Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 80




Lạc Hư vừa xin được Nghi Lâm một lọ đơn dược thì trông thấy bến đò xảy ra chuyện như vậy hắn thất kinh hồn vía khinh công qua hàng người dày đặc tới gần xem cho kỹ. Nhìn chiếc thuyền đó vỡ tan thành từng mảnh cả người hắn run lên bần bật, lọ đơn dược trên tay hắn rơi lọc cọc xuống đất.

“Dương sư huynh thật tài trí, nghĩ ra cách dùng lửa thiêu cháy bọn chúng không ngờ cả chiếc thuyền tự dưng nổ tung lên”

Tiếng nói ấy văng vẳng bên tai Lạc Hư như mũi tên đâm xuyên vào da thịt hắn, hắn nhìn mấy tên đệ tử Hoa Sơn đang đứng hò hét cười vang mà lòng sôi sùng sục. Lửa giận trong người hắn bùng phát lên ngay tức thì. Ánh mắt của Lạc Hư lúc này giống hệt một con dã thú thèm máu, sát khí quanh người hắn bốc lên lạnh tanh. Hắn rút thanh trường kiếm sau lưng ra kéo lê trên mặt đất, tiến thẳng về phía bọn đệ tử Hoa Sơn.

“Chính các ngươi đốt chiếc thuyền đó”. Lạc Hư quát

Dương Tử Minh phủi tay áo rồi đáp

“Chính bọn ta đốt để giết hết lũ người trong đó. Sao vậy, ngươi có ý kiến gì hả”

Lạc Hư siết chặt tay cầm kiếm tới mức máu chảy dài xuống từ đầu kiếm tới mũi kiếm. Hắn cười đau khổ

“Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi tế vong linh cô ấy”

Hắn vừa dứt lời thanh trường kiếm trên tay liền vung lên loạn xạ tạo thành những đường kiếm khí sắc bén bay tứ phía. Kiếm của Lạc Hư chạm vào tên nào tên nấy thịt nát xương tan chết ngay tại chỗ. Hắn lúc này tâm trí rối loạn hoàn toàn không phân biệt được đâu là người cần giết, hắn giết các đệ tử Hoa Sơn, giết cả những bách tính đứng gần đó.

Người dân thành Lạc Dương chạy tán loạn miệng hô hào

“Ai đó bắt lấy tên sát nhân kia đi”

Lam Phượng Hoàng nhìn thấy Lạc Hư ra tay với người vô tội cô ta liền chạy tới ngăn cản nhưng suýt bị mũi kiếm của hắn đâm phải. Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc thấy vậy đồng loạt xông lên khống chế Lạc Hư.

Nghi Lâm sợ hãi nói

“Đã xảy ra chuyện gì vậy. Ban nãy huynh ấy còn cười nói vui vẻ mà”

Điền Bá Quang chỉ tay về phía đám đệ tử Hoa Sơn kêu lên

“Lũ lòng người dạ thú kia cứ để Lạc Hư huynh đệ giết hết đi”

Nghi Ngọc chưởng môn nói

“Họ đều là đệ tử phái Hoa Sơn. Hằng Sơn phái chúng ta và Hoa Sơn phái đều là bằng hữu thấy họ gặp nguy chúng ta không thể giương mắt lên nhìn”

Điền Bá Quang nói

“Bọn chúng…trời ạ…giờ ta biết giải thích sao cho các người hiểu đây”

Nghi Ngọc lập tức ra lệnh cho các đệ tử

“Khống chế Lạc Hư bảo vệ đệ tử Hoa Sơn phái”

Ngay lập tức bảy đệ tử Hằng Sơn đồng loạt xông lên dàn Hằng Sơn trận pháp bao vây Lạc Hư. Sau khi tạo thành vòng tròn trận pháp bảy nữ đệ tử đồng loạt xuất kiếm thẳng về phía đầu, cổ, ngực, bụng, eo, lưng, sườn của Lạc Hư mỗi người một phía đâm tới. Hai đệ tử Côn Luân kia cũng nhân cơ hội này phi thân lên cao dùng tay mỗi tên nắm chặt vai Lạc Hư không cho hắn chuyển động.

Lạc Hư lúc này đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo hắn gào thét vang trời xoay mình vung kiếm nhưng không tài nào cử động được. Ngay lúc ấy Dương Tử Minh phi thân vào giữa trận pháp cướp thanh trường kiếm của Lạc Hư và đâm xuyên vai của hắn.

“Sư huynh”. Đường Chính Thiên hốt hoảng kêu lên

“Nghi Ngọc chưởng môn mau cho dừng trận pháp”. Lam Phượng Hoàng sợ hãi

Nghi Ngọc nói

“Đệ tử Hoa Sơn mau dừng tay, vị công tử này đã bị khống chế không thể làm hại tới các người được nữa”

Dương Tử Minh giả như không nghe thấy họ nói câu gì liền đâm thanh kiếm sâu hơn nữa. Lam Phượng Hoàng tức giận nhảy tới đạp thẳng vào ngực Dương Tử Minh khiến hắn thoái lui về sau nhiều bước. Cô ta đẩy các đệ tử Hằng Sơn ra nói với Lạc Hư

“Không sao rồi, huynh an toàn rồi”

Đường Chính Thiên túm lấy cổ áo của Lạc Hư

“Rốt cuộc huynh làm sao vậy sư huynh. Mau trả lời đi sao huynh cứ im lặng như vậy, đừng làm bọn đệ sợ chứ”

Lạc Hư cười như một kẻ điên, hắn rút thanh kiếm đang cắm trên vai mình ra ném xuống đất

“Thuyền bị đốt rồi…Bọn chúng đốt thuyền rồi…Ta không cứu được cô ấy”

Nghi Ngọc sững sờ nhìn Dương Tử Minh

“Các người là đệ tử Hoa Sơn phái sao lại có những hành động chẳng khác gì tà phái, ác độc khôn lường như vậy”

Vương Từ Hạ lên tiếng

“Bọn ta vì muốn giết lũ người ma giáo nên mới ra tay phóng hỏa. Những kẻ trong đó đều đáng chết sao các ngươi lại thương xót cho chúng”

Lam Phượng Hoàng nói

“Câm miệng cho ta. Giờ giang hồ có ai là không biết Nhật Nguyệt thần giáo đã cải tà quy chính liên minh với chính phái các ngươi. Ngươi còn dám ở đó mà phân biệt chính với tà sao”

Cao Tứ Kiến nói

“Hằng Sơn phái các ngươi hàng ngày tụng kinh niệm phật sao lại đem theo tên dâm tặc Điền Bá Quang kia. Các ngươi mà cũng có tư cách lên mặt dạy đời Hoa Sơn phái bọn ta hả”

Điền Bá Quang không giữ được bình tĩnh nhổ luôn một bãi nước miếng xuống đất

“Nếu không có đệ tử Hằng Sơn bày trận cái mạng chó của các ngươi đã sớm mất từ lâu rồi”

Lương Tự Đức sợ hãi cả người run lên bần bật, hắn nói

“Đủ rồi…đủ rồi. Các ngươi mau…mau xin lỗi họ rồi lên đường thôi”

Điền Bá Quang nói

“Lương chưởng môn ngươi đường đường là chưởng môn phái Hoa Sơn do chính Lệnh Hồ huynh đệ tiến cử sao cứ phải lép vế ba tên vô danh tiểu tốt kia”

Nghi Ngọc nói

“Lương chưởng môn, đừng vì hiểu lầm mà khiến nội bộ tan rã. Thời gian khó khăn này không phải lúc để chúng ta đấu đá lẫn nhau, chẳng lẽ huynh không nhớ những gì Lệnh Hồ đại ca viết trong thư hay sao”

Dương Tử Minh tiến lên trước Lương Tự Đức

“Ý các ngươi mấy tên vừa gây chuyện với bọn ta là người của phái Hằng Sơn. Nếu vậy bọn ta càng không thể tha thứ cho các ngươi được. Nếu các ngươi biết điều mau giao tên đó cho bọn ta xử lý”. Hắn chỉ tay vào Lạc Hư đang được hai sư đệ dìu trên vai.

“Ai dám động vào người của phái Côn Luân”. Sau tiếng nói to như sấm kia là tiếng vó ngựa gõ xuống đất rầm rập. Đoàn người ngựa của liên minh Côn Luân, Không Động do Vân Dĩnh và Diệp Đường Yên dẫn đầu tiến tới bến đò nhanh như gió.

Trông thấy Tam Tài đệ tử Vân Dĩnh và các đệ tử Côn Luân xuống ngựa tiến lên phía trước cúi đầu

“Bái kiến Tam Tài sư huynh”

Đường Chính Thiên nở nụ cười ngỡ ngàng

“Vân Dĩnh, sao đệ lại ở đây. Cả bọn họ nữa, sao mọi người tới đây đông như vậy”

Diệp Đường Yên hỏi Vân Dĩnh

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy, mùi cháy khét làm ta khó chịu quá”

Điền Bá Quang trông thấy Diệp Đường Yên liền sợ thót tim, hắn nói lắp bắp

“Mọi người…lùi lại…Cô ta…chính là người xuất một chiêu có thể lấy mạng hàng chục đệ tử tình báo Nhật Nguyệt đấy”

Dương Tử Minh chĩa kiếm về phía Diệp Đường Yên

“Chuyện ở đây không liên quan tới các ngươi. Muốn sống thì lui ra chỗ khác”

Diệp Đường Yên phi thân về phía tên vừa nói phất tay áo một cái ngay lập tức thanh kiếm của hắn vỡ vụn thành trăm mảnh. Dương Tử Minh sợ hãi lùi lại phía sau

“Ngươi…ngươi là ai”

Diệp Đường Yên cười lớn

“Chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm thôi. Ngươi không cần phải biết”

Vân Dĩnh chạy tới chỗ Lạc Hư không khỏi lo lắng

“Lạc sư huynh…huynh ấy”

Đường Chính Thiên nói

“Đệ ở đây…không lẽ…không lẽ chưởng môn sư huynh cũng ở đây”

Trương Thiên Lạc nói

“Đúng vậy. Chưởng môn sư huynh đâu rồi, bọn ta đi tìm huynh ấy gần nửa năm nay mà không thấy”

Vân Dĩnh nói

“Chuyện nói ra rất dài. Để đệ đưa Tam Tài sư huynh về phái Không Động rồi từ từ giải thích cho các huynh nghe”

Dương Tử Minh chỉ trỏ cười lớn

“Hóa ra các ngươi thuộc liên minh tà phái mà Lệnh Hồ Xung nhắc tới trong thư. Phái Hằng Sơn các ngươi nghe rõ rồi chứ, các ngươi dám cấu kết với lũ tà phái này giờ sáng mắt ra rồi chứ”

Điền Bá Quang không thể chịu nổi bất kỳ lời nói nào của tên Dương Tử Minh này nữa, hắn tức giận nói với Diệp Đường Yên

“Cô nương tên Đường Chân đó ở trong chiếc thuyền bị tên kia cho người đốt trụi rồi. Sáng nay chính mắt ta trông thấy cô ta đi về hướng bến đò giờ không thấy mặt mũi đâu chỉ có thể ở trên thuyền thôi, giờ thì nổ banh mất xác rồi”

Diệp Đường Yên run sợ nghĩ ngợi

“Không thể nào, mình ra đây để giúp Đường Chân đưa sư đệ trở về không lẽ những gì hắn nói đều là thật”

Dương Tử Minh nói

“Con tiện nhân ma giáo đó hả. Ngươi nói đúng ta trông thấy ả cầm túi hành trang chạy lên thuyền nên mới sai người tới đốt đấy”

Diệp Đường Yên nổi nóng tấn công Dương Tử Minh. Hắn sợ hãi chạy về phía sau để các đệ tử lên thế mạng. Những đệ tử Hoa Sơn kia vừa chĩa kiếm lên đã bị cô ta khống chế. Biết mình đụng phải tổ kiến lửa ba tên Dương Tử Minh, Vương Từ Hạ, Cao Tứ Kiến dẫn nhau bỏ trốn. Thấy tình hình như vậy Lương Tự Đức cũng đành chạy theo bọn chúng.

Điền Bá Quang nói

“Một lũ tiểu nhân, các ngươi thử thò mặt lên Hắc Mộc Nhai xem Lệnh Hồ huynh đệ xử trí các ngươi ra sao”

Đường Chính Thiên trông thấy Diệp Đường Yên rối trí chẳng khác gì Lạc Hư ban nãy hắn liền tới giữ chặt thân mình cô ta lại

“Bốn tên cầm đầu đều đã bỏ chạy rồi. Cô nương giết những người này cũng chẳng có ích gì”

Diệp Đường Yên khóc không ra nước mắt, cô ta lắc đầu kêu gào

“Sư muội, sư đệ. Tỷ vô dụng không thể cứu mọi người. Ta…ta sẽ không tha cho lũ tàn dư Ngũ Nhạc các ngươi”

Vân Dĩnh nói

“Đệ đưa Lạc sư huynh về trước cùng các đệ tử phái Côn Luân. Cô nương ấy…khi nào Diệp cô nương bình tĩnh lại huynh hãy cùng các đệ tử phái Không Động đưa cô ấy về”

Lam Phượng Hoàng nói

“Ta đi theo các ngươi”

Nghi Lâm chạy tới giữ cô ta lại

“Bọn họ chính là những người đối nghịch mà Lệnh Hồ đại ca nhắc tới trong thư. Tỷ không được đi theo họ”

Điền Bá Quang tới nói với Nghi Lâm

“Nhân lúc cô nương kia mất đi lí trí mọi người mau rời khỏi đây. Tới Hắc Mộc Nhai chúng ta sẽ an toàn”

Lam Phượng Hoàng vẫn không bằng lòng

“Ta không thể để Lạc Hư đi như vậy được. Ta…ta sẽ đầu quân vào phái Côn Luân”

Điền Bá Quang nói

“Ngươi bình tĩnh lại cho ta có được không. Ngươi không nghĩ tới Lệnh Hồ đại ca của ngươi nữa sao. Chuyện đâu còn có đó, hắn yêu ngươi hắn sẽ quay lại ngươi việc gì phải làm như vậy”

Thấy Lam Phượng Hoàng cứ nhìn theo bóng các đệ tử phái Côn Luân, Điền Bá Quang đành phải lôi cô ta rời đi.

Nghi Ngọc nói

“Đệ tử Hoa Sơn hãy đi theo bọn ta lên Hắc Mộc Nhai”

Diệp Đường Yên thấy bọn họ định rời đi liền nói

“Đứng lại cho ta. Hôm nay ta phải giết hết các ngươi”

Đường Chính Thiên vẫn giữ chặt cô ta, hắn nháy mắt với Điền Bá Quang ý nói mau đi nhanh lên. Diệp Đường Yên tức giận cấu xé thân thể Đường Chính Thiên nhưng hắn vẫn không buông tay. Đợi những người kia đi hết rồi hắn mới lên tiếng

“Diệp cô nương để ta đưa cô trở về phái Không Động. Ở đây không còn ai nữa cô đâu cần hành hạ mình như vậy”

Lúc này Diệp Đường Yên mới đành buông xuôi, cô ta ngồi thõng xuống đất khiến Đường Chính Thiên cũng theo đà đó mà khụy xuống luôn. Hắn thở dốc mệt mỏi

“Cô nương khỏe thật đấy. Giờ đã chịu về chưa”