Chương 30: Kế hoạch sử dụng nhân tài.
Cách cửa đóng rồi lại mở. Bảo Vy tiến vào trong. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chờ đợi Quốc Quang nói chuyện. So với Trường An cùng Duy Mạnh, nàng thần sắc thong dong hơn rất nhiều, nguyên nhân chủ yếu là do nàng đoán được giá trị của bản thân mình trong thời điểm hiện tại.
“Ta nghĩ ngươi biết mình vì sao được gọi vào đây.” Quốc Quang từ thùng giấy bên cạnh chân mình, lấy ra Bảo Vy tự chế máy móc.
Liên lạc với bên ngoài là nhiệm vụ hàng đầu, tại ngày hôm kia, Duy Tân rời khỏi phòng, nhưng vẫn căn dặn Bảo Vy ở trong phòng tiếp tục kêu gọi giúp đỡ. Khi các binh sĩ tiến hành lục sót, bọn họ cũng trông thấy máy móc hoạt động.
Quốc Quang lẻ dĩ nhiên là được báo cáo ngay lập tức, hắn đối với chuyện này hứng thú vô cùng. Phải biết, từ khi hắn thức tỉnh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiết bị điện tử có thể hoạt động bình thường, chỉ là thời gian chưa cho phép nên mới trì hoãn đến hiện tại.
“Xin TTL cứ hỏi, ta biết được gì sẽ trung thực nói ra toàn bộ.”
“Rất tốt.” Quốc Quang gật đầu, rất thích thái độ hợp tác của Bảo Vy. “Câu hỏi đầu tiên, ta muốn biết vì sao thứ này có thể hoạt động?”
“Để hiểu vì sao nó hoạt động được, đầu tiên, chúng ta nên bắt đầu với nguyên nhân vì sao các thiết bị điện tử không thể hoạt động.” Bảo Vy bệnh nghề nghiệp bị phát động, nàng từ nguyên nhân sâu xa nói đến nguyên nhân trực tiếp mà không trả lời thẳng.
May mắn, Quốc Quang đối với chuyện nàng nói cũng rất có hứng thú, hắn cũng yên lặng lắng nghe, không vội vàng cắt ngang.
“Khi các khối thiên thạch lao vào bầu khí quyển Trái Đất, đi kèm với chúng là từ trường cực lớn cùng sự bùng nổ năng lượng ở mức cực lớn, các loại h·ạt n·hân cùng môi trường Trái Đất đụng nhau, tạo ra hiện tượng xung điện từ.”
“Giống như bom emp trong phim ảnh, còn được gọi là v·ũ k·hí xung điện từ, chúng khiến dòng điện trở nên mất kiểm soát, gây ra hiện tượng đoản mạch hay còn gọi là chập điện.” Bảo Vy nuốt ngụm nước bọt thấm giọng, sau đó tiếp tục nói.
“Ta đã kiểm tra các thiết bị điện tử như điện thoại, đồng hồ chạy bằng pin, trên cơ bản, dòng điện quá tải đã tạo ra hồ quang điện, đem các bảng mạch, linh kiện thiêu đốt đến cháy đen. Đây là nguyên nhân khiến các thiết bị điện tử toàn bộ hư hỏng.”
Bảo Vy chỉ vào máy móc trên bàn:
Thứ này vốn dĩ là một máy phát băng cũ trong trường, đã rất cũ kỹ, nó sử dụng pin rời làm nhiên liệu, khác với loại máy hiện đại dùng pin sạc làm nguyên liệu. Trường học đã sớm ngừng sử dụng loại máy như vậy, nếu không vì nó là tài sản công, đã sớm bị vứt bỏ. Khi tai biến xảy ra, nó đã bị gỡ bỏ pin, cất vào một góc, do không có nguồn điện, nên không bị đoản mạch, cũng nhờ vì vậy mà có thể hoạt động.
Ý của ngươi là, chỉ cần sản phẩm điện tử không có nguồn điện khi tai biến xảy ra đều có thể hoạt động bình thường sau đó?
Đúng vậy.
“Máy phát điện.” Quốc Quang nói ra. “Máy phát điện chạy bằng xăng, dầu, khi không được sử dụng, nó hoàn toàn không tồn tại điện, thứ đó có thể xài đúng không?”
“Đúng vậy.” Bảo Vy đồng ý, nàng từ túi mình, lấy ra một tờ giấy. “Đây là kết quả của ta suy nghĩ ngày hôm qua. Bên trong có ghi các thiết bị điện tử có thể hoạt động sau tai biến.”
Quốc Quang nhận lấy, nhanh chóng đọc qua. Đây là một bản kế hoạch chi tiết về cách giải quyết vấn đề điện năng của khu tránh nạn, có khả năng thành công cực cao.
“Phương án rất tốt.” Quốc Quang tán thưởng. “Ta sẽ nhanh chóng hoàn thành kế hoạch này, một khi thành công, ngươi sẽ được tiền công tương ứng.”
“Cảm ơn. Thưa Tổng Tư Lệnh, so với tiền công, ta hy vọng Tư Lệnh có thể giúp ta giải cứu người nhà, đây là địa chỉ cụ thể của họ, không biết Tư Lệnh có thể xem xét giúp ta được không?”Bảo Vy thấp thỏm nói.
“Ta sẽ đem ưu tiên đem bọn họ làm mục tiêu giải cứu hàng đầu.” Quốc Quang đối với người được việc tuyệt đối không keo kiệt, trực tiếp đồng ý yêu cầu của Bảo Vy.
“Cảm ơn ngài, cảm ơn rất nhiều.” Bảo Vy mừng rỡ vô cùng, không uổng công nàng hôm qua vắt óc suy nghĩ.
“Được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa, ngươi có thể ra ngoài. Từ hôm nay, ngươi giúp ta canh chừng đài thu thanh này, nếu có tin tức gì có thể lập tức báo cáo cho ta hoặc Bộ Dân Sự.”
“Cái kia… thưa Tổng Tư Lệnh, đây không phải máy thu thanh.” Bảo Vy giọng nói hơi nhỏ lại, nàng sợ chọc giận người trước mắt, nhưng cũng sợ không nói rõ ràng sẽ có chuyện không hay.
“Không phải máy thu thanh? Vậy thứ này có tác dụng gì?” Quốc Quang không nhịn được mà hỏi.
“Nó là một đài điện thoại hoạt động bằng sóng radio.” Bảo Vy thấy Quốc Quang không có tức giận, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp tục giải thích. “Đài phát thanh, các vệ tinh liên lạc chắc là tiêu tùng rồi, không thể hoạt động được nữa. Không có bọn chúng tiếp sóng, đài thu thanh không thể hoạt động, cho nên ta cải tạo nó thành một máy phát sóng thu sóng đồng thời. Giống loại điện thoại cổ xưa trong phim, loại điện thoại hộp to đùng ấy.”
“Thế chẳng phải càng tốt sao!” Quốc Quang vui vẻ mà nói. “Theo ta được biết, chỉ cần có tần số sóng vô tuyến phù hợp liền có thể gọi điện cho nhau. Nếu như cải tạo thêm nhiều đài điện thoại như vậy, chẳng phải chúng ta có thể thiết lập lại mạng lưới liên lạc sao?”
Bảo Vy có chút sửng sốt, nàng thế mà không nghĩ đến chuyện này. Chủ yếu là địa vị bất đồng có khác biệt suy nghĩ, Bảo Vy xem mình ở thế yếu, ở thế bị động, nàng cần người khác giúp đỡ, cần có phạm vi tác dụng rộng lớn hơn máy thu thanh, cho nên theo bản năng, nàng cho rằng điện thoại vô tuyến không có tác dụng bằng máy thu thanh. Mà rõ ràng, thân ở vị trí chủ động, Quốc Quang đối với điện thoại càng có nhu cầu lớn hơn.
“Giúp ta chế tạo thêm nhiều bộ điện thoại như vầy nữa đi.” Quốc Quang ra lệnh. “Ngươi có thể đến Bộ Hậu Cần lĩnh vật tư, đồng thời chuẩn bị một bản kế hoạch về cách xây dựng mạng lưới liên lạc nộp lên Bộ Dân Sự, nếu thiết nhân sự, cũng có thể báo cáo tại nơi đó.”
“Ta sẽ mau chóng hoàn thành.” Bảo Vy tuân lệnh, ôm theo tự chế điện thoại rời khỏi phòng.
“Người tiếp theo.” Ryze tiếp tục gọi tên.
Trong 2 tiếng đồng hồ, Quốc Quang cùng những người có đặc thù kỹ năng trò chuyện, giao cho bọn họ thích hợp công việc, dự án. Chuyện này sau này sẽ giao cho Bộ Dân Sự quản lý, có điều hiện tại Bộ Dân Sự có quá nhiều công việc, trong khi các dự án này cần ưu tiên hoàn thành, nên Quốc Quang tự thân quản lý.
Đem mọi chuyện an bài tốt, Quốc Quang bắt đầu công việc chính của mình. Chuẩn bị dẫn quân thu thập vật tư.
….
Ashe sau khi nhận được tin, đã sớm dẫn q·uân đ·ội tụ tập tại ngoài đường, lần này, q·uân đ·ội xuất động 6 tiểu đội đi viễn chinh. Mỗi tiểu đội điều đã sớm có bản thân đánh số, thứ tự sắp xếp, phân chia đội hình. Quản lý tương đối dễ dàng.
Ashe đã sớm tập hợp đội ngũ, 6 cái tiểu đội theo Quốc Quang hành quân.
“Từ chỗ khu trọ đi thẳng, qua một ngã tư, quẹo phải, khoảng cách chừng 2 km có một khu chợ. Đây là mục tiêu lần này của chúng ta.” Ashe lớn tiếng nói với các binh sĩ, q·uân đ·ội trước mỗi lần viễn chinh đều đã thông báo cho các binh sĩ về mục đích lần này. Nàng hiện tại chỉ là xác nhận lần nữa mà thôi.
“Sổ tay ứng đối khi xảy ra nguy cấp tình huống đã phát cho mọi người chưa?” Quốc Quang tiến cạnh Ashe hỏi nhỏ. Đó là hôm qua họp hội, một trong các thành quả.
“Đã sớm phát hết, các binh sĩ cũng đã thuộc nằm lòng. Nhẫn chứa đồ cũng đã phân phát hoàn tất. Báo cáo chi tiết đã sớm nộp lên phòng Tổng Tư Lệnh.”
“Rất tốt. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chúng ta không thể chắc chắn mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi binh sĩ đều là đồng đội trân quý. Giúp mọi người thuận lợi sống sót luôn là mục tiêu hàng đầu của chúng ta, kể cả các binh sĩ.”
“Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại chúng ta liền xuất phát.”