Chương 2. Những dấu hiệu
Vũ An về đến nhà, như thường lệ hắn hỏi quản gia trong nhà: "Chú Tuấn, cha tôi đã về chưa"
Người đàn ông trung niên tên Tuấn với khuôn mặt hiền lành, phúc hậu nhẹ nhàng trả lời Vũ An:
"Chủ tịch hôm nay có việc bận nên sẽ ăn cơm ở công ty thưa cậu chủ"
"Cảm ơn chú" Vũ An trả lời xong sau đó quay trở lại phòng.
Sau khi đã thay đồ và cất gọn mọi thứ hắn nằm dài trên chiếc giường lớn, mắt nhìn lên trần nhà rồi thở dài. Cha hắn, Vũ Xuân là một người bận rộn, hắn luôn nghe những người xung quanh kể về truyền kỳ của cha hắn và cũng ngưỡng mộ về điều đó.
Khi còn bé, mẹ thường hay chăm sóc hắn những lúc cha vắng nhà. Chỉ là, khi hắn lên 10 tuổi mẹ hắn bắt đầu ốm nặng rồi sau một giấc ngủ bà không còn tỉnh lại nữa. Lúc đó, cha chỉ nói là mẹ đang ngủ một giấc thật say nhưng sau này hắn mới biết mẹ hắn đang là người thực vật mà chưa có cách cứu chữa. Bắt đầu từ ngày đó, hắn dần trở nên cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Anh hắn, Vũ Thiên từ 2 năm trước đã bắt đầu theo cha tiếp quản một phần hoạt động của công ty. Cha cũng mong muốn hắn không cần học những thứ khác mà chỉ cần tập trung vào sự nghiệp của gia đình nhưng cha sẽ không phản đối nếu hắn đã đưa ra quyết định,
"Cậu chủ, mời cậu xuống ăn cơm" Giọng nói của chú Tuấn bên ngoài cửa vọng vào.
"Tôi biết rồi, chú xuống trước đi" Vũ An trả lời rồi từ từ ngồi dậy, hắn xuống phòng ăn.
Ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ, trên bàn ăn là vài món ăn nhìn rất thịnh soạn, anh hắn đã có gia đình riêng và không ở chung với cha và hắn nên mỗi bữa ăn nếu cha không ở nhà sẽ chỉ còn một mình hắn.
Bỗng điện thoại Vũ An rung lên, hắn nhìn lại là cha gọi. Khi hắn bắt máy, đầu dây bên kia giọng của Vũ Xuân vang lên.
"Alo, con đã ăn tối chưa? Khi nào ăn tối xong thì đến công ty nhé, cha sẽ để tài xế đến đón con"
"Vâng, con biết rồi" Vũ An để điện thoại xuống và tiếp tục ăn cơm.
--Lúc này tại trạm vũ trụ Liên hợp các quốc gia YSA--
"Này William lại đây, tôi bắt được một sóng tín hiệu là từ vũ trụ"
Diệp Chân tràn đầy kích động quay sang nhìn William đang cặm cụi với chiếc máy vi tính.
"Thật sao, tôi muốn biết nó như thế nào"
William đầy hứng thú trả lời sau đó nhanh chóng di chuyển về phía Diệp Chân.
Vào những năm này, trái đất đã đạt được những thành tựu nhất định trong công nghệ hàng không vũ trụ, với những ứng dụng mới đã giúp con người có thể đi lại và sinh hoạt bình thường trên các trạm vũ trụ.
"Nó có vẻ như một đoạn mã lặp đi lặp lại"
"Tôi nghĩ là khi chúng ta gửi nó về Trung tâm hàng không Vũ trụ Liên hiệp các quốc gia YSA, mọi người ở đó sẽ rất vui đấy"
Diệp Chân nhìn vào màn hình sau đó quay sang nhìn William nói tiếp.
"Ồ tất nhiên, đây là lần đầu tiên từ khi tôi lên đây chúng ta bắt gặp được một tín hiệu lạ" William trả lời đồng thời cũng nhìn vào màn hình máy tính.
Bất chợt cả hai như có phát hiện và cùng đồng thanh:
"Lại có một tín hiệu khác gửi đến này" Cả hai quay sang nhìn nhau, trên gương mặt tràn đầy sự phấn khích.
"Chúng ta nhanh gửi nó về trạm mặt đất thôi" William nói.
"Đúng vậy" Diệp Chân trả lời.
Trong khi cả hai đang phấn khích về phát hiện của mình, không ai biết rằng từ nơi xa có một đoàn ánh sáng vàng đang lao nhanh về trạm vũ trụ của họ. Khi đoàn ánh sáng vượt qua trạm, một trận rung động mạnh xảy ra, màn hình máy tính chợt đen lại, đèn phụt tắt, sau đó cả hai người chợt cảm thấy trọng lực lên người họ giảm mạnh. Trong nhất thời cả hai đã chưa kịp thích ứng.
Diệp Chân hốt hoảng nói. "Chuyện quái gì đang xảy ra thế này, sao lại có thể mất điện được chứ"
"Nhanh khởi động nguồn điện dự phòng" William như nhớ đến điều gì nhanh trí nói
"Đúng rồi, đi theo tôi" Diệp Chân ổn định lại thân người rồi vội vàng đạp người bay về một hướng, với những phi hành gia họ được học để xử trí các tình huống như thế này.
Trong bóng tối, 2 người nhanh chóng di chuyển đến vị trí nguồn điện dự phòng, nhưng William như nhớ ra điều gì chợt nói:
"Không đúng lắm, Diệp Chân"
"Chuyện gì William" Diệp Chân vừa di chuyển vừa lo lắng hỏi.
"Tôi nhớ rằng trạm của chúng ta được thiết kế để khi xảy ra sự cố mất điện sẽ tự động sử dụng nguồn dự phòng đúng không?" William như không chắc chắn hỏi.
Diệp Chân lúc này chợt giật mình vô thức trả lời:
"Đúng vậy, chỉ những vùng nguy hiểm có nguy cơ phải tách bỏ mới tiến hành cắt kết nối khỏi nguồn điện"
Hai người nhìn nhau, hốt hoảng vội chạy đến vị trí nguồn điện dự phòng.
"Hỏng bét, cửa khoang của chúng ta bị khóa rồi" Diệp Chân ánh mắt tuyệt vọng nhìn William rồi nói.
William lúc này sắc mặt cũng rất khó coi nói: "Xong, chúng ta xong"
"Đi, tìm cửa sổ quan sát xem chuyện này là sao" Giọng nói của William lại vang lên.
Cả hai nhanh chóng di chuyển đến ô cửa kính, sau khi quan sát ánh mắt họ hết sức hoảng sợ và không thể tin được.
"Trạm vũ trụ đâu rồi, sao nó lại thế này" Diệp Chân run rẩy nói
Lúc này trong tầm mắt của họ, nơi đáng lẽ ra là trạm vũ trụ YSA lại chỉ còn sót lại vài mảnh vỡ của những tấm năng lượng mặt trời.
---Trung tâm hàng không Vũ trụ Liên hiệp các quốc gia YSA, cùng thời điểm----
Trong gian phòng rộng lớn như loạn hết cả lên, mọi người ai cũng sắc mặt rất khó coi chăm chú thao tác trên máy tính, có người lại hốt hoảng chạy ra khỏi phòng
"Nhanh, thử kết nối lại xem nào"
"Tôi đã thử lại lần thứ 5 rồi, vẫn không có phản hồi"
"Tôi cũng vậy"
"Báo cáo, vệ tinh K405 mất kết nối"
"Báo cáo, vệ tinh K359 mất kết nối"
...
Thomas ngồi phịch xuống ghế thẫn thờ, tiếng điện thoại reo cũng không thể làm hắn phản ứng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, thật điên rồ.
"Tất cả vệ tinh và trạm vũ trụ đều mất kết nối rồi" hắn thì thào trong vô thức.
--Mộc quốc, thành phố công nghệ cao Hà Tuyên --
"Mọi người nhìn xem này, taxi tự lái c·hết máy hết rồi, thế mà suốt ngày bảo hiện đại lắm, công nghệ tương lai các thứ." một thanh niên vừa live stream vừa than vãn.
Nhìn theo hướng camera điện thoại, trên con đường là hàng loạt các xe taxi đứng bất động với ánh đèn xi nhan nhấp nháy.
Nhiều nơi trên thế giới, định vị vệ tinh cũng bỗng nhiên mất kết nối. Công việc của các shiper, taxi công nghệ bỗng chốt dừng lại, nhiều người dân trở nên hoang mang hơn.
Lúc này tại thủ đô Mặc Căn, trên con đường xe cộ tấp nập một chiếc SUV màu đen đang lao nhanh vượt lên các xe khác. Trong xe, Vũ An ngồi dựa vào cửa kính lặng nhìn lên bầu trời đêm.
Mặt trăng hôm nay to, tròn và sáng lấp lánh, ánh đèn lung linh phố thị cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của nó. Nhưng là, trên bầu trời đêm có một điều khác đang thu hút Vũ An. Một ngôi sao sáng, thật kì lạ, với sự ô nhiễm ánh sáng như ở thủ đô Mặc ăn mà hắn vẫn có thể thấy được sao ư. Càng quan sát, hắn càng cảm thấy ngôi sao này có vẻ to một cách kì lạ. Chợt Vũ An giật mình, ngôi sao đang to lên, không đúng, là nó đang tiến đến gần trái đất, nó không phải một ngôi sao, nó là thiên thạch hay thứ gì khác. Khi vật thể lạ tiến gần hơn, Vũ An lờ mờ nhận ra nó là một vật có hình hộp.
Bỗng lúc này 2 máy b·ay c·hiến đ·ấu bay vụt qua bầu trời tiến về hướng vật thể hình hộp kì lạ. Khi đến gần vật thể, t·ên l·ửa được phóng ra, một v·ụ n·ổ lớn xảy ra. Ánh sáng của v·ụ n·ổ trên bầu trời đã làm nhiều người trong thủ đô chú ý đến. Các màn hình quảng cáo bất chợt chuyển cảnh, một thông báo được hiện lên với dòng chữ:
"Chính phủ thông báo, Lực lượng không quân binh đoàn không quân thủ đô đang tiến hành diễn tập có bắn đạn thật, người dân hãy giữ bình tĩnh và duy trì các hoạt động một cách bình thường. "
Vũ An nhìn về thông báo, hắn cảm thấy có vẻ sự việc không đơn giản như vậy, đặc biệt với vật thể lạ hình hộp kia. Lúc này, chiếc ô tô bắt đầu rẽ vào một tòa nhà to lớn rồi dừng lại.
Tiếng tài xế đánh thức Vũ An trong dòng suy nghĩ trở lại.
"Đến nơi rồi thưa cậu chủ"
Vũ An đi lên gặp cha hắn, trong thang máy hắn cũng thử suy nghĩ rằng không biết lần này cha gọi hắn đến công ty có việc gì.
Của phòng mở ra, Vũ An bước vào phòng. Ở giữa gian phòng là một khoang thiết bị nhìn rất hiện đại, anh hắn Vũ Thiên đang đứng lặng người nhìn vào trong khoang thuyền với ánh mắt trìu mến đợm chút buồn. Còn cha hắn thì đang đứng bên cửa sổ hướng mắt nhìn ra thành phố.
Vũ An tiến lại gần, khi liếc nhìn vào khoang thiết bị, hắn sững người. Xác nhận lại một lần nữa rằng hắn không bị hoa mắt, Vũ An không thể tin vào mắt mình, mẹ hắn, người giờ này đáng lẽ phải nằm trong phòng bệnh tối tân nhất ở bệnh viện trung ương Mộc quốc lại nằm ở đây.
Hắn phẫn nộ nói như hét lên: "Cha, chuyện này là sao, sao mẹ lại nằm ở đây"
Vũ Xuân từ từ quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Vũ An rồi nói.
"Ngồi xuống đi, con không cần phải hét lên to như vậy"
Vũ An nhịn lại cơn tức giận trong lòng, hắn biết cha sẽ không làm điều gì hại đến mẹ. Vũ Xuân từ từ đi đến bên Khoang thiết bị, nhìn vào người phụ nữ đang nằm ngủ an lành bên trong rồi từ tốn nói.
"Suốt nhiều năm qua, cha đã tìm không biết bao nhiêu cách để cố gắng cứu mẹ các con. Nhưng mà, cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, mỗi ngày, vợ ta lại già đi, cha cũng sắp già rồi. Ta không muốn đến lúc bản thân ra đi vẫn không thể nhìn thấy mẹ con tỉnh lại. Nên bây giờ cha muốn làm một việc. Cha sẽ để mẹ con ngủ đông trong chiếc máy này cho đến khi công nghệ thế giới đủ phát triển để cứu tỉnh mẹ con dậy. 10 năm sau, khi các con đủ trưởng thành cha cũng sẽ tiến hành ngủ đông, ta muốn là khi mẹ con tỉnh lại, ta sẽ ở bên cạnh lúc đó."