Chương 8: Xác Sống.
Với v·ũ k·hí trong tay và quyết tâm trong lòng, Trương Thành Công sẵn sàng bước ra khỏi phòng bếp, chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tồn đầu tiên của mình trên hòn đảo hoang vu.
Trương Thành Công rời khỏi phòng bếp của con tàu du lịch, bước chân chậm rãi nhưng đầy quyết tâm. Ánh sáng ban mai len lỏi qua những tán cây, tạo ra những vệt nắng lấp lánh trên mặt đất.
Trương Thành Công nhìn bản đồ trên điện thoại xác định chấm đỏ gần nhất ở đâu sau đó hắn men theo bãi đá ngầm để vòng sang phía bên kia. Ở nơi này rất trống trải, rác rác trên bờ cát đầy rác thải nhựa của khách du lịch ném xuống biển dạt vào. Chiếc phóng lợn nằm chắc trong tay, mỗi bước đi của hắn đều thận trọng, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào có thể xuất hiện.
Trên đường đi, Trương Thành Công luôn cảnh giác, đôi tai căng ra để lắng nghe bất kỳ âm thanh lạ nào xung quanh. Một cảm giác rợn người bỗng nhiên len lỏi trong lòng khi hắn bắt gặp một bóng dáng mờ mờ từ xa. Đó chính là con xác sống đầu tiên mà hắn phải đối mặt. Hình dáng của nó thấp lùn và gầy gò tựa như chỉ có da bọc xương, làn da tái xanh nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn không còn con ngươi, chỉ là một mảng trắng đục ghê rợn. Từ cổ họng của nó phát ra những tiếng rên rỉ, như một lời cảnh báo rùng rợn về sự hiện diện đáng sợ của nó.
Trương Thành Công cảm thấy quen mắt khi nhìn vào con xác sống này. Chiếc thun màu trắng tinh khôi giờ đã bị nhuộm đỏ bởi những v·ết m·áu, trông như những đóa hoa huyết sắc kỳ lạ. Tóc dài xõa vai màu đen đậm, một hình xăm ở sau gáy không thể nhầm lẫn. Đây chính là nữ sinh viên đã mắng hắn ở trên thuyền. Không ngờ rằng chỉ sau một đêm, cô ta đã biến thành một xác sống như thế này.
Trước khi Trương Thành Công kịp cảm thán điều gì, giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh của Măng Cụt đã vang lên: “Đây là thời điểm để hành động, Trương Thành Công. Dưới ánh sáng mặt trời, lũ xác sống di chuyển rất chậm chạp và không nhìn thấy được. Hãy tiếp cận nó một cách cẩn trọng và t·ấn c·ông vào đầu, nơi chứa đựng tinh thể năng lượng.”
Trương Thành Công nuốt khan, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn chậm rãi tiến lại gần con xác sống, bàn tay siết chặt lấy phóng lợn, sẵn sàng cho cuộc đối đầu đầu tiên.
Dựa theo lời chỉ dẫn của Măng Cụt, hắn nhẹ nhàng từng bước tiếp cận con xác sống. Khi đã đến đủ gần, hắn nâng cao phóng lợn lên, tập trung toàn bộ sức lực và đâm mạnh mũi nhọn vào đầu nó. Phóng lợn xuyên qua hộp sọ một cách dễ dàng, kết thúc sự tồn tại của con xác sống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một tiếng rên yếu ớt thoát ra từ miệng nó trước khi nó đổ gục xuống đất, bất động.
Trương Thành Công đứng lặng, nhìn xuống xác c·hết trước mặt, hơi thở dồn dập và nặng nề. Đây là lần đầu tiên hắn g·iết c·hết một sinh vật mang hình hài con người. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn bất ngờ ập tới, khiến hắn không thể kìm nén mà phun ra toàn bộ những gì còn lại trong dạ dày.
Măng Cụt không để cho Trương Thành Công có cơ hội thả lỏng, nó liền lên tiếng nhắc nhở: “Giờ hãy đào vào đại não của nó và lấy ra tinh thể năng lượng. Đây chính là mục đích của anh, cũng là tài nguyên quý giá nhất trên hòn đảo này.”
Trương Thành Công ho khan vài tiếng rồi lấy vạt áo lau qua khóe miệng trước khi nhìn lại nữ xác sống đ·ã c·hết bên cạnh mình. Hắn rút từ hông ra một con dao, rồi dùng nó cắt vào phần sọ của xác sống. Dù bàn tay run lên, hắn vẫn kiên quyết tiếp tục. Chỉ một lát sau, hắn phát hiện ra một viên tinh thể nhỏ, sáng lấp lánh như kim cương, nằm sâu trong đại não của nữ xác sống. Hắn cẩn thận gắp nó ra, rồi dùng vải bọc lại cẩn thận, cảm giác như đang cầm trong tay một thứ vừa quý giá vừa đầy nguy hiểm.
“Đối với một người lần đầu làm giải phẫu như anh thì vô cùng xuất sắc.” Măng Cụt không tiếc lời khen ngợi Trương Thành Công, rồi tiếp tục nói với giọng điềm tĩnh: “Đây là tinh thể năng lượng, thứ ẩn chứa năng lượng tối. Hãy giữ nó cẩn thận, vì nó sẽ là chìa khóa giúp anh sống sót trên hòn đảo này.”
Trương Thành Công nhét viên tinh thể vào túi, cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của nó. Hắn biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu, và còn rất nhiều thử thách khác đang chờ đợi phía trước.
Trương Thành Công đứng lặng một lúc, nhìn xuống xác c·hết của nữ sinh viên đã từng là con người. Mặc dù cô ta đã từng mắng hắn thậm tệ, giờ lại đã biến thành một sinh vật đáng sợ, nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận sự tôn trọng đối với sinh mạng đã mất.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Trương Thành Công quyết định sẽ chôn cất cô gái này. Dù không biết cô ta là ai, hắn vẫn cảm thấy đó là điều nên làm, ít nhất là để cô ta yên nghỉ.
Hắn tìm quanh khu vực gần đó, nhặt lấy một cành cây chắc chắn để đào đất. Mặt đất ẩm ướt và đầy đá khiến công việc trở nên khó khăn, nhưng Trương Thành Công kiên nhẫn tiếp tục. Sau một hồi đào bới, hắn đã tạo ra được một cái hố vừa đủ sâu để chôn cất cái xác.
Hắn nhẹ nhàng kéo xác nữ sinh viên vào trong hố, cố gắng không nhìn vào gương mặt vô hồn của cô ta nữa. Sau đó, hắn bắt đầu đẩy đất lên, lấp lại cái hố với sự cẩn trọng và tôn kính. Khi công việc hoàn tất, hắn đặt một viên đá lớn lên trên mộ để đánh dấu, rồi lùi lại, thở dài một hơi nói nhỏ: “Nếu có kiếp sau, tu tâm dưỡng tính một chút, đừng có khắp nơi khẩu nghiệp.”
Măng Cụt với giọng điềm tĩnh như thường lệ, cất tiếng: “Anh đã làm đúng, Trương Thành Công. Chôn cất cô ấy là một hành động nhân văn. Nhưng anh cũng cần nhớ rằng, chúng ta không thể làm điều này cho tất cả những xác sống anh gặp phải. Sự sinh tồn là điều quan trọng nhất lúc này.”
Trương Thành Công gật đầu, biết rằng Măng Cụt nói đúng. Hắn lấy lại bình tĩnh và một lần nữa kiểm tra phóng lợn, rồi quay lưng rời khỏi nơi vừa chôn cất nữ sinh viên. Trong lòng hắn, một cảm giác nặng nề pha lẫn với sự quyết tâm dâng lên, thúc đẩy hắn tiếp tục hành trình đầy gian nan phía trước.
Sau khi chôn cất nữ sinh viên đã biến thành xác sống, Trương Thành Công lặng lẽ đứng dậy. Hắn ngước nhìn lên bầu trời trong xanh đang dần hiện rõ khi mặt trời đã lên cao. Ánh nắng len lỏi qua những tán lá, chiếu xuống gương mặt lấm lem của hắn. Không biết hắn đang suy nghĩ điều gì, hay chỉ đơn giản là cảm nhận sự tĩnh lặng và yên bình, điều mà đã lâu lắm rồi hắn mới có cơ hội trải nghiệm.
Một hồi lâu sau, Trương Thành Công mới bình ổn được cảm xúc. Những khoảnh khắc yên lặng như thế này trở nên vô cùng quý giá giữa khoảng thời gian đầy căng thẳng. Hắn cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn, và sự lo âu cũng giảm đi đáng kể.
Lúc này, hắn cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại. Những dấu chấm đỏ biểu thị vị trí của các xác sống khác vẫn nhấp nháy liên tục. Trái tim hắn vẫn đập mạnh, nhưng giờ đây, cảm giác sợ hãi đã dần chuyển thành một quyết tâm mạnh mẽ.
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm.” Măng Cụt lên tiếng, giọng nói thân thiết như một tri kỷ luôn đồng hành bên hắn.
Trương Thành Công gật đầu, tay siết chặt phóng lợn trong tay. Hắn bắt đầu theo dõi bản đồ và chọn hướng di chuyển. Mục tiêu lần này là một nhóm xác sống nằm cách đó không xa, trên bãi đá ngầm gần bờ biển.