Chương 29: Bắt chó đi cày.
Sáng hôm sau, theo tiếng gõ nồi vang lên, rất nhiều người tụ tập tại sân trống.
Hơn mấy trăm người chen nhau một chỗ, tài nguyên nước chỉ đủ để sống, rất nhiều người đã lâu không có tắm rửa, dù rằng đã thay quần áo mới, vẫn là có điểm “h·ôi t·hối tận trời” điềm báo.
“Chen cái gì mà chen, không thấy phía trước đông nghẹt sao?”
“Ôi mẹ ơi, cái mùi này cũng quá mức chịu đựng rồi! Nghe nói đang đào giếng nước, không biết khi nào mới xong?”
“Mấy người ở phía trước, đọc lớn tiếng lên đi. Hôm nay có cái gì nhiệm vụ đâu?”
Trường hợp chen lấn này, Quốc Quang hôm qua còn phải tự xử lý, hiện tại liền để Bộ Dân Sự cùng Quân Bộ xử lý.
Không để con trai thất vọng, Quốc Quân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Ông dẫn theo một tổ binh sĩ, xuyên qua đám người, mang theo dây thừng cùng một số ghế gỗ làm thành mấy dãy phân cách. Bắt mọi người xếp hàng ngay ngắn không được chen lấn.
Vấn đề mau chóng được giải quyết, dần dà toàn bộ cư dân đều đọc được thông báo.
Hệ thống mới thay đổi rất nhiều. Đầu tiên là về luật pháp:
1. Sống tại khu tránh nạn, cư dân chửi mắng, nhục mạ các binh sĩ, anh hùng, chống đối người thi hành công vụ, cố tình kích động, tham gia, cổ suý người khác đối với khu tránh nạn làm ra hành vi xấu. Đối với hành vi này, tuỳ theo mức độ nghiêm trọng sẽ tiến hành phạt cải tạo lao động cho đến trục xuất.
2. Các hành vi t·rộm c·ắp, c·ướp đoạt, gây ra tổn hại tài sản cho người khác khi bắt được sẽ phải đền bù gắp 100 lần tài sản tổn thất, người bị hại nhận được gấp 2 giá trị tổn thấy, còn lại sẽ góp vào công quỹ. Trong trường hợp không có đủ tiền sẽ phải lao động đền bù.
3. Người có hành vi p·há h·oại của công phạt…
4. Người có hành vi nhận hối lộ, t·ham ô· phạt. …
Ghi chú: Hiện tại pháp luật có 18 điều, sau này sẽ bổ sung thêm. Ai nghĩ ra thích hợp khu tránh nạn điều luật cùng phương án trường phạt tương ứng có thể nộp kế hoạch cụ thể tại văn phòng Bộ Dân Sự, phương án thông qua sẽ có thưởng.
Không chỉ Pháp Luật, hình thức lao động cũng được thay đổi.
Các cư dân không làm nhiệm vụ hằng ngày nữa, thay vào đó là tham gia cố định nghề nghiệp như thợ xây dựng, thợ may, nhân công bốc vác thu thập vật tư, v,v…mỗi người lao động sẽ được trả lương trong ngày, một khi chọn nghề nghiệp nào liền phải làm nghề đó trong ít nhất một tháng mới được rời khỏi cương vị.
Các nghề nghiệp cũng sẽ có tương ứng tiền công, đều được ghi sẵn cạnh thông báo tuyển dụng, thứ này thuộc về Bộ Hậu Cần quản lý, mỗi tuần sẽ cập nhật một lần tùy theo chỗ tránh nạn nhu cầu, số người ứng tuyển v,v…
Trước tận thế, giá cả thị trường rất khó nắm giữ. Có thể hiện tại Quốc Quang liền là chủ thầu duy nhất, điều chỉnh tương đối dễ dàng.
“Điểm cống hiến thì sao?”
“Tiền lương dùng gì để trả, vật tư sao?”
“Muốn nhận việc có yêu cầu kinh nghiệm không?”
“Con mới mười lăm tuổi, có thể đi làm sao?”
“Có thể mở cửa hàng không? Ta lúc trước làm thợ hớt tóc.”
Đối với các cư dân nghi hoặc, Bộ Dân Sự đã sớm có suy đoán, rất dễ dàng đưa ra các câu trả lời.
“Tiền lương sử dụng tiền do chính khu tránh nạn phân phát để tránh cho việc làm giả. Giá trị tương đương với Đại Cổ Việt Đồng lúc trước, mọi người có thể dùng để mua mình cần sản phẩm.”
“Điểm cống hiến, chỗ tránh nạn toàn bộ thu về, lấy giá 50,000 một điểm cống hiến. Người trên 50 tuổi, trẻ em dưới 15 tuổi mỗi ngày có thể nhận miễn phí 100,000 ngàn tiền phụ cấp, số tiền này chỉ đủ để các người sinh sống ở mức thấp, đi làm là việc tất nhiên.”
“Những người muốn mở tiệm, cần đưa ra cụ thể phương án. Mở tiệm gì, cần dụng cụ gì, rộng bao nhiêu, các ngươi có thể đến văn phòng Bộ Dân Sự xin đơn đăng ký, sau khi được xét duyệt thông qua mới có thể mở tiệm.”
“Những người có đặc thù nghề nghiệp, sáng kiến, các thông tin hữu ích đều có thể làm như trên, các phương án thông qua đều sẽ được tương xứng phần thưởng.”
Quốc Quân đơn giản trả lời, hắn còn vì mọi người chỉ vị trí cụ thể Văn phòng hành chính của Khu dân cư, một toà nhà 2 tầng sát cạnh khu nhà trọ. Chiều qua, những người sống tạm trong đây đã bị an bày đi nơi khác.
“Mọi người cũng lưu ý thêm. Chỉ có những ai đã đăng ký cá nhân thông tin mới được tuyển dụng, ai chưa đăng ký vui lòng gặp Soraka tại Bộ Dân Sự.”
Đây là Bộ Dân Sự hôm qua phát hiện một trong các vấn đề, có một số người đối với chỗ tránh nạn có chỗ nghi kỵ, không đăng ký thông tin cá nhân. Theo tính toán chỉ khoảng mười mấy người, nếu họ còn cố chấp, chỉ có thể c·hết đói mà thôi.
Quốc Quang không tiếp tục để ý chuyện bên dưới nữa, hắn cũng không gắp đi tìm kiếm vật tư.
“Muốn bình thiên hạ, trước phải an gia.” Hắn hôm nay còn có một số việc nội chính cần làm.
Quốc Quang ngồi vào chủ vị tại phòng khách, hắn nói với Ryze đứng cạnh:
“Làm phiền gọi 2 người đầu tiên đi vào.”
…
Trường An năm nay đã 45 tuổi, là hàng thật trung niên nam nhân. Dáng người thấp lùn, béo phệ, gương mặt cùng hai chữ đẹp trai hoàn toàn không liên quan. Sáng hôm nay không biết làm sao, có mấy cái binh sĩ trước khi hết giờ giới nghiêm liền đến tìm hắn.
Trường An trước đó có nghe một số người nói lương thực dự trữ còn rất ít, nghe đồn khu tránh nạn sẽ khai trừ một số người. Hiện tại bỗng nhiên bị gọi đi, hắn trong lòng hoảng sợ vô cùng. Trên đường đến đây, Trường An nhiều lần hỏi thăm các binh sĩ, cố gắng dò xét xem có chuyện gì xảy ra.
Kết quả nhận được chỉ là Tổng Tư Lệnh tìm ngươi, còn lại liền là thúc dục hắn đi nhanh một chút. Đợi đến nơi, hắn được sắp ngồi vào đầu một hàng ghế nhỏ. Không lâu sau đó lại có thêm rất nhiều người đến, mỗi người vị trí hình như là đã được định trước.
Để Trường An có chút may mắn là hắn nhìn thấy một số người có giá trị cao, tựa như một nữ giáo viên gọi Tường Vy, một số trẻ tuổi thanh niên.
Kế tiếp sau đó liền là thời gian dài chờ đợi. Mọi người lẫn nhau trò chuyện, đa phần đều là nói về bản thân của mình, đối với nguyên nhân bị kêu đến đây, tất cả mọi người đều không biết được. Một số người lờ mờ đoán được cũng không dám nhiều lời, bởi lẻ cửa phòng hiện có binh sĩ đứng gác.
“Két.”
Cửa phòng rốt cuộc mở ra. Được Ryze điểm danh, Trường An cùng cạnh hắn thanh niên trẻ tuổi tiến vào phòng.
Quốc Quang nhìn hai người bọn họ, chỉ tay vào ghế, ra hiệu 2 người ngồi xuống.
“Trường An đúng không? Ta đem xem qua tư liệu của ngươi.” Quốc Quang nhìn về phía trung niên nam nhân. “Theo như ghi chép, ngươi đã làm tài xế nhiều năm rồi. Ngươi làm bao nhiêu năm rồi, có rành đường xá không?”
Trường An câu nệ ngồi trên ghế, hắn cẩn thận trả lời:
“Thưa Tổng Tư Lệnh, ta làm nghề này đã gần 20 năm. Ta thuộc nằm lòng các đường chính thành phố Ánh Bình Minh, riêng các hẻm nhỏ thì chỉ thuộc khu vực huyện Thần Tài.”
Quốc Quang gật đầu, quay sang Duy Mạnh hỏi:
“Ngươi học kiến trúc, có biết cách vẽ bản đồ không?”
Giống như rất nhiều người mặc định người học lập trình liền biết sửa máy tính, Quốc Quang rõ ràng cũng xem người học kiến trúc như hắn liền sẽ biết vẽ bản đồ.
Duy Mạnh khóe môi hơi nhếch. Hắn rất muốn nói “ta không biết” nhưng lời nói đi đến cổ họng liền thành:
“Ta có biết chút ít.”
“Mọi người thời gian rất quý giá, ta cũng không nhiều lời. Ta cần 2 người các ngươi giúp ta làm việc.” Quốc Quang trực tiếp đi vào vấn đề.
“Trường An phụ trách đưa ra thông tin, Duy Mạnh phụ trách vẽ bản đồ. Ta cần một bản đồ chi tiết đường đi, ít nhất là các con đường lớn phải đầy đủ, phía trên tiêu ký các địa điểm như siêu thị, cửa hàng tạp hoá, cửa hàng hóa chất, căn cứ quân sự, uỷ ban hành chính các điểm tập kết vật tư. Lấy khu tránh nạn làm trung tâm, sau đó khuếch tán ra ngoài.”
Quốc Quang vừa nói vừa đẩy một xấp giấy về phía 2 người:
“Đây là các cư dân cung cấp thông tin về các điểm tập trung hàng hoá. Ta cũng cần các ngươi phân loại, đồng thời đưa các thông tin này vẽ trên bản đồ?”
Quốc Quang nhìn về Duy Mạnh hỏi:
“Có thể làm được không?”
“Ta sẽ tận lực.” Duy Mạnh muốn nói được, nhưng hắn khả năng không cho phép.
Quốc Quang gật đầu không nói gì thêm, hắn đương nhiên biết loại này yêu cầu là làm khó Duy Mạnh, nhưng hiện tại, chỉ có mỗi mình hắn tại trong số cư dân có thể đảm nhiệm được việc này.
“Ta chắc chắn không bắt các người làm việc không công. Trong vòng một tuần hoàn thành, mỗi người có 5 triệu tiền lương, trong vòng 5 ngày hoàn thành, mỗi người có 7 triệu tiền lương. Không có vấn đề gì chứ?”
“Nếu như chúng ta trong một tuần chưa thể hoàn thành đây?” Trường An giơ tay, không nhịn được mà hỏi.
“Đánh mông các ngươi một trăm gậy thế nào?” Quốc Quang trả lời, khuôn mặt không chút nụ cười.
“Ha ha” Trường An cười tựa như khóc, mặt tái nhợt.
“Chút nữa đến bảng thông báo đọc kỹ bản pháp luật điều 17, trên đó có ghi người không hoàn thành nhiệm vụ bị phạt thế nào.”
Duy Mạnh giơ tay lên, tựa như học sinh đặt câu hỏi:
“Ta nghĩ mình cần công cụ phù hợp mới được, giống như compa, thước kẻ, giấy trắng khổ lớn.”
“Ngươi đưa ra một bảng danh sách công cụ cần thiết đến chỗ Bộ Hậu Cần. Khi có, sẽ có người đưa đến chỗ ngươi. Trễ nhất không quá 1 giờ hôm nay.”
“Ta vẫn còn một số thắc mắc.” Duy Mạnh tiếp tục hỏi, việc liên quan đến tính mạng của mình, hắn không dám lơ là. “Ngươi cần bản đồ chính xác đến mức nào? Công việc này chỉ có thể do 2 người chúng ta hoàn thành sao? Ta có thể gọi thêm người giúp đỡ không?”
“Bản đồ đương nhiên càng chi tiết, càng chuẩn xác càng tốt. Có điều ta biết các ngươi làm không được đến mức đó, nên ta hạ yêu cầu xuống, đường đi trên bản đồ so với thực tế không được sai sót quá 5 km. Cửa hàng thực tế cũng không sai sót quá 500 mét so với bản đồ.”
“Các ngươi có thể gọi người giúp đỡ, có điều tiền lương không thay đổi, cần chính các ngươi gánh lương cho n·gười t·hứ 3· tham dự. Nếu các ngươi không còn vấn đề gì liền có thể rời đi. Sẵn tiện gọi người kế tiếp đi vào.”
Trường An cùng Duy Mạnh dĩ nhiên là còn rất nhiều vấn đề cần hỏi, tựa như Quốc Quang có muốn tiêu ký trên bản đồ những cửa hàng vô dụng như cửa hàng bán thiết bị điện tử không, nhưng bọn họ cũng không dám mở miệng tiếp khi nghe ra Quốc Quang không có ý định nói tiếp.