Tàng Châu

Chương 70




Edit: Châu

Hai ngày sau, họ Lý làm lễ cưới vợ bé, chính thức công nhận Lưu Oanh. Lễ nghi cưới vợ bé đơn giản hơn cưới vợ cả rất nhiều, cũng không tổ chức gì, chỉ để Lưu Oanh mời trà nhận thân. Thái độ Quách Mẫn khác hẳn, tỏ ra rất thân thiết với Lưu Oanh, còn đặc biệt tặng Lưu Oanh một cặp vòng tay vàng. Sau khi làm lễ, Lý Sưởng đi cùng Lưu Oanh tới nơi ở mới.

Quản gia đi vào nhà chính, lễ phép nói: “Tướng công, phủ Thư Vương vừa phái người đến, mời phu nhân và ba vị nương tử ngày mai tới Phức viên dự yến hội. Thiệp mời đây ạ.” Quản gia đưa đồ trong tay cho Lý Giáng.

Lý Giáng mở thiệp mời ra xem, Trịnh thị ngồi bên cạnh hỏi: “Mời cả ta à?” Bà ta thấy hơi bất ngờ, trước giờ Thư Vương phi chẳng bao giờ để ý đến Trịnh thị, tiệc to tiệc nhỏ chưa từng mời bà ta bao giờ. Tính ra thì không chỉ có Thư Vương phi, mà mọi việc xã giao trong Kinh thành đều chỉ mời Vương Tuệ Lan, chủ mẫu Trịnh thị dường như chỉ để trang trí mà thôi. Xuất thân Trịnh thị không cao, trong tay lại không có thực quyền, con trai ruột lại kém cỏi, đương nhiên chẳng ai muốn kết giao với bà ta cả.

Quản gia trả lời: “Nghe ý người kia thì đúng là phu nhân có trong danh sách mời đấy ạ.”

“Thế à? Người kia có nói lý do Thư Vương phi tổ chức tiệc không?” Lý Giáng gấp thiệp mời lại, hỏi.

“Hình như Thư Vương phi mở tiệc tiễn Quận chúa Trường Bình ạ. Thư Vương phi luôn thích náo nhiệt, năm nào cũng tổ chức vài yến hội ở Phức viên, cho nên tiệc lần này đây cũng không phải là chuyện gì lạ cả. Quận chúa Trường Bình thì vẫn luôn được Hoàng thất yêu quý, lần này Thư Vương phi làm tiệc riêng cho Quận chúa, những gia đình có máu mặt trong Kinh thành đều được mời ạ.” Quản gia thật thà nói.

Lý Giáng gật đầu, cho quản gia lui xuống. Tính đến quyền thế của Thư Vương bây giờ, chắc chẳng có ai không dám tham gia tiệc rượu này.

Lý Giáng nhìn Trịnh thị đang ngồi bên cạnh, cau mày nói: “Bà ít khi tham gia loại tiệc này, hãy tham khảo đại nương tử chút ít lễ nghi trên bàn tiệc đi, cẩn thận kẻo bị hớ.”

Trịnh thị nhỏ nhẹ đồng ý, bà ta đã muốn ra mặt từ lâu, bằng không toàn bộ Trường An đều chỉ biết là Tể tướng có một phu nhân, mà chẳng biết bà ta là ai. Rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội rồi, thật là dịp tốt để ra mặt. Vừa hay Lý Giáng vẫn thường chê bà ta gái nhà quê, giờ là cơ hội tốt để vươn mình đây.

Lý Diệp thấy dáng vẻ mẹ thì đoán ra ngay bà ta đang nghĩ gì. Thật ra, nếu có thể, chàng hi vọng mẹ và Gia Nhu đều không đi dự tiệc, Thư Vương phi là nhân vật rất khó dây, mụ ta từng làm rất nhiều chuyện đen tối cho Thư Vương, thủ đoạn hung tàn độc ác, không phải hạng người lương thiện gì. Nhưng cũng có điều quản gia nói không sai, Thư Vương phi thường thường thết yến ở Phức viên, cũng vô cùng thích náo nhiệt, trước tới nay cũng chưa nghe nói có gì sơ xuất trên bàn tiệc.

Trái lại nếu không nể mặt mụ, thì chả biết mụ sẽ giở trò gì. Tiệc rượu này không đi không được.

Lưu Oanh vào cửa rồi, Lý Giáng cũng hết việc, liền bảo mọi người về phòng hết, chỉ bảo mình Lý Huyên ở lại. Lần này trong danh sách tướng lĩnh đi theo Quảng Lăng Vương xuất chinh có tên Lý Huyên, Lý Giáng muốn dặn kín Lý Huyên mấy việc.

Trên đường trở về, Gia Nhu tập trung suy nghĩ.

Nàng vốn nghĩ Quách Mẫn đồng ý cưới vợ bé cho Lý Sưởng là có mục đích. Nhưng hôm nay trong nhà chính, biểu hiện của Quách Mẫn rất hờ hững, giống như thật lòng tiếp nhận Lưu Oanh vậy, lúc tình cờ ánh mắt Quách Mẫn và Lưu Oanh chạm nhau, dường như còn có chút hiểu ngầm. Gia Nhu chưa đoán ra được, rốt cuộc hai người này giấu gì trong bọc.

Mặt khác tiệc rượu của Thư Vương phi lại liên quan đến Trường Bình, cũng làm nàng thấy bất an. Ngày ấy ở chợ Đông, vì liên lụy chuyện Thuận Nương nên Gia Nhu buộc phải xích mích với Trường Bình. Nếu Trường Bình tra ra lai lịch của nàng, hoặc có người nào hớt lẻo trước mặt Trường Bình cái gì, như vậy nhiều khả năng yến hội này chính là Hồng môn yến.

Người dì Thư Vương phi kia không có vẻ gì giống hạng người lương thiện, vốn cũng nên tránh xa. Nhưng thiệp mời điểm danh cả bốn người, ba người kia đều đi, nếu nàng như mượn cớ không đi, sợ là sẽ bị diễn giải thành không nể mặt phủ Thư Vương. Bản thân nàng thì chẳng có gì phải sợ, nhưng Lý Diệp sắp tham gia tuyển quan, nếu Thư Vương muốn ở giở trò sau lưng thì thật quá dễ dàng. Giờ là lúc mấu chốt, không thể đắc tội bọn họ.



Tất nhiên Gia Nhu không thể chỉ bằng vào hoài nghi cùng suy đoán của bản thân mà không tham gia yến tiệc được. Là con dâu họ Lý, sau này sẽ không thể thiếu mấy chuyện xã giao kiểu này, cũng không thể lần nào cũng né tránh được. May ra thì đây chỉ là yến tiệc bình thường, mong là mọi chuyện chỉ do nàng cả nghĩ mà thôi.

Lý Diệp thấy Gia Nhu không nói năng gì, hỏi: “Chiêu Chiêu, sao nàng có vẻ tâm sự nặng nề thế?”.

Gia Nhu lấy lại tinh thần, nói: “Không có gì, ta còn chưa đến Phức viên bao giờ, không biết chỗ đó thế nào. Có người nói đó là một trong bốn nơi có cảnh đẹp nhất Trường An, được ca tụng là Quan Trung đệ nhất vườn. Chàng từng đến đó chưa?”

Lý Diệp lắc đầu, ánh mắt xa xăm: “Phức viên nguyên là tài sản riêng của Trưởng Công chúa Diên Quang, cho Thái tử phi Tiêu thị làm của hồi môn. Sau đó Trưởng Công chúa và Thái tử phi lần lượt có chuyện, Phức viên được giao cho bộ Công quản lý, nhiều lần quay vòng rồi đến tay Thư Vương, biến thành vườn nhà của lão, bây giờ vườn này hoành tráng hơn so thời của Trưởng Công chúa nhiều. Ta nghe tiếng Phức viên đã lâu, nhưng chưa đến bao giờ.”

“Thế ta sẽ thay chàng ngắm nhé, rồi về nói lại cho chàng nghe.” Gia Nhu cười nói. Cha thường nói: tùy cơ ứng biến. Sống lại một đời, nàng càng ngày càng cẩn thận hơn, cũng không còn táo bạo như xưa. Nhưng nàng là con gái của Vân Nam Vương, sợ gì một cái tiệc rượu? Đời trước đã giao thiệp với Trường Bình nhiều năm như vậy, không lý nào lại đổ trong tay Trường Bình được.

Buổi tối, Gia Nhu nằm trên giường, chờ Lý Diệp đến buồn ngủ. Lý Diệp còn ở phòng phía đông chong đèn đọc sách, gần đây chàng đều đi ngủ rất muộn, nói là phải đọc nhiều sách, đối phó với đợt tuyển quan của bộ Lại. Chàng bảo nàng ngủ trước, mắt nàng giờ cũng díp lại rồi, cuối cùng thực sự không chịu được, ngủ luôn.

Lý Diệp nghe trên giường không còn tiếng trở mình, biết Gia Nhu đã ngủ, chàng liền đi tới bên cửa sổ, thổi còi gọi một con chim bồ câu, sau đó quấn một mảnh giấy vào đùi nó, rồi lại thả bay đi.

Chim bồ câu tung cánh, dần biến mất trong bóng đêm đen ngòm.

Chàng lo lắng cho sự an toàn của Gia Nhu, nhưng không đoán được ý đồ thết yến lần này của Thư Vương phi, nên định phái thêm người trông nom trong ngày yến tiệc, sẵn sàng bảo vệ nàng chu toàn.

Đến ngày dự tiệc, mấy người Trịnh thị đều phục trang tỉ mỉ, cố gắng chọn những bộ đồ hoa mỹ nhất, biểu hiện ra dáng vẻ tốt nhất. Nơi phụ nữ tụ hội không thể thiếu so sánh và ngầm tranh tài. Nhà ai đắc thế, tất nhiên là châu ngọc đầy người, chỉ sợ người khác không biết. Giả như có nhà nào kém đi, thì vẻ ngoài cũng phải cố mà nguỵ trang như ngày trước. Trong giới quý tộc, nhà nào cũng như vậy cả.

Gia Nhu đến chỗ Trịnh thị từ sớm, đến nơi thì đã thấy bà ta trang điểm rất đậm, dường như lôi tất cả trang sức vàng đeo hết lên người, vừa nhiều vừa nặng. Ngọc Hồ không nhịn được, quay đầu cười nhẹ, Gia Nhu sững sờ nói: “Đại gia, người là…”

Trịnh thị cúi đầu nhìn trang phục của mình: “Thế nào, như vậy không được sao? Ta đã hỏi Đại nương tử, nó bảo là càng long trọng càng tốt.”

Gia Nhu lắc đầu: “Nhưng như này thì…để con giúp cho.” Nàng không biết nói thế nào cho dễ hiểu, đành chỉ có thể khẽ đẩy Trịnh thị vào trong phòng, tháo hết trâm vàng trâm ngọc dư thừa trên đầu xuống, bảo Tô Nương búi lại một búi tóc cao trên đầu, chỉ cài một cái trâm vàng có dây đung đưa và mấy cái trâm hoa mai đơn giản, thêm một cái lược giữ tóc bằng ngà voi khảm đá quý là xong.

Sau khi trang điểm lại, Tô Nương nói: “Phu nhân khác quá, sau khi Quận chúa sửa soạn lại, người như biến thành người khác ấy.”

Trịnh thị nhìn bóng người cao ráo trong gương đồng, trang điểm thanh lịch, đuôi mắt hơi kéo xếch đến đuôi lông mày, trông uy nghiêm. Gia Nhu nói: “Đại gia chỉ cần khéo chọn mấy thứ đồ trang sức khác biệt là đã chứng tỏ sức nặng rồi ạ. Hóa phức tạp thành đơn giản, trái lại dễ nhìn hơn nhiều. Ở trước mặt mọi người, càng uy nghiêm thì nói càng ít, càng khiến người ta không đoán ra được là người đang nghĩ gì.”

Nàng cố nói uyển chuyển hết mức, Trịnh thị cũng hiểu ý. Nếu không phải Gia Nhu sớm đến đây, bà ta cứ thế đi ra ngoài, có khi mất mặt rồi. Trong lòng Trịnh thị thấy hơi xấu hổ, nhưng đến cùng với thân phận mẹ chồng, cho nên cũng không nói gì cảm ơn cả.



Hàng ngày đều loanh quanh trong nhà, Trịnh thị đâu biết được những thứ này.

Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn chờ trước cổng phủ, Vương Tuệ Lan đang định xem rốt cuộc Trịnh thị ăn mặc thành ra thế nào, vừa nhìn thấy Gia Nhu đỡ tay một người, thì thầm kinh ngạc. Trịnh thị nào có tý gì dáng vẻ khúm núm như xưa nay ở trong phủ, bà ta trang điểm đẹp, trang phục khéo léo, y như một chủ mẫu chính thống, khí chất cao quý. Quả nhiên là người đẹp vì lụa.

Vương Tuệ Lan tưởng rằng sau khi Trịnh thị nghe xong lời của mình, thì nhất định sẽ trang điểm thật đậm, lúc đó nàng ta sẽ tư vấn vài câu, rồi tranh thủ trên xe ngựa giúp Trịnh thị sửa sang lại, trong lòng Trịnh thị nhất định sẽ cảm động. Vương Tuệ Lan không mất chút công nào mà có thể lấy lòng Trịnh thị. Thế mà lại bị Mộc Gia Nhu tranh mất rồi.

Quách Mẫn thấy dáng vẻ thất bại không phục trên mặt Vương Tuệ Lan, trong lòng thấy buồn cười. Hôm nay Quách Mẫn chỉ theo đến xem náo nhiệt, biết đâu còn có trò hay đang đợi phía sau.

Trịnh thị tới trước mặt hai người: “Đi thôi.”

Bà ta cùng Gia Nhu ngồi chung một xe ngựa, Vương Tuệ Lan với Quách Mẫn cùng ngồi một chiếc, một xe nữa chở tỳ nữ và vú già, thêm vào đó là gia đinh tùy tùng đi theo bảo vệ, đoàn người rồng rắn đi về phía Phức viên.

Hôm nay phía ngoài Phức viên ngựa xe như nước, các quý phu nhân xuống xe ngựa , túm năm tụm ba lục tục vào vườn. Gia nhân phủ Thư Vương đón khách từ ngoài cổng, mỗi người tự giới thiệu, sau đó sẽ được đưa đến chỗ ngồi đã bố trí.

Trong kinh thành, hoa mai ở các nơi khác đã bắt đầu tàn, nhưng trong vườn này hoa mai vẫn đang nở rộ, rực rỡ như ráng mây chiều, nhìn không thấy điểm cuối. Nghe nói đây là những cây mai nở muộn đánh từ trên núi về, mới có được vườn mai đẹp như thế.

Đoàn người Lý gia đến Phức viên thì lục tục xuống xe ngựa, ánh mắt mọi người chung quanh đều dồn lại chỗ này. Giờ Lý gia coi như hiển hách nhất Kinh thành, một nhà có ba người làm quan trong triều, ba nương tử thì thân phận người sau con cao hơn người trước, thêm vào đó người nào cũng là trai xinh gái đẹp. Đến như vị Tể Tướng phu nhân xuất thân không cao, rất ít khi lộ diện cũng không hề có dáng vẻ tệ như lời đồn. Ở bên cạnh ba cô con dâu xuất chúng, vẻ cao quý không thể khinh nhờn của bà ta vẫn được tôn lên.

Vốn Gia Nhu có thể danh chính ngôn thuận đi bên cạnh Trịnh thị, nhưng nàng vẫn nhường chỗ đó cho Vương Tuệ Lan. Lý gia chú trọng thứ tự lớn bé, thân phận nàng cao nhất, nhưng bối phận lại nhỏ nhất. Thôi cứ để Vương Tuệ Lan đi đầu đi.

Gia nhân đưa bốn người vào chỗ ngồi trong phòng tiệc lớn, rất nhiều quý bà đều đến chào hỏi. Vương Tuệ Lan rất nhiệt tình giới thiệu, chỉ điểm cho Trịnh thị. Dù sao ra bên ngoài, Trịnh thị chính là chủ mẫu của Lý gia, như có gì sơ xuất thì mặt mũi cả nhà cũng bị tối theo mà thôi.

Gia Nhu ngồi ở bàn sau, bất ngờ nhận thấy người ngồi bên cạnh lại là Lư thị cùng Thôi Vũ Dung thì hết sức vui mừng.

Thôi Vũ Dung nghiêng người lại gần, kín đáo nói với Gia Nhu: “Nhà các muội đi đông nhỉ, cả nhà cơ đấy.”

Gia Nhu cũng hạ giọng đáp lại: “Thiệp mời của Thư Vương mời hết cả nhà mà. Sao, với Thôi gia chỉ mời tỷ cùng mợ sao?”

Thôi Vũ Dung gật đầu, ngó bốn phía: “Muội xem đi, không chỉ riêng nhà chúng ta, mấy nhà khác có nhiều con, nhưng cũng chỉ mời có một, hai người. Bàn tiệc nhà muội là đông người nhất, quả nhiên là phủ Tể tướng, không tầm thường.”

Xem tình hình này, nhìn thì có vẻ như nâng đỡ Lý gia đang đắc thế, nhưng nghĩ kỹ, thì lại có vẻ như muốn nhằm vào Lý gia thì phải. Bằng không trong các cuộc tập hợp toàn nữ quyến như này, đã bao giờ mời Trịnh thị tham gia đâu, có dự định gì đây?

Linh cảm trong lòng Gia Nhu càng thêm bất an, chính lúc này nghe thấy phía trước có người nói: “Thư Vương phi, Quận chúa Trường Bình đến.”