Tinh, Tinh Hà, là ta, ta ở đây!""Đúng là ngươi rơi xuống cái chỗ quái quỷ này!" Yến Tử cũng nghe tiếng, quờ quạng đi tới, "Ở đâu đấy, ai, bắt được rồi, đứng lên nào."Yến Tử túm lấy tay Ngân Trúc, đối phương lại hổn hển kêu đau."Ngươi bị thương à?" Tinh Hà hỏi.Ngân Trúc gật đầu: "Lúc rơi xuống đây chân ta bị thương.""A, có bị thương nặng không đấy, ài, cái nơi quỷ này nhìn hoài không thấy." Yến Tử quay đầu lại hỏi, "Tinh Hà, ngươi biết làm thế nào để ra ngoài không?""Ta biết cách thoát khỏi đây," Ngân trúc nói tiếp, "Ta ngã xuống đây lâu lắm rồi, cứ sờ soạng linh tinh, ngay tại chỗ ta rớt xuống, trên tường hẳn là có cầu thang, chỉ là bậc dốc đứng, một mình ta cơ bản không ra nổi.Ngân Trúc nói xong thì uể oải đứng lên: "Các ngươi đi trước thì hơn, đi ra ngoài tìm nhiều người tới đây, không chừng còn có thể dùng dây thừng kéo ra lên.""Không cần." Tinh Hà ngồi xổm xuống, "Ta cõng ngươi."Ngân Trúc còn muốn từ chối, chẳng qua Tinh Hà lại quá kiên trì, ba người liền sờ soạng quay về miệng hố.Khó khăn lắm mới tìm thấy người, Yến Tử nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tính sổ: "Ta nói ngươi, cái người này, sao mà đang yên đang lành ngươi chạy lung tung ra ngoài làm gì?""Ta.... Ta muốn ra ngoài... Hít thở một tý." Ngân Trúc càng nói càng lí nhí.Tinh Hà nhoẻn miệng cười, "Đúng rồi, vì sao ngươi lại chui xu cái chỗ này?"Tinh Hà ý muốn hỏi cậu ta nếu mà bị thương thì sao không ra chỗ miệng hố mà kêu cứu. Đang hỏi thì tinh ý nhận thấy cơ thể đối phương nháy mắt căng cứng."Làm sao thế?" Tinh Hà hỏi.Ngân Trúc mấp máy môi, một lúc lâu sau mới ghé vào tai Tinh Hà lặng lẽ nói: "Ta không dám ở lại đó. Tinh Hà, ta cảm thấy giống như —— có ai đó một mực nhìn chằm chằm chúng ta."-----------------------------------------------Lời tác giảYến Tử: gào ồm ~ chó sói tới đâyNgân Trúc: (? ω? υ)?? ヾ(>Д<)/