Chương 9: Thanh Lý Xác Sống.
Măng Cụt đã nhắc nhở rằng những sinh vật này không thể nhìn thấy gì dưới ánh sáng mặt trời, và tốc độ di chuyển của chúng cũng bị hạn chế. Vì thế, Trương Thành Công chỉ cần chú ý cẩn thận một chút, tách lẻ từng con xác sống ra để xử lý.
Hắn tiếp tục di chuyển, cẩn thận men theo con đường dẫn ra bãi đá ngầm. Khi đến nơi, Trương Thành Công nhận ra một nhóm ba con xác sống đang lang thang gần đó. Chúng di chuyển chậm chạp, lưng còng xuống như đang mang một gánh nặng vô hình nào đó.
Dựa theo những gì Măng Cụt chỉ dẫn, Trương Thành Công tiếp cận một cách thận trọng, cẩn thận không gây ra tiếng động nào. Hắn biết rằng một khi bị phát hiện, việc đối phó với nhiều con xác sống cùng lúc sẽ rất nguy hiểm.
Trương Thành Công núp đằng sau một tảng đá lớn, mắt dõi theo nhóm xác sống. Hắn ném một mảnh vỏ ốc về phía con xác sống đã từng là hướng dẫn viên du lịch, dụ nó lại gần và tách khỏi nhóm.
Khi nó đến đủ gần, Trương Thành Công hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng t·ấn c·ông. Phóng lợn đâm thẳng vào đầu con xác sống, kết thúc sự tồn tại của nó một cách gọn gàng và nhanh chóng.
Chỉ còn lại hai con xác sống nữa, chúng dường như vẫn chưa nhận ra đồng loại của mình đã bị xử lý, vẫn tiếp tục đi lang thang không có mục đích trên bãi biển. Chúng di chuyển chậm chạp, lưng khom xuống và phát ra những âm thanh rên rỉ kỳ quái.
Trương Thành Công quyết định tiếp tục sử dụng chiêu cũ, hắn ném một mảnh vỏ ốc khác về phía con xác sống gần nhất, thu hút sự chú ý của nó.
Con xác sống quay đầu lại, rồi bắt đầu di chuyển về phía tiếng động, cách xa đồng bọn của nó. Khi nó đến đủ gần, Trương Thành Công lập tức ra tay, dùng phóng lợn đâm thẳng vào đầu nó. Cú đâm chính xác xuyên qua hốc mắt của nó khiến con xác sống gục ngã ngay lập tức và hắn nhanh chóng nấp đi kiểm tra xem có còn gì đe dọa xung quanh.
Con xác sống cuối cùng vẫn không hề hay biết những gì đang xảy ra. Trương Thành Công tiếp tục áp dụng chiến thuật tương tự, dụ nó lại gần. Vaf một lần nữa, khi con xác sống đến gần, hắn tung ra cú đâm chí mạng, kết thúc nó.
Hơi thở của Trương Thành Công nặng nề sau khi hạ gục cả ba con xác sống. Hắn lấy điện thoại ra kiểm tra bản đồ xác nhận không có con xác sống nào gần mình rồi mới yên tâm đi lật từng xác sống lại, dùng con dao mở sọ chúng ra, tìm kiếm tinh thể năng lượng.
Trương Thành Công không phải chờ đợi lâu, từ trong đại não của ba con xác sống, hắn thu hoạch được ba viên tinh thể năng lượng lấp lánh, giống như những viên kim cương thô, nhỏ bé nhưng ẩn chứa sức mạnh bí ẩn.
Cảm giác chiến thắng và một chút nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng khi hắn nhìn xuống ba viên tinh thể năng lượng trong tay. Hắn cẩn thận bọc chúng lại trong một mảnh vải và cất kỹ vào túi. Những viên tinh thể này không chỉ là phần thưởng sau cuộc chiến mà còn là hy vọng cho sự sống sót tiếp theo trên hòn đảo đầy rẫy nguy hiểm này.
Trương Thành Công có chút không nhận ra rằng bản thân đã dần quen với việc g·iết chóc. Hắn dần không còn cảm thấy sợ hãi trước cảnh máu tanh nữa.
Trên bản đồ, lúc này chỉ còn lại mười chấm đỏ, tương đương với mười con xác sống.
Sau hai cuộc đi săn thành công, Trương Thành Công bắt đầu tin tưởng Măng Cụt hơn.
Sau khi tiêu diệt ba con xác sống và thu hoạch được ba viên tinh thể năng lượng, Trương Thành Công nhìn lại chiếc điện thoại. Trên màn hình, những chấm đỏ biểu thị vị trí của các xác sống khác rải rác khắp hòn đảo.
Hắn hít một hơi thật sâu, mắt chăm chú vào màn hình. Còn mười con xác sống nữa. Nếu tính cả bốn con đã bị tiêu diệt cùng với gã đàn ông bị ăn mất nửa thân dưới và chính bản thân hắn, thì đã có tổng cộng mười sáu người xuất hiện trên đảo. Điều đó có nghĩa vẫn còn mười bốn người m·ất t·ích, không rõ sống c·hết ra sao.
Có lẽ, trên hòn đảo này, chỉ có duy nhất mình Trương Thành Công sống sót.
“Chúng ta sắp xong rồi.” Măng Cụt lên tiếng, giọng nói đều đặn vang lên bên tai, như tiếp thêm động lực cho hắn.
“Mười con xác sống còn lại sẽ khó khăn hơn, nhưng anh đã có kinh nghiệm. Hãy tiếp tục theo dõi bản đồ và lên kế hoạch cẩn thận. Chúng ta cần tiêu diệt hết bọn chúng trước khi trời tối để đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
Trương Thành Công gật đầu. Hắn cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể, nhưng không quên rằng việc hoàn thành nhiệm vụ này là cực kỳ quan trọng. Hắn siết chặt phóng lợn trong tay, nhìn về phía trước, nơi những dấu chấm đỏ còn lại đang chờ đợi.
Không còn thời gian để do dự, Trương Thành Công bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo. Hắn quyết định sẽ đến từng chấm đỏ một, xử lý từng con xác sống một cách cẩn thận.
Trương Thành Công không cho phép bản thân dừng lại để nghỉ ngơi ăn trưa. Sự căng thẳng, tập trung cao độ cùng với adrenaline tiết ra khiến hắn giống như kẻ đang phê thuốc, điên cuồng chạy quanh hòn đảo, săn lùng và tiêu diệt từng con xác sống một.
Khi con xác sống cuối cùng ngã xuống cũng là lúc mặt trời hoàn toàn lặn. Trương Thành Công nằm dài trên bãi biển, thở hổn hển, mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể.
“Cuối cùng cũng hoàn thành.” Trương Thành Công lẩm bẩm, giọng pha lẫn chút mệt nhọc và nhẹ nhõm.
“Chúc mừng anh, các mối nguy hiểm trên đảo đã được loại bỏ. Bây giờ chúng ta tiếp tục kiến tạo nơi trú ẩn chứ?” Măng Cụt hỏi, giọng nói đều đặn và bình tĩnh vang lên trong đầu hắn.
Trương Thành Công không đáp lời Măng Cụt mà hỏi: “Động vật có thể biến thành xác sống không?”
Măng Cụt ngay lập tức đáp lại: “Dĩ nhiên rồi, chỉ cần là sinh vật sống đều có thể bị biến thành xác sống. Thậm chí, một số loại thực vật trong điều kiện đặc biệt cũng có thể bị biến đổi…”
Nghe xong, Trương Thành Công thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là trên hòn đảo này không có dấu hiệu của động vật. Nếu lũ động vật cũng bị biến thành xác sống, thì tình hình chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.
Hắn tưởng tượng ra cảnh mình phải đối mặt với những con thú săn mồi hung hãn, hoặc thậm chí là những loài động vật nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn như chim hay chuột, giờ đây trở thành những sinh vật khát máu và khó đối phó. Ý nghĩ đó khiến hắn không khỏi rùng mình.
Măng Cụt dường như nhận ra suy nghĩ của hắn, lên tiếng: “Đúng vậy, may mắn là hiện tại chúng ta chỉ phải đối phó với những xác sống là con người. Tuy nhiên, anh vẫn cần cẩn trọng. Có thể vẫn còn những mối nguy hiểm khác mà chúng ta chưa phát hiện ra.”
Trương Thành Công gật đầu, lòng thầm cảm ơn vì ít nhất trong hoàn cảnh này, hắn vẫn còn chút may mắn. Nhưng hắn cũng hiểu rằng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện sẽ dễ dàng. Trên hòn đảo hoang vu này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
Dưới ánh chiều tà nhạt dần, Trương Thành Công tranh thủ trước lúc trời tối để làm một việc mà hắn cảm thấy là cần thiết. Hắn quyết định đem t·hi t·hể của những người xấu số đã biến thành xác sống đi chôn cất. Bên cạnh nấm mồ của nữ sinh viên, con xác sống đầu tiên mà hắn tiêu diệt, hắn cẩn thận đào thêm vài hố đất nhỏ. Dù biết rằng những người này giờ đã không còn, nhưng việc chôn cất họ vẫn giúp hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngay cả người đàn ông bị ăn hết nửa thân dưới cũng được chôn cất chung với những người khác. Hắn cố gắng xếp đặt sao cho gọn gàng, rồi dùng đất phủ kín, đánh dấu tạm thời bằng những hòn đá xung quanh.
Khi việc chôn cất hoàn thành, Trương Thành Công đứng lặng một lúc bên những nấm mộ, cảm nhận một chút bình yên trong lòng giữa bối cảnh đầy hỗn loạn. Hắn không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, những người này đã có một nơi an nghỉ tử tế. Điều đó mang lại cho hắn chút an ủi trong cuộc chiến sinh tồn khắc nghiệt này.