Chương 3. Thảm họa sơ hiện
Vũ An giật mình, hắn không tin là cha lại định làm việc điên rồ như vậy. Như hiểu được suy nghĩ của Vũ An, Vũ Xuân tiếp tục nói.
"Đừng lo lắng, con trai, để sẵn sàng cho ngày hôm nay, mọi thứ đã được chuẩn bị từ 5 năm trước rồi. Cha tin tưởng vào công nghệ mà chúng ta đang có. Ngày mai, cả 2 đứa hãy đi cùng cha, ta nghĩ 2 đứa cũng cần biết một vài bí mật của công ty mình."
Vũ An ngồi thẫn thờ suy nghĩ rồi trả lời : "Vâng ạ, con biết rồi"
Lòng hắn lúc này rất rối bời, càng suy nghĩ khóe mắt hắn càng đỏ dần. Vũ Thiên nhìn vào gương mặt Vũ An, hắn thở dài rồi lại gần, đặt bàn tay lên vai Vũ An nhẹ giọng an ủi.
"Đừng buồn, An à. Chúng ta sẽ cùng cố gắng để sớm ngày đưa mẹ tỉnh lại chứ, lúc đó cả nhà ta sẽ được đoàn tụ và vui vẻ như ngày xưa."
Vũ An bật khóc, hắn chưa bao giờ thấy yếu đuối như bây giờ, đã từng hắn luôn nhắc nhở bản thân phải trưởng thành và mạnh mẽ để cha, mẹ yên lòng nhưng giờ hắn cuối cùng hắn vẫn không làm được.
2 giờ đêm, Vũ Xuân đi vào phòng, đắp nhẹ chiếc chăn cho Vũ An đang ngủ th·iếp đi trên ghế sô pha. Gương mặt Vũ Xuân tràn đầy lo lắng. Nhìn vào màn hình điện thoại, hàng loạt các tin tức chấn động liên tục hiện lên, những tin nhắn từ chính phủ và Bộ Quốc phòng gửi đến càng làm Vũ Xuân thêm lo lắng. Là đối tác quan trọng của Bộ Quốc phòng và Chính phủ Mộc quốc, Vũ Xuân quan hệ đủ sâu để biết đến nhiều tin tức quan trọng hơn người khác. Nhưng càng như thế càng làm hắn cảm thấy không hiểu thấu, Sau hồi lâu trầm tư, Vũ Xuân thở dài:
"Có lẽ cần phải làm một vài chuẩn bị mới được".
---Tại trạm thiên văn A601 trên Đỉnh núi Eva, Cộng hòa Bạch Dương---
Ivan ngồi nhàn nhã lướt tin tức sau giờ ăn tối, thỉnh thoảng lại quay sang trò chuyện cùng người đồng nghiệp Anastasia của mình.
"Này Anastasia, bạn có tin đây là tin tức chính xác không, tôi thì chắc đến 90% rồi đấy. Khả năng rất cao là chính phủ đang giấu diếm điều này."
Anastasia nhìn sang Ivan rồi lại quay lại chăm chú vào màn hình máy tính:
"Tôi không chắc lắm về cái tin tức đấy, nhưng chắc chắn là mấy vệ tinh trên kia đã xảy ra vấn đề rồi. Nếu không phải vậy, cấp trên cũng không đến mức phải yêu cầu chúng ta tăng cường giá·m s·át trong thời gian này. Tôi còn đang tính cuối tuần về nhà dẫn con bé nhà tôi đi chơi đâu, thế mà lại phải trực, chán thật"
Anastasia nói với giọng chán nản. Ivan cười cười rồi nói tiếp.
"Thôi, cuối tuần cứ về đi, có tôi ở đây trực cũng được rồi, không ai lại lên tận trên đây kiểm tra chúng ta cả."
Anastasia bĩu môi, hắn lại không rõ ràng người đồng nghiệp này mới là lạ đấy.
"Thôi bạn, mình vẫn phải làm đúng chức trách đi"
Nói rồi Anastasia nhấn vài thao tác máy tính, màn hình nhanh chóng hiện hình ảnh kính thiên văn chụp được. Khi quan sát kĩ, Anastasia bỗng chăm chú lại, hắn nhanh chóng mở một bức hình khác mà vừa một giờ trước hắn chụp lại. Sau khi đối chiếu hai tấm hình, Anastasia giật mình kêu lên:
"Không thể nào, sao nó lại ở đây."
Tiếng kêu của Anastasia làm Ivan chú ý, Ivan tò mò hỏi: "Có chuyện gì"
Anastasia vội quay lại rồi nói với Ivan: "Có chuyện, nhanh lại đây xem cái này"
Ivan nhanh chóng tiến lại, sau khi nhìn vào màn hình máy tính hắn nghi hoặc hỏi. "Đây là"
Anastasia trầm tư nhớ lại rồi trả lời:
"3 năm trước khi còn làm ở trạm thiên văn A568, tôi đã từng theo dõi hành trình của một sao chổi, chúng tôi đặt tên nó là Sao Vàng. Đúng với cái tên, nó phát sáng, thứ ánh sáng vàng kì lạ. Lúc bắt đầu quan sát, tối thấy nó đang di chuyển ngang qua sao Hỏa. Sau một thời gian, khi nó bay vượt qua vành đai hệ mặt trời rồi tiến vào sâu trong vũ trụ, chúng tôi mất dấu nó. Sau đó, bên trên xuống và lấy đi tất cả tài liệu về Sao Vàng, 1 năm trước, tôi cũng được điều về đây làm việc."
Ivan nhìn về Anastasia rồi lại nhìn vào màn hình với ánh mắt nghi hoặc.
"Chẳng lẽ đây là Sao Vàng?"
"Tôi không chắc, nhưng nếu nói giống thì nó giống Sao Vàng đến hơn 90%" Anastasia hơi ngập ngừng trả lời.
Ivan khó tin nhìn về phía đốm sáng trên màn hình kia.
"Nhưng làm cách nào nó lại xuất hiện ở đây, chúng ta làm việc hàng tuần nay, chụp hàng trăm bức hình đều không thấy nó, thế mà giờ nó lại bỗng dưng xuất hiện ở đây, gần Trái đất đến vậy"
Ivan nhanh chóng thao tác trên máy tính, vài bức hình nữa xuất hiện nhưng không có sự khác biệt, vẫn đốm sáng đó, hình dáng đó, nó không phải một sự nhầm lẫn nào cả. Mặt hắn nhăn lại rồi nói:
"Phải gửi những ảnh này về trung tâm mới được"
Nói rồi hắn tiến hành một vài thao tác máy tính, hình ảnh đã được đóng gói rồi gửi đi.
Sau đó, Ivan nhanh chóng gọi về một số điện thoại . Sau một lát, đầu dây bên kia bắt máy.
"Alo, Trung tâm thiên văn quốc gia xin nghe"
"Tôi là Ivan gọi từ trạm thiên văn A601, xin hãy nối máy đến bộ phận xử lý tình huống khẩn cấp."
"Vâng, cảm ơn bạn, chúng tôi đã xác nhận và đang kết nối với bộ phận xử lý tình huống khẩn cấp."
"Alo, xin chào Ivan, tôi là Olga của bộ phận xử lý tình huống khẩn cấp, bạn cần báo cáo tình huống gì."
"Xin chào, tôi đã gửi những hình ảnh thiên văn mới nhất về trung tâm, hãy để các chuyên gia xử lý hình ảnh càng sớm càng tốt"
"Chúng tôi đã nhận được cuộc gọi từ bộ phận nghiên cứu, bây giờ bạn sẽ được kết nối đến các chuyên gia" đầu dây bên kia trả lời
Lúc này một giọng nói khác vang lên "Alo, Ivan à, tôi là Elena đây, cấp trên đã xem những ảnh bạn gửi, tối nay chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn. Bây giờ tôi cần bạn tiếp tục theo dõi hành trình của sao chổi và gửi hình ảnh về cho chúng tôi mỗi 30 phút, chúng ta cần xác định rõ hướng đi và tốc độ của sao chổi này. Bạn hiểu chứ"
Ivan trầm tư rồi trả lời "Tôi đã rõ, chúng tôi sẽ làm việc hết khả năng có thể, hy vọng mọi chuyện không có gì nguy hiểm xảy ra"
Vậy là suốt đêm, cuộc họp diễn ra, nhiều tin tức được truyền đi đến khắp các quốc gia trên thế giới.
----------------------
Sáng hôm sau.
"Vũ An, dậy thôi em" giọng Vũ Thiên vang lên.
"Umk," Vũ An mệt mỏi ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi nhìn vào đồng hồ điện thoại.
"Tối qua em ngủ quên, cha kêu anh đưa em về. Giờ dậy sửa soạn, ăn sáng đi rồi anh chở em đi đến công ty. Hôm nay chúng ta còn một việc quan trọng phải làm đấy" Vũ Thiên vừa nói vừa từ từ bước ra khỏi phòng.
Vũ An nhớ lại, tối qua hắn đã ngồi tâm sự với mẹ cả đêm cho đến lúc ngủ th·iếp đi.
8h sáng, một chiếc siêu xe chở 3 cha con Vũ An tiến nhanh về sân bay, cuối xe là khoang dưỡng thể nơi mẹ Vũ An đang nằm. Vũ An tò mò hỏi:
"Cha, chúng ta tính đi đâu vậy"
"Về quê, con à" Vũ Xuân từ tốn đáp.
Hôm nay, Vũ Xuân quyết định đưa cả gia đình về quê. Vùng quê nghèo nơi hắn sinh ra và lớn nên đã thay đổi rất nhiều những năm trở lại đây, nó hiện đại và lịch sự không thua gì các thành phố lớn.
Trên con đường làng chiếc siêu xe rẽ vào một đường nhánh, đến cuối đường, hai phần mộ được xây dựng rất hoành tráng hiện ra trước mắt. 3 người xuống xe mang theo đồ cúng. Vũ An đốt nén nhang rồi thắp nên bia mộ, mỗi năm hắn đều theo cha đến đây cúng bái ông bà.
Sau khi làm xong lễ cúng, chiếc xe tiếp tục lên đường. Xe rẽ lên núi, trên con đường dòng xe tải lũ lượt chạy qua. Xe đến sát chân núi thì gặp một vọng gác, người bảo vệ nhanh chóng chạy ra chào hỏi rồi mở cổng cho xe vào. Khi tiến vào sâu hơn, Vũ An phát hiện một điều bất ngờ. Xe đang tiến vào một hầm trong núi, đường vào hầm rộng đủ cho cả 2 chiếc xe tải đi qua, cửa hầm làm bằng hợp kim rất dày. Sau khi đi qua đoạn đường dài trong hầm, hiện lên trước mắt Vũ An là một không gian rộng lớn, hàng loạt xe tải quân dụng, có cả xe thiết giáp xếp thành hàng sát nhau.
Xe đi đến cuối hầm, một dãy thang máy trước mắt. Một cái trong đó mở ra, xe tiến vào và dừng lại. Đợi cửa thang máy một lần nữa mở ra, trước mắt mọi người là một khung cảnh hết sức hoành tráng, các đội ngũ kỹ sư đang tấp nập với các khung giáp chiến đấu, rô bốt di chuyển mang theo trang bị đi lại. Một người đàn ông tiến lại chiếc xe, hắn chào hỏi Vũ Xuân rồi tự giới thiệu bản thân với Vũ An và Vũ Thiên.
Người đàn ông tên Lý Tuấn, quản lý cấp cao của khu thí nghiệm v·ũ k·hí quân sự này. Lý Tuấn dẫn mọi người đi thăm quan khu thí nghiệm, Vũ An quan sát mọi thứ với ánh mắt trầm trồ đầy khát vọng.
Sau khi tham quan xong, chiếc xe tiếp tục đi xuống tầng dưới, nơi đây được thiết kế như bên trong một tổ ong, với mỗi ô là một khoang dưỡng thể, có đến hơn vài nghìn ô như thế, cuối tầng hầm là một cánh cửa.
Mọi người bước xuống xe, vài con rô bốt nhanh chóng tiến đến khênh khoang dưỡng thể của mẹ Vũ An lên và di chuyển về phía cánh cửa. Vũ Xuân nhanh chóng đi theo, Vũ An cùng Vũ Thiên cũng theo sau. Cánh cửa tự động mở ra, bên trong là một gian phòng nhỏ với 2 khung đỡ. Một chỗ đã để sẵn một khoang dưỡng thể, một khung khác thì để trống. Trên màn hình máy tính trong phòng hiển thị vài thống số và Vũ An không hiểu lắm. Rô bốt đặt khoang buồng ngủ của mẹ Vũ An và khung đỡ, một loạt các ống dẫn dung dịch và dây điện được kết nối với khoang. Lúc này, trên màn hình các thông số cũng được đổi mới.
Một giọng nói máy móc vang lên.
"Trợ lý 001 sẵn sàng phục vụ thưa chủ tịch. Hiện tại khoang dưỡng thể đã kết nối thành công, mọi thông số đều trong giới hạn an toàn."
Vũ Xuân quay sang nhìn 2 con rồi từ từ nói.
"Gian phòng này sẽ là nơi cha cùng mẹ ngủ đông, nếu trong 10 năm nữa vẫn chưa có công nghệ có thể cứu được mẹ con."
Vũ Xuân đi lên nhìn mặt vợ mình lần cuối rồi nói:
"001 tiến hành ngủ đông"
Nghe thấy mệnh lệnh, 001 nhanh chóng đáp lời:
"Đã rõ, quy trình đang được khởi động, đang tiến hành ngủ đông, tiến độ 0% .. 10% .. 90% .. 100%"
"Cá thể đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, thông số đang được tiến hành theo dõi...Thông số nằm trong giới hạn an toàn"
Giọng nói máy móc liên tục vang lên. Cùng với đó là hàng loạt dung dịch kì lạ được bơm vào khoang dưỡng thể của mẹ Vũ An.
Sau khi hoàn thành quy trình ngủ đông, kính của khoang dưỡng thể được bao kín. Nếu cần quan sát, cửa kính vẫn có thể mở bao kín nhưng chỉ có thể trong thời gian ngắn để tránh ảnh hưởng đến quá trình ngủ đông của cơ thể.
Vũ An nhìn thật kĩ gương mặt mẹ lần cuối trước khi cửa kính bao kín lại. Khi Vũ An nhìn sang cha hắn, hắn thấy Vũ Xuân nắm tay siết lại, cha hắn nhắm mắt lại thở dài một hơi. Sau khi mở mắt ra, đôi mắt lại tràn đầy sự kiên định và cứng rắn của một người đàn ông vĩ đại.
"Chúng ta tiếp tục đi thăm quan thôi" Nói rồi Vũ Xuân quay người rời đi.
Sau ngày hôm đó, Vũ An trở lại cuộc sống bình thường, chỉ khác là trong đầu hắn đã nhiều thêm một khát vọng mà hắn phải thực hiện.