Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 120




Ngọc Châu nghe thấy những lời này, chậm rãi đặt cây bút lông trong tay xuống, nói: “Nói cụ thể mọi chuyện cho ta nghe xem.’’

Giác nhi một mạch kể lại những chuyện mình đã nghe thấy được ở bên ngoài cho Ngọc Châu nghe, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Vốn dĩ chưởng quỹ của cửa hàng muốn thông báo cho Lục cô nương nghe, nhưng người canh cửa nói sáng nay chủ tử đã ra lệnh, nói là không được đưa bất cứ tin đồn bẩn thỉu nào ở bên ngoài vào trong phủ, chưởng quỹ tận tay nộp sổ sách lên, nghe nói cũng đã được chuyển thẳng vào phòng thu chi của Nghiêu phủ rồi. Trong lòng hắn lo lắng cũng không còn cách nào khác, nếu như không phải hôm nay em tâm huyết dâng trào, muốn đến cửa hàng chọn một đôi bông tai ngọc bích mới để đưa vào đồ cưới của tiểu thư, nên mới đi đến đó, thì không biết lúc nào tin tức này mới đến tai của tiểu thư nữa đây.’’

Sau khi nghe xong, Ngọc Châu mới chợt hiểu ra vì sao mấy ngày nay bên tai mình lại có tình cảnh như vậy. Lúc nàng điêu khắc ngọc vẫn hết sức chuyên chú, bây giờ đang tập trung toàn bộ tinh thần không thể phân tâm thì lại bỏ quên mất chuyện cửa hàng.

“Vậy…Những lời đồn đãi kia đã được truyền vào trong phủ chưa?’’

Giác Nhi tức giận cắn môi một cái, nói: “Trước đây lúc em không biết chuyện này thì có loáng thoáng nghe được cái gì mà sao chổi, Quan Thế Âm tức giận. Bây giờ mới hiểu rõ, tiểu thư, mấy người kia đang nói người đấy!’’

Ngọc Châu thả lỏng chân mày hỏi: “....Hôn lễ có bị trì hoãn lại không?’’

Giác Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện đó thì lại không thấy thấy gì, em vừa mới đi đến lấy sổ sách thì nghe tiểu nhị quản lý trong phòng thu chi nói, Thái úy đã mở lời, lúc đầu dự định mở tiệc trong ba ngày, bây giờ đã chuyển thành mười ngày. Nghiêu gia muốn bách tính trong toàn kinh thành đều đến chúc mừng, nghe tiên sinh trong phòng thu chi nói chuyện này là chiếu theo lệ thường, cũng chính là việc vài thập niên trước Nghiêu gia có nghênh đón một nữ tướng quân lập chiến công vang dội vào cửa mới có đấy.’’

Ngọc Châu vốn dĩ đã thả lỏng chân mày, lúc này lại nhíu thật chặt, nhăn thành một đường thẳng, nàng cứ cau mày như thế một lúc lâu, sau đó mới gọi Giác Nhi đến giúp mình thay quần áo.

Giác Nhi vội vàng đứng lên nói: “Hôm qua trời mới đổ mưa, bên ngoài vẫn còn se lạnh, nếu như tiểu thư muốn ra ngoài thì phải mặc ấm một chút.’’

Ngọc Châu thở dài: “ Ta không muốn ra ngoài, thay cho ta một bộ quần áo phù hợp đi, ta muốn đến gặp Nghiêu phu nhân.’’

Thấy tiểu như nhà mình nói như vậy, Giác Nhi không thể hiểu nổi, nhưng vẫn nhanh nhẹn chọn một chiếc váy dài, chải lại tóc, cài một cây châm rồi đi đến tiểu viện của Nghiêu phu nhân.

Bây giờ những lời đồn vô căn cứ đã lan truyền khắp toàn bộ ngõ ngách kinh thành, cừa hàng bị tổn thất dĩ nhiên là chuyện lớn, nhưng Nghiêu phủ vì nàng mà hao tổn danh tiếng lại là một chuyện lớn hơn nữa, dẫu sao cũng phải đến gặp Nghiêu phu nhân nhận lỗi, sau đó mới suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Trước khi Ngọc Châu tới đã phái nha hoàn đến đây thông báo qua, nhưng lúc nàng đến cửa viện, bà vú canh cửa lại nói rằng Nghiêu phu nhân đang ngủ trưa, vẫn chưa thức dậy, nếu như Lục tiểu thư có chuyện gì gấp gáp thì cứ về trước đi.

Lúc này đã là giờ Thìn gần xế chiều, Ngọc Châu nghe nói từ trước đến nay Nghiêu phu nhân luôn không thích ngủ vào ban ngày, tại sao hôm nay lại bỗng dưng ngủ trưa lâu thế? Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, trong lòng nàng khẽ rùng mình nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài ôn hòa nói: “Không vội, ta đứng ở đây chờ phu nhân dậy là được rồi.’’

Nói xong, vị ma ma kia bưng đến một chiếc ghế mời Ngọc Châu ngồi xuống chờ, nhưng sau khi Ngọc Châu cảm ơn xong vẫn không chịu ngồi xuống, chỉ quy củ nghiêm chỉnh đứng ở trong sân viện, lặng lẽ chờ Nghiêu phu nhân dậy.

Trong sân vốn dĩ có một nơi có bóng râm, nhưng nàng lại đứng lệch về phía mặt trời đang dần dần chếch về phía tây. Bị ánh nắng chiều độc hại trực tiếp rọi xuống, chỉ trong chốc lát, khuôn mặt trắng nõn đã bị phơi đến ửng đỏ.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng trong căn phòng kia cũng vang lên chút động tĩnh, những nha hoàn bà vú lục đục bưng chậu nước khăn mặt, xà phòng bồ kết nối đuôi nhau đi vào.

Nghiêu phu nhân là người quan tâm đến sức khỏe của mình, lại càng chú ý đến việc bảo dưỡng làn da, nghỉ ngơi một lát thì dùng nước rửa mặt với ba phần nước trong, bảy phần nước cơm pha với rượu, dùng để làm dịu làn da sau khi ngủ dậy. Đợi đến khi vị phu nhân trong nhà sửa mặt xong mới có nha hoàn ra khỏi phòng mời Lục cô nương đi vào.

Ngọc Châu đã đứng được một lúc, đôi chân hơi tê rần, đi một đoạn mới cảm thấy huyết mạch dần dần lưu thông.

Cho đến khi vào gian phòng, bầu không khí trong đó tràn ngập hương thơm thoang thoảng của kem tuyết liên. Nghiêu phu nhân đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trên bàn dùng trà. Thấy hai gò má đỏ bừng của Ngọc Châu đang bình tĩnh bước vào, nói: “Những ma ma này đúng là không biết nặng nhẹ, thấy người muốn gặp ta đã đến rồi cũng không đánh thức ta dậy, lại phơi đến bộ dáng này…’’ Nói đến đây, bà quay sang nói với nha hoàn ở bên cạnh: “Còn không mau mang khăn lạnh đến đây cho Lục tiểu thư đắp mặt?’’

Thành thật mà nói, mặc dù phải đứng trong sân bị phơi đến khô nóng nhưng trong lòng Ngọc Châu cũng thẩm thấu chút thanh mát. Khoảng thời gian này nàng chỉ một lòng chuyên tâm về các vấn đề bên ngoài mà nhất thời quên mất thân phận con dâu Nghiêu gia.

Nghĩ kỹ lại từ sau khi hồi phủ đến nay, có rất nhiều việc nàng không làm tròn đúng bổn phận của mình, hiện tại cũng không thể trách Nghiêu phu nhân xuống ngựa thị uy được.

Hiểu rõ mọi chuyện, trên mặt Ngọc Châu tuyệt đối càng không lộ ra nửa phần oán trách, chỉ cảm ơn phu nhân, cầm lấy khăn mặt rồi nhẹ nhàng thoa mặt.

Nghiêu phu nhân hỏi: “Gần đây Lục tiểu thư đang bận rộn việc chạm khắc ngọc bích, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi đến chỗ này của ta.’’

Ngọc Châu để khăn tay xuống, trầm mặc một lúc, sau đó quỳ xuống đất nói: “Ngọc Châu bận rộn với công việc, vô tình đã liên lụy đến danh dự của Nghiêu gia, xin phu nhân trách phạt.’’

Nghiêu phu nhân uống một hớp trà nói: “Hiện tại ngươi còn chưa được gả vào Nghiêu phủ, coi như có sai đi chăng nữa ta cũng không nên thay phụ mẫu ngươi trách phạt, có vẻ như ngươi cũng đã nghe được những tin đồn bên ngoài, vậy ngươi có dự định gì không?’’

Ngọc Châu cắn răng nói: “Tất nhiên là mời Thái úy bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, tăng cường việc chạm khắc ngọc bích, ngọc chưa mài trong các cửa hàng thì triệt để niêm phong không có tiếp tục kinh doanh, cố gắng dập tắt những lời đồn kia, tránh để cho ảnh hưởng đến danh dự của Thái úy đại nhân.’’


Nghiêu phu nhân nhướn mày nhưng lại hơi bất ngờ với câu trả lời của Ngọc Châu. Trong suy nghĩ của bà, mặc dù tiểu cô nương này không có tâm địa gì xấu xa nhưng nói cho cùng thì vẫn là do con trai bà một lòng lựa chọn, thực tế thì nàng ấy vẫn thản nhiên đồng ý, nhưng tất cả tâm tư đều đặt vào cửa hàng nhỏ của chính mình.

Mà bây giờ, khi nghe nói cửa hàng xảy ra biến cố, nàng cũng không vội vàng đi đến cho xem xét mà lại tới đây thỉnh tội, đây cũng là chuyện nằm ngoài dự liệu của Nghiêu phu nhân.

"Ngươi có được sự làm ăn buôn bán với Hoàng gia là điều không dễ dàng, nhưng tại sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy, chẳng lẽ Lục cô nương không thể nghĩ ra cách nào hay sao?’’

Ngọc Châu nhẹ giọng nói: “Từ sau khi trở về từ Tây Bắc, Nghiêu Thái úy vẫn luôn cẩn thận từ lời nói đến việc làm, ngay cả những nghi lễ của đại quân cũng không chịu tiếp nhận, điều này cũng xuất phát từ việc tôn trọng và giữ gìn danh dự của Nghiêu gia. Mặc dù con thực sự quan tâm đến việc làm ăn buôn bán của cửa hàng, nhưng bất kể như thế nào cũng không thể vì… nhiều tiền nhiều bạc mà quên đi danh tiếng đã tích lũy hàng trăm năm của Nghiêu gia được. Biện pháp hiện tại là phải làm dịu đi những tin đồn ngoài kia, còn hôn lễ của con và Thái úy cũng không thích hợp để tiếp tục tiến hành. Không phải Ngọc Châu không muốn gả, mà nếu gả thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Nghiêu gia, mong phu nhân có thể an bài mọi việc cẩn thận, Ngọc Châu sẵn lòng nghe theo mọi phân phó của ngài.”

Nghiêu phu nhân phất phất tay, tỏ ý bảo những hạ nhân bên cạnh lui xuống, sau đó tự mình đứng dậy đỡ Ngọc Châu lên: “Đứa nhỏ ngoan, những phán đoán tiểu nhân của người đời sao có thể đổ lỗi lên người ngươi được?’’

Những lời này của Ngọc Châu thực sự khiến tâm tình của Ngiêu phu nhân có thể buông lỏng.

Nghịch tử này của bà từ trước đến nay chưa bao giờ nghe lời bà, vẫn cứ một mực chấp niệm thương phụ (người phụ nữ theo nghề buôn bán) người Tây Bắc này.

Nếu như chỉ là một hương hào địa chủ ngang tàn, kiên quyết cưới một dân phụ chỉ nhìn chằm chằm vào biển hiệu trước cửa nhà mình có kiên cường hay không, hay phải chịu báo ứng phía sau.

Nhưng thân là chủ mẫu chân chính của Nghiêu gia, nắm trong tay vận mệnh sinh tử của một đại gia tộc, sao bà có thể để cho một nữ nhân như vậy hủy hoại?

Bà vẫn luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhìn con trai thứ và tiểu phụ này phân phân hợp hợp, rồi cãi nhau ồn ào, mặc dù chưa từng nhúng tay vào nhưng trong lòng bà lại đang âm thầm kiểm tra phụ nhân đến từ một thị trấn nhỏ ở Tây Bắc xa xôi này.

Đương nhiên bà có thể nhìn ra được, mặc dù nữ nhân này không nhiệt tình sốt sắng bằng con trai mình nhưng vẫn có vài phần quan tâm săn sóc với hắn, tuy nhiên chỉ với vài phần quan tâm săn sóc này thì chưa đủ. Nghiêu gia đang đứng trên đầu sóng ngọn gió của nhà Ngụy, thường ngày phải đối mặt với biết bao nhiêu thử thách khốc liệt, nếu như dùng chữ “Lợi” đặt lên hàng đầu, nàng ta cứ thể bỏ mặc con trai và Nghiêu gia không thèm quan tâm, vậy thì lúc gặp tai họa ngập đầu thì sẽ như thế nào đây?

Việc này, không thể không khiến cho bà phải cân nhắc cẩn thận với lễ thành hôn của con trai mình.

Do đó, những sổ sách của cửa hàng kia được chuyển đến phòng thu chi trong phủ cũng là ý tứ của Nghiêu phu nhân muốn người dưới cố tình giữ nó không buông.

Không phải sợ những lời đồn đại kia liên lụy đến Nghiêu gia, mà bà đang muốn xem nữ nhân này sẽ có phản ứng như thế nào sau khi biết cửa hàng mình đang gặp khủng hoảng.

Nếu như sau khi nàng ta nghe người khác nói lại, lại tức giận vì Nghiêu gia cố tình ngăn chặn không báo, chạy đến chỗ con trai tranh cãi ầm ĩ, hoặc sốt ruột vì chuyện làm ăn của cửa hàng mà bất chấp lệnh cấm ra khỏi phủ. Có như vậy, Nghiêu phu nhân mới có cớ để giáo huấn Nghiêu Mộ Dã, để cho hắn từ nhỏ đã ham muốn nữ sắc thanh tỉnh chút ít, để cho hắn hiểu được sau khi cưới phụ nhân này vào phủ, đối với Nghiêu gia mà nói chẳng khách nào một ngòi thuốc nổ có sức công phá chôn vùi toàn bộ gia tộc.

Mặc dù Nghiêu Mộ Dã bị tình ái mê hoặc đến choáng váng nhưng xưa nay hắn không phải là một người có đầu óc hoa mắt ù tai*. Nếu biết phân biệt phải trái rõ ràng, tuyệt đối có thể dứt khoát xuống tay, chặt đứt tơ tình, sự việc năm đó của Viên gia Viên Hi tiểu thư là một chứng cứ chân thực…

(Hoa mắt ù tai: Được ví với một người có đầu óc mê muội không phân biệt phải trái.)

Cho nên chỉ cần bà phô bày sự thực ra trước mặt, tin rằng Nghiêu Mộ Dã sẽ biết rõ chính bản thân mình nên lựa chọn như thế nào.

Nhưng Nghiêu phu nhân chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi Lục tiểu thư nghe nói những biến đổi trong kinh thành, những tin đồn nhảm nhí, nàng lại không hề cảm thấy tức giận oán hận làm ra những chuyện không đúng mực mà là đi tới tự mình ăn bế môn canh*, đứng dưới mặt trời nửa canh giờ, sau đó còn bày ra dáng vẻ không quan tâm thua thiệt.

(*Bế môn canh: Không có khách vào nhà.)


Vừa mở miệng đã bày tỏ mình tình nguyện làm mọi chuyện cũng vì suy nghĩ cho Nghiêu Mộ Dã, không hề lợi dụng hắn để chèn ép, vì lợi ích của riêng mình.

Cho đến tận bây giờ, Nghiêu phu nhân mới hoàn toàn bội phục ánh mắt nhìn người của con trai. Phụ nhân mang trong mình khí phách hiếm thấy này, ngay cả những thế gia vọng tộc cũng khó lòng nuôi dưỡng được một hai người, nếu như chú tâm bồi dưỡng, người này thực sự là một chủ mẫu ngọc thô chưa được mài dũa của đại gia tộc.

Nghĩ đến đây, tấm lòng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nghiêu phu nhân cũng mềm đi vài phần, nắm lấy tay nàng nói: “Trước đó ta chỉ muốn con toàn tâm toàn ý thực hiện công việc trong tay mình, không muốn những chuyện dung tục này làm phiền đến con, hôm nay lại không biết người nào nhanh mồm nhanh miệng truyền những lời này đến tai con. Nhưng mà con có thể suy nghĩ chu toàn như vậy, cũng nói rõ trong lòng con cũng có Nhị lang, cũng nên biết nó sẽ không bao giờ để con phải chịu oan ức…’’

Sai khi Ngọc Châu nghe được những tin đồn nhảm nhí lưu truyền trong kinh thành kia, trong đầu nàng ngay lập tức nghĩ đến chuyện này nhất định còn có người đứng sau lưng sinh sự bịa đặt. Nhưng lúc ấy trong lòng nàng chỉ nôn nóng lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Nghiêu Mộ Dã.

Người có thể tung tin đồn như thế này, chắc hẳn phải hiểu rõ chi tiết mọi chuyện xảy ra trong am ngày hôm đó mới có thể bịa đặt gây chuyện, không cần phải hao phí quá nhiều tâm tư tiền bạc, chỉ cần một nhược điểm này đã có thể kéo nàng và Nghiêu Mộ Dã cùng nhau xuống nước.

Trong suy nghĩ của những phụ nhân khác đều khá coi trọng về vấn đề danh tiếng, từ lúc nàng trở thành tội nhân thì người ta đã coi nàng như một bụi bẩn nơi đế giày không đáng nhắc đến, người khác bảo nàng như thế nào không quan trọng, nhưng nếu liên lụy đến Nghiêu Mộ Dã thì đó lại là một tội nghiệt có trả mười đời cũng không xong.

Mặc kệ những lời đồn đãi kia đã truyền đến tận tai, nhưng Nghiêu gia vẫn còn thản nhiên chuẩn bị hôn lễ của nàng và Nghiêu Mộ Dã, hơn nữa còn không hề kiêng nể chuẩn bị, không hề có dấu hiệu trì hoãn. Bây giờ nghe được những lời này của Nghiêu phu nhân, Ngọc Châu mới hiểu được, Nghiêu Mộ Dã muốn dùng hôn lễ này để khẳng định danh tiếng của chính mình.

Mặc dù lúc đầu nàng và Thái Úy còn mới quen biết nhau không được vui cho lắm, sau đó cũng thật thật giả giả lợi dụng kết giao. Mồm miệng nam nhân kia thối không chịu được, tính khí lại kiêu căng ngạo mạn, trước kia còn rất phong lưu, hết lần này đến lần khác lại cố tình khiến người khác không vui. Nhưng người này lại đối xử rất tốt với nàng, vô cùng chân thành và vững chắc bảo vệ.

Đời này Ngọc Châu rất ít khi cảm nhận được sự bảo vệ chân thành như vậy, cho nên một khi đã nhận được lòng tốt của người khác, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng không bao giờ quên, sẵn sàng báo đáp, mà Nghiêu Mộ Dã lại đối xử với nàng rất tốt, sao nàng có thể nhận không nó? Chỉ là ân tình này quá nặng, nàng không biết làm cách nào mới có thể báo đáp.

Nếu như lần này từ bỏ cửa hàng kia mà có thể giảm bớt ảnh hưởng đến Nghiêu phủ xuống mức thấp nhất, Ngọc Châu cũng sẵn sàng từ bỏ cửa hàng mà mình đã dày công xây dựng nên.

Chỉ là nàng chưa bao giờ nghĩ đến, việc làm xuất phát từ tấm lòng của mình lại đánh tan đi nỗi lo lắng cuối cùng còn sót lại trong tâm trí chủ mẫu Nghiêu gia, thay vào đó bà đã hoàn toàn thừa nhận người con dâu này.

Bà kéo Ngọc Châu ngồi xuống chiếc ghế bành mềm mại, nói: “Nếu như con đã biết chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến Nghiêu gia thì cũng nên biết rằng, ngay cả khi con chưa xuất giá, cũng đã là người của Nghiêu gia, một khi sóng gió xảy ra, thì hãy xem như nó là một cơn sóng gió dữ dội, người nhà chúng ta chưa bao giờ né tránh mà đi về phía trước.’’

Hai người đang nói chuyện thì thấy Nghiêu Mộ Dã đột nhiên đi vào mà không hề nói trước.

Hóa ra hôm nay lúc hắn trở về phủ, nhưng không thấy Ngọc Châu đâu, khi hỏi người hầu thì mới biết nàng đã đi gặp mẫu thân của mình.

Những lời đồn trong kinh thành chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, thậm chí trong hoàng cung cũng đã nghe phong phanh, ngay cả Thái hậu cũng đích thân hỏi đến chuyện của Từ Vân am.

Nhưng quan trọng nhất là, Ngọc Châu lại đến gặp mẫu thân mình, ngộ nhỡ mẫu thân vì chuyện này mà giận chó đánh mèo lên Ngọc Châu thì sao, theo như sự lợi hại của mẫu thân, cơ thể yếu đuối kia căn bản không thể chịu đừng được sự giày vò bằng ngôn ngữ của bà.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng chạy qua.

Ai ngờ, lúc bước chân vào cửa lại thấy hai nữ chân tay nắm tay hòa hợp ngồi chung một chỗ.

Mẫu thân vẫn luôn thanh cao tao nhã, đối với con gái Nghiêu Xu Đình cũng tỏ ra đoan trang hiền hòa, thực sự không quá mức thân thiết giống như lúc này!