Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tàng Châu

Chương 69




Edit: Châu

Trong phủ Quảng Lăng Vương, người hầu kẻ hạ đang vô cùng bận rộn. Vì phải nghênh đón con gái Vệ Quốc công vào phủ trước khi Quảng Lăng Vương xuất chinh, thời gian thì gấp rút, mọi lễ nghi lại không được thiếu sót chút gì, nên Quản sự của Vương phủ bận bịu đến sứt đầu mẻ trán.

Hôm trước Quảng Lăng Vương và Vương phi xảy ra xích mích, Vương phi bỏ về nhà mẹ đẻ đến nay chưa về, trong phủ không có người chủ trì. Quản sự muốn hỏi lại không dám, đành len lén đưa tin cho Đông cung.

Không ngờ Vương phi chưa về, thì lại thấy em trai Vương phi đến. Quản sự mời chàng ngồi chờ trong phòng khách, rồi sai người đi pha trà đắng. Dạo gần đây Quảng Lăng Vương gần như từ chối tiếp khách, người bình thường đều không vào được. Nhưng thân phận vị em vợ này hơi đặc biệt, quản sự liền đi bẩm báo.

Lý Diệp ngồi thư giãn trên sập uống trà, trên cái giá bên cạnh có bày mấy chậu hoa thủy tiên. Mấy cái lá xanh biếc nhỏ dài, vài đóa hoa trắng nõn, mùi thơm thoang thoảng vấn vương. Lý Diệp hầu như không có vị giác, cho nên khứu giác có vẻ như nhạy bén hơn so với người thường. Hương hoa này giống mùi hương dầu tắm của nàng đêm qua, một mùi thanh mát, như sợi tơ quấn lấy thần trí chàng.

Đêm qua sau khi mây mưa, nàng nằm trong lòng chàng kêu đau mấy lần. Chàng định ngồi dậy kiểm tra xem sao nhưng bị nàng ôm chặt không cử động được, sau đó thì ngủ thiếp đi. Vừa sáng thì nhận được tin Quảng Lăng Vương sắp xuất chinh, chàng liền vội chạy tới đây, rốt cuộc là vẫn chưa xem chỗ đau của nàng được.

Dạo gần đây đúng là chàng hơi buông thả bản thân, chìm đắm vào chuyện riêng tư với nàng. Không để ý thời gian thoi đưa, nhân gian đổi thay chóng mặt.

Đúng lúc này, đằng sau có tiếng đồ vật rơi vỡ, Lý Diệp hơi quay đầu nhìn lại thì thấy một tỳ nữ nhỏ tuổi mặt đỏ tới mang tai đang cúi đầu hốt hoảng nhặt nhạnh mảnh vỡ dưới đất. Quản sự lại gần quát lớn: “Ngươi làm gì ở đây thế này, hấp ta hấp tấp!”

Tỳ nữ vội vàng ngảnh nhìn Lý Diệp. Người này mới vào phủ, trước chưa từng gặp Lý Diệp. Vừa nãy đi qua phòng khách, thấy bóng lưng chàng không khác gì tiên nhân, tỳ nữ nhất thời nhìn đến thất thần, mới nhỡ tay làm rơi hết đồ.

“Mong lang quân chớ trách ạ.” Quản sự trưng ra khuôn mặt tươi cười nói đỡ.

“Không sao. Đừng làm khó dễ người ta.” Lý Diệp cười nhạt, mặt tỳ nữ càng đỏ hơn, làm lễ rồi ôm đồ chạy vội đi. Chạy một hồi thì không nhịn được, lại quay đầu nhìn nửa bên mặt của bóng dáng mầu xanh đang ngồi ngay ngắn cạnh bồn hoa thủy tiên, gương mặt như ngọc, khi chất như tiên.

Vốn tưởng rằng Quảng Lăng Vương đã là người tuấn tú thế gian này ít có, thế nhưng so với vị lang quân này, ngài ấy vẫn hơi kém một chút.

“Cậu chờ lâu rồi nhỉ. Thật sự là quá bận rộn không thể đi ngay được.” Quảng Lăng Vương đi vào phòng khách, Lý Diệp định đứng dậy làm lễ, Quảng Lăng Vương đè tay lên vai chàng, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Không cần. Thân thể khá hơn chút nào chưa?”

Lý Diệp gật đầu: “Mẹ ta đang khuyên nhủ chị gái rồi, hai hôm nữa chị ấy sẽ về.”

Nụ cười trên mặt Lý Thuần nhạt đi, nhìn về phía chậu hoa thủy tiên bên cạnh: “A Vân thông suốt là tốt nhất. Nếu không thể thông suốt, ta cũng không ép. Sau khi Quách thị vào phủ, ta không những sẽ không lạnh nhạt với A Vân, mà còn sẽ đối với nàng ấy tốt hơn.”

Những đạo lý này Lý Diệp đều hiểu, chỉ lo là chị gái không nhìn thấu được. Nhưng Lý Mộ Vân không phải lý do chàng đến đây hôm nay.

“Chuyện ngài phải xuất chinh, sao lại dấu ta?”

Ánh mắt Lý Thuần đượm vẻ cô đơn: “Nếu cậu muốn biết, ta có thể giấu được sao? Dạo này cậu chìm trong bể tình, hình như chẳng quan tâm gì đến ta thì phải?”

Lòng Lý Diệp hơi thắt lại, khom người nói: “Là thiếu sót của ta.”

“Dạo này cậu đau ốm, cần tĩnh dưỡng, vì thế ta bảo Phượng Tiêu không cần nói cho cậu biết. Chứ cậu có thiếu sót gì nào? Lúc trước cậu tính toán mọi chuyện vì ta, lo lắng hết lòng rồi. Lúc này, ta nghĩ phải dựa vào năng lực bản thân để làm vài việc nhằm kiến công lập nghiệp. Hiếm thấy có việc mà Hoàng thúc không ngăn cản, thế nên cậu cũng đừng có cản ta.” Lý Thuần thản nhiên nở nụ cười.

“Có thể Thư Vương có cùng mục đích với ngài, nhưng không hẳn để cho ngài thuận lợi lập công đâu. Binh mã của ba trấn vùng Hà Sóc gộp lại tầm hai trăm ngàn, ngài dẫn một trăm ngàn quân, vẫn là lấy ít địch nhiều. Chuyến đi này thấy trước được nguy hiểm, kính xin ngài không nên cố chấp.”

Lý Thuần mím môi, không vui nói: “Vì thế ta mới chọn đồng hành cùng Vệ Quốc công. Lão là lão tướng sa trường, kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể giúp ta phần nào. Ta biết cậu muốn tốt cho ta, thế nhưng chẳng lẽ không có cậu thì ta là kẻ vô tích sự sao?”

Lời này có phần gay gắt, cũng có phần giận giữ. Lý Diệp nhìn Lý Thuần, cau mày, rất lâu không nói gì.

“Ngài đang giận ta à? Hay là đang giận cái gì? Trong thành Trường An, ngài là Quảng Lăng Vương, Thư Vương dù gì cũng phải kiềm chế. Nhưng rời khỏi Trường An rồi, trên sa trường, đao kiếm không có mắt, tình cảnh của ngài sẽ hung hiểm hơn vạn phần. Những điều này ngài đã tính hết chưa?”

“Thế thì sao!” Lý Thuần bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói cũng cao hơn, “Đại trượng phu mà lại cứ lo lo sợ sợ, thì bao giờ mới thành được đại sự? Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Nếu ta thành công, lập tức có thể nắm đại quyền, không cần phải sợ uy thế của Hoàng thúc! Thế thì ngại gì đánh cược một lần? Nếu bại, ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Lý Diệp nhìn vẻ mặt Lý Thuần, biết Lý Thuần đã bị đè nén quá lâu, không muốn chịu đựng nữa. Mấy năm qua, Đông cung vẫn bị Thư Vương áp chế, không cách nào xoay xở. Thái tử thì coi như đã buông xuôi, cứ gặp Thư Vương là nhượng bộ. Chỉ có Quảng Lăng Vương không cam chịu, còn cố gắng chống lại. Nhưng Thư Vương như cây đại thụ vươn cao tận trời, nói thì dễ chứ làm thì khó vô cùng.

Lý Diệp muốn bảo vệ Lý Thuần, với tâm tình như đang bảo vệ một con chim ưng còn non. Thế nhưng rốt cuộc chim ưng thuộc về trời cao, cho nên vẫn luôn nghĩ cách bay lượn.

“Vậy ngài cứ làm theo ý mình đi.” Lý Diệp thỏa hiệp nói.

Lý Thuần nở mặt, ngồi quỳ chân trước mặt Lý Diệp, kích động nắm hai vai chàng. Lý Diệp gật đầu, Lý Thuần liền toét miệng cười, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng như đứa trẻ.

Từ thị cùng Lý Mộ Vân về Vương phủ, cũng không cho người hầu thông báo cho Quảng Lăng Vương, muốn cho Lý Thuần một niềm vui bất ngờ. Nhìn thấy cảnh tượng hai người ngồi trong phòng khách đối diện nhau như thế, tim Lý Mộ Vân bỗng thắt lại. Lý Thuần chưa bao giờ nhìn Lý Mộ Vân như thế, ánh mắt ấy là ánh mắt nhìn người quan trọng nhất trong đời, vô cùng mong muốn được người đó đồng tình.

Đã từng có lúc Lý Mộ Vân cảm giác là Lý Thuần cưới mình làm vợ không phải vì thích mình, mà vì người em này. Bọn họ luôn nói không hết chuyện, Lý Thuần nói chuyện với Lý Diệp còn có vẻ vui mừng hơn so với nói chuyện với mình.

Từ thị nhìn Lý Mộ Vân một lúc, rồi nói: “Nhờ có em trai ngươi, tương lai, kể cả Quách thị có vào phủ, chỉ cần em ngươi còn, thì trong lòng Quảng Lăng Vương luôn có một vị trí cho ngươi. Ngươi hiểu rõ chửa?”

Lý Mộ Vân không nghĩ tới đến Từ Lương viện cũng nói như vậy, cắn môi trả lời: “Con dâu…hiểu rồi ạ.”

“Sau này phải làm thế nào, tùy ngươi.” Từ thị quay đi, Lý Mộ Vân vội vàng làm lễ, rồi nhìn theo bóng bà ta rời đi.

***



Ngày hôm đó trong hoàng cung cũng vô cùng náo nhiệt, Thái hậu thiết yến tiễn Trường Bình. Trường Bình được nuôi trong cung Thái hậu từ nhỏ, nay tuổi tác Thái hậu đã cao, Trường Bình lại gả tận Thái Châu xa xôi, không thể ở bên Thái hậu tận hiếu, chỉ biết ngồi khóc.

Lý Mô cười nói: “Đứa trẻ ngốc, đâu phải là không bao giờ trở về. Ngươi đã lập gia đình, không phải cô nương nhỏ như trước, nhanh nín đi.”

“Hoàng thúc đừng trêu Trường Bình.” Trường Bình cong môi nói.

“Được, hoàng thúc sai, tự phạt một chén.” Lý Mô bưng ly rượu lên, uống một chén, “Bây giờ thì Trường Bình bé nhỏ nín được chưa?”

Trường Bình nín khóc mỉm cười, trở lại bên cạnh Ngu Bắc Huyền, ôm tay y: “Chàng xem đi, trong cung ta có nhiều chỗ dựa như vậy đấy, sau này chàng đừng hòng bắt nạt ta.”

Ngu Bắc Huyền chắp tay nói: “Thần không dám.”

Trường Bình đắc ý lấy tay khăn chấm chấm lên khóe mắt, Thư Vương phi nói: “Trường Bình, chẳng phải cháu thích nhất là hoa hồng hay sao? Sao trên khăn tay lại thêu hoa mẫu đơn thế?”

Trường Bình nhìn kỹ cái khăn tay: “Dạ, giờ cháu lại thích mẫu đơn rồi.” Nói xong ngượng ngùng nhìn Ngu Bắc Huyền, “Mẫu đơn đúng là quốc sắc thiên hương, hoa hồng không thể bì được.”

“Xem ra là Tiết Độ sứ Hoài Tây tặng rồi.” Thư Vương phi thốt lên, ánh mắt lại nhìn về phía bàn tiệc của Thái tử, “Ta nhớ A Niệm cũng thích nhất là hoa mẫu đơn.”

Vẻ mặt Thái tử Lý Tụng như thường, bình thản không tranh. Chẳng qua vẻ mặt Lý Mô lại hơi thay đổi, hạ giọng nói: “Đang tử tế, ngươi nói đến người ngoài làm gì?”

“Không phải thiếp thân cố ý nói đâu, chẳng qua nghe đến câu mẫu đơn quốc sắc, mời nhớ năm xưa vào ngày sinh nhật A Niệm, rất nhiều gia đình quý tộc ở Trường An tặng quà, trong đó có hai bồn mẫu đơn giống rất quý, một chậu Diêu hoàng cánh kép hoa vàng, một chậu Ngụy sắc cánh kép mầu tím, cả hai đều là cây trưởng thành rất đẹp. Bồn Diêu hoàng là Đại vương tặng, còn bồn Ngụy sắc kia thì không biết là tác phẩm của ai.” Thư Vương phi cười khanh khách, dường như đúng là chỉ nói chuyện cũ năm xưa mà thôi.

Trường Bình tò mò hỏi: “A Niệm là ai ạ?”

Vi quý phi đang ngồi bên cạnh Trinh Nguyên đế hiều hậu nói: “Năm xưa họ Thôi có hai mỹ nhân nổi danh chốn Trường An, một người chính là Thư Vương phi đang ngồi đây, người kia là Vân Nam Vương phi. Không biết ngày xưa hai người này đã đốn biết bao nhiêu trái tim công tử trong thành Trường An đây.”

Thư Vương phi khiêm tốn nói: “Quý Phi nương nương thực quá khen, thiếp thân là được lây ánh sáng của A Niệm thôi, chứ so tài năng cùng dung mạo thì A Niệm hơn rất nhiều. Năm đó người cầu thân đi mòn cả ngưỡng cửa, cuối cùng Vân Nam Vương ôm được mỹ nhân về.”

Trường Bình ngẫm nghĩ lại cẩn thận tình hình ngày đến Thôi gia tham gia tiệc mừng thọ, trong bữa tiệc hình như thật có một phu nhân trung tuổi dung mạo xuất chúng, mọi người đều gọi là Vương phi. Thường thì Trường Bình chẳng bao giờ để mắt đến người nào, chuyện nào khác, nhưng đúng là có ấn tượng với vị kia thật. Hình như chính là mẹ đẻ Quận chúa Ly Châu thì phải? Trùng hợp nhỉ, bà ấy cũng thích hoa mẫu đơn à?

Ngu Bắc Huyền thản nhiên nhìn qua chỗ Thư Vương phi, không biết Thư Vương phi khơi chuyện xưa lên có ý gì đây.

Trong bữa tiệc, một cung nữ sơ ý đổ bầu rượu, rượu rơi vào váy Trường Bình, cung nữ vội vã quỳ xuống nhận lỗi, Trường Bình cả giận nói: “Đồ không có mắt, đây chính là cái váy ta vừa may xong!”

Cung nữ nằm rạp xuống đất, run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.

“Người đâu, kéo ra ngoài!”

Lập tức có hai thái giám đi vào, kéo cung nữ đang xin tha kia ra ngoài. Bao nhiêu người đang ngồi đây, bao gồm cả Thiên Tử và Thái hậu đều không ai nói gì. Ngu Bắc Huyền biết Trường Bình xưa nay kiêu căng, hôm nay mới coi như nhìn thấu, hóa ra Trường Bình ở trong cung cũng vẫn ngông nghênh như thế.

Thái hậu nói: “Cháu đi thay váy đi, người đâu, đưa Quận chúa vào cung của ta thay y phục.”

“Để ta đi cùng cho.” Thư Vương phi đứng dậy, đi tới bên cạnh Trường Bình, thân thiết nắm tay Trường Bình, “Nhỡ đâu người ta chọn cho Trường Bình xiêm y không hợp, lại phải nổi nóng.”

Thái hậu gật đầu nói: “Cũng tốt, ánh mắt ngươi được, Trường Bình vẫn luôn nghe lời ngươi.”

Trường Bình làm lễ với Thái hậu và Hoàng đế, rồi đi theo Thư Vương phi rời đại điện. Trên đường đến cung của Thái hậu, Thư Vương phi hỏi: “Trường Bình, Tiết Độ sứ Hoài Tây có đối tốt với cháu không?”

Trường Bình rầu rĩ không vui: “Tốt, cũng không tốt. Nếu nói tốt, thì cháu cảm giác là căn bản chàng không yêu thích cháu. Nhưng cũng khó nói là không tốt, những gì nên làm thì chàng đều làm cả rồi. Nhưng cháu không muốn những kia, cháu muốn trái tim của chàng cơ.”

Thư Vương phi cầm khăn tay trong tay Trường Bình, nói: “Nếu như tim của nó đã đặt trên người người khác, còn cho cháu được sao?”

“Thím có ý gì?” Trường Bình dừng bước lại, yên lặng nhìn Thư Vương phi.

Thư Vương phi cười nhạt: “Cháu chưa từng hỏi nó à, và cũng không nhìn ra bất kỳ đầu mối gì à?”

“Thím biết cái gì, mau nói đi!” Trường Bình nắm tay Thư Vương phi, sốt ruột hỏi.

Thư Vương phi cho cung nhân lùi ra xa, nhẹ nhàng ghé tai Trường Bình nói nhỏ một chặp. Sau đó nói: “Ta cũng chỉ nghe nói bóng nói gió thế thôi, cũng không có chứng cứ gì. Cháu nghe biết thôi, rồi tự mình để ý thêm.”

Trường Bình nắm tay thành đấm kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngu Bắc Huyền từng đi Nam Chiếu, lại còn từng có đoạn tình cảm với Quận chúa Ly Châu thật à? Họ Mộc kia cũng thích hoa mẫu đơn sao? Đồ rẻ tiền như thế, cháu sẽ tìm nó tính sổ!” Trường Bình ném khăn tay xuống đất, lấy hai chân dẫm thật mạnh, rồi hùng hổ quay đi.

Thư Vương phi tóm Trường Bình lại: “Cháu đi chất vấn kiểu này, nếu nó một mực chối thì cháu bắt nó sao được? Tuy ta là dì của nó, nhưng cũng không chịu nổi diễn xuất của nó với mẹ nó. Rõ ràng đã gả chồng, mà vẫn gieo vạ cho Llng quân của người khác.”

Trường Bình nghe nói thế thì càng thêm tức giận: “Vậy cháu nên làm như thế nào?”

“Cháu thử lòng Tiết Độ sứ Hoài Tây một lần xem, chẳng phải sẽ biết sao?”



***

Gia Nhu ngồi đọc sách trên sập, ngồi lâu chân hơi tê, định đổi sang tư thế khoanh một chân lên. Nhưng vừa duỗi thẳng hai chân, nàng kêu “ái” một tiếng, Ngọc Hồ liền vội vàng hỏi: “Quận chúa, sao vậy?”

Gia Nhu khoát tay một cái, nàng không thể nói chỗ nào đau được, kiểu gì cũng bị Ngọc Hồ chê cười chết.

“Em để ý chỗ gác cổng cho ta, nếu như có tin tức của Nam Chiếu hoặc Thôi phủ thì phải lấy vào ngay cho ta đấy.” Nàng dặn Ngọc Hồ.

Ngọc Hồ thưa vâng, nói thêm: “Quận chúa vẫn đang lo lắng chuyện Nam Chiếu à? Chẳng phải lang quân đã nói rồi sao, Thổ Phốn đã đồng ý, sẽ không tấn công ngay mà.”

Gia Nhu lắc đầu: “Không thể yên tâm với Thổ Phồn được, mấy năm nay chúng vẫn luôn quấy nhiễu, dăm ba câu đâu có thể áp xuống được? Ta chỉ hi vọng cha thông suốt, bỏ qua thành kiến, như vậy còn có đường sống.”

“Người có định bàn bạc với lang quân không? Ngài ấy học nhiều biết rộng, lại là người thông minh, thế nào cũng có thượng sách.”

Gia Nhu chỉ tay về phía Ngọc Hồ nói: “Không được lấy những việc này làm phiền chàng. Chàng phải tham gia tuyển quan, kỳ thi này rất khó, sức khỏe chàng thì chưa khỏi hẳn. Chuyện Nam Chiếu tự chúng ta có thể giải quyết được.”

Lúc này, bên ngoài có người nói: “Lang quân đã về.”

Gia Nhu làm động tác giữ miệng với Ngọc Hồ, Ngọc Hồ làm lễ với Lý Diệp, rồi nói: “Nô tỳ ra ngoài trông chừng ạ.”

Lý Diệp ngồi phía sau Gia Nhu, hỏi nàng: “Nàng đang nói chuyện gì với Ngọc Hồ đấy? Sao vừa thấy ta về lại không nói nữa hả?”

Gia Nhu nói: “Chỉ là một chút chuyện vặt hàng ngày, không quan trọng lắm. Chàng xong việc rồi hả? À, Từ Lương viện đến đón chị rồi.” Nàng vội vã đổi chủ đề.

Lý Diệp đã gặp Lý Mộ Vân ở phủ Quảng Lăng Vương, đáp: “Ta biết rồi.” Sau đó ôm Gia Nhu từ phía sau, tựa vào bả vai nàng, thì thầm: “Đêm qua nàng kêu đau, cho ta xem xem nào?”

Gia Nhu run đến tận từng đầu ngón tay, vội vã tách khỏi chàng: “Không, không cần.”

“Nàng và ta như này, còn kiêng kỵ cái gì?” Lý Diệp đứng dậy đóng chặt cửa, lại dặn dò Ngọc Hồ và người hầu không được vào. Những lời này nghe ra đúng là lậy ông tôi ở bụi này. Ban ngày đóng cửa, còn có thể làm ra chuyện gì hay đây?

Họ đang ở trong phòng riêng, gia nhân nào dám nói gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài, nói nàng ban ngày ban mặt mà lại cứ quấn lấy phu quân, thật quả không còn mặt mũi nào gặp ai.

Gia Nhu muốn trốn, nhưng bị Lý Diệp kéo vào trong lòng, cởi bỏ tất chân. Đôi lắc chân rốt cục thoát khỏi trói buộc, kêu leng keng leng keng. Gia Nhu chỉ thấy quần mình bị cởi sạch, chàng đưa tay nhấc váy nàng lên, cúi đầu nhìn thật kỹ.

Hai ngón tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng đẩy cánh hoa ra, nhìn đài hoa trắng nõn và hoa tâm không sót chút gì.

Gia Nhu cắn ngón tay mình, thấy mặt chàng dịu dàng, không nhiễm chút tạp niệm nào. Nhưng bị chàng nhìn như vậy, thân thể nàng liền nổi lên phản ứng vi diệu, đến hít thở đều không nổi.

Nơi ấy trào ra mật dịch cuồn cuộn, mắt Lý Diệp tối tăm, miệng đắng lưỡi khô, muốn đè nàng xuống, nhưng rồi kiềm chế lại.

Gia Nhu khép hai chân: “Chàng đừng nhìn nữa được không…”

“Bị cọ xát, nên hơi sưng đỏ.” Lý Diệp kết luận. Chỗ đó của nàng vốn mềm mại khác thường, gần đây lại làm chuyện phòng the nhiều lần, tất nhiên có chút quá sức chịu đựng.

Gia Nhu vội vã ngồi dậy, kéo váy che khuất thân dưới, lầm bầm: “Đều tại chàng đêm nào cũng bắt nạt ta, cho nên mới thế còn gì. Hai ngày này không cho phép làm nữa.”

Lý Diệp cười đồng ý, đi tới giá lấy thuốc mỡ, vừa lôi vừa kéo thoa thuốc vào phía dưới cho nàng. Gia Nhu nằm nhoài trong ngực chàng, nhẫn nại hồi lâu, rốt cục chờ thoa thuốc xong thì cả người đều ướt đẫm.

“Tứ lang, hôm nay chàng có chuyện gì à?” Gia Nhu nâng mặt chàng, yên lặng nhìn vào mắt chàng, “Chàng nói với ta nghe xem nào. Có thể ra không giúp được gì, nhưng chàng đừng cứ giấu ở trong lòng.”

Lý Diệp tự nhận mình là người rất biết che giấu tâm tình, càng không muốn bị nàng vừa nhìn đã thấu.

“Thực sự là không có gì đâu, ba trấn vùng Hà Sóc đại loạn, Quảng Lăng Vương phải xuất chinh dẹp loạn, cho nên ta hơi lo lắng chút thôi.”

Hóa ra là chuyện này. Nàng đã biết kết cục của trận chiến này, cho nên cũng không lo lắng lắm. Nhưng đời trước có phải là Quảng Lăng Vương dẫn binh xuất chinh hay không thì nàng không biết.

“Đã có Ngọc Hành tiên sinh, chàng còn lo lắng cái gì?” Gia Nhu nhẹ nhõm cười, “Chàng bỏ công lo lắng cho Quảng Lăng Vương, không bằng quan tâm một chút đến việc tuyển quan của bộ Lại đi. Nếu chàng không thi đậu, mà lại rớt, thì ta sao được vẻ vang. Ta muốn làm phu nhân quan lớn đấy.”

Lý Diệp ôm nàng, nói nhỏ: “Nàng đã là Quận chúa cao quý, còn cần đến uy phong phu nhân nhà quan làm gì?”

“Không hề giống nhau nhé. Quận chúa là thân phận cha ta cho ta, phu nhân quan lớn là chàng cho ta. Ta cũng không mong chàng có thể làm quan to đến Tam công, Tể tướng, nhưng chí ít phải đến Thị lang, như anh hai ấy, thế nào?” Gia Nhu ngửa đầu, nghiêm túc hỏi Lý Diệp. Nếu Lý Diệp làm quan, biết đâu có thể thay đổi vận mệnh Lý gia, cũng thay đổi vận mệnh của chính chàng.

Bởi vì đời trước, Lý Diệp không có chức vị, hoặc vì không cưới nàng, nên không về nhà ở, vẫn ở tại Ly Sơn. Rồi thì sức khỏe chàng không tốt, cho nên biết đâu chết sớm. Nghĩ tới những chuyện ây, nàng thấy lòng thắt lại.

Lý Diệp thì lại nhớ tới lời Lý Thuần từng hứa, sẽ cho chàng chức Tam công, mà cô nhỏ này chỉ cần chàng làm một chức quan Thị lang nho nhỏ, thật là coi thường chàng.

“Có phải là khó quá không?” Gia Nhu nhìn sắc mặt chàng không thoải mái, tưởng mình làm khó, liền vội nói, “Ta cũng biết làm quan không dễ chút nào, vừa nãy ta nói đùa thôi. Chỉ cần chàng khỏe mạnh bình an, ta đã thấy đủ rồi. Chàng đừng thấy áp lực.”

Lý Diệp cười nhìn nàng, không nói. Có một ngày, chàng sẽ cho nàng được như nguyện.