Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 81




Diệp Đường Yên vừa khóc vừa nói

“Đường Chân là sư muội tốt của ta có chuyện vui hay buồn ta và sư muội đều cùng nhau tâm sự. Huỳnh Cao Thái là sư đệ tốt của ta tuy đệ ấy không thích mẫu thân nhưng vì coi ta như tỷ tỷ ruột mới ở lại phái Không Động tới tận bây giờ. Cả hai bọn họ…cả hai bọn họ giờ đã…”

Đường Chính Thiên đặt tay vào vai cô ta vỗ nhẹ

“Hai bọn họ chết cùng nhau họ sẽ không đơn độc trên thiên đường. Nếu biết cô vì họ mà đau khổ như vậy làm sao họ vui được. Mấy tên đó cũng đả thương Lạc sư huynh sau này ta sẽ cùng cô tìm ra bọn chúng đòi món nợ này, giờ cô phải bình tĩnh lại đã”

Diệp Đường Yên không nói thêm câu nào nữa, cô ta ngồi bất động trước bến đò tan hoang khiến Đường Chính Thiên cảm thấy khó hiểu, hắn cứ ngồi đó nhìn cô ta hết gần một ngày mà không rõ lí do tại sao. Hắn cũng không rõ tại sao mình không đi theo Vân Dĩnh mà ở lại cùng cô nương này. Một khắc, rồi hai khắc, ba khắc bọn họ cứ ngồi đó tới lúc hoàng hôn buông xuống. Nhìn ánh mặt trời đỏ thẫm chiếu lên mặt nước Đường Chính Thiên mở lời

“Diệp cô nương, sao cô không quay lại nhìn hoàng hôn vậy. Đẹp lắm”

Diệp Đường Yên quay ra nhìn hắn

“Mắt của ta bị mù. Hoàng hôn, bình minh, những thứ đó xa xỉ đối với ta quá”

Đường Chính Thiên biết mình vừa động vào nỗi đau của cô nương kia liền vội xin lỗi

“Thấy cô nương…linh hoạt như vậy. Ta không ngờ…Phải rồi, nếu cô nương không thể trông thấy hoàng hôn tại sao không thử lắng tai nghe tiếng gọi của hoàng hôn đi”

Diệp Đường Yên thắc mắc

“Có thể nghe được…hoàng hôn sao”

Đường Chính Thiên rút nhẹ cây sáo trong người ra, hai mắt hắn hướng về tia sáng màu đỏ trước mắt thổi lên cảm giác trong lòng hắn, thổi lên những âm điệu mà hắn cảm nhận được khi nhìn ánh hoàng hôn. Tiếng sáo nhẹ nhàng có hơi buồn bã, chậm rãi nhưng sâu lắng, ngân dài vang khắp bầu trời cao.

Diệp Đường Yên nghe tiếng sao ấy bất giác mỉm cười, cô ta nói

“Ta nghe thấy rồi…tiếng của hoàng hôn”

Đường Chính Thiên ngưng thổi sáo hỏi cô ta

“Cô nương cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào chưa”

Diệp Đường Yên lắc đầu

“Ta vừa buồn vừa lạnh”

Đây là cơ hội để Đường Chính Thiên thể hiện vẻ lãng tử thường ngày của mình. Hắn cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài ra choàng lên người cô ấy rồi ngồi bên cạnh người ta.

Diệp Đường Yên nói

“Đa tạ…Công tử là đệ tử phái Côn Luân sao”

Đường Chính Thiên nói

“Quên mất ta chưa giới thiệu tên. Ta là Đường Chính Thiên – Cầm Tài Tử phái Côn Luân. Không biết cô nương đã gặp chưởng môn sư huynh của bọn ta chưa”

Diệp Đường Yên thở dài

“Đáng lí ra hôm nay Phong ca cũng có mặt tại đây nhưng trên đường đi huynh ấy có rẽ sang lối khác và bảo rằng huynh ấy muốn dạo chơi một mình nhưng ta cảm thấy huynh ấy cố tránh mặt ta thì đúng hơn”

Đường Chính Thiên nói

“Phong ca. Chà…gọi thân mật như vậy không lẽ cô nương và chưởng môn sư huynh…”

Diệp Đường Yên nói

“Chắc chỉ có ta nghĩ như vậy còn huynh ấy thì không. Lúc nào nói chuyện với nhau huynh ấy đều nhắc tới một nữ nhân khác khiến ta cảm thấy tình cảm của huynh ấy rất mơ hồ”

Đường Chính Thiên chống tay lên cằm suy nghĩ

“Có thể cô nương nghĩ nhiều quá rồi. Chưởng môn sư huynh nhắc tới ai đó nhiều hơn bình thường chỉ có một lý do huynh ấy gặp người đó quá nhiều thôi. Ngày bọn ta còn nhỏ có lần huynh ấy xuống núi gặp một người tên A Nhĩ xong từ hôm đó huynh ấy luôn miệng kêu A Nhĩ, A Nhĩ làm bọn ta phát mệt”

Diệp Đường Yên nói

“Đa tạ huynh đã an ủi ta”

Đường Chính Thiên ngoảnh mặt ra sau nhìn các đệ tử Không Động

“Bọn họ đứng đó đợi cô nương rất lâu rồi. Để tôi đưa cô về phái nhé”

Diệp Đường Yên gật đầu bám lấy Đường Chính Thiên để hắn đưa mình đi. Hắn nâng cô ta lên ngựa rồi nhảy lên ngồi phía sau bám theo các đệ tử phái Không Động trở về địa bàn.

Đoàn người ngựa bước đi chậm rãi dưới ánh hoàng hôn để lại đám khói đen vẫn chưa tan hết trên bến đò Lạc Dương. Những mảnh vỡ của chiếc thuyền trôi tứ tung không ngừng nhấp nhô theo làn nước.

Sau khi Tam Tài Tử đều trở về phái Không Động họ đã được Vân Dĩnh giải thích những câu chuyện xoay quanh chưởng môn sư huynh mấy tháng nay và được biết phái Côn Luân đã liên minh với phái Không Động. Kể từ bây giờ liên minh sẽ đồng lòng cùng nhau khiến cho thứ gọi là danh môn chính phái tuyệt diệt. Nhưng câu chuyện Vân Dĩnh kể e là Lạc Hư không hiểu được bao nhiêu, hắn chứng kiến chiếc thuyền tan thành từng mảnh, chứng kiến cô ấy ra đi trước mặt mình nên từ khi ấy tới giờ hắn không mở miệng nói với ai câu nào, tai hắn cũng không nghe được ai nói chuyện. Máu tươi của những kẻ bị hắn giết đã khô trên mặt hắn từ bao giờ nhưng oán hận trong lòng hắn vẫn còn như mới.

Dù không biết tại sao Lạc Hư lại trở nên như vậy nhưng các đệ tử Côn Luân cũng không hỏi han gì nhiều, họ nghĩ để hắn một mình sẽ tốt hơn. Cả Diệp Đường Yên cũng như vậy, cô ta nhốt mình trong phòng liên tục tự trách bản thân tại sao lại để Đường Chân đi tới cuộc hẹn trên bến đò để rồi xảy ra chuyện không hay như thế. Ngày hôm nay liên minh Không Động – Côn Luân đã mất mát rất nhiều, ngày hôm nay tại bến đò Lạc Dương oán hận trong lòng họ tăng lên đến cực điểm.

Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc những tưởng khi tới đây sẽ gặp lại chưởng môn sư huynh nhưng bọn họ đi khắp nơi mà không tìm thấy bóng dáng cậu ta. Mới đầu Mạc Vô Phong theo Diệp Đường Yên và Vân Dĩnh tới bến đò để tìm đệ tử phái Không Động bị người của Tiên Hà Lĩnh bắt giữ nhưng cậu ta lấy cớ phải làm việc khác một lát để tách nhóm rời đi một mình.

Mạc Vô Phong thúc ngựa thẳng tới Ngũ Bá Cương tìm gặp một người cậu ta luôn muốn gặp để nói với cô ấy lời xin lỗi từ tận đáy lòng. Càng gần tới cốc Thủy Phong cậu ta càng hồi hộp, cảm giác này y hệt lúc cậu ta phạm lỗi với sư phụ rồi bị người gọi lên đại sảnh trách tội.

Vừa đi cậu ấy vừa nghĩ rất nhiều, nào là không biết thần y cô nương dạo này ra sao, không biết khi trông thấy mình cô ấy có nhận ra không, không biết cô ấy có chấp nhận lời xin lỗi của mình không. Suy nghĩ miên man nhiều tới mức cậu ta không hề trông thấy một con Hắc Mã khác cũng đang vội vã phi tới, với tốc độ của Tuyết Vân Câu cậu ấy không thể cho ngựa dừng lại kịp lúc đành nín thở chịu cú va chạm mạnh chưa từng có này.

Hai con ngựa đâm vào nhau ngã lăn ra đất còn hai người trên ngựa đều nhanh nhẹn phi thân ra xa. Nếu những con ngựa mà biết nói chắc chắn chúng sẽ chửi bới hai vị chủ nhân này ngay lập tức. Với thân pháp của mình Mạc Vô Phong nhảy xuống ngựa không bị té ngã như tên cưỡi Hắc Mã kia. Cậu ta luống cuống chạy tới đỡ hắn dậy

“Huynh đệ không sao chứ, ta mải nghĩ lung tung không để ý đường nên mới đâm phải huynh”

Người kia phủi sạch y phục định quay ra xem mặt mũi kẻ to gan kia ra sao thì vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra cậu ta chính là một bằng hữu cũ của mình

“Huynh là…Mạc Vô Phong. Đúng là huynh rồi, còn nhớ ta chứ”

Mạc Vô Phong cũng ngạc nhiên không kém

“Bình Nhất Chỉ…”

Bình Nhất Chỉ túm lấy tay Mạc Vô Phong để cậu ta kéo mình đứng dậy

“Không ngờ huynh cũng tới trung thổ thật. Đã thăm thú được nhiều nơi chưa”

Mạc Vô Phong mỉm cười

“So với Tây Vực thì trung thổ đúng là tiên cảnh. Lần trước huynh gặp ta phải giao tiếp với ta bằng tiếng Tây Vực giờ huynh cứ nói tiếng Hán đi”

Bình Nhất Chỉ nói

“Xem ra huynh học nhanh thật đấy. Huynh còn nhớ lúc chúng ta từ biệt huynh có nói khi nào tới trung thổ sẽ tìm gặp ta tại Ngũ Bá Cương không”

Mạc Vô Phong quên béng mất chuyện này nên cậu ta có hơi ái ngại

“Chuyện này…do gặp nhiều biến cố quá nên ta…quên bẵng đi mất. Dù sao hôm nay cũng gặp được huynh tại đây coi như chúng ta có duyên. Chúng ta tìm nơi nào để hàn huyên đi”

Bình Nhất Chỉ từ chối

“Hay để khi khác gặp lại nhé. Ta có chuyện gấp cần tới Hắc Mộc Nhai ngay”