Tiêu Phi nghe được lời này không khỏi hoảng sợ, vội hỏi Ngọc Châu sao lại nói như vậy?
Ngọc Châu liền giải thích cho Tiêu Phi nghe tác dụng sâu xa của vòng tay này. Tiêu phi nghe xong sắc mặt tái nhợt, chán ghét nhìn vòng ngọc trong tay Ngọc Châu. Nàng ta kích động đứng lên, đi tới đi lui vài bước nói: "Lẽ nào... là Hoàng hậu nương nương..."
Ngọc Châu lắc đầu nói: "Nội tình thế nào thì muội không biết. Hi vong nương nương đừng phán đoán tùy tiện, có lẽ là có người lợi dụng Hoàng hậu không biết chuyện để độc hại tỷ tỷ không chừng."
Nghe thế Tiêu phi cười thê lương: "Đúng vậy, ta ở trong cung không có chỗ dựa, mỗi một câu nói đều phải cẩn thận dè dặt. Nếu như đi sai một bước thì ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được ta..."
Nói rồi nàng ta nhẹ nhàng vén làn váy lên, kéo quần lót bên trong lên tới nửa chân để lộ ra hai đầu gối sưng đỏ.
Ngọc Châu hít một hơi, hỏi: "Sao lại thế này?"
Tiêu phi cười, hôm qua ở trong tiệc rượu vô tình làm bể chén ngọc Nhị long hí châu mà Bạch Quý phi chuẩn bị dâng lên Hoàng thượng, nhất thời Quý phi khóc lóc làm Hoàng thượng không đành lòng, liền phạt ta quỳ ở Bàng Trắc điện đến nửa đêm..."
Ngọc Châu nghe vậy mới hiểu được lý do tại sao hôm nay Nhị tỷ lại uể oải còn bước đi tập tễnh như vậy. Hóa ra sủng ái của Hoàng đế cũng phân ra ba bốn loại. Bạch Quý phi kia xuất thân từ đại tộc Bạch gia, trách phạt một phi tử xuất thân thương nhân để bình ổn một trận phong ba hậu cung, đối với Hoàng đế mà nói chẳng qua là chuyện dễ dàng đến mức nào...
Nói tới đây thì Tiêu Phi không nói tiếp nữa. Ngọc Châu mím môi một cái, nói: "Nếu từ nay về sau tỷ tỷ không đeo vòng ngọc này nữa thì chỉ sợ kẻ xấu ẩn nấp ở nơi bí mật nào đó lại muốn tính kế khác để hãm hại tỷ tỷ. Không bằng để Ngọc Châu điêu khắc một cái vòng giống hệt như vậy để thay thế. Cho nên bây giờ cái vòng ngọc này để muội giữ đi, nếu có thể thì tỷ mượn cớ lần này cáo bệnh nằm trên giường mấy ngày, đợi qua mấy ngày nữa lại cho phép muội tiến cung một chuyến."
Tiêu phi đồng ý. Hai tỷ muội trò chuyện thật sự là mấy ngày vẫn không nói hết được. Đợi đến khi mặt trời ngả về tây, chiều tà buông xuống, khách bên ngoài đều xuất cung thì Ngọc Châu cũng buộc phải từ biệt với Tiêu phi nương nương.
Ngay lúc này Tiêu phi vẫn một mực quan tâm Ngọc Châu, tự nói: "Hiện giờ ta còn ốc không mang nổi mình ốc, chẳng có cách nào để bảo vệ muội. Nghiêu thiếu kia bạc tình là chuyện ta mới biết được khi hầu hạ Thánh thượng. Lúc trước một vị muội muội của Thánh thượng kết tư tình với hắn nhưng vẫn bị hắn vô tình vứt bỏ. Cho dù là Công chúa khóc lóc kể lể với Hoàng thượng nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị hòa thân phương xa. Nữ tử hoàng gia còn bị đối đãi như vậy thì có thể nghĩ tới trong lén lút hắn còn tồi tệ đến cỡ nào! Cho nên nếu có cơ hội, muội muội nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Nghiêu phủ, tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm... Không thì cuối cùng vẫn là tự mình hại mình..." Trong lời nói, Tiêu phi không che giấu được sự chán ghét của mình đối với vị Nghiêu Thái úy kia.
Ngọc Châu khẽ mỉm cười nói: "Lời tỷ tỷ nói muội muội đều nhỡ kĩ, xin tỷ tỷ hãy an tâm."
Lúc rời khỏi cửa cung, Ngọc Châu nhìn lại phía cửa cung đóng chặt kia mà sâu xa thở dài một hơi.
Từ trước đến nay Nhị tỷ luôn sáng suốt, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, năm đó vẫn là bị một chữ tình làm hại. Nếu không phải bởi vì đau lòng thì có lẽ sẽ không đồng ý với tổ mẫu vào cung trở thành tú nữ...
Khi trở lại Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống xe ngựa trở về trong viện của mình. Còn chưa có vào cửa đã nghe được trong viện truyền đến tiếng mèo kêu meo meo.
Ngọc Châu vừa vào viện thì thấy, hóa ra bọn nha hoàn trong viện đang ngồi ở trong đình viện chơi đùa với một chú mèo con lông dài toàn thân trắng như tuyết.
Thoạt nhìn dáng vẻ chú mèo nhỏ kia cũng là vừa đủ tháng, đang dựa vào chân của một tiểu nha hoàn liếm liếm, thầm muốn leo lên đầu gối nàng ta mà thoải mái bày ra chiêu làm nũng.
Thấy Ngọc Châu đi vào, tiểu nha hoàn vội ôm mèo con đi tới cười thi lễ nói: "Vừa rồi Thái úy đại nhân sai người đưa tới con mèo nhỏ, nghe nói là chủng loại quý báu do bên Thát Đát quốc tiến cống. Ngài xem con mèo nhỏ này, mềm mại làm sao, Thái úy nói đưa cho ngài nuôi để giải buồn giết thời gian, ngài xem đặt tên gì cho nó thì hay đây?"
Ngọc Châu suy nghĩ một chút, nhìn thấy người hầu ở bên kia đang bưng tới bánh quai chèo xốp giòn mới vừa chiên xong thì liền nói: "Gọi là Bánh Quai Chèo đi!"
Tiểu nha hoàn sửng sốt khi nghe thấy cái tên được đặt tùy tiện như vậy, một con mèo quý giá mà lại đặt cho cái tên đầy dầu mỡ như thế...
Ngọc Châu sờ sờ đầu mèo con rồi xoay người đi vào phòng, bắt đầu lục chiếc rương sách nhỏ của mình.
Lúc trước khi nàng ở Tiêu phủ không chỉ cầm theo công cụ thuận tay mà còn mang đi vài quyển sách trân quý nói về mài ngọc của tổ phụ. Rất nhanh nàng đã lật tới phần ghi chép về vòng dược kia trong một quyển sách cổ.
Nhưng trong sách cổ chỉ ghi lại kiểu dáng chứ không có phương pháp điêu khắc cụ thể, tạm thời nàng còn phải suy xét thêm.
Khi Thái úy vào phòng thì trông thấy cảnh người ngọc đang ngẩn ngơ. Chỉ thấy Ngọc Châu vẫn đang mặc y phục đẹp đẽ khi ra ngoài, ngồi ngây ngẩn bên cạnh bàn, trước mặt bày mấy bản phác họa đồ ngọc, trong miệng cắn ngòi bút, bỏ mặc hàm răng kia đều bị mực nước nhuộm đen...
Nghiêu Mộ Dã chưa từng thấy qua dáng vẻ nữ tử này tự mình tận lực nghiên cứu điêu khắc, hiện tại vừa nhìn quả đúng là kẻ si mê, ngay cả ăn mực mà còn không biết!
Thế là Thái úy sải bước đi tới, đưa tay ra đoạt lấy bút lông, lại đưa gương nhỏ trên bàn qua trước mặt nàng.
Hôm nay Ngọc Châu thật sự là gặp phải một vấn đề khó khăn, nhất thời suy nghĩ đến mê mẩn, cho nên bàn tay tiện thể lại phạm vào tật cũ. Chỉ là ngày thường nàng vẽ đều bằng bút lông cua nhỏ, cắn một cái cũng không sao, nhưng hôm nay lại tiện tay cầm bút lông sói trên núi từ bàn sách lên. Cắn một cái như vậy trong miệng liền đầy mực, tự nhìn mình còn cảm thấy hoảng sợ! Trong lúc nhất thời xấu hổ đến không muốn gặp ai, nàng vội vàng trốn ra sau bình phong bắt đầu xúc miệng.
Nghiêu Mộ Dã lại bị nàng chọc cho cười to, cơn giận không đâu vừa rồi ở chỗ mẫu thân muội muội ngược lại tan đi không ít.
Chờ Ngọc Châu rửa mặt xong, bụm khăn đi ra, Thái úy liền ôm lấy eo nàng nói: "Nghĩ cái gì đấy? Sao say mê tới vậy?"
Ngọc Châu thật là có chuyện muốn nhờ, thế là ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Sắp tới cuộc thi rồi, không biết đến lúc đó sẽ so tài với loại ngọc có tính chất thế nào, cho nên muốn thỉnh Thái úy chuẩn bị giúp Ngọc Châu một ít mỹ ngọc Nam Vực, không biết như thế có đường đột lỗ mãng quá không?"
Thái úy hôn hôn lên đôi môi anh đào còn nhàn nhạt vết mực của nàng rồi nói: "Nếu không chuẩn bị cho nàng, chẳng lẽ là để nàng buồn bực đến bưng nghiên mực mà tu luôn sao? Để ta gọi Nội giám đưa tới cho nàng là được."
Bởi vì có việc nhờ người, nhất thời Ngọc Châu không tiện đối đãi lạnh nhạt, vì thế nàng hỏi chú mèo nhỏ kia từ đâu tới.
Thái úy nói: "Ta mang từ trong cung ra hai con, một cho Xu Đình, một cho nàng, vừa vặn làm bạn... Có điều nha đầu kia không cần con mèo này, chắc là nàng phải nuôi cả hai con rồi."
Ngọc Châu hỏi: "Mèo con đáng yêu như vậy, Xu Đình không thích sao?"
Thái úy hừ lạnh một tiếng: "Mấy nữ tử tuổi còn trẻ như các nàng cũng không biết là xem đến bao nhiêu hí kịch lung tung trên phố gì đó, một người hai người đều náo loạn không muốn gả đi. Mấy ngày nữa Bạch gia tới cầu thân, danh thiếp bát tự của Bạch thiếu đều đã đưa lại đây, nó lại đột nhiên bộc phát tính tình nói là không muốn gả chồng, chỉ muốn đi xuất gia. Nếu đã như vậy, am ni cô không có thức ăn mặn, không nên vô cớ bạc đãi mèo con, dứt khoát nuôi ở chỗ nàng luôn là được rồi!"
Ngọc Châu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, đúng là vậy! Lại nhiều thêm một chú mèo nhỏ lông trắng, đang leo trèo lên xuống chỗ giàn nho ngoài kia.
Nhớ tới tiếng khóc ngày ấy ở phía sau hoa viên, Ngọc Châu hơi hơi thở dài. Đừng nói nữ tử nhà thương nhân hèn mọn, cho dù là nữ tử thế gia thì thế nào? Cũng có rất nhiều thứ không thể tự thân quyết định.
Chính là một tiếng thở dài này lại khiến Thái úy nhướng mi, kéo tay nàng nằm nghiêng bên mép nhuyễn tháp, nói: "Hôm nay rảnh rỗi, trái lại muốn hỏi nàng một chút, con bé Xu Đình kia sao lại không muốn gã cho Bạch thiếu?"
Ngọc Châu hơi ngẩn ra: "Nghiêu tiểu thư chưa bao giờ tâm sự mấy lời trong lòng với ta. Có điều Bạch thiếu tuấn tú lịch sự, con đường làm quan thênh thang, hẳn là phẩm tính cũng không có chỗ nào xấu. Có lẽ... Nghiêu tiểu thư chỉ là đơn thuần không thích hắn như vậy chăng..."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này lại cười: "Hoang đường, mấy nữ tử như nàng chỉ dựa vào ý kiến bản thân, làm sao biết được nam tử nào thích hợp với mình. Nếu như nó bỏ qua mối nhân duyên này với Bạch thiếu, sau này nhất định sẽ hối hận. Tuổi nó còn nhỏ không hiểu chuyện, ngược lại nàng phải thường xuyên khuyên bảo nó một chút."
Ngọc Châu nhất thời mệt mỏi, lại cảm thấy lời Thái úy nói thật là chói tai, chỉ nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt khẽ nói: "Đúng vậy, ngay cả phần lớn nam tử trên thế gian này còn chẳng biết được ai hợp với mình, thế nên phải cưới tam thê tứ thiếp, thử lần lượt từng người một mới biết được sở thích của mình, còn nữ tử chỉ thử một lần làm sao biết được người nào mới là người tri tâm cơ chứ?"
Thái úy nghe nàng nói xong thì tức giận đến bật cười: "Thật đúng là miệng uống mực xong thì ngụy biện hay nhỉ. Chẳng qua Châu nhi có chỗ chưa biết, thử một lần là không ổn, có vài phần giữa nam nữ là nơi thần kỳ tuyệt diệu, cần phải triền miên nhiều hơn nữa mới nếm được mùi vị tận trong xương tủy, không bằng ta và nàng thử lại một lần nữa xem tính nết tính dục của hai bên vừa vặn không?"