Tận Thế Triệu Hoán Liên Minh Huyền Thoại

Chương 59: Nhị Cẩu xuất hiện.




Chương 59: Nhị Cẩu xuất hiện.

Tháp phòng thủ số 2, bên trong gian nhà đá nội bộ tháp canh, Kering cùng Roma đang nghỉ ngơi sau một khi kết thúc ca tuần của mình.

Thức ăn hôm nay của bọn họ là trứng chưng mắm, kết hợp với xúc xích, ăn kèm cùng một số dưa chua và cơm trắng. Thức ăn dạng như vậy, mấy bữa nay, họ đã ăn rất nhiều lần, cũng đã có chút ngán nhưng với điều kiện chỗ tránh nạn hiện tại, không cho ra được càng mới lạ cùng phong phú hơn thực phẩm, nên mọi người đành chịu đựng như vậy.

Chỉ cần là nơi có tháp canh tồn tại, Nana liền có thể cùng các binh sĩ liên lạc, bất kể Quốc Quang ở khoảng cách bao xa.

Giữa lúc bọn họ dùng cơm, Nana bất ngờ gửi tin nhắn, yêu cầu bọn họ đến 150 mét bên ngoài kiểm tra một số người khá giống dân chạy nạn. Nếu những người này có ý gia nhập chỗ tránh nạn liền đưa họ vào, nếu là có ý đồ khác cũng bắt lại thẩm tra.

Vì diện tích của khu tránh nạn phóng to hơn trước, mà đội cảnh sát vẫn chưa gia tăng quân số, nên đội tuần tra buộc phải chia thành top 2 để tuần tra.

Cũng may là số lượng tháp phòng thủ rất nhiều, thắp sáng bản đồ một vùng rộng lớn nên công việc của họ cũng không quá mệt mỏi.

Nhưng có một số chuyện, không thể dùng vũ lực để giải quyết, nên cần binh sĩ chạy đến nơi xử lý, mà đội tuần tra gần nhất cách nơi này khá xa, nên Nana mới cần điều gấp 2 người bọn họ.

Kering cùng Roma nhanh chóng buông đũa, vội vã đi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Thân là Quốc Quang người tử trung, chỉ cần có lợi cho Quốc Quang, các binh sĩ liền sẽ không thấy phiền hà mà đi làm ngay.

Đối với nạn dân, đây cũng không phải lần đầu các binh sĩ gặp phải. Từ khi Quốc Quang khống chế được một số loa phóng thanh lân cận, hắn đã cho phát bản tin, nói cho mọi người xung quanh là chỉ cần dùng khói đen báo hiệu, hắn trông thấy sẽ cho người đến ứng cứu.

Đồng thời, hắn cũng nói cho bọn họ biết các con đường đã bị hắn dọn sạch xác sống, chỉ cần bọn họ chạy đủ nhanh, đến gần các pho tượng gần đó của hắn sẽ được bảo vệ an toàn cho đến khi có binh sĩ đến tiếp đón trở về nơi tránh nạn.

Hiệu quả thực ra không cao. Cho đến hiện tại, chỉ có 2 ngôi nhà báo hiệu bằng khói, cùng 3 cái nạn dân chạy đến được khu tránh nạn, trong mấy ngày, chỉ có tổng cộng 8 cư dân mới gia nhập khu tránh nạn.

“Sắp đến rồi, sắp đến chỗ pho tượng rồi.” Người đội nón bảo hiểm đỏ cười nói.

Mấy ngày trước, bọn họ đã được nghe nội dung từ loa phóng thanh phát ra, kết hợp với một số thông tin để lại tại tòa nhà chung cư.

Mà suốt dọc đường đi, bọn họ không gặp phải vấn đề gì. Không có bất kỳ sinh vật hay xác sống nào t·ấn c·ông, khiến họ càng tin tưởng khu tránh nạn thực lực. Tin rằng Quốc Quang đã dọn dẹp sạch toàn bộ con đường mới khiến họ thuận lợi như vậy đến nơi.

Nhưng trên thực tế, bọn họ an toàn như vậy là vì sinh vật đáng sợ nhất bảo hộ bọn họ dọc đường đi. Lấy Song Tuấn thực lực, chỉ cần hắn không muốn hại họ, không có sinh vật nào tổn thương được bọn họ.

Mà hiện tại, khi đã đạt đến mục đích. Song Tuấn đã không cần kiềm chế cơn đói của mình nữa. Bọn họ, gặp nguy hiểm rồi.



Kering, Roma chạy nhanh đến, 150 mét không phải khoảng cách quá xa.

Bất chợt, Roma ngừng lại, hắn đem cung tên giơ lên, đầu mũi tên nhắm ngây 4 người bọn họ mà Kering càng là dốc toàn lực lao nhanh. Pho tượng Quốc Quang cầm trong tay quyền trượng cũng bất ngờ sáng lên.

Bốn người đàn ông giật mình, có người vội vã giơ hai tay lên trời, có người đem balo đã rỗng đi nhiều che trước ngực, có người cong chân, chuẩn bị chạy đi. Mỗi người tính cách khác biệt thể hiện ra phản ứng khác biệt, nhưng bọn họ có một điểm chung, đều là dừng lại ngây tại chỗ, chăm chú quan sát hai người da trắng mắt xanh trước mặt họ.

Vất vả bôn ba nhiều ngày, rốt cuộc thấy được người sống, nhưng kết quả lại bị những người rõ ràng là không giống người Đại Cổ Việt uy h·iếp, bọn họ mơ hồ có chút tức giận cùng mê man.

Bất ngờ, Roma buông tay.

“Cẩn thận.”

“Né tránh.”

“Chúng ta đầu hàng.”

Ba người còn lại giật mình hô to, mà nam nhân đội mũ đỏ, bị Roma nhắm vào lại cứng ngắc tại chỗ. Mũi tên đó, quá nhanh rồi, nhanh đến nổi hắn không thể phản ứng kịp.

“Xoẹt.”

Mũi tên bay sát mũ bảo hiểm đỏ, đi về nơi xa.

Gã mừng thầm, thầm hô may mắn vì người kia bắn hụt, nhưng âm thanh kỳ quái phía sau lại chứng minh thứ gì đó khác.

“Quái vật.”

“Chạy mau, ông Hạnh, quái vật phía sau.”

Ông Hạnh quay đầu, hắn đã thấy rồi, con quái vật trong miệng mọi người, con quái vật mà người da trắng kia nhắm tới.

Bị mũi tên nhắm vào, Song Tuấn không chút quan tâm. Hắn chỉ là đơn giản vung tay liền đem mũi tên có thể xuyên qua tường bê tông đánh sang một bên.

Không chút trì hoãn, hắn đã đến gần mục tiêu. Miệng Song Tuấn há to, to đến mức có thể một phát ăn luôn cái đầu lẫn cổ ông Hạnh, khiến n·ạn n·hân bị cái mùi tởm lợm nơi cuống họng phát ra phát ói.

“Bùm.”



Ánh sáng màu xanh đánh trúng Song Tuấn, đem cái đầu của hắn oanh thành thịt nát, pháo ma pháp đã đánh trúng đối phương.

Cái đầu biến mất, nhưng Song Tuấn vẫn còn sống. Chỉ cần không phải b·ị đ·ánh nát toàn bộ cơ thể trong một lần, Song Tuấn vẫn có thể tiếp tục thông qua ăn uống chữa thương.

Chỉ trông chốc lát, một cái mặt mới hiện lên tại bụng của hắn. Một mắt của hắn vẫn chăm chăm vào mục tiêu, hai cái tay đưa về phía trước, cắm vào cơ thể ông Hạnh, một mắt còn lại oán độc nhìn về phía tháp canh. Quyền trượng đã lần nữa sáng lên.

“Xoẹt.”

Hai tay ông Hạnh bị Song Tuấn xé ra dễ như xé giấy, hắn đem hai cánh tay tống vào cái miệng kỳ lạ, nơi mấy hàm răng vàng đã sắp đầy nhiều lớp vòng tròn, tựa như là máy xây thịt, đem xương máu toàn bộ nghiền nát.

“Aaa.”

Ông Hạnh la lớn, máu phun ra như suối, cơn đau vượt quá tưởng tượng bất ngờ tập kích khiến hắn c·hết lặng, ngất xỉu.

“Khặc khặc khặc.” Song Tuấn quái dị mỉm cười, đầu lại lần nữa mọc ra, nhưng bên trên không có ngũ quan. Bản năng cho hắn biết, ngũ quan hẳn là nên mọc ở trên đầu, nhưng hắn phát hiện rồi, đầu để ở bụng dùng tốt hơn. Cái miệng của hắn giờ cực kỳ to, có thể giúp hắn ăn nhanh hơn, ăn nhiều hơn trong cùng một lúc.

“Tất cả tránh xa ra, để chúng ta xử lý.”

Kering hét to, vừa chạy vừa bắn tên. Hai tay của hắn chuyển động vô cùng nhanh, hầu như đem lưu ảnh (những hình ảnh xảy ra quá nhanh khiến não người không kịp xử lý) chồng lên nhau. Ở khoảng cách 50 mét, hắn hầu như không cần nhắm chuẩn, chỉ là bản năng lắp cung, kéo cung, bắn tên.

Mũi tên xé gió mà đi, mấy chục mũi liền nhau mà ra, tựa như là mưa rơi đổ ập vào người Song Tuấn.

“Keng, keng,keng.”

Song Tuấn vung vẩy hai tay, cố gắng đón đỡ mưa tên, hắn né trái, né phải nhưng vẫn là bị áp chế, bị nhiều mũi tên xuyên qua cơ thể.

“Gào.” Song Tuấn hú hét, hai tay không đủ, liền thêm hai cái nữa.

“Bành.” Phần bụng của hắn nổ tung, mọc ra thêm hai cánh tay, bốn tay vung vẩy, lần nữa áp chế mưa tên. Mà ngay lúc này, pháo ma pháp đã có đủ thời gian để nạp năng lượng, hầu như lập tức, ánh sáng màu xanh đã đến cạnh mục tiêu.

Hai cung thủ công kích tuy nhanh, nhưng chưa đến mức nguy hiểm tánh mạng, mà cái bức tượng đó lại dễ dàng tổn thương đến hắn, ai là đại địch, hắn biết rõ ràng. “Ha.” Song Tuần khinh thường, một mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm thứ này, vừa thấy ánh sáng bắn ra, hắn liền quỳ xuống đất, quả nhiên, ánh sáng xanh bay qua khỏi đầu hắn.



“BÙm.” Song Tuấn bị tập kích bất ngờ, ánh sáng xanh tựa như mọc mắt sống lại, trực tiếp xoay chuyển 180 độ, đập mạnh vào sau lưng hắn. Đem một nửa cơ thể của hắn xé nát.

Bị tổn thương nghiêm trọng, Song Tuấn lại lần nữa bị hai cung thủ áp chế.

Hai lần chịu thiệt mà vẫn chưa gặp được người mình căm ghét lẫn sợ hãi, kẻ ám ảnh hắn mọi lúc từ khi thức tỉnh, Song Tuấn đã có ý lùi đi. Ánh mắt oán độc của hắn lần nữa xuất hiện, lần này là tại đầu gối, cái miệng cũng chia làm hai, mọc bên dưới con mắt.

“Gào.” Song Tuấn gầm lên, bỏ mặc hai cung thủ xé rách cơ thể, hắn nhào lên, nắm lấy ông Hạnh liền rời đi.

Mọi việc xảy ra hầu như cùng lúc với một tốc độ quá nhanh, 3 người còn lại chưa kịp phản ứng, cuộc chiến đã kết thúc, thời gian chưa đến 2 phút.

“Tăng.” Tháp phòng thủ bắn tiếp phát thứ 3, cùng lúc, một bóng người lóe lên, đuổi sát ánh sáng xanh nhào vào Song Tuấn.

“Là ngươiiii!!!!” Song Tuần một mắt mọc ngược về phía sau để đề phòng đạn pháo của tháp, bất ngờ, hắn nhìn thấy người mà mình muốn gặp. Lần đầu tiên, hắn nói ra tiếng người.

Quốc Quang không nhận ra sinh vật trước mặt mình là ai hay là thứ gì, hắn cũng không có thói quen nói chuyện khi chiến đấu, hắn chỉ là tiếp tục trầm mặc, móc ra trường thương đâm thẳng tới.

Gặp phải kẻ thù, Song Tuấn hai mắt bừng bừng, hắn nắm lấy ông Hạnh quăng đi, nhắm vào ánh sáng xanh, bản thân thì quay ngược lại xông vào Quốc Quang.

Tháp phòng thủ lại lần nữa thể hiện giá trị của mình, ánh sáng xanh xuyên qua cơ thể ông Hạnh, tựa như chỉ là một đoàn ánh sáng cực kỳ bình thường cho đến khi nó hiện lên nanh vuốt của mình khi xé nát cơ thể Song Tuấn lần thứ 3.

“Không ổn.” Song Tuấn than thầm, đáng sợ thương thế khiến hắn tỉnh táo. Ba lần trọng thương khiến hắn chiến lực suy yếu, hắn không dám cùng Quốc Quang tranh đấu nữa.

“Ụ, bùm.”

Song Tuấn tự bạo rồi, một phần cơ thể mang theo ý thức của hắn bay xuống cống ngầm, mượn nhờ đường nước mau chóng trôi đi.

Quốc Quang cũng giơ lên tấm chắn, cẩn thận đón đỡ hết toàn bộ máu thịt bắn tới. Hắn đối với những thứ chưa biết đều lấy cẩn thận làm chủ. Vừa rồi hắn tiến lên, cũng chỉ có ý định kéo dài thời gian cho tháp phòng thủ có thêm thời gian gây sát thương mà thôi.

“Tổng Tư Lệnh.”

Kering cùng Roma mau chóng đi lên chào hỏi, vẫn chưa quên cảnh giác xung quanh, đề phòng kẻ thủ dùng chiêu hồi mã thương.

“Thứ đó đã rời đi rồi.” Quốc Quang xác nhận. Có chân thật tầm mắt cấp 2, hắn đã thấy thứ đó rời đi.

Đường cống Đại Cổ Việt rất nhỏ, người chui không lọt, hắn không thể đuổi theo thứ đó, đành để nó rời đi.

“Mang bọn họ về chỗ tránh nạn đi, cẩn thận tra hỏi xem bọn họ có biết thứ đó là gì không.” Quốc Quang ra lệnh, sau đó cũng nhanh chóng rời đi. Hắn lúc đó đang ăn trưa cùng Ashe, bất chợt bị Nana báo tin có sinh vật lạ, hắn thông qua bản đồ, nhìn thấy Kering, Roma về phe yếu thế nên nhanh chóng chạy đến.

Chỗ này cách nhà Ashe cũng khá xa, hơn cây số. Nhưng Quốc Quang không đi đường thẳng mà vượt nóc băng tường chạy băng băng nên mới có thể đến kịp.

Hiện tại, mọi người không có chuyện gì, hắn cũng mau chóng trở về cùng bạn gái tiếp tục hẹn hò, mấy người mới biết yêu đều như vậy, hận không thể dính chặt với nhau suốt 24 giờ.