Xe vẫn chạy với tốc độ đều đều ở trên đường cao tốc, Minh Ương dùng chiếc ly Bùi Vân Dã đã dùng qua uống hơn một nửa bình Rum, cậu thưởng thức vị ngọt nhàn nhạt tràn ngập giữa môi răng, ánh mắt lưu luyến ở khuôn mặt Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã cũng thích vị Rum nhạt, loại rượu này vào miệng vị ngọt cũng không rõ, thậm chí có chút chan chát, dư vị lại nhưng cũng đủ thơm nồng, thật đúng là rất giống mùi vị của Bùi Vân Dã.
Hai câu trò chuyện vừa rồi, những nụ hôn đã từng xảy ra kia, Minh Ương không bỏ lỡ độ nhíu thật nhỏ gần như không thể phát hiện giữa mày Bùi Vân Dã, cậu biết Bùi Vân Dã nhớ tới cái gì.
Đèn neon đằng xa càng lúc càng gần, gần đến mức có thể thấy rõ mấy chữ to giống như lửa cháy, Minh Ương nhíu mày, thật đúng là trùng hợp.
Cậu thấy được, Bùi Vân Dã vẫn luôn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ dĩ nhiên cũng không bỏ lỡ.
“Vì sao năm đó Bùi thiếu sẽ trà trộn ở hẻm Hành Thủy,” Minh Ương bỗng nhiên mở miệng, tiếp theo lại hỏi: “Làm một ‘Vua đấm bốc’ thần bí?”
Bùi Vân Dã đẩy vấn đề trở về, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao Minh thiếu sẽ lưu lạc tới đó giống như chó chết chủ* chứ?”
(*丧家犬 tang gia khuyển: chỉ người k có nơi nương tựa, không có chỗ để về, lang thang đây đó.)
Câu ‘chó chết chủ’ này khiến đuôi lông mày Minh Ương khẽ nhếch, cậu nói: “Đương nhiên là bị đuổi giết không có chỗ đi.”
Cậu quay đầu về phía với Bùi Vân Dã cười nói: “Còn phải cảm ơn ân cứu mạng của Bùi thiếu.”
Đuổi giết.
Bùi Vân Dã nhớ rõ tình huống ngày đó, tuy rằng người vây đánh Minh Ương rất nhiều, nhưng đều không thật sự ra tay tàn độc, bằng không thì không biết Minh Ương đã chết bao nhiêu lần, hiển nhiên miệng Minh Ương không có một câu nào là thật, cho nên câu ‘ân cứu mạng’ này càng là lời vô căn cứ.
“Minh thiếu phúc lớn mạng lớn, sao sẽ bị hại bởi mấy tôm tép kia được.” Bùi Vân Dã nói: “Chi bằng nói người đuổi theo cậu nên cảm ơn ân không giết của Minh thiếu.”
Một mảnh núi non trùng điệp ngoài cửa xe dần mở rộng, ánh mắt Minh Ương trông về phía xa, không biết cậu nghĩ tới gì mà khóe miệng nhếch lên một độ cong châm chọc, “Anh nói đúng, quả thật là tôi mạng lớn.”
Chút thay đổi về cảm xúc này vừa lúc thu trọn vào đáy mắt Bùi Vân Dã, hắn nhìn theo tầm mắt của Minh Ương, dãy núi Sùng Lĩnh cao ngất đồ sộ ở xa, trơ trụi vắng vẻ, như một dã thú ngủ đông, lộ ra bầu không khí có chút nguy hiểm.
Hắn đột nhiên cảm thấy biểu tình này của Minh Ương có chút quen thuộc, thậm chí sinh ra chút tò mò một cách không hề có nguyên do, tò mò quá khứ cùng thân thế không muốn người biết của Minh Ương.
Đương nhiên phần tò mò này cũng chỉ trong nháy mắt, nếu không có lợi ích sử dụng, Bùi Vân Dã cũng sẽ không tiêu phí tinh lực để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà hứng thú hắn sinh ra với Minh Ương quả thật chưa đủ.
Hai năm trước Bùi Vân Dã có chút hoài nghi bởi vì Minh Ương họ Minh, nhưng lúc ấy thông tin thân phận Lâm Hiện tra được cũng không có vấn đề gì, hắn cũng không để trong lòng, dù sao họ Minh trong thiên hạ rất nhiều.
Cho nên lúc hắn mới biết được Minh Ương là người của Minh gia thì sinh ra một loại cảm giác bị trêu đùa.
Từ đầu đến cuối Minh Ương đều biết thân phận của hắn, mặc kệ hắn có gỡ bịt mặt xuống hay không.
“Nếu đã đến đây rồi, Bùi tổng cũng cho chút mặt mũi chơi chơi một chút?” Minh Ương bỗng đề nghị, trên mặt cậu lại khôi phục loại biểu tình bất cần đời.
Bảng hiệu neon của hẻm Hành Thủy cách đó không xa rọi đến cửa xe, chiếu đến sườn mặt treo cười có chút xinh đẹp kỳ dị mê hoặc lòng người của cậu.
Đuôi mắt của Bùi Vân Dã mang cười, “Từ chối thì bất kính.”
Minh Ương giật mình, cậu nghĩ: Bùi Vân Dã hôm nay thật sự quá mức dễ nói chuyện.
Cậu nhắc tới nụ hôn đã từng khiến Bùi Vân Dã nổi trận lôi đình kia, lại nhiều lần thăm dò, Bùi Vân Dã bay sạch không kiên nhẫn của trước đó, thậm chí còn dùng vẻ mặt ôn hòa hàn huyên vài câu với cậu.
Điều này khiến Minh Ương có chút khó chịu, so với bình thản của Bùi Vân Dã, dường như Minh Ương càng thích khiến hắn tức giận hơn.
Phá Phong không khác gì lúc trước, sau khi hai người xuất hiện, thật mau liền hấp dẫn đông đảo tầm mắt.
Lúc Thi Nhượng thấy được Bùi Vân Dã vào cửa thì có chút kinh ngạc, nhưng thật mau liền bình phục, nhanh chóng cho người làm sạch sân, đừng chặn đường.
Sau lần trước tuy rằng Bùi Vân Dã ‘gợi ý‘ hai câu, nhưng xong việc cũng không nói thêm gì hoặc là xử phạt bọn họ, cho nên dần dần gã cũng gác chuyện này xuống.
Hôm nay Bùi Vân Dã vừa xuất hiện, Thi Nhượng lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón một cách cung kính, kết quả xoay mặt thấy rõ người đàn ông tuấn mỹ đằng sau Bùi Vân Dã, trái tim nhỏ này của gã chợt ngừng đập.
“Minh…Minh… Minh Ương?”
Minh Ương liếc nhìn gã một cái không mặn không nhạt, căn bản không nhớ tới người kia là ai. Nhưng năm đó cậu ở đây cũng không che mặt như Bùi Vân Dã, bị nhận ra cũng không kỳ quái.
Ánh mắt Thi Nhượng vừa chạm vào ánh mắt của Minh Ương liền sợ hãi cúi đầu, dù sao lúc trước gã chính là tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của vị này.
“Vào thôi.” Có quá nhiều tầm mắt tìm tòi lui tới từ bốn phía, Minh Ương tiến lên một bước che ở trước mặt Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã nâng mắt, phất tay với Thi Nhượng, sau đó dẫn Minh Ương vào gian đấm bốc độc lập kia.
Thi Nhượng cho người canh ngoài hành lang, tránh cho có người vào nhầm ảnh hưởng đến hứng thú của Bùi Vân Dã. Mình thì thức thời không đi theo, đứng ngây tại chỗ nhìn bóng dáng của hai người với trăm mối vẫn không có lời giải.
Trận đối đầu oanh liệt Phá Phong của năm đó, cùng với nụ hôn thình lình xảy ra lúc sau, không ai nhớ rõ hơn Thi Nhượng, dù sao lúc đó gã liền ở dưới sàn đấu, tuy rằng không phải ở phòng khán giả, nhưng cũng ở hướng đối diện với mặt Bùi Vân Dã.
Minh Ương còn có thể ‘tồn tại khỏe mạnh’ sau cơn thịnh nộ của Bùi Vân Dã, thậm chí hôm nay còn có thể xuất hiện đồng thời với Bùi Vân Dã ở chỗ này trò chuyện với nhau thật vui, tỏ rõ người này không đơn giản.
Đây không phải là chuyện gã nên đi tìm tòi nghiên cứu, Thi Nhượng chỉ hy vọng hai người này đừng xảy ra chuyện ở chỗ này.
Gian phòng đấm bốc này không khác gì với lúc trước, Minh Ương không phải lần đầu tiên đánh với Bùi Vân Dã ở chỗ này, hai người trầm mặc quấn băng vài quyền anh vào xong liền đi tới.
Sau khi gặp lại hai người cũng đã đấu hai lần, người tới ta đi thăm dò cùng khiêu khích, lúc này đứng trên sàn đấu lại chỉ là chơi chơi một chút mà thôi.
Bùi Vân Dã cởi áo vest, hôm nay hắn không thắt cà vạt, chỉ gỡ nút áo, hắn thong thả ung dung cuộn tay áo lên tới khuỷu, động tác tùy ý, lại lộ ra một loại khéo léo tinh tế không thèm đếm xỉa, trong đôi mắt thâm thúy kia cũng không phải phát tiết cùng nóng bỏng của lúc trước, mà là dửng dưng tùy ý.
Minh Ương dựa vào vòng bảo hộ trên đài, cậu giống như thưởng thức bộ phim điện ảnh, nhìn Bùi Vân Dã cởi quần áo.
Vai rộng eo nhỏ, cơ bắp không cường tráng nhưng mọi nơi đều ẩn giấu sức mạnh, lại có chút không hợp với khuôn mặt có thể nói là xinh đẹp kia của hắn, nhưng khi hắn nâng mắt, con ngươi như hồ sâu lạnh lẽo đóng băng phần xinh đẹp kia, lại dung hợp khí tràng cả người một cách kỳ diệu, không có chút nào đột ngột.
“Có ai đã từng nói, khuôn mặt của Bùi thiếu thật thích hợp đóng phim chưa.” Minh Ương nói.
Bùi Vân Dã nâng mắt, “Minh thiếu cũng không kém là bao.”
Minh Ương không phản bác, cậu bật cười, ánh mắt trêu tức có thể nói là lộ liễu.
“Sao không hỏi tôi quay phim gì.”
Nếu là chơi chơi, Bùi Vân Dã cũng không cởi áo gile ngoài áo sơmi, dĩ nhiên băng vải quyền anh cũng lười quấn, hắn xoay xoay cổ tay, nhìn về phía Minh Ương.
Lúc này Bùi Vân Dã cũng không chờ Minh Ương ra tay trước, nhào tới đấm thẳng vào mặt Minh Ương.
Minh Ương nghiêng đầu tránh thoát, ngay sau đó cú đấm thứ hai của Bùi Vân Dã lao tới.
Không cần hỏi hắn liền biết trong đầu Minh Ương nghĩ cái gì, tóm lại không có khả năng là lời hay.
Bùi Vân Dã cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lui khuỷu tay về, đảo qua xương sườn của Minh Ương, “Quay gì đó cũng không có ai mời được tôi.”
“Vậy sao,” Minh Ương ăn đau, lui lại một chút, cậu xoa xoa sườn dưới cười đến vô cùng thích thú, “Bùi thiếu nói con số, thật ra tôi vô cùng có hứng thú đầu tư cho Bùi thiếu.”
Không đợi Bùi Vân Dã trả lời, Minh Ương lại đánh về phía Bùi Vân Dã, hỏi: “Phim hành động thế nào?”
Cậu giữ chặt cổ tay Bùi Vân Dã, đồng thời xoay người dựa vào Bùi Vân Dã dùng phương thức bao bọc để khóa chặt Bùi Vân Dã. Ghé vào tai hắn nói đầy ái muội: “Mời Bùi thiếu diễn, phải mất bao nhiêu tiền?”
Bùi Vân Dã dĩ nhiên nghe ra được ý nghĩa thứ hai trong câu nói của Minh Ương, nghĩa bóng của những lời này đại khái tương đương với “Mua một đêm của Bùi thiếu phải mất bao nhiêu tiền?”
Nhưng lần này Bùi Vân Dã cũng không tức giận vì bị mạo phạm, thậm chí còn nhếch môi, đồng thời khom người đá ra sau, xoay cổ tay nắm cổ tay Minh Ương thoát ra khỏi lồng ngực cậu, khớp xương bị trật ‘cạch’ một tiếng, thế nhưng mày của Minh Ương lại không hề nhăn lấy một cái.
Chân cậu móc lấy đầu gối Bùi Vân Dã, dùng chút lực, hai người liền ngã xuống đất, một màn này không khác gì hai năm trước, thậm chí tươi cười trên mặt Minh Ương cũng y hệt, cậu xoay người, đặt sức nặng cả người lên trên Bùi Vân Dã, đồng thời cúi đầu hướng về phía đôi môi đóng chặt của hắn.
“Minh thiếu còn muốn giở lại trò cũ?” Bùi Vân Dã giơ tay chắn, đấm một cái vào đầu vai Minh Ương, “Chỉ tiếc hôm nay không có ai thưởng thức Minh thiếu nổi điên.”
Minh Ương nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Bùi Vân Dã, “Hiện tại Bùi tổng không sợ người khác nhìn thấy mặt anh, chính là bớt thú vị.”
Lúc trước bởi vì Bùi Vân Dã có điều băn khoăn, cho nên Minh Ương mới có thể thực hiện được, nhân lúc bất ngờ chiếm đủ tiện nghi, hiện tại Bùi Vân Dã mạnh hơn lúc trước, cũng càng thêm không cố kỵ gì, dùng địa vị hôm nay của hắn, trà trộn vào sàn đấm bốc ngầm cũng không xem là nhược điểm.
Kỳ thật Minh Ương cũng biết rõ, hai năm trước Bùi Vân Dã lựa chọn che mặt cũng không phải sợ hãi, chỉ là hắn cảm thấy mấy phiền toái theo tới kia không cần thiết khiến hắn hao phí tâm tư.
Càng tiếp xúc với hắn, Minh Ương càng rõ, hiện tại Bùi Vân Dã gần như không có nhược điểm, cảm xúc của hắn đạm bạc, thủ đoạn cứng rắn.
Là nhân vật số một không ai muốn đối nghịch nhất trong vòng này của bọn họ, chính là Minh Ương không tin, thưởng thức của cậu đối với Bùi Vân Dã là thật, muốn hủy diệt cũng là thật, khát vọng được đến càng là thật.
Bùi Vân Dã không cho cậu cơ hội, khoảnh khắc Minh Ương ngây người trước mặt hắn này khiến Bùi Vân Dã nhíu mày, hắn nhanh chóng nhấc chân đồng thời cánh tay kẹp cổ Minh Ương lật ngược người xuống đất, “Ngây người khi đối mặt với kẻ địch cũng không phải là chuyện tốt.”
Sau lưng chạm đất thật mạnh, đau đớn khiến Minh Ương tỉnh táo lại, “Kẻ địch?”
Cậu nhìn vào con ngươi đen nhánh của Bùi Vân Dã, trong bất mãn cùng khinh miệt kia, nói ra: “Anh cũng không phải kẻ địch của tôi.”
Bùi Vân Dã không có ý kiến với lời này, hắn buông tay ra, thu đi cảm xúc trong mắt, đứng dậy nói: “Hôm nay liền đến đây thôi.”
Nhưng hiển nhiên Minh Ương không vui, tay trái cậu nắm chặt mắt cá chân Bùi Vân Dã, trước khi Bùi Vân Dã đá văng ra cậu vươn cánh tay bị gãy xương kia lên, thấp giọng nói một câu: “Kéo tôi một chút.”
Bùi Vân Dã rũ mắt không động.
“Thật sự đau.” Minh Ương nói tiếp.
Bùi Vân Dã lạnh lùng nhìn bàn tay bẻ ngoặt trên không trung, vệt đỏ hiện rõ trên làn da trắng nõn, cùng với biểu tình đáng thương gần như thống khổ trên mặt cậu, vẫn xoay người đi một cách lạnh nhạt.
Minh Ương nằm dưới đất nhìn người kia đi xuống sàn đấu, mở cửa xoay người, cửa ‘lạch cạch’ đóng lại, biểu tình trên mặt Minh Ương nhanh chóng biến mất, cổ tay giơ lên cao cũng rơi xuống đất một cách vô lực.
Tiếng bước chân dần xa rồi biến mất, lúc này Minh Ương mới ngồi dậy, cậu giơ cánh tay bị gãy xương kia lên nhìn kỹ một lúc, tiếp đó duỗi tay trái nắm lấy tay này, đột nhiên dùng sức bẻ xương bị trật về vị trí cũ.
“Rắc” một tiếng.
Minh Ương quơ quơ cổ tay của tay phải, lúc này trên khuôn mặt vẫn luôn không có biểu tình mới xuất hiện một loại cảm xúc cùng loại với vui vẻ.
Thật đúng là không mềm lòng chút nào.