Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Vũ Gia

Chương 26. Chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp




Chương 26. Chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp

Thoáng cái đã trôi qua thêm một tuần đặc huấn nữa, Phi Long hôm nào còn than thở mà nay đã bắt đầu làu bàu vì thời gian đặc huấn quá ngắn đi. Nhưng lần này, Vũ An cũng phải công nhận là Phi Long nói đúng. Một tuần để làm quen với cơ giáp Lv2 khá là gấp gáp cho mọi người trong đội đặc huấn rồi.

Mặc dù vậy, khi nghe Duy Long nói rằng cả đội có 2 ngày nghỉ ngơi trước kỳ thi tốt nghiệp, ai nấy đều phấn khởi chạy về dọn đồ.

Vũ An bắt đầu thu dọn đồ đạc để trở về nhà, sau 4 tuần ở chung, hắn đã có chút lưu luyến nơi này. Gian phòng với những người đồng đội đã từng cùng nhau đồng cam cộng khổ. Vũ An thở dài rồi khóa cửa phòng, Phi Long, Lâm và Trung đang đứng ngoài đợi hắn. Phi Long lúc này mới lên tiếng.

" Tối nay bọn mày lên nhà anh làm cái liên hoan nhỉ, anh mời có 3 đứa chúng mày thôi đấy."

Lâm nghe xong thì gật đầu đồng ý luôn, Trung có vẻ hơi chần chừ những sau một hồi suy nghĩ cũng gật đầu, chỉ còn mỗi Vũ An. Hắn cười nói.

"Được anh, cho em cái địa chỉ nhé."

Sau đó, mọi người lần lượt rời đi. Vừa vào đến nhà, Vũ Cảnh Toàn đã chạy ra cửa đón Vũ An. Vũ Thiên cũng nói vọng từ trong nhà ra.

"Em về rồi đấy à, nhanh vào tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm. Nay chị em nấu toàn các món ngon đấy."

Vũ An cười đáp lại rồi nhanh chân bước vào phòng.

Trên bàn ăn ấm cúng, Vũ Thiên và Vũ Xuân bắt đầu hỏi thăm về thời gian đặc huấn của Vũ An. Nhìn sự chờ mong của hai người, Vũ An mới từ từ kể lại.

Suốt quá trình đặc huấn, Vũ An đã dần hoàn thiện bản thân rất nhiều, từ sức khỏe đến kĩ thuật chiến đấu, hay tâm lý lẫn ý chí đều có sự tiến bộ rõ rệt. Mặc dù hầu hết các kĩ năng đều chỉ ở mức khá trong cả đội nhưng nếu có điều làm Vũ An thấy tự hào nhất chắc chắn hắn sẽ nói là bài tập khả năng phản xạ và né tránh.

Với bài tập phản xạ, mất tuần đầu hắn còn khá chật vật, nhưng sang các tuần tiếp theo Vũ An đã dần theo kịp được tốc độ của bóng. Đến hôm cuối cùng, hắn đã có thể hoàn thành cấp độ 3 của bài tập ở mức tốt, chỉ sau mỗi Võ Thành.

Vũ Xuân nghe xong đã gật đầu tán thành sự cố gắng của Vũ An. Vũ Thiên còn gắp cho Vũ An vài miếng thức ăn coi như một sự động viên nho nhỏ làm Vũ An cũng chỉ biết cạn lời với ông anh này.

Sau bữa trưa thịnh soạn, Vũ An nằm ngủ một mạch cho đến tối, suốt 4 tuần huấn luyện liên tục làm hắn ngủ say ngất . Đang trong giấc ngủ ngon chợt tiếng chuông điện thoại kêu khiến Vũ An tỉnh dậy.

"Alo ai vậy ạ" Vũ An ngái ngủ đáp.

"Ô hay thằng này, không đi liên hoan à." Bên kia đầu dây là giọng nói đã có phần tức giận của Phi Long.

Vũ An nghe xong tỉnh cả người, hắn vội vàng bật dậy mặc nhanh bộ đồ rồi vừa đi vừa nói.

"Thôi c·hết, em ngủ quên mất, các anh đến đủ chưa. Em đến ngay rồi đây."



Phi Long sau đó phàn nàn vài tiếng rồi cúp máy.

Phòng Phi Long ở tầng 3, khi Vũ An đến cũng vừa hay thấy Trung đang đứng ngoài cửa. Cả hai cùng gõ cửa, đợt một lát thì thấy Phi Long ra mở cửa đón vào.

Bước vào gian phòng, Vũ An nhanh chóng ngửi được mùi thịt nướng thơm phức. Lâm bên trong đang biểu diễn tài nghệ nấu nướng điệu nghệ của mình, thấy Vũ An và Trung đã đến hắn cũng lên tiếng phàn nàn.

"C·hết thôi, anh sắp đói mốc mồm tới nơi rồi 2 đứa mới xuống."

Vũ An gãi đầu cười ngượng ngùng đáp.

"Em ngủ quên mất, xin lỗi hai anh nhá."

Quay sang Trung, hắn lấy ra một túi thức ăn rồi từ tốn nói.

"Em có đi mua ít đồ ăn để góp vui với mọi người."

Vũ An lập tức thấy hơi rát ở mặt, hắn thầm than.

"An ơi, đã đi ăn chùa sao còn xuống trễ thế này."

Phi Long thấy túi thức ăn lập tức cười nói.

"Đã bảo nay để anh mời, thôi mày đã mang thức ăn đến thì anh thay mặt anh em cảm ơn nhiều. Hai đứa ngồi xuống đi."

Nói rồi cả bốn người bắt đầu buổi tiệc liên hoan.

Vũ An được ăn ngon lành, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, hắn chợt thấy thích thú vô cùng với những buổi liên hoan như này. Nhưng mà Phi Long với Lâm thì không được vậy, ăn được vài miếng Lâm chợt thở dài nói.

"Rượu ngon uống với bạn hiền, Bạn hiền đã có, rượu còn hay không?"

Phi Long vẻ mặt đăm chiêu trong chốc lát cũng làm một câu thơ đối đáp lại.

"Bạn hiền hợp ý tâm giao, rượu ngon chẳng có, chợt nao nao buồn"

Phi Long nói xong chợt cả hai cùng cười lớn, Vũ An bên cạnh thì chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra cả, hắn không biết là hai ông anh này còn biết cả thơ văn cơ đấy.



Ăn uống nói chuyện được một lúc, Vũ An mới quay sang hỏi Phi Long.

"Anh Long ở có một mình thôi nhỉ."

Phi Long nghe xong thì ậm ừ chút rồi thở dài nói.

"Trước tận thế tao cũng từng có gia đình.

Nhưng tao là giang hồ, một tuần thì hết 3 ngày đi đâm chém, có lúc còn bị kẻ thù tìm tới nhà. Vợ tao nó sợ, thế là được một thời gian hai vợ chồng l·y d·ị, con gái tao theo mẹ nó mà tao làm giang hồ nên vợ tao không cho gặp.

Sau này tao bỏ nghề chuyển sang làm bốc vác rồi đủ thứ việc trên đời hết, được vài năm thì vợ tao bảo nó cưới chồng mới rồi sang nước ngoài sống."

Nói đến đây Phi Long im lặng trong giây lát như đang muốn nhớ lại điều gì đó, rồi hắn lấy trong ví ra một bức hình.

Vũ An nhìn lại, đó là một bức hình đã cũ, có vài vết xước và màu thì phai đi nhiều. Nhưng trong bức hình, Vũ An vẫn có thể nhận ra đó là Phi Long đang đứng chung với một người phụ nữ và 1 bé gái, cô bé được Phi Long bế trong lòng đang nở một nụ cười rất tươi. Quay lên nhìn Phi Long, đôi mắt kiên cường của một người từng trải giờ lại tràn đầy sự nhớ mong.

Lâm thấy không khí đang trở nên trầm xuống đành lên tiếng.

"Thôi nào, chuyện đã qua rồi, mình phải hướng tới tương lai chứ. Nào, anh em ta nâng cốc quyết tâm hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp sắp tới đi."

Chỉ thấy sau đó, Lâm nâng cốc nước lọc lên rồi ra hiệu cho những người khác. Trung và Vũ An thấy vậy cũng làm theo, Phi Long bật cười rồi cũng chạm cốc của mình với mọi người.

Trong một khung cảnh lạ lùng, Vũ An chợt nhận ra một điều, con người dù bên ngoài mạnh mẽ thế nào cũng có lúc cần người bên cạnh, hắn tự hỏi lòng.

"Nếu không có mọi người bên cạnh, không có niềm tin vào cuộc đời, liệu mình có thể 1 mình sống trong tận thế này không."

Bữa tiệc tối cứ thế trôi qua, Vũ An sau đó trở lại gian phòng ngủ, nằm trên giường với những dòng suy nghĩ miên man, Vũ An rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Giữa đêm khuya, trong ánh sáng lung linh của bầu trời, mọi sinh vật dần chìm vào giấc ngủ êm đềm của chính, chợt đâu đó giữa sa mạc lại vang lên tiếng một giọng nói đầy kinh ngạc.

"Có ánh sáng ở phía trước, có phải người không đây."

Nhìn lại nơi phát ra giọng nói. Quang Minh với bộ quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem bẩn đang ngồi trên cồn cát nhìn về nơi xa. Hắn đưa đôi mắt chăm chú quan sát một đốm sáng từ đằng xa đang từ từ tiến đến.

Đến khi đốm sáng tiến đến gần hơn, Quang Minh mới lờ mờ nhìn rõ đó là 3 con gấu sa mạc đang mang trên mình vài gian phòng ốc to lớn. Quang Minh nhanh chóng cảnh giác. Hắn tự hỏi.



"Hình như không phải người của căn cứ, có nên tiếp xúc không đây?"

Nhưng chưa đợi Quang Minh lựa chọn, một luồng sáng đã chiếu thẳng vào người hắn. Ngay sau đó, 3 con gấu sa mạc bắt đầu chuyển hướng và tiếp cận về phía Quang Minh.

Quang Minh cảnh giác chờ đợi. Một lúc sau khi chỉ còn cách người Quang Minh 20m, cả đoàn gấu dừng lại, vài bóng người lần lượt bước xuống từ gian phòng trên lưng chúng.



Trong ánh đèn sáng chói, Quang Minh dễ dàng quan sát được đám người này. Chỉ thấy, đi đầu đội hình là một người đàn ông đội mũ rộng vành, toàn thân mặc một bộ giáo phục màu trắng xen chút vàng. những người còn lại mặc một bộ giáo phục màu đen nhìn đơn giản hơn. Cả đám trở nên phá lệ nổi bật với làn da nhợt nhạt và đôi môi đen xì.

Quang Minh dần trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Hắn nhanh chóng thủ thế chuẩn bị chiến đấu. Trong lòng lại thầm than.

"Bọn này rốt cuộc là người sau tận thế hay quái vật đội lốt người đây. Chả nhẽ bên ngoài không còn ai bình thường được sao."

Người đàn ông đội mũ rộng vành từ tốn bước lên, hắn đặt nhẹ tay đang cầm quyền trượng lên ngực như đang chào hỏi sau đó từ tốn nói.

"Xin chào người hùng, nhân danh thần Aris, ta, thần sứ Aris Nguyên Long rất mong ngươi ra nhập thần giáo Aya. Thần sẽ ban cho ngươi sức mạnh và sự bất tử, quyền lực và danh vọng. Một người mạnh mẽ như ngươi xứng đáng được nhận điều đó. Hãy trở thành hiệp sĩ dưới trướng của thần, vì thần phục vụ và ngươi sẽ có mọi thứ ngươi muốn."

Chưa nghe được hết câu của người đàn ông tên Aris Nguyên Long này, Quang Minh đã há mồm vì kinh ngạc. Hắn phải cố nhắc nhở bản thân mình rằng đây là tận thế chứ không phải đang đóng một bộ phim nào đó. Quang Minh thầm nghĩ:

"Mẹ, thằng này bị điên à, hay gặp ai nó cũng nói như vậy. Thậm chí nó còn chưa hỏi tên của mình kia mà."

Người đàn ông nói xong thì bắt đầu giơ quyền trượng lên trời. Ngay sau đó, trong sự kinh ngạc của Quang Minh, một luồng ánh sáng từ quyền trượng bay thẳng lên bầu trời. Khi đến một độ cao nhất định, nó nổ ra và vẽ thành một biểu tượng kim tự tháp trên bầu trời, ở giữa kim tự tháp là vô số các kí tự kì lạ mà Quang Minh không biết đến.

Sau đó, không gian dường như trở lên tĩnh lặng đến đáng sợ. Aris Nguyên Long chỉ đứng đó chờ đợi Quang Minh trả lời. Sau một phút định thần lại, Quang Minh mới dè dặt nói.

"Tôi không biết Thần giáo Aya, cũng không muốn gia nhập thần giáo. Thật ra tôi đã có tổ chức của mình, tôi chỉ muốn hỏi các vị có thấy đoàn người nào nhìn giống tôi mà di chuyển bằng phương tiện toàn bằng sắt thép giống gian phòng của các vị gần đây không."

Sau khi nghe được Quang Minh không muốn ra nhập, Aris Nguyên Long có vẻ hơi cụt hứng, nhưng hắn vẫn tỏ ra thân thiện trả lời.

"Nếu như một ngày nào đó ngươi muốn gia nhập thần giáo, hay đến giáo đường Arisaya, Thần luôn mở rộng vòng tay đón chào ngươi. Còn nếu ngươi muốn tìm người của Cộng hòa Mặc Căn, hãy đi về hướng Tây, ngươi sẽ thấy thành trì đầu tiên của họ."

Nghe được câu trả lời từ Aris Nguyên Long khiến Quang Minh hơi nghi hoặc, hắn định hỏi lại nhưng sau khi suy nghĩ một lát lại quyết định từ bỏ. Sau đó, đoàn người kì lạ lần lượt trở lại gian phòng trên lưng Giấu Sa mạc. Đợi khi đàn gấu rời đi, trong gian phòng, một người áo đen mới nghi hoặc hỏi.

"Kính thưa thần sứ, chúng ta không g·iết hắn sao, hắn rất có thể là người của Cộng hòa Mặc Căn thưa ngài."

Aris Nguyên Long nghe được chỉ nhếch miệng cười, hắn lắc đầu nói.

"Chúng ta không g·iết được hắn, vật bên trong hắn rất mạnh"