Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Vũ Gia

Chương 21. Tự sự của Giang




Chương 21. Tự sự của Giang

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Quang Minh b·ị b·ắt đến căn hầm này. Hiện tại hắn đã có thể sử dụng được hầu hết các sức mạnh của hạt giống tự nhiên. Giang còn nói với hắn, mỗi người sẽ có một sức mạnh bí ẩn riêng mà sau này trong hoàn cảnh ngặt nghèo mới có thể giác ngộ được. Điều này làm Quang Minh rất hứng thú, hắn thậm chí bắt đầu liên tưởng đến rất nhiều sức mạnh ghê gớm mà mình có thể sử dụng.

Tuy nhiên, một tháng trôi qua, Giang cũng đã có nhiều sự biến đổi, hắn bắt đầu ít đi lại hơn, dần dần Quang Minh bắt đầu cảm thấy hành động của Giang ngày càng trở nên cứng nhắc. Đến sáng hôm nay, Giang bỗng gọi hắn lại để nói chuyện.

Quang Minh bước đến phía sau Giang rồi nói.

"Tôi đến rồi đây."

Giang không quay đầu lại, hay nói đúng hơn, cơ thể hắn bây giờ đã không thể di chuyển được nữa. Từ trong cơ thể Giang, một giọng nói yếu ớt phát ra.

"Ngươi nên rời đi rồi, sau này sẽ không cần đến ta nữa."

Quang Minh trầm mặc, một tháng ở chung tuy không dài, nhưng Quang Minh đã coi Giang là người thầy đáng kính nhất của mình. Bây giờ nhìn lại bóng dáng của Giang làm Quang Minh không nỡ, một nỗi sợ trong lòng Quang Minh cũng đang lớn dần lên. Cuối cùng sẽ có một ngày hắn cũng sẽ như Giang, trở thành một gốc cây cô độc nơi hoang vắng này sao.

Giang lại thở dài một tiếng. Đôi mắt hắn nhìn về xa xăm, miệng lẩm bẩm.

"Có muốn nghe một chút về quá khứ của ta không."

Quang Minh đi đến trước mặt Giang, từ từ ngồi xuống. Giang nhìn hắn, trong đôi mắt mờ đục ánh lên sự đau khổ khôn cùng. Hắn bắt đầu kể.

"Ta được sinh ra trong căn hầm trú ẩn số 4 này, năm đó ta 20 tuổi, cả căn cứ bắt đầu đối diện với thiếu nước và lương thực rất nghiêm trọng. Lúc đó, cũng như ngươi bây giờ vậy, ta cũng muốn ra ngoài khám phá, cũng muốn làm anh hùng. Thế là ta cùng các thành viên khác trong căn cứ đã thành lập nên các đội thám hiểm, đội của ta gồm 15 người. Bắt đầu đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ.

Trên đường đi bọn ta đã gặp rất nhiều khó khăn. Trong một lúc tình cờ, ta gặp một đàn linh cẩu bị gấu sa mạc tàn sát, may mắn có một con nhỏ còn sống và ta đã nhận nuôi nó. Ta đặt cho con linh cẩu cái tên là Lin, nó đã từng là bạn tốt nhất của ta."

Nói đến đây, Giang như đang đắm chìm trong những ngày tháng đó. Quang Minh liền tò mò hỏi.

"Tôi không thấy ông nhắc về Lin trước đây. Ông bảo ông là con người cô độc mà."

Giang không trả lời, chỉ cười rồi từ từ kể tiếp.

"Suốt 2 năm lang thang trên sa mạc, bọn ta cuối cùng đã tìm được một cánh rừng. Đó là một khu rừng rậm rạp với vô số cây cối, hoa lá xanh um. Giữa rừng có một gốc cây đại thụ cổ thụ cao v·út v·út tận mây xanh. Dưới tán cây là những tán lá sum suê che nắng cho nguyên một mảng rừng.



Xuyên suốt khu rừng là những dòng suối trong vắt, nước chảy lững lờ qua những tảng đá trắng. Bên bờ suối là những bông hoa màu hồng, tím rực rỡ nở rộ. Không khí trong lành với hương thơm ngào ngạt từ cây cối và hoa lá. âm thanh du dương của tiếng chim hót vang khắp nơi.

Nhưng mà, ngay khi đội của ta vừa bước chân vào đến gần cây cổ thụ, cây cối bất ngờ sống dậy và t·ấn c·ông họ. Chúng vươn những cành nhánh sắc nhọn lao thẳng về phía bọn ta.

Toàn bộ đoàn người lần lượt bị chúng bắt được. Lúc đó, cả người ta bị chúng cuốn chặt như bó thịt, rồi một thứ như rễ cây đâm mạnh vào cổ khiến ta ngất lịm đi. Sau đó ta cũng mơ giấc mơ tương tự như ngươi vậy đó. "

Giang nói rồi nhìn vào đôi mắt Quang Minh, Quang Minh hiểu và nhẹ gật đầu. Thấy vậy, Giang mới kể tiếp.

"Sau khi ta tỉnh lại, chỉ còn mỗi Lin còn nằm bên cạnh ta. Ta vội ôm lấy Lin rồi chạy ra khỏi khu rừng.

Sau đó, trên đường trở về căn cứ, ta thường mơ thấy gốc cây kia. Nó chỉ cho ta cách sử dụng sức mạnh của hạt giống tự nhiên như thế nào.

Bọn ta lại lang thang 2 năm nữa trên sa mạc đến khi trở về căn cứ. Lúc này, trong căn cứ chỉ còn mỗi cha mẹ ta và một vài người khác.

Ta bắt đầu dùng sức mạnh của mình để tạo ra một gốc cây lớn có thể tạo ra nước và trái cây cho mọi người. Lúc đó, họ coi ta như một vị thần vậy. "

Giang bắt đầu cười tự giễu, Nhớ lại khi đó, mọi người với ánh mắt tôn sùng hắn. Giang lầm bầm.

"Người biết không, ta tưởng như mình đã trở thành chúa cứu thế vậy đó, ta còn nghĩ mình được mẹ thiên nhiên lựa chọn để giải cứu thế giới này nữa ."

Quang Minh nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, nếu như hắn không gặp Giang, không được Giang chỉ dạy, có lẽ hắn cũng giống như Giang vậy. Lầm tưởng bản thân là người được chọn.

Giang quay lại chủ đề chính.

"Sau đó, cuộc sống của chúng ta cứ êm đềm trôi qua. Ta bắt đầu cho mọi người đi tìm những người khác còn lang thang ngoài sa mạc và bắt đầu xây dựng lại căn cứ.

Nhưng rồi, một tháng sau đó, Lin bỏ đi. Ta không biết nó đã đi đâu suốt 6 tháng sau đó. Nhưng khi trở về, Lin dẫn theo một đàn linh cẩu. Lin bây giờ nhìn cũng rất lạ, nó nhìn như một con sói vậy, rất hung dữ và độc ác.

Nó cho cả đàn linh cẩu t·ấn c·ông chúng ta, nhưng dĩ nhiên ta không để nó thành công. Ta có thể dễ dàng đánh tan đàn linh cẩu, nhưng với Lin, nó dường như cũng nhận được sức mạnh nào đó. Cơ thể nó trở nên linh hoạt và mạnh mẽ, bộ lông như một tấm lá chắn bảo vệ. Ta đã rất gian khổ khi chiến đấu với Lin. Tuy nhiên cuối cùng ta cũng đánh bại nó. Lin bỏ chạy vào sâu trong sa mạc, trước khi đi nó nhìn lại ta với ánh mắt rất ác độc.

Đó cũng là lần đầu tiên ta vượt giới hạn sức mạnh của mình. Từ sau lần đó, cơ thể ta bắt đầu yếu dần, ta cũng cảm thấy điều nó nên cũng ít sử dụng sức mạnh hơn.



Một tháng sau, Lin trở lại. Lần này, bộ lông có nó nhìn dài hơn, nó đột nhiên nói được tiếng người làm ta cũng hết sức bất ngờ. Ta lại chiến đấu với nó, nó đã mạnh hơn trước, còn ta thì đang yếu đi. Ta lại phải sử dụng sức mạnh vượt giới hạn thêm một lần nữa. Nhưng lần này, ta mất kiểm soát rồi. "

Giang nói đến đây với giọng hơi run rẩy, Quang Minh có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của Giang không ổn đinh.

"Ta đã g·iết họ" Giang đau khổ nói tiếp.

"Cây đại thụ do ta tạo ra đã g·iết tất cả mọi người. Nó coi họ như chất dinh dưỡng vậy. Đến khi ta tỉnh táo lại đã không còn kịp nữa.

Ta bắt đầu điên cuồng trút giận lên người Lin, cũng trong lúc đó ta phát hiện mình có thể sử dụng một sức mạnh mới. "

Quang Minh bắt đầu tập trung hơn vào câu chuyện, những điều mà Giang nói tiếp có ý nghĩa rất quan trọng đối với hắn.

"Ta thấy mình xâm nhập vào tâm trí Lin, cảm giác đó rất huyền ảo và khó giải thích. Trong giây phút đó, ta có thể dễ dàng điều khiển cơ thể của Lin. Nhưng ngay sau đó ta bị phản kháng. Một thực thể khác xuất hiện, nó tự nhận là hạt giống tự nhiên.

Thì ra Lin cũng được Mẹ thiên nhiên lựa chọn, nhưng Lin không phải con người, nó không có trí tuệ nên hạt giống tự nhiên không muốn lựa chọn nó. Nó đã điều khiển Lin để đi tìm vật chủ mới.

Lúc đó ta liền hỏi nó, tại sao nhất định phải là con người. Ngươi biết nó trả lời thế nào không."

Quang Minh nghi hoặc lắc đầu.

Giang cũng không để ý đến phản ứng của Quang Minh, hắn kể tiếp.

"Nó nói với ta, khi một sinh mệnh được mẹ thiên nhiên lựa chọn. Sinh mệnh đó sẽ có được quyền năng của mẹ thiên nhiên ban cho, nhưng từ từ cơ thể nó cũng sẽ suy kiệt và trở thành một gốc cây. Chỉ có con người và các sinh mệnh bậc cao, khi biến thành cây mới có thể kết ra được quả trí tuệ. Mẹ thiên nhiên sẽ để sứ giả đến và hái những trái trí tuệ này trở về. Đó mới là một vòng đời mà hạt giống tự nhiên mong muốn."

Quang Minh giật mình, hắn chưa bao giờ nghe Giang nói về điều này trước kia. Thật không nghĩ tới lại còn những ẩn tình như này nữa.

Giang nói đến đây thì im lặng. Không khí dần trở nên trầm lặng hơn làm Quang Minh cảm thấy có chút bối rối. Một lúc lâu sau, Giang mới nói tiếp.

"Ta đã đi đến phần cuối của cuộc đời rồi. Đến khi ta c·hết, căn hầm này sẽ trở nên rất nguy hiểm, ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt."

Quang Minh ngồi đối diện dần trở nên trầm mặc, đầu óc hắn đang rất rối bời. Rời khỏi nơi này là điều hắn rất muốn, nhưng khi nhìn thấy Giang đang ngày càng suy kiệt đi. Quang Minh chợt cảm thấy đau xót. Hắn nhẹ nhàng nói.



"Không còn cách còn khác để cứu ông sao."

Giang không trả lời mà chỉ ngồi im lặng, dường như hắn đã quá mệt mỏi để tiếp tục câu chuyện. Sau một lúc lâu, Quang Minh quỳ gối xuống trước mặt Giang rồi nói.

"Cảm ơn ông, tôi sẽ không bao giờ quên ơn ông. Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ trở lại đây."

Nói rồi hắn đứng dậy và rời đi. Khi Quang Minh ra đến gần cửa hầm, Giang mới lẩm bẩm trong miệng.

"Chúc may mắn, Quang Minh."

Quang Minh đứng trước cửa hầm nhìn lại, bên trong những sợi rễ đang bắt đầu che kín lấy con đường hầm. Sớm thôi, nơi này sẽ trở thành chỗ Giang yên nghỉ. Còn đối với Quang Minh, con đường của hắn bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Có quá nhiều điều Quang Minh còn phải làm, hắn không muốn sẽ kết thúc giống Giang. Cũng không muốn làm hại những người xung quanh hắn. Quang Minh quay người nhìn về nơi xa, thở dài nói.

"Liên, em còn khỏe không. Anh sắp về với em rồi đây."

--------

Hầm trú ẩn số 9, trước cửa một gian phòng ở.

Một người đàn ông trung niên đang đứng nói chuyện với Vũ Thiên.

"Anh Thiên ạ, Liên vẫn luôn không tập trung vào bất cứ điều gì trong khi học. Anh và mọi người lên quan tâm đến con bé nhiều hơn. Còn tôi thật sự hết cách rồi."

Vũ Thiên thở dài nói.

"Cảm ơn anh, tôi sẽ lưu ý con bé."

Sau đó Vũ Thiên nhìn vào cánh cửa phòng của Liên. Hắn có thể làm được gì đây. Liên thậm chí không hề cho bọn hắn cơ hội nói chuyện luôn.

Vũ Thiên thầm than thở.

"Haizz. Bao giờ em mới chịu tỉnh lại đây Vũ An. Anh và cha đang gặp một đống rắc rối trên đầu mà em thì lại ngủ ngon lành vậy sao."

Liên nằm trên giường, ôm lấy tấm ảnh gia đình. Đối với con bé bây giờ. Có lẽ chỉ trong giấc mơ mới là cuộc sống, còn hiện thực, nó chỉ là một địa ngục đau đớn.