Tặng Em 180 Dặm

Chương 14




Mạnh Kiều cảm giác đầu óc của mình đang nhanh chóng vận hành, thậm chí còn quanh quẩn ở điểm cảnh báo nóng lên.

Chu Minh Xuyên chỉ đột nhiên nghĩ đến nên thuận miệng hỏi một câu, vậy mà lại khiến Mạnh Kiều khó trả lời.

Bởi vì ngày đó cô cho rằng bản thân không quản vất vả đến tìm Chu Minh Xuyên để giải thích, ấy thế mà lại suýt bị đánh chết trong tiểu khu nhà anh làm cô thực sự tức giận và đau buồn, lúc đó suýt nữa đã bật thốt thành lời: "Chu Minh Xuyên, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh."

Cũng may lúc ấy cô chưa kịp nói hết, nếu không Chu Minh Xuyên rất có thể sẽ thu hồi bàn tay chính nghĩa để cho cô hoàn thành nguyện vọng này.

Mạnh Kiều cố gắng mỉm cười, chột dạ nói: "Lúc ấy hình như tôi nói, Chu Minh Xuyên, tôi làm trâu làm ngựa để báo đáp anh."

...

Mạnh Kiều còn rất chân thành chớp mắt hai cái, muốn lừa gạt qua ải này.

Không ngờ khóe miệng Chu Minh Xuyên hơi nhếch lên, đôi mắt hé mở có phần mệt mỏi, hàng mi dài dưới mí mắt nhẹ nhàng rung.

Ánh chiều tà dịu dàng chiếu trên đường nét cằm kiên nghị của anh khiến Mạnh Kiều cảm thấy lúc này Chu Minh Xuyên tựa như một vị thần giáng trần.

Hình như anh biết rất rõ Mạnh Kiều đang nói hươu nói vượn nhưng không vạch trần mà chọn cách chấp nhận lời giải thích của cô.

Trong lòng Mạnh Kiều có chút vui mừng nhưng vẫn ngượng ngùng cúi đầu, còn chưa kịp chuẩn bị cảm xúc thích hợp để trả lời thì một tiếng "Ục" rõ ràng truyền đến.

...

Cô đói bụng.

Bầu không khí vừa mới hòa hoãn lại trở nên lúng túng.

Mạnh Kiều nhìn điện thoại di động, thấy đã sáu giờ, cũng là lúc ăn cơm.

Cô lại ngước mắt nhìn Chu Minh Xuyên và bàn tay bên phải bó thạch cao dày của anh, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ.

"Cái kia …" Giọng nói Mạnh Kiều ngập ngừng, chần chừ một lát rồi vẫn hỏi, "Buổi tối anh ăn gì thế?"

Chu Minh Xuyên thu lại nụ cười, buồn ngủ xoa nhẹ trán, giọng nói trầm khàn: "Một lát nữa làm."

"Anh nấu cơm à?"

"Ừm."

Điểm số của người đàn ông này trong lòng Mạnh Kiều lại tăng thêm, nhưng nhìn trạng thái bây giờ của anh, Mạnh Kiều thật sự không nỡ để anh tự nấu cơm.

"Nếu không, để tôi làm đi."

Lúc Mạnh Kiều nói lời này, trong lòng là mười phần thấp thỏm. Đây là lần thứ ba cô đến nhà Chu Minh Xuyên, không thể mỗi một lần đều chỉ dừng lại ở phòng khách được.

Cô lo lắng nhưng cũng muốn thử.

Một ánh mắt của Chu Minh Xuyên như hồ sâu không thấy đáy, cô khó khăn lắm mới nhìn thấy được bờ hồ, càng đi về phía trước, bí mật càng nhiều.

Mạnh Kiều không chắc chắn, dù sao hiện tại cô rất muốn tiếp tục đi về phía trước.

"Cô biết nấu cơm?" Chu Minh Xuyên không tin đại tiểu thư như Mạnh Kiều biết nấu cơm.

Mặt Mạnh Kiều đỏ ửng, cô nhỏ giọng nói: "Tôi biết đặt đồ ăn."

-

Lúc Mạnh Kiều ngồi đối diện Chu Minh Xuyên ăn cháo bào ngư hải sâm, mỗi một giây cô đều cảm thấy đây là ảo ảnh trong đầu cô.

Chu Minh Xuyên từ ngày đầu tiên đã bắt đầu lạnh mặt đến bây giờ lại thực sự nghe theo ý kiến của cô, cho phép cô ở lại nhà anh ăn tối.



Mạnh Kiều biết anh gãy tay thì phải ăn thanh đạm cho nên cố tình gọi rất nhiều thức ăn bồi bổ cơ thể nhạt nhẽo, đặt lên một bàn đầy ắp.

Hai người cúi đầu ăn cháo, Chu Minh Xuyên ăn rất nhanh và nhiều, mặc dù Mạnh Kiều cúi thấp đầu nhưng ánh mắt nhìn bàn tay và đôi đũa của anh nhích tới nhích lui, khóe miệng sắp cười đến mang tai.

Cô chậm rãi ăn nửa chén cháo, cảm thấy bụng hơi no, vừa định đặt muỗng xuống nói ăn no rồi, lại đột nhiên dừng ngón tay.

Mạnh Kiều không muốn lãng phí ở trước mặt Chu Minh Xuyên, cũng không biết cô đang sợ cái gì, chỉ là cô không muốn để lại ấn tượng xấu với Chu Minh Xuyên.

Lề mề ăn xong một bữa cơm, rốt cuộc Mạnh Kiều cũng ăn xong chén cháo, nâng tầm mắt nhìn thấy Chu Minh Xuyên đã ăn không ít thức ăn.

"Ăn ngon không?" Mạnh Kiều lau miệng hỏi.

"Ừ, cảm ơn cô." Chu Minh Xuyên đứng dậy thu dọn thức ăn còn dư, xoay người đi vào phòng bếp, nói: "Một lát tôi trả tiền cho cô."

"Đừng." Mạnh Kiều đột nhiên tức giận, đứng lên đi theo anh "Tôi không muốn anh trả tiền cho tôi, Chu Minh Xuyên."

Cô chạy bước nhỏ theo Chu Minh Xuyên vào nhà bếp, tình cờ đi ngang phòng ngủ đang mở cửa.

Chỉ một ánh mắt, Mạnh Kiều phát hiện một món đồ quen mắt.

Một giá xà đơn màu đen được lắp ở cửa, có mấy chỗ nhìn như bị mài sáng bóng, hiển nhiên là do thường xuyên sử dụng.

"Đang nhìn gì?"

Mạnh Kiều đứng ở cửa phòng ngẩn ra, không phát hiện Chu Minh Xuyên đã bỏ tất cả thức ăn vào trong tủ lạnh.

"À" cô phản ứng lại, lời nói không mạch lạc chỉ vào xà đơn "Cái đó, thanh xà đơn là của anh?"

Chu Minh Xuyên hiển nhiên không ngờ Mạnh Kiều sẽ chỉ vào một đồ vật trong nhà anh rồi hỏi có phải của anh hay không.

"Không phải không phải, ý của tôi là anh còn biết luyện xà đơn?"

"Ừm." Chu Minh Xuyên đứng ở cửa phòng nhìn cô đáp một tiếng, sau đó đi vào phòng khách dọn dẹp hộp cơm còn lại.

"Để tôi để tôi." Mạnh Kiều vội vàng chạy đi giúp đỡ.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay Chu Minh Xuyên rõ ràng có bắp thịt săn chắc, còn có sống lưng rộng, đột nhiên ý thức được vóc người anh như vậy nhất định là kết quả của nhiều năm rèn luyện.

Cho nên một người đàn ông trẻ tuổi kiệm lời, có tướng mạo xuất sắc nhưng làm việc ở trong xưởng sửa xe tồi tàn, duy trì thói quen tập thể dục quanh năm, hơn nữa còn vì không ngủ đủ dẫn đến tai nạn rồi gãy xương khi làm một công việc bán thời gian mà Mạnh Kiều chưa biết đến.

Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một hơi dài.

Kiếp này cô chưa từng gặp một người đàn ông nào như vậy.

Sau khi hai người thu dọn toàn bộ đồ thừa Mạnh Kiều phát hiện trời bên ngoài đã cực kỳ tối, cô cầm điện thoại di động lên vừa nhìn thì thấy đã tám giờ rưỡi.

"Để tôi mang xuống dưới vứt đi." Mạnh Kiều không định ở lại lâu, hôm nay có thể cùng nhau ăn cơm cũng đã là một bước tiến lớn, Mạnh Kiều biết mình phải từ từ.

"Cô biết thùng rác ở đâu à?" Chu Minh Xuyên đi đến cửa đổi giày.

"Không biết."

"Tôi đưa cô xuống dưới, thuận tiện đổ rác." Anh mang giày, đứng ở cửa chờ Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nhìn người đàn ông đứng ở cửa xách túi rác, trong lòng đột nhiên hiện ra hình ảnh mỗi ngày hai người bọn họ cùng nhau nấu cơm ăn cơm, sau đó đi xuống lầu đổ rác và tản bộ.

Nhưng cũng chỉ có một giây, cô vội vàng dập tắt suy nghĩ dọa người rồi chạy đến cửa.

Mạnh Kiều nâng chân trái mang giày cao gót, đang chuẩn bị mang vào chân phải thì cơ thể bỗng nhiên không đứng vững, cả người mất thăng bằng ngả ra sau.

Bàn tay cô bất lực bắt lấy không khí, nhưng vô ích, ngay khi cô nghĩ bản thân sắp té sấp mặt trước mặt Chu Minh Xuyên, một cánh tay ấm áp có lực vững vàng ôm lấy eo thon của cô.



Chu Minh Xuyên ôm cả người cô vào lòng.

Mùi thạch cao nhàn nhạt truyền vào mũi Mạnh Kiều, cô chưa hoàn hồn, nắm chặt cánh tay trái của Chu Minh Xuyên.

Bởi vì dưới chân đeo giày cao gót đứng không vững nên Chu Minh Xuyên không chỉ kéo cô vào lòng mà còn ôm eo của cô rồi thoáng nâng cả người cô khỏi mặt đất để cô không bị trẹo chân.

Mạnh Kiều tựa vào lồng ngực của Chu Minh Xuyên mà thở hồng hộc vì giật mình, phát hiện nhịp tim của người đàn ông xuyên qua lồng ngựctruyền tới cơ thể của cô.

Thình thịch thình thịch thình thịch.

Mạnh Kiều không dám thở mạnh, trái tim trong ngực đập như điên.

Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn, xác nhận cô đã lấy lại tinh thần, từ từ thả tay để cô xuống đất.

Sau đó vươn tay trái ra.

Mặc dù Mạnh Kiều đã hoàn hồn nhưng phản ứng vừa rồi của Chu Minh Xuyên thật sự là quá nhanh, đến ngay cả bản thân cô cũng không kịp phản ứng.

Giờ phút này, cô từ từ được thả xuống đất nhưng trái tim không hề có xu hướng chậm lại.

Mỗi một lần đều không giống nhau.

Mỗi một cái ôm đều không giống nhau.

Mạnh Kiều cảm nhận được gò má đang nhanh chóng ửng hồng, vội vàng cúi đầu, sau đó nhìn thấy Chu Minh Xuyên khẽ nâng tay trái.

Anh bảo cô vịn vào nó.

Lúc Mạnh Kiều vươn tay ra, ngay cả ngón tay cũng không thể khống chế mà khẽ run. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay có nhiệt độ ấm áp của Chu Minh Xuyên, cánh tay người đàn ông thon dài có lực, cô đè xuống tay anh, mượn lực nâng bản thân lên.

Mạnh Kiều mang giày cao gót của vào, vừa đứng lên thì gần Chu Minh Xuyên thêm một bước.

Chu Minh Xuyên thu lại cánh tay "Đi thôi."

"Ừm." Mạnh Kiều buồn bực trả lời một câu, cô sợ ngay cả giọng nói cũng sẽ để lộ sự không bình tĩnh của cô.

Hai người một trước một sau đi xuống, ban đêm gió lạnh dị thường nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái, tê dại thổi qua khiến trên mặt có cảm giác ngứa ngáy.

Mạnh Kiều ở phía sau há to miệng hít thở không khí trong lành, sau đó nghiêm túc nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt.

Gió đêm lướt qua người anh khiến quần áo nhẹ nhàng đung đưa trong đêm tối.

"Chu Minh Xuyên."

"Ừm?" Chu Minh Xuyên vứt rác vào thùng.

"Tôi hỏi anh một câu."

Chu Minh Xuyên xoay người nhìn Mạnh Kiều, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào đôi mắt cô. Anh vĩnh viễn có thể nhìn thấu người phụ nữ này, cô muốn cái gì sẽ viết rõ ở trên mặt.

Giọng điệu nũng nịu, mặt mũi đẹp đẽ, dáng người lồi lõm đúng chỗ, còn có bối cảnh khác nhau một trời một vực.

Chu Minh Xuyên biết, Mạnh Kiều và anh chưa bao giờ là người của một thế giới, nhưng anh không ngờ cô còn chưa từ bỏ.

"Cái gì?" Anh nhàn nhạt mở miệng.

Ngay cả bản thân Chu Minh Xuyên cũng không phát hiện, rất nhiều chuyện đã không giống trước kia.

Mạnh Kiều đã thay đổi, nhưng không phải chỉ có một mình cô thay đổi.

"Thì là …" Mạnh Kiều cẩn thận mở miệng, "Anh có bạn gái không?"