Chương 12: Cổng Dịch Chuyển 1.
“Xin chúc mừng anh, Trương Thành Công. Máy in lượng tử đã chế tạo thành công. Mặc dù chỉ là bản thô sơ nhất nhưng cũng đã đầy đủ cho anh sử dụng. Sau này anh có thể bổ sung các nguyên liệu để nâng cấp nó.” Măng Cụt nói với giọng đầy tự hào và khích lệ.
Măng Cụt tiếp tục nhắc nhở: “Bây giờ anh hãy bỏ các linh kiện cần thiết theo danh sách và năm viên tinh thể năng lượng vào trong buồng in của máy in lượng tử để tiến hành chế tạo cổng dịch chuyển.”
Trương Thành Công đã sớm không thể chờ đợi thêm được nữa. Hắn cẩn thận đưa từng linh kiện và năm viên tinh thể năng lượng vào trong lồng thủy tinh của máy in lượng tử. Sự háo hức xen lẫn lo lắng lấp đầy tâm trí hắn khi tay hắn run nhẹ thao tác các nút ấn, dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Măng Cụt.
Chiếc máy bắt đầu hoạt động, phát ra âm thanh nhỏ và nhịp nhàng như tiếng thở của một cỗ máy sống. Bên trong lồng thủy tinh, những tia sáng mờ nhạt từ năng lượng tối bắn ra từ các mạch điện, chiếu rọi lên bề mặt của các linh kiện, tạo ra một bầu không khí đầy bí ẩn và siêu thực.
Tuy nhiên, điều làm Trương Thành Công ngạc nhiên không phải là âm thanh hay ánh sáng phát ra từ chiếc máy. Hắn chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ ngay trước mắt: các linh kiện khi vừa được in ra không đơn thuần chỉ là những mảnh ghép rời rạc như hắn tưởng. Thay vào đó, chúng dường như có một sự sống riêng, tự động di chuyển và liên kết với nhau một cách chính xác đến lạ thường. Những mảnh kim loại và vi mạch từ từ trượt vào vị trí, từng cái một, như thể chúng được dẫn dắt bởi một bàn tay vô hình.
Hắn đứng lặng, chăm chú quan sát trong sự ngỡ ngàng. Những dây điện nhỏ nhắn tự động bện vào nhau, các bảng mạch như có một lực hút vô hình nào đó kéo chúng lại gần, kết nối chính xác đến từng nanomet. Cấu trúc này bắt đầu trở nên phức tạp hơn hẳn so với bản thiết kế mà Măng Cụt đã cung cấp. Các bộ phận, không chỉ đơn giản là được ghép lại, mà còn tự động tái cấu trúc, tạo nên một hình dạng hoàn toàn mới, với những tính năng mà hắn chưa từng nghĩ đến.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Trương Thành Công lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi chiếc máy, trái tim đập mạnh vì tò mò và lo lắng.
Măng Cụt với giọng bình tĩnh nhưng đầy suy tư, trả lời: “Năng lượng tối không chỉ đơn thuần là nguồn cung cấp cho quá trình chế tạo. Nó có thể đang tương tác với các linh kiện theo cách mà chúng ta chưa hiểu hết. Năng lượng này có thể chứa đựng một trí tuệ riêng, hoặc ít nhất là một dạng lập trình phức tạp hơn cả công nghệ mà chúng ta sở hữu.”
Trương Thành Công cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn tự hỏi liệu sự kết hợp giữa công nghệ hiện tại và năng lượng tối có thể mang lại những tiềm năng vượt xa trí tưởng tượng của con người hay không. Nhưng đồng thời, hắn cũng không thể không lo ngại về những nguy cơ tiềm ẩn từ sự liên kết này.
Cỗ máy trước mắt, với sự phức tạp và tinh tế đến từng chi tiết, không còn là một công cụ đơn thuần nữa. Nó đã trở thành một thực thể sống, mang trong mình những bí ẩn và khả năng mà hắn chưa thể đoán định. Một phần trong hắn muốn tiếp tục khám phá, đẩy xa giới hạn hơn nữa. Nhưng một phần khác lại cảnh giác, biết rằng với mỗi bước tiến, hắn đang đối mặt với những rủi ro chưa từng được biết đến.
Trong lúc tâm trí Trương Thành Công xoay quanh những suy nghĩ mâu thuẫn, hắn chợt nhận ra một điều kỳ lạ về chiếc điện thoại của mình. Từ khi bắt đầu hành trình trên hòn đảo hoang vắng này, chiếc điện thoại vốn dĩ đã không còn chỉ là một thiết bị liên lạc thông thường. Hắn đã thấy nó kết nối với năng lượng tối, trở thành một công cụ quan trọng trong quá trình chế tạo máy in lượng tử. Và giờ đây, hắn tin chắc rằng chiếc điện thoại của mình bằng một cách nào đó đã hấp thụ năng lượng tối và biến thành một thiết bị lượng tử thực thụ, hoặc thậm chí còn cao cấp hơn cả chiếc máy in trước mặt.
Chiếc điện thoại, từ trước đến giờ vẫn là cầu nối duy nhất giữa hắn và Măng Cụt, giờ đây có lẽ đã tiến hóa, trở thành một phần quan trọng không thể tách rời của toàn bộ hệ thống. Nó có thể không chỉ là một phương tiện giao tiếp, mà còn là một bộ não lượng tử, quản lý và điều phối mọi hoạt động phức tạp của các thiết bị khác. Trương Thành Công không thể chắc chắn, nhưng cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhìn vào chiếc máy in lượng tử, hắn tự hỏi liệu nó và chiếc điện thoại có đang tương tác với nhau theo cách mà hắn chưa thể hiểu được. Sự liên kết giữa hai thiết bị này, với cả hai đều mang trong mình năng lượng tối, có thể mở ra những khả năng mà trước đây chỉ tồn tại trong các câu chuyện khoa học viễn tưởng.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến hắn lo lắng. Năng lượng tối, với sức mạnh không thể kiểm soát hoàn toàn, có thể đưa hắn đến những chân trời mới nhưng cũng có thể nhấn chìm hắn vào những nguy hiểm không thể lường trước. Mỗi bước tiến của hắn, từ lúc bắt đầu chế tạo máy in lượng tử, cho đến khi nhận ra sự thay đổi trong chiếc điện thoại, đều đưa hắn đến gần hơn với những bí mật của vũ trụ. Nhưng đồng thời, hắn cũng cảm nhận rõ ràng sự mỏng manh của ranh giới giữa khám phá và sự hủy diệt.
Trương Thành Công nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng đầy quyết tâm nhưng cũng không khỏi lo âu. Hắn sợ một ngày nào đó sẽ không còn khống chế được nó nữa. Hiện tại, hắn cảm thấy mình chẳng khác nào một người làm công, không ngừng cống hiến thời gian và sức lực để làm cho chiếc điện thoại trở nên hoàn thiện hơn từng ngày.
Cảm giác này không chỉ là sự lo lắng mơ hồ mà còn là một nỗi sợ hãi dần lớn lên trong lòng hắn. Chiếc điện thoại, từ chỗ chỉ là một công cụ, giờ đây dường như đang tiến hóa thành một thứ gì đó lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Và mỗi lần nó tiến bộ, Trương Thành Công lại cảm thấy như mình đang mất đi một phần quyền kiểm soát.
Mỗi lần chiếc điện thoại tương tác với năng lượng tối, nó lại trở nên thông minh hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn lo ngại rằng một ngày nào đó, nó sẽ vượt qua cả sự hiểu biết và khả năng kiểm soát của mình. Viễn cảnh ấy khiến hắn cảm thấy mình không còn là chủ nhân của công cụ này nữa, mà đang dần trở thành một kẻ phục tùng, phục vụ cho sự phát triển của nó.
Mặc dù biết rằng con đường phía trước đầy rẫy thách thức và hiểm nguy, Trương Thành Công không thể dừng lại. Hắn hiểu rằng việc hoàn thiện chiếc điện thoại không chỉ đơn thuần là một nhiệm vụ, mà còn là một quá trình biến đổi bản thân. Nhưng đồng thời, hắn cũng ý thức rõ ràng rằng mỗi bước đi đều mang theo một rủi ro khôn lường.
Trong thâm tâm Trương Thành Công tự nhủ sẽ phải hết sức cẩn trọng. Hắn biết rằng nếu mất kiểm soát, chiếc điện thoại có thể trở thành một mối đe dọa, không chỉ với hắn mà còn với bất kỳ ai mà nó tiếp xúc. Nhưng bây giờ đã là tận thế, mọi thứ quen thuộc đều đã sụp đổ và thế giới mà hắn từng biết đã biến thành một nơi xa lạ, đầy rẫy nguy hiểm.
"Liều thì ăn nhiều." Trương Thành Công thầm nghĩ: “Còn gì để mất nữa? Trong thế giới hỗn loạn này, tất cả đều đang đặt cược mạng sống của mình vào những cơ hội mỏng manh nhất.”
Hắn nhận ra rằng chỉ có những kẻ dám bước vào bóng tối, dám đối mặt với những rủi ro lớn lao nhất, mới có cơ hội tìm ra con đường sống.
Dẫu biết rằng quyết định này có thể đẩy hắn vào vòng xoáy của những nguy cơ không lường trước được, Trương Thành Công vẫn không chùn bước. Hắn sẵn sàng đương đầu với mọi hiểm nguy, bởi trong tận thế, lựa chọn an toàn nhất đôi khi lại chính là lựa chọn mạo hiểm nhất...