Lúc đi ra khỏi Phá Phong thời gian vừa qua khỏi tám giờ, tài xế ngừng xe ở giao lộ, lúc Bùi Vân Dã dẫm lên ánh trăng đi ra ngoài, bỗng nghe thấy có người ở đằng sau hô một câu “Bùi tổng?”
“Thật sự là Bùi tổng,” người nọ đến gần, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng, “Không nghĩ tới sẽ đụng tới Bùi tổng ở đây.”
Bùi Vân Dã quay đầu nhìn người tới, đáp lại với khuôn mặt không biểu tình.
Áo vest của hắn vắt trên cổ tay, ống tay áo vẫn xắn lên trên khuỷu tay, mái tóc bình thường không chút cẩu thả bởi vì một trận vận động trước đó mà rơi xuống dừng ở trước lông mày, không có người sống chớ tiến của ngày thường, thoạt nhìn hiền hòa hơn nhiều.
Cho nên dù tiếng đáp lại này vô cùng lạnh đạm, cũng không giảm bớt phần nhiệt tình của Dịch Gia Nghệ.
“Ngài là muốn đến buổi casting sao?” Dịch Gia Nghệ hỏi.
Bùi Vân Dã bỗng nhớ tới nơi casting theo như lời Trần Diệc Minh nói quả thật là ở gần đây, mà Dịch Gia Nghệ là diễn viên của Thiên Thần, hiện tại đang lúc hot, đi tham gia casting cũng sẽ không có gì đáng trách.
Bùi Vân Dã không trả lời đúng hay không, Dịch Gia Nghệ cũng liền tự mình tìm đề tài, cậu cũng không hỏi Bùi Vân Dã vì sao sẽ ở đây, ngược lại là cậu giải thích một chút vì sao mình tới đây: “Tôi nghe nói nơi này có một sàn đấm bốc ngầm, liền muốn tới đây thả lỏng trước khi casting, vẫn là chỉ có khi đấm bốc mới có thể giảm bớt áp lực.”
Trong đông đảo nghệ sĩ của công chúng ở Thiên Thần cũng chỉ có Dịch Gia Nghệ dám nói một cách đĩnh đạc ở trước mặt Bùi Vân Dã, dù sao trước khi cậu tiến vào giới giải trí cũng từng có tiếp xúc gần gũi với Bùi Vân Dã —— cậu đã từng đấu với Bùi Vân Dã.
Lúc Trần Diệc Minh lần đầu tiên biết Bùi Vân Dã thích đấm bốc từng đi xem hắn đánh, khi đó Thiên Thần đang tìm người mới, vừa lúc liền coi trọng Dịch Gia Nghệ đang luyện tay cùng Bùi Vân Dã, điều kiện gia đình của Dịch Gia Nghệ cũng không tính tốt, có thể vào Thiên Thần dĩ nhiên không từ chối.
Diện mạo của Dịch Gia Nghệ đoan chính, là thuộc vào loại hình rắn rỏi rất hiếm thấy trong nhóm thịt tươi, debut hợp tác với Bặc Trọng Dao một bộ web drama hot một thời gian, lúc sau đang nổi lại quay một bộ phim hài với Lục Thần danh tiếng cũng không tệ, kế tiếp còn có một bộ điện ảnh《 Quyền Phong 》liên quan tới quyền anh sắp sửa công chiếu, hôm nay cũng xem như diễn viên có chút danh tiếng, địa vị nghệ sĩ tại Thiên Thần cũng không thấp.
Bùi Vân Dã cũng không nhiệt tình, ngoài một tiếng “ừ” từ lúc ban đầu liền không mở miệng, nghe Dịch Gia Nghệ nhắc tới đấm bốc ngược lại là nâng mắt nhìn thoáng qua Dịch Gia Nghệ.
Phá phong cũng không có tiếng ở hẻm Hành Thủy, cho dù ông chủ của nó là Bùi Vân Dã.
Người trà trộn ở hẻm Hành Thủy chỉ biết ông chủ của Phá Phong là một đại lão bản rất có tiền, còn về ông chủ này rốt cuộc là ai liền không có người nghiên cứu kỹ. Thậm chí còn có mấy người bởi vì đường vào quá mức xập xệ của nó, ngay cả bảng hiệu cũng không có, ở sau lưng cảm khái ông chủ keo kiệt.
Nếu không phải người quanh năm ở đây sẽ không biết đi xuống nơi đó còn có một sàn đấm bốc ngầm.
Dịch Gia Nghệ còn muốn nói gì đó, vừa lúc Bùi Vân Dã nhận được điện thoại của Trần Diệc Minh, bảo hắn đi qua chỗ casting xem thử, Bùi Vân Dã nghĩ hai giây cũng liền đồng ý.
Như thế lại khiến Dịch Gia Thần có chút vui mừng, “Hiện tại Bùi tổng đi đến chỗ casting sao?”
“Ừ.” Nói xong Bùi Vân Dã gật đầu, cũng không có ý định mời Dịch Gia Nghệ đi cùng.
Tài xế mở cửa cho hắn, hắn liền lên thẳng xe.
Dịch Gia Nghệ thu lại mất mát, gật đầu cười nói: “Vậy lát nữa gặp.”
Kỳ thật Trần Diệc Minh cho Dịch Gia Nghệ tới đây casting cũng tồn tư tâm, Dịch Gia Nghệ hiện tại phát triển không tồi, trong những nghệ sĩ ở Thiên Thần cũng còn tính có tiềm lực, nghiên cứu khắc khổ hơn một năm, kỹ thuật diễn cũng có chỗ tăng lên, kỳ thật cậu còn rất phù hợp với hình tượng của nam chính.
Nhưng sau khi xem xong diễn thử một đoạn ngắn Trần Diệc Minh lại nhíu mày, anh liếc nhìn Bùi Vân Dã ở bên cạnh hỏi: “Bùi ca, cậu thấy thế nào?”
Bùi Vân Dã cũng dời mắt qua khuôn mặt của Thẩm Tinh, khuôn mặt tròn của Thẩm Tinh trở nên căng thẳng, đặc biệt là khi Bùi Vân Dã nói câu “Nghe đạo diễn” càng là run sợ trong lòng.
Cậu chính là biết Dịch Gia Nghệ có chút quan hệ với Bùi Vân Dã, cho dù cậu không hài lòng cũng không dám nói thẳng cái gì.
Tuy rằng có kiên trì đối với điện ảnh của riêng mình, nhưng đôi khi cũng không thể không cúi đầu trước tư bản, lúc này lại không nghĩ không cần cậu ra mặt, Trần Diệc Minh bên cạnh Trần Nhất Du lại trực tiếp mở miệng: “Biểu diễn vô cùng sáo rỗng*, không được.”
(*Nguyên văn 浮于表面 phù vu biểu diện: Kiểu như là làm việc k nghiêm túc, k có lòng học hỏi, chạy theo hình thức, làm cho có mặt mũi…. Tui k biết thay bằng từ gì nữa.)
Giọng anh không cao, nhưng bởi vì hiện trường an tĩnh, cho nên Dịch Gia Nghệ mới vừa đi tới cửa chuẩn bị rời đi cũng nghe được rõ ràng, nhưng cậu ta cũng chỉ khựng lại trong nháy mắt liền trấn định rời đi.
Thẩm Tinh cũng thật sự không hài lòng với biểu hiện của Dịch Gia Nghệ lắm, cậu liếc sắc mặt Bùi Vân Dã, phát hiện vị Bùi tổng khí tràng cường đại này cũng không có phản ứng gì.
Sau đó lại có mấy diễn viên đi tới, Bùi Vân Dã vẫn luôn hứng thú thiếu thiếu, hắn đã xem qua kịch bản, cũng có hiểu biết đại khái về câu chuyện.
Mặc dù Bùi Vân Dã không chen chân sâu vào giới điện ảnh, nhưng ánh mắt luôn độc đáo, đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Diệc Minh dù thế nào cũng phải kéo hắn tới đây.
Thẳng đến một cô gái cuối cùng đến thử vai nữ chính đi vào, ánh mắt Bùi Vân Dã mới tập trung lại trong phút chốc.
Nhưng cũng chỉ chưa đến một giây.
Cố tình khoảnh khắc này bị Trần Diệc MInh bên cạnh bắt được.
Trần Diệc Minh đã nhìn quen tuấn nam mỹ nữ trong giới giải trí ngược lại cũng không cảm thấy thế nào, huống chi hàng năm anh luôn đối diện với khuôn mặt của Bùi Vân Dã, nhìn người bên ngoài luôn sẽ kém một chút (đương nhiên là ngoại trừ Trần Nhất Du), cho nên anh càng hiếu kỳ vị mỹ nhân trước mắt này rốt cuộc hấp dẫn Bùi Vân Dã ở chỗ nào.
Diễn viên nữ trước mắt này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, tóc ngắn sóng vai cũng không xử lý quá nhiều, ngược lại có một loại cảm giác lộn xộn tùy ý, mặc một cái áo rất bình thường màu đỏ bó sát người phác họa ra đường cong cũng hoàn toàn không có vẻ đột ngột, nhưng gương mặt kia của cô quả thật có chút kinh diễm, đuôi mắt hơi xếch, mị mà không yêu*, rất độc đáo.
(*Chắc kiểu xinh đẹp quyến rũ mà không phải kiểu tinh quái, lẳng lơ ;D.)
Chỉ có điều lúc tự giới thiệu có chút nhút nhát, khiến khuôn mặt tự tin của cô có phần yếu đi, lại có vẻ hơi hẹp hòi.
Nhưng khi cô đối mặt với ống kính bắt đầu biểu diễn, ánh mắt cất giấu lo lắng kia lập tức trở nên sắc bén, quyến rũ khiêu gợi cũng liền biến thành hoang dã.
Mấy vị đầu tư* trước màn hình trên mặt không biểu hiện gì, không nhìn ra là thỏa mãn hay bất mãn.
(*Chủ sang “主创”: chỉ những nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính.)
Ngược lại là Trần Diệc Minh vẫn luôn để ý đến Bùi Vân Dã, khi nhìn thấy Bùi Vân Dã nhìn chằm chằm người kia không chớp mắt, lại dời ánh mắt về trên mặt diễn viên nữ, bỗng phát hiện diễn viên nữ trên màn hình thoạt nhìn có chút quen mắt.
Chờ đến khi quay thử kết thúc, cô lại khôi phục vẻ co quắp ban đầu, Trần Diệc Minh cũng không để chuyện này trong lòng.
Nhiều năm như vậy anh cũng chưa thấy Bùi Vân Dã để ai ở trong lòng, ngoại trừ ban đầu để ý Bùi Trọng Dao hơn một chút, sau lại còn gây ra mâu thuẫn bởi vì Lâm Viễn Đông không hiểu chuyện.
Trần Diệc Minh quen Bùi Vân Dã lâu như vậy cũng dần dần có chút hiểu biết về sở thích của Bùi Vân Dã, Bặc Trọng Dao cùng Đặng Vũ Nhi trước mắt này đều thuộc về loại diện mạo xinh đẹp lại không phong tình, ngược lại mang chút loại hình tiêu sái sắc bén, vừa rồi biểu hiện của Đặng Vũ Nhi quả thật có chút mùi vị kia, lại có chút bộ dạng không kiềm chế được của nữ chính, khó trách Bùi Vân Dã sẽ nhìn nhiều hơn chút.
Sau khi toàn bộ diễn viên đều diễn thử xong, Trần Nhất Du và Thẩm Tinh thảo luận biểu hiện của ai vượt trội hơn, dĩ nhiên cũng hỏi qua ý tứ của Trần Diệc MInh, thật ra Trần Diệc Minh rất xem trọng Dịch Gia Nghệ và Đặng Vũ Nhi, nhưng Trần Nhất Du cảm thấy Dịch Gia Nghệ không được, Trần Diệc Minh cũng chỉ đề cử Đặng Vũ Nhi.
“Bùi tổng thấy thế nào?” Thẩm Tinh không quên vị kim chủ này.
Lúc này Bùi Vân Dã cũng không đùn đẩy trách nhiệm mà nói một câu ‘Còn được’ ngắn gọn, kỳ thật Thẩm Tinh để ý một diễn viên nữ khác tiêu sái hơn, nhưng bởi vì Trần Diệc Minh và Bùi Vân Dã đều đề cử vị Đặng Vũ Nhi này, hơn nữa Trần Nhất Du cũng không phản đối, mà biểu hiện của Đặng Vũ Nhi ở trước ống kính quả thật cũng không tệ, cho nên diễn viên chính cứ quyết định như vậy.
Mà Dịch Gia Nghệ thì lỡ mất dịp tốt với vai nam chính, nói thế nào cũng là nghệ sinh của Thiên Thần nhà mình, Trần Diệc Minh đưa nhân vật nam hai suất diễn rất nặng cho cậu ta.
Không lâu sau khi diễn viên chính được định ra, đoàn phim liền bắt đầu chuẩn bị cuộc họp báo để khai máy, bởi vì giai đoạn đầu trong kế hoạch quay 《 Tìm Kiếm 》 gặp nhiều khó khăn, tuy rằng có một số thảo luận trên mạng, nhưng dù sao nhiệt độ chưa đủ, cho nên cuộc họp báo khởi động máy lần này liền phô trương hơn bình thường một chút, sau khi kết thúc còn có một buổi tiệc rượu nhỏ.
Dĩ nhiên Bùi Vân Dã cũng được mời, mà Minh Ương làm nhà đầu tư cũng có tên trong danh sách.
Thời điểm Minh Ương trình diện vừa lúc nhìn thấy Bùi Vân Dã đang đứng trong đám người, một vòng những người tuấn tú xinh đẹp, đứng cạnh nhau vừa nói vừa cười, rộn ràng rôm rả.
Trần Diệc Minh, Trần Nhất Du, còn có Dịch Gia Nghệ, thông tin tương ứng với khuôn mặt của những người đó lần lượt hiện lên trong đầu Minh Ương, bao gồm quan hệ không trong sáng của Trần Diệc Minh và Trần Nhất Du, cùng với ơn quý nhân của Bùi Vân Dã với Dịch Gia Nghệ.
Tiếp theo lại có một người đàn ông cao lớn anh tuấn tiến vào ranh giới trò chuyện của bọn họ, đó là nhị thiếu Lâm Viễn Đông của Lâm gia, Minh Ương nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên một cô gái dung mạo xinh đẹp đứng gần Bùi Vân Dã, kết hợp với thông báo chọn vai diễn cho bộ phim cậu nhận được, Minh Ương nhận ra cô gái đó là nữ chính Đặng Vũ Nhi do Bùi Vân Dã định ra.
Mái tóc đen của cô cột ở sau đầu, mặc một bộ váy liền màu đen hở lưng, vạt áo trước được điểm xuyến bằng một chuỗi trân châu, chân váy cũng trang trí một lớp ren nhún màu trắng, bộ dạng hiện lên vẻ đáng yêu duyên dáng hợp lòng người, nhìn vào quả thật có mấy phần tư sắc.
Đặng Vũ Nhi cùng nhân vật nam chính lần lượt kính rượu cho mấy nhà đầu tư bọn họ, tiếp theo lại mời rượu về phía biên kịch Trần Nhất Du, hết một vòng dĩ nhiên là uống không ít.
Cho nên khi Lâm Viễn Đông tới đây chính là nhìn thấy mỹ nhân say rượu khuôn mặt đỏ hồng, mắt đầy hơi nước, Lâm Viễn Đông nhấp một ngụm, vào lúc Đặng Vũ Nhi muốn uống cạn thì duỗi tay cản lại.
Trần Diệc Minh nhìn về phía Lâm Viễn Đông, ôm Trần Nhất Du nói: “Đứng lâu có hơi mỏi, chúng ta qua bên kia ngồi.”
Lâm Viễn Đông theo sát đằng sau, Bùi Vân Dã rớt chậm hơn một bước, Đặng Vũ Nhi cùng nam chính vốn dĩ cũng chỉ là tới kính rượu, chào hỏi một chút, mấy vị chủ này nói chuyện phiếm cũng không có chỗ cho đám diễn viên nhỏ bọn họ, liền tự giác đi đến chỗ đạo diễn bên kia.
Dịch Gia Nghệ liếc nhìn Bùi Vân Dã, khựng lại một chút vẫn là đi theo nam nữ chủ về phía đạo diễn bên kia.
Đúng lúc này một nhân viên phục vụ đẩy xe ăn đi qua, lúc Đặng Vũ Nhi xoay người không cẩn thận đụng phải, giây tiếp theo cô liền ngã thẳng về phía Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã cũng lập tức duỗi tay đỡ người, giữ cho cô không bị ngã xuống đất.
Hôm nay tóc ngắn của Đặng Vũ Nhi cột ở sau đầu, mà váy dài hở lưng lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng chỉ dán qua ống tay áo của Bùi Vân Dã, thấy cô đã đứng vững, Bùi Vân Dã cũng liền thu tay.
Đặng Vũ Nhi vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, Bùi tổng ngài không sao chứ.”
Bùi Vân Dã rũ mắt chỉnh lại ống tay áo, “Không có việc gì.”
Mặt Đặng Vũ Nhi lại đỏ không ít, ngước mắt nhìn thoáng qua Bùi Vân Dã. Thấp giọng nói cảm ơn.
Trần Nhất Du không muốn đi theo Trần Diệc Minh, cũng liền đi tìm Thẩm Tinh trò chuyện về kịch bản, Trần Diệc Minh cũng tùy cậu, quay đầu thấy tình huống của Bùi Vân Dã bên kia, đưa mắt ra hiệu về phía Lâm Viễn Đông: “Thằng nhóc cậu cũng đừng vì sắc đẹp mà mất lý trí.”
Này chính là nói lúc trước Lâm Viễn Đông chưa rõ tình huống liền trực tiếp bao Bặc Trọng Dao, thiếu chút nữa trở mặt với Bùi Vân Dã. Tuy rằng lần trước Bùi Vân Dã cũng không phải thật sự để ý diễn viên nữ đó, chính là mặc kệ để ý hay không, Lâm Viễn Đông đụng vào liền có khả năng xong đời.
“Anh là nói Bùi ca coi trọng diễn viên nhỏ kia?” Ánh mắt Lâm Viễn Đông đảo qua Bùi Vân Dã đang gật đầu với Đặng Vũ Nhi bên kia, không hề có vẻ thương hương tiếc ngọc đối với lời cảm ơn nhìn thấy mà thương của mỹ nhân, cậu nhướng mày, thấp giọng nói câu: “Tôi thấy không giống.”
Trần Diệc Minh lại nhướng mày không có ý kiến đối với lời này của cậu ta.
“Nói như vậy,” Bỗng một giọng nói chen vào, tiếng nói trầm thấp lộ ra hơi thở nguy hiểm, “Người phụ nữ đó thật sự là nữ chính do Bùi thiếu định ra.”
Giọng điệu cậu mang cười, nhấn mạnh bốn chữ ‘Bùi thiếu định ra’.
Trần Diệc Minh lập tức quay đầu lại, liền thấy Minh Ương dựa vào cây trụ ở bên, tuy rằng nói với bọn họ, nhưng ánh mắt lại mang theo âm trầm nhìn chằm chằm Bùi Vân Dã đang đi về phía bọn họ.
“Minh thiếu tới kìa.” Trần Diệc Minh bị dọa bởi ánh mắt như lang như hổ kia của cậu, cũng thật sự bất ngờ khi Minh Ương tới, lúc trước cho dù thông báo công việc về bộ phim hay là tuyển vai diễn đến Thịnh Thế, Minh Ương cũng không có phản ứng gì.
Ném năm ngàn vạn vào, Minh Ương bên kia cái rắm cũng không thả một cái.
Lâm Viễn Đông cũng không phải thấy Minh Ương lần đầu, cậu ta cũng chào hỏi theo, gọi một tiếng “Minh thiếu”.
Minh Ương lại giống như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Dã. Nói câu:
“Bùi thiếu thật đúng là diễm phúc không cạn.”