Người phụ nữ kia mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ khoét sâu quá mức, phía dưới là quần jean rách bó sát người và giày cao gót màu đen.
Tóc xoăn xõa sau vai, lớp trang điểm trên gương mặt vừa đậm vừa dày.
Cô ta ngả ngớn nhìn Mạnh Kiều đứng ngoài cửa, khóe miệng kéo lên tạo ra nụ cười chế nhạo.
Người phụ nữ đó như chủ nhân nhìn chằm chằm cô, Mạnh Kiều ngơ ngác đứng ở cửa, toàn bộ trái tim giống như bị người ta thô lỗ đào đi mất, lồng ngực nghẹn lại.
Thì ra Chu Minh Xuyên có bạn gái, người anh thích chính là kiểu này.
Anh không thích mình, mới lạnh nhạt với mình như vậy.
Không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên mỏng manh, ngay cả hít thở mà Mạnh Kiều cũng cảm thấy khó khăn.
Cô cảm thấy mình mới là đồ ngốc to xác, luôn cho rằng cô đang trêu chọc Chu Minh Xuyên, không ngờ Chu Minh Xuyên mới là người có bản lĩnh cao hơn một bậc.
Cầu thang vừa rồi còn oi bức, chẳng biết sao lại mất đi nhiệt độ, Mạnh Kiều lúc lạnh lúc nóng, ngay cả lỗ mũi cũng bắt đầu cay cay.
Cô cắn răng thật chặt, ngay cả sức lực hỏi thêm một câu cô là ai cũng không có.
Một giọt nước mắt vờn quanh hốc mắt, Mạnh Kiều không muốn ở chỗ này rơi nước mắt, cô cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng cô quả thực rất tủi thân, vì Chu Minh Xuyên mà bị thương, vết sẹo lành được một chút thì đến tìm anh, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
"Ai?"
Giọng nói của Chu Minh Xuyên truyền từ bên trong căn nhà ra, Mạnh Kiều giật mình, vội vàng xoay người muốn đi.
Nhưng nghe thấy người phụ nữ ở cửa nhìn vào trong nhà rồi trêu chọc: "Chu Minh Xuyên, anh có bạn gái rồi à?"
Mạnh Kiều xoay người, lập tức đứng im ở cầu thang.
—— "Chu Minh Xuyên, anh có bạn gái rồi à?"
Cô ta có ý gì? Chẳng lẽ người phụ nữ này không phải bạn gái của Chu Minh Xuyên? Cô đột nhiên ý thức được lúc người phụ nữ kia mở cửa, nửa phần châm biếm có lẽ không phải là với cô, mà là với bản thân cô ta.
Một loại hi vọng vô hình lại xông lên, cô dè dặt quay đầu, nhìn thấy nửa người của Chu Minh Xuyên lộ ra ngoài cửa, tóc anh lại hơi dài ra, cả người trông rất mệt mỏi.
Hai mắt Mạnh Kiều đỏ bừng nhìn Chu Minh Xuyên, hành lang mờ tối buồn tẻ không tiếng động, một chút bụi bặm tung bay không mục đích trong chùm sáng yếu ớt.
Chu Minh Xuyên không nói chuyện.
"Thôi vậy thôi vậy, tôi không có mắt, sau này không nói nữa." Người phụ nữ xoay người cầm túi trên tủ giày rồi đi ra cửa lớn, lúc đi ngang Chu Minh Xuyên còn tán tỉnh nhìn anh nói: "Chẳng qua là lần sau cần thì lại tìm tôi nhé."
Cô ta thấp giọng cười một tiếng, đi ngang qua Mạnh Kiều.
Nước hoa rẻ tiền nồng nặc gay mũi thổi qua,trong lòng Mạnh Kiều cũng không cảm thấy vui vẻ.
—— "Chẳng qua là lần sau cần thì lại tìm tôi nhé."
Người phụ nữ kia có ý gì, nước hoa rẻ tiền và lớp trang điểm đậm, cùng với người đàn ông độc thân sống một mình.
Mạnh Kiều không thể không suy nghĩ theo hướng kia, gương mặt nhỏ nhắn vốn tủi thân lại càng tức giận nhìn người đàn ông đứng trong nhà.
Nhưng cô không có lập trường tức giận cho nên trong mắt chỉ có tủi thân.
Chu Minh Xuyên ra vẻ hai người đều không liên quan đến anh, không nói một lời.
Cầu thang yên tĩnh nổi lên bầu không khí kì dị.
Không ai thuộc về ai, vậy rốt cuộc là đang tức giận vì ai?
Chu Minh Xuyên nhìn người phụ nữ có đôi mắt thỏ con đang ửng đỏ ngoài cửa, anh cụp mắt suy tư hai giây.
Mạnh Kiều rốt cuộc cũng nhìn thấy một chút biểu cảm muốn đáp lại trên gương mặt anh, cô siết chặt bàn tay bên phải nắm tay vịn cầu thang lâu năm không sửa nên tróc sơn, chờ anh nói chuyện.
"Ầm." Một tiếng vang nhỏ.
Chu Minh Xuyên đóng cửa lại.
Mạnh Kiều: "..."
Tất cả căng thẳng và sốt ruột của cô từ đầu tới đuôi chỉ có một mình cô cảm thụ được, mà Chu Minh Xuyên giống như một người tách rời với thế giới này, có thể tùy tiện cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người.
Bao gồm với Mạnh Kiều.
Cũng đúng, Mạnh Kiều là gì của anh?
Người phụ nữ vừa rồi lại là gì của anh?
Người phụ nữ đứng ở cửa thang đột nhiên có thêm dũng khí vô hình, cô cộp cộp cộp quay lại cửa nhà Chu Minh Xuyên, "Đùng đùng đùng" gõ cửa.
"Chu Minh Xuyên!"
"Mở cửa!"
Mạnh Kiều khí thế mười phần, cô chỉ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó và Chu Minh Xuyên là mối quan hệ gì!
Chưa được hai giây, cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra, nhưng một chốc nhìn thấy Chu Minh Xuyên, khí thế chiến đấu đang tăng cao của Mạnh Kiều lập tức bị chôn vùi, cô căng thẳng hỏi:
"Chu Minh Xuyên, cánh tay anh sao thế?"
Người đàn ông sau cửa mặc bộ đồ mặc ở nhà đơn giản, bóng dáng cao lớn chiếm hơn nửa khung cửa, bàn tay bên phải bó thạch cao thật dày treo trên cổ, mắt còn có rất nhiều tia máu.
Cả người trông có vẻ mệt mỏi, thấy rõ vẻ mất ngủ nghiêm trong.
Mạnh Kiều vừa rồi đứng xa không nhìn rõ, lần này nhìn thấy thì trong lòng khẽ run nhưng lại gấp đến độ không biết bắt đầu từ đâu.
"Gãy xương." Môi Chu Minh Xuyên khẽ mở.
"Sao lại gãy xương rồi?" Mạnh Kiều sốt ruột vì người này hỏi một câu mới đáp một câu.
"Tai nạn." Lại là hai chữ, Chu Minh Xuyên như thể không nói về chuyện của bản thân, một chút cảm xúc cũng không có.
Mạnh Kiều nghẹn lại, thấp giọng hỏi: "Sao lại gặp tai nạn?"
Cô đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn Chu Minh Xuyên, dưới đôi mắt đen có màu xanh nhàn nhạt, khóe mắt đều là thần sắc mệt mỏi.
Trạng thái như vậy, sao có thể với người phụ nữ khác...
Là cô nghĩ sai rồi.
Cầu thang chật hẹp lại một lần nữa chìm vào bế tắc, Chu Minh Xuyên không đi, Mạnh Kiều cũng không đi.
Đầu cô từ từ cúi xuống nhìn mấy đôi giày bày ở cửa, không lên tiếng.
Chu Minh Xuyên không mời cô vào, hiện tại cô cũng không muốn đi, vậy cứ giằng co ở cửa đi, cũng đỡ hơn cô không biết gì cả.
"Mạnh Kiều." Chu Minh Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng.
Mạnh Kiều lập tức ngẩng đầu nói, "Anh muốn mời tôi vào ngồi à?"
Chu Minh Xuyên nhìn Mạnh Kiều mặc một chiếc váy hồng, khóe mắt còn lưu lại chút ửng đỏ, trên gương mặt lại là thương tâm và tức giận chưa tan hết.
Anh nâng tay trái vò tóc, giống như thật không có sức lực giằng co với cô nữa.
Chu Minh Xuyên nghiêng người, "Vào đi."
Trong lòng Mạnh Kiều như có pháo hoa nổ đùng đùng, câu "Vào đi" khiến cho tất cả cảm xúc trái ngược của cô vừa nãy bị quét bay.
"Cảm ơn!" Cô đứng ở cửa cởi giày cao gót rồi đi vào.
"Không cần đổi giày."
"Không sao, tôi mang dép rồi."
Mạnh Kiều nói xong thì lấy đôi dép nhựa màu hồng ngày đó Chu Minh Xuyên mua cho cô ra từ chiếc túi đang xách trên tay.
Lúc cô vừa đi ra xưởng sửa xe đã cố tình bảo chú Lý đưa cô về nhà trước.
Chu Minh Xuyên không ngăn cản nữa, xoay người đi vào nhà bếp rót một ly nước cho cô.
Hai bàn tay Mạnh Kiều cầm ly thủy tinh ngồi ở bàn ăn, Chu Minh Xuyên ngồi ở bên kia, dựa vào ghế, ánh mắt nửa khép chờ cô mở miệng.
Vẫn là quạt điện nhỏ thổi phần phật, khi thì xoay qua trái thổi Chu Minh Xuyên, khi thì xoay qua phải thổi Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều từ từ bưng ly nước lên uống một miếng nhỏ, quạt điện nhỏ thổi tới, cuốn tóc quăn của cô bay lên rồi lại vội vã xoay đi, cảm giác im lặng lại dễ chịu từ từ tràn ngập lòng cô.
"Chu Minh Xuyên."
"Ừm." Chu Minh Xuyên hơi mở mắt khép một nửa.
"Anh đã không ngủ mấy ngày rồi?"
"Không nhớ." Giọng nói anh hơi khàn, còn mang theo mệt mỏi.
"Vì sao không ngủ?"
"Bận."
Bận? Xưởng sửa xe rõ ràng rảnh rỗi như vậy, nào bận như vậy được?
"Anh còn việc làm thêm khác à."
"Ừm."
Chu Minh Xuyên mệt mỏi, cô hỏi thì sẽ đáp lại, ánh mắt u ám đi từ lông mi dài đến gương mặt Mạnh Kiều, cả người thả lỏng mà tựa lưng vào ghế ngồi.
"Anh cần mang ghế sô pha trong xưởng sửa xe đến không?" Mạnh Kiều nhìn thấy phòng khách trống trải "Cái đó là tôi đền cho anh."
Tay trái của Chu Minh Xuyên nhúc nhích, anh nghiêng đầu kéo một góc rèm cửa sổ bên cạnh, ánh chiều tà mang theo ánh sáng màu vàng vào căn phòng khách đơn giản.
"Hôm nay cô đến là có chuyện gì?" Chu Minh Xuyên kéo rèm cửa sổ ra, đi vào vấn đề chính.
Mạnh Kiều còn cho rằng hôm nay anh dễ nói chuyện, thì ra vẫn từ chối người ngoài lạnh lùng như vậy.
"Muốn nói với anh tôi hết bệnh rồi, sau đó cảm ơn anh."
"Lần trước nói rồi."
"Cái gì?"
"Cảm ơn."
"À." Mạnh Kiều ủ rũ trả lời một câu, "Cũng không biết người lần trước thế nào rồi."
"Vào bệnh viện rồi."
"Sao anh biết?" Mạnh Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Cô đi rồi thì tôi gọi điện thoại báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Mạnh Kiều khó hiểu, "Anh đã đánh anh ta như vậy rồi, báo cảnh sát anh sẽ không sao chứ?"
"Cho nên tôi không định để cho cảnh sát bắt anh ta, chỉ là nói nhìn thấy kẻ lang thang." Chu Minh Xuyên bưng ly nước của mình ở trên bàn rồi ngẩng đầu uống sạch.
Một giọt nước chảy xuống theo cánh môi, thuận theo chiếc cổ thon dài mà trượt xuống trái cổ đang nhúc nhích, rơi vào áo.
Cạch.
Anh để ly lên bàn, nói: "Anh ta biết anh ta có tội, cho nên cũng không dám nói với cảnh sát nguyên nhân bị thương."
Mạnh Kiều nghe Chu Minh Xuyên giải thích mới bừng tỉnh hiểu ra "Vẫn là anh nghĩ chu đáo, chẳng qua là ngày đó sao anh không đi làm, lại còn trễ như vậy mới về nhà?"
Ngón tay Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng lau đi nước đọng, sau đó nâng mí mắt nhàn nhạt nói: "Tôi có việc."
Mạnh Kiều hoàn toàn điên mất rồi, cô biết Chu Minh Xuyên có rất nhiều bí mật, nhưng không biết anh có nhiều bí mật như vậy.
Mà những thứ cô không biết giống như con kiến, điên cuồng gặm cắn nội tâm của cô, cô sắp bị chết ngạt.
Không khí yên lặng giây lát.
"Chu Minh Xuyên" Mạnh Kiều tăng âm lượng lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, cổ họng cô như bị nghẹn, sau đó dè dặt hỏi "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Cô rốt cuộc cũng nói ra câu hỏi mà cô thắc mắc từ khi vào cửa.
Người phụ nữ đó là ai? Các anh quen nhau bao lâu rồi? Cô ta thích anh ư? Anh thích cô ta không? Vừa rồi cô ta làm gì ở chỗ này?
Cô có quá nhiều vấn đề, nhưng chỉ dám hỏi câu đầu tiên, người phụ nữ kia là ai?
Ngón tay Chu Minh Xuyên xoa nhẹ mép ly mấy cái, giữa trán có cảm giác tức giận như ẩn như hiện mà Mạnh Kiều không thấy rõ.
Lúc nhắc tới người phụ nữ đó, Chu Minh Xuyên không vui.
Trong lòng Mạnh Kiều lại giống như có hy vọng mới.
"Người không quan trọng."
Người không quan trọng. Mạnh Kiều không hiểu.
Nhưng cô cũng không dám tiếp tục truy hỏi, Chu Minh Xuyên bằng lòng nói đến chỗ này đã là vô cùng khai ân.
"À." Mạnh Kiều đáp lại một tiếng, cô rất không hài lòng câu trả lời này của anh nhưng cũng không thể làm gì.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, lúc này quạt gió thổi phần phật vô cùng chói tai, thời khắc nhắc nhở Mạnh Kiều cuộc trò chuyện giữa lại đi vào ngõ cụt.
Lúc quạt gió xoay tới lần thứ năm, Mạnh Kiều nhìn thấy môi của Chu Minh Xuyên động một cái, giống như muốn mở miệng nói chuyện, dựa vào hiểu biết của cô đối với Chu Minh Xuyên, sau một thoáng yên lặng trôi qua thì Chu Minh Xuyên sẽ mở miệng đuổi người.
Vì vậy Mạnh Kiều suy nghĩ thật nhanh, sau đó cướp lời trước khi Chu Minh Xuyên mở miệng:
"Cảm ơn anh lần trước cứu tôi!"
Chu Minh Xuyên: "..."
Mạnh Kiều nén một hơi, cũng bị chỉ số thông minh của bản thân cảm động, câu cảm ơn này đã lặp đi lặp lại ba bốn lần, nhưng cô không có cách nào cả, nhất thời không nghĩ ra được cách tốt hơn để ngăn cản Chu Minh Xuyên đuổi cô đi.
Mặc dù Chu Minh Xuyên thấy lạ, nhưng vẫn nói: "Không cần."
Sau đó anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó hỏi Mạnh Kiều một vấn đề, khiến cho cô vạn phần hối hận vì vừa rồi không rời đi:
"Lần trước lúc cô bị đánh, nói 'Chu Minh Xuyên, tôi làm...', nửa câu sau là gì?"