Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 116




Chờ đến khi cách đám người kia khá xa, Giác nhi mới khẽ lên tiếng: “Tiểu thư, không cần để tâm đến lời các nàng ấy nói, rốt cuộc…” Giác nhi tính nói dù sao vị Viên tiểu thư kia có vẻ như sẽ bắt đầu chuyện tình cảm với Bạch thiếu nên chắc là sẽ không tái hợp với Thái úy…

Thế nhưng nói đến đây, Giác nhi cảm thấy thật đáng giận, tại sao nhân duyên của tiểu thư luôn trắc trở như thế?

Vị công tử Vương gia trước kia đã vậy, người thì tốt nhưng mẹ chồng quá hung dữ, thân thể hắn lại suy nhược, chung quy không phải đối tượng tốt.

Mà bây giờ vị Nhị lang Nghiêu gia này, mẹ chồng nhìn thì hiền hòa nhưng không dễ thân cận, cho tới hiện tại vị Nhị thiếu này vẫn rất thương Lục cô nương, có điều nợ đào hoa trước đây thật sự hơi nhiều, thỉnh thoảng lại nhảy ra một vụ như thế, đừng nói Lục cô nương, đến nàng ấy ở bên cạnh còn có chút khó chịu.

Có điều Ngọc Châu đi dọc theo khe suối một lúc thì tâm trạng tương đối bình tĩnh hơn lúc vừa đứng dậy rất nhiều. Từ nhỏ nàng đã biết mọi chuyện không thể quá tham lam, nếu lúc trước khi đến kinh thành chưa từng cầu mong xa vời vào nhân duyên tốt đẹp thì tại sao lúc này lại phải phiền lòng vì một chuyện chưa từng ngóng trông?

Nàng đang bần thần nhìn dòng suối lấp lánh ánh sáng thì đột nhiên phía sau lưng truyền đến một giọng nói: “Trên trời người gặp người, dưới đất chẳng nên đôi. Ngày vui cảnh đẹp thế này, vốn nên tình chàng ý thiếp, như hình với bóng mới đúng, sao Viên cô nương lại một mình dạo bước theo khe suối thế này? Trong lòng có phiền muộn gì chăng?” Nàng nhìn lại thấy Bạch Thủy Lưu ở phía sau đang chậm rãi đi tới.

Ngọc Châu khẽ nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: “Bạch Hầu gia cảm thấy giờ phút này ta nên có chuyện phiền lòng gì?” Bạch thiếu hơi mỉm cười, nói: “Bất luận cô nương phiền lòng vì điều gì, nếu Bạch mỗ có thể làm được gì cũng đều nguyện ý chia sẻ đôi chút với cô nương.”

Ngọc Châu cong môi cười, nhẹ giọng nói câu “Không dám làm phiền quý nhân.” Sau đó nàng xoay người bước nhanh rời đi. Thế nhưng chưa đi được hai bước đã nghe Bạch Thủy Lưu ở phía sau nói: “Ngày mai Từ Vân Am làm lễ dựng xà, tất cả người tham gia quá trình xây dựng đều phải có mặt, xin Viên cô nương đến đúng giờ.”

Ở Ngụy triều, phàm là nhà do dân xây đều sẽ đặt mai rùa trên xà chính để làm vật trấn tà, bảo hộ gia đình. Các bách tính thì dùng mấy mai rùa tầm thường, còn quan lại hay nhà phú quý thì sẽ chú ý hơn rất nhiều, sử dụng rùa được bắt từ sông sâu về, hoặc là bắt được ba ba khổng lồ từ ngoài đại dương mênh mông. Còn nơi miếu chùa không thể sát sinh nên các mai rùa đặt lên đều được điêu khắc từ đá.

Nghi thức dựng xà có hơi long trọng, thế nên các thợ xây trong chùa đều phải tham gia.

Ngọc Châu gật đầu nói: “Tất nhiên không dám vắng mặt.” Nàng lại đi về trước vài bước, Bạch Thủy Lưu đi theo sau lưng nàng, chậm rãi nói tiếp: “Lẽ nào Viên tiểu thư không muốn biết tại sao hôm nay Thái úy thất thường sao?”

Ngọc Châu không quay đầu lại, chỉ trầm mặc một hồi rồi nhàn nhạt nói: “Bạch thiếu chỉ cần biết ý đồ khi hỏi câu này của bản thân là được, không cần ưu phiền vì Thái úy.”

Lời này cực kỳ sắc bén, khiến cho Bạch thiếu luôn giỏi biện luận có chút cảm giác nghẹn lời.

Nói xong câu này, Ngọc Châu lập tức bước nhanh rời đi.

Tại sao thất thường? Chẳng qua là người từng thương? Tất nhiên Ngọc Châu cảm nhận được vị Viên Hi tiểu thư thế gia này có giá trị không nhẹ trong lòng Thái úy, không giống như với đám Quan Dương công chúa. Thế nhưng chuyện cũ về thời niên thiếu của Thái úy, nàng không muốn biết, nhưng chắc hẳn là rất tươi đẹp lãng mạn, bi thương triền miên.

Có điều nguyên nhân khiến đôi tình nhân duyên trời tác hợp này không đi được đến cùng thì không cần nghiên cứu kĩ cũng có thể đoán được. Thái úy đại nhân sát phạt quyết đoán phải đứng giữa tình yêu và quyền thế, cuối cùng cân nhắc lợi hại đã hy sinh tình yêu, cùng Viên Hi tiểu thư đường ai nấy đi.

Tình tiết như vậy cũng không phải là không bi thương mãnh liệt đến cảm động trời đất, nhưng trong các nhà giàu có quyền quý nơi kinh thành thì nó cũng chỉ là tiết mục bình thường trình diễn mỗi ngày mà thôi. Nàng không có ý muốn nghe tường tận, chẳng bằng quay lại sớm, chuyên tâm làm việc của mình.

Đúng lúc này một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mặt, chẳng biết Nghiêu Mộ Dã đã rời đình đài từ bao giờ, đi thẳng đến đây, sau khi thấy nàng thì sắc mặt mới thả lỏng: “Chạy lung tung làm gì, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng nàng đâu.”

Ngọc Châu không nói gì, Nghiêu Mộ Dã thì nắm tay nàng, dường như rất có hứng thú đi dạo: “Trong cung có một khoảng sân nhỏ có thể thả đèn ước nguyện, dẫn nàng qua đó nhé?” Hắn nói xong cũng không đợi phản ứng của nàng, lập tức kéo tay nàng đi về khu đất trống của hoàng cung.

Không có nhiều người tới thả đèn ước nguyện, bởi vì những đôi phu thê thành hôn đã lâu kia, cho dù là đang trong cung yến nhưng mỗi người cũng đều có thú vui của riêng mình, sẽ cùng đồng liêu bao hoa khoác lác, sẽ cũng các quý phụ thân thiết xúm lại tán gẫu.

Chỉ có những đôi nam nữ trẻ tuổi chưa thành hôn là có cái hứng thú rảnh rỗi tao nhã này, tới đây để thắp một ngọn đèn nhựa thông được đan từ nan tre. Lúc thắp đèn, đa số thanh niên đều sẽ viết tâm nguyện của mình lên chiếc đèn ước nguyện ấy.

Thái úy nắm tay Ngọc Châu, tràn trề hứng thú chọn một chiếc đèn, sau đó nhấc bút viết lên: “Nghênh phong phù diêu thượng thanh thiên, bỉ dực bàn toàn khán lưu niên.”*

*dịch nghĩa: Đón gió đong đưa lên mây xanh, liền cánh lượn vòng ngắm năm xưa.

Ngọc Châu nhìn hàng chữ ấy, chẳng biết tại sao thứ cảm xúc vốn đã cố gắng đè nén được rất tốt kia lại bất ngờ trào dâng.

Trò chơi cho trẻ con như vậy nhưng không biết vì sao Thái úy lại chơi rất vui vẻ. Đầu tiên là Thái úy sờ sờ bốn góc đèn, vuốt đều giấy thông, sau đó để Ngọc Châu dùng hai tay nâng đèn lên, rút từ trong đống lửa ra một mồi lửa bằng ngón tay đưa đến chỗ ngọn nến to như cánh tay trẻ con bên trong đèn. Lập tức bốn vách giấy của đèn bắt đầu phồng lên, từ từ rời khỏi tay của hai người.

Thắp đèn ước nguyện cũng phải có chút bí quyết, bởi vì ban đầu lớp giấy thông sẽ rũ xuống ở bên trong nên trước hết phải nhấc giấy thông lên cách xa ngọn nến bên trong một chút, như vậy khi đốt nến sẽ không bị bắt lửa vào giấy. Ngọc Châu thấy mấy đôi nam nữ bên cạnh vì không có kinh nghiệm, không nhấc lớp giấy lên nên lúc đốt nến thì cháy luôn cả giấy, dẫn đến một trận la hét, trong nháy mắt một chiếc đèn cực lớn liền biến thành đống tro tàn mù mịt khói, kéo theo từng tiếng thở dài và cười vui.

Ngược lại Thái úy đại nhân thì động tác cực kỳ thành thạo trôi chảy…

Đợi đến khi ngọn đèn từ từ bay lên, chẳng biết tại sao Ngọc Châu lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Trước kia Thái úy đại nhân đã thả đèn này cùng với ai?”

Khi nàng nói lời này, bên cạnh có người phóng pháo hoa, vèo một cái bay vút lên không trung, nổ một tiếng vang dội rồi bắn ra thành đầy sao trên trời. Đồng thời tiếng pháo nổ ấy cũng đã át đi câu hỏi của Ngọc Châu.

Thái úy cúi đầu cọ cọ vào bên má Ngọc Châu, không trả lời câu hỏi của Ngọc Châu mà bình thản, ung dung chỉ tay lên vài chiếc đèn ước nguyện trên bầu trời, mở miệng nói: “Nơi này không được hoành tráng, đợi đến đêm Thất Tịch ta dẫn nàng ra bờ sông ngoại thành ngắm đèn nhé… Vừa rồi nàng nói gì vậy?”

Ngọc Châu cũng không trả lời, chỉ lơ đãng nhìn cái pháo hoa kia vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên nền trời rồi thoáng chốc liền mất hút trong màn đêm vô tận…

Cuối cùng nàng mới nói: “Không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi, không biết khi nào cung yến này mới kết thúc.”

Thả đèn ước nguyện xong, khi Ngọc Châu và Thái úy trở về cung yến thì gặp Bạch Thủy Lưu và Viên Hi tiểu thư đang đi đến, có lẽ cũng đi thả đèn ước nguyện. Khi đi tới gần, Viên Hi tiểu thư hơi mỉm cười với Ngọc Châu, bốn người liền im lặng lướt ngang qua nhau.

Lần này Nghiêu Mộ Dã không còn thất thường nữa, chỉ nắm tay Ngọc Châu, mắt nhìn thẳng đi tới trước.

Cung yến vẫn đang tiến hành, Thánh thượng ngồi trên long ỷ mỉm cười nhìn chư vị đại thần và phu nhân ở bên dưới. Có những lời xì xào khe khẽ, có những giọng nói chuyện cao vút, từng chén rượu nâng lên hạ xuống. Thỉnh thoảng Thánh thượng cũng sẽ nâng chén mời mọi người, chư vị đại thần và phu nhân vội vàng nhấc lên uống theo.

Ánh mắt chuyển qua, Hoàng thượng thấy Thái úy và Ngọc Châu trở lại, quay đầu gọi tên thái giám qua nói nhỏ vài câu. Thái giám xoay người nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau quần thần đến trước bàn của Thái úy, thấp giọng nói: “Thái úy, Thánh thượng gọi người qua nói chuyện.” Lại chuyển hướng sang Ngọc Châu nói: “Xin Viên cô nương cùng Thái úy đi qua để trò chuyện.”

Thái úy dẫn Ngọc Châu đi theo thái giám tới bái kiến Thánh thượng. Hoàng đế mỉm cười trò chuyện vài câu với Thái úy xong liền qua sang hỏi Ngọc Châu: “Không biết Tiêu Phi ở lại trong am đã sắp xếp xong chưa?”

Ngọc Châu liếc mắt nhìn Hoàng hậu đang tán gẫu với một đám phu nhân ở nơi xa, vội đáp: “Đã sắp xếp ổn thỏa, xin Thánh thượng yên tâm.”

Hoàng đế gật gật đầu nói: “Trẫm ở trong cung tạm thời không thể phân thân được, thật sự phải làm phiền Viên tiểu thư giúp đỡ quan tâm Tiêu Phi một chút.”

Tất nhiên Ngọc Châu đều đồng ý.

Nói xong vài câu này, Hoàng đế không hỏi gì nữa, chỉ hỏi qua việc giải trừ hôn ước của hai nhà Nghiêu - Bạch.

Khi nghe Thái úy đáp lại qua loa, Hoàng đế cũng cười, không tiếp tục hỏi sâu thêm nữa, chỉ nói: “Nếu như thế thì cũng thật khiến người ta tiếc nuối một mối lương duyên… Có điều xem ra hiện tại bệnh tình của Bạch hầu sắp khỏi rồi. Lần này Viên Hi tiểu thư hoàn tục từ miến am, có vẻ cũng muốn nối tiếp một đoạn hôn nhân thế tục. Khanh thấy nàng ta kết duyên cùng Bạch thiếu thì thế nào?”

Tay cầm chén trà của Nghiêu Mộ Dã hơi dừng lại, dường như có chút không hài lòng mà nói: “Thần không phải đại gia trưởng của Bạch gia, sao Thánh thượng lại hỏi tới thần? Việc này nên hỏi Bạch phu nhân mới đúng!”

Hiển nhiên là Thánh thượng ám chỉ đến một đoạn ẩn tình không muốn người biết, nghe Nghiêu Mộ Dã trả lời xong thì mỉm cười, dáng vẻ như rất thư thái, vui vẻ, nâng cao chén rượu nói: “Cũng đúng, hiện nay Thái úy đang bận rộn hôn sự với vị Viên tiểu thư này, sao có thẻ còn bận tâm chuyện khác… Nếu không có ý kiến thì tốt, tuổi Bạch khanh cũng đã lớn dần, chung quy là phải thành thân thôi. Đám thần tử các người khai chi tán diệp, lòng trẫm cũng mừng thay cho các người!”

Ngọc Châu ở bên cạnh yên lặng uống rượu hoa quế, trong lòng cảm thấy có chút khiếp sợ vì biết được Viên Hi tiểu thư từng xuất gia.

Rượu ở trong cung có hương vị thật khác, trong ngọt ngào còn mang theo chút chua xót. Nàng uống xong, trong lúc ngẩng đầu lên thì thấy Viên Hi tiểu thư đang nhìn về bên này, có điều trong đôi mắt to sáng long lanh kia chỉ chứa đầy hình bóng của một mình Nghiêu Thái úy đang trò chuyện với Thánh thượng.

Ngọc Châu lại uống thêm một chén rượu ngon, trong lòng thầm nghĩ: Thương cho Bạch thiếu, một đoạn nhân duyên này, chỉ sợ cũng là uổng phí thời gian.