Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 81: Làng




Chương 81: Làng

Dựa theo bản đồ cùng hệ thống chỉ đường, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đi đến một ngôi làng gần nhất.

Tuy nằm khá gần biên giới nhưng làng lại ở vùng an toàn, có thể cam đoan sinh sống không dễ gặp phải hư thú tập kích.

Đây cũng là một điểm đặc biệt của Thiên quốc khác với Việt quốc.

Từ đằng xa, trên một ngọn đồi không quá cao, Thánh Gióng căng mắt ra nhìn thuật lại chi tiết ngôi làng cho Phạm Thiên.

Có thể thấy đây là một ngôi làng của bán nhân hoặc yêu tộc.

Không thấy sự xuất hiện của siêu phàm lực lượng, khả năng đều là người thường chưa nhập nhất tinh.

Nghĩ nghĩ, Phạm Thiên quyết định không vội vào làng.

Nếu làng của nhân tộc thì hắn không ngại, nhưng của bán nhân hoặc yêu tộc hắn không dám mạo hiểm.

Dù sao không biết trong làng đối với nhân tộc thái độ là thế nào, không may mang thái độ thù địch chẳng phải đưa dê vào miệng cọp.

Phạm Thiên trầm tư, lúc xem bản đồ hắn có thấy qua nhưng không quá để ý.

Lập tức mở lại bản đồ, quả nhiên hắn nhớ không nhầm, cách đó không xa ngọn núi, bên trên có một tòa miếu bỏ hoang có thể ở tạm.

Hai người lập tức chuyển hướng nhanh chóng di chuyển.

...

Miếu hoang đã hiện ra ở trước mặt.

"Dừng, mày đi trước xem thử! Trong miếu hình như có người." Phạm Thiên nói.

Thánh Gióng gật đầu, cũng không hỏi nhiều mà cẩn thận không phát ra tiếng động lại gần miếu.

Không có âm thanh, có lẽ đang ngủ.

Thánh Gióng chăm chú nghe kỹ, xác nhận sau lại từ từ thò đầu ra nhìn.

Quả nhiên có người, cũng thật là đang ngủ.

Chạy lại chỗ Phạm Thiên, Thánh Gióng nhỏ tiếng nói: "Hai người, có vẻ là yêu tộc, đang ngủ, khả năng cao không phải chức nghiệp giả."

Đưa tay ra nắm một cái, Tản Viên Sơn Kiếm được Phạm Thiên rút ra từ hư không.

Bông tai trên kiếm đã được gỡ xuống, không còn trang sức để trường kiếm lộ ra càng thêm thuần chất.

"Giết đi, để t·hi t·hể hoàn hảo một chút." Phạm Thiên nói.

Thánh Gióng tiếp nhận kiếm, trường kiếm trong tay đặc biệt nặng, không nhẹ như hắn tưởng tượng lúc nhìn Phạm Thiên cầm kiếm.

Bất quá chưa đến mức không dùng được.

Lại bất quá hắn để ý không phải độ nặng của trường kiếm.

"Sao đấy?"

Không thấy Thánh Gióng di chuyển, Phạm Thiên nghi hoặc hỏi.

"Nhất định phải g·iết à?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Vì bản thân."

"Nhưng..."

"Không phải một tộc, mày đừng để ý nhiều nhe vậy."

"Nhưng là không có thù a, cũng không thể hiện địch ý, chẳng lẽ yêu tộc không phải sinh mệnh, không có mạng sống?"

Thánh Gióng vẫn là khó chịu không muốn làm.

Nào là đánh nén, còn là đánh kẻ yếu, hơn nữa đối phương rõ ràng không phải kẻ địch, cũng không có ý định hạ thủ, người ta đang ngủ đột nhiên lại g·iết người ta, hắn không chấp nhận được.

Tuy là thích đánh nhau thật đấy, g·iết người cũng không phải lần đầu thật đấy, nhưng hắn chưa bao giờ làm qua loại chuyện này, có chút mất sạch nhân tính rồi.

Phạm Thiên trầm mặc không lên tiếng, hắn đưa tay phải ra nói: "Đưa mặt mày lại gần đây!"

Thánh Gióng không hiểu nhưng vẫn là đưa mặt lại gần.



Phạm Thiên sờ sờ, xác nhận vị trí sau.

Bốp.

Thật mạnh vung tay một cái tát Thánh Gióng một phát thật mạnh.

Thánh Gióng lảo đảo vài bước mới đứng vững thân hình, ánh mắt không hiểu cùng tức giận nhìn về phía Phạm Thiên.

"Một tát này là vì mày không nghe tao nói, cũng là vì sự ngu xuẩn của mày." Phạm Thiên lạnh lùng nói.

"Giờ thì đi, g·iết hai đứa trong đó. Bỏ ngay cái loại suy nghĩ vớ vẩn đó của mày đi, đây không phải Việt quốc, không có chỗ dựa cho mày đâu mà ảo tưởng."

"Bớt nháo lại, đừng có giở thói chính nhân quân tử ở đây, kẻo c·hết lúc nào không hay. Mày c·hết không sao, kéo theo người khác nữa thì bây giờ kiếm trong tay mày, t·ự s·át đi."

Thánh Gióng sững sờ, từ lúc hắn quen Phạm Thiên đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng này.

Trầm mặc, thật lâu trầm mặc, Thánh Gióng xách lên Tản Viên Sơn Kiếm đi lại gần miếu hoang, trong miệng lầu bầu gì đó có vẻ là bất mãn đối Phạm Thiên.

Chỉ là nghĩ lại hai năm này, nội tâm của hắn rất phức tạp, những chuyện đã qua kia...

---thôi dẹp mẹ đi, đánh nhau có một chân là được, nghĩ mẹ gì nhiều.

Thánh Gióng nhón chân rón rén đi vào trong miếu, có điểm giống tên ă·n t·rộm giống như.

"Xin lỗi, có trách thì trách mình đen đủi đi, đừng tìm bọn tao. Xin lỗi!"

Trường kiếm cao cao dơ lên, hạ xuống.

Ánh kiếm lóe lên, lưỡi kiếm như lưỡi hái tử thần xẹt qua cắt đứt cổ họng hai tên yêu tộc, bọn hắn c·hết đi trong lúc ngủ, không có một chút đau đớn.

"Xong rồi."

Giọng của Thánh Gióng từ trong miếu truyền ra, Phạm Thiên đừng chờ một hồi không người, hiểu.

Được a, đây là dỗi rồi.

Phạm Thiên đành phải tự lần mò tiến vào trong miếu.

Trong miếu, Thánh Gióng chống kiếm đứng đó, bên cạnh là xác hai tên yêu tộc, tất nhiên Phạm Thiên không thấy nhưng là mùi máu hắn ngửi được.

"Chiều cao thế nào?" Phạm Thiên nói.

"..."

"Tao vả cho phát giờ, thói gì đấy. Chiều cao hai đứa này thế nào?"

"Hai nam, ngang ngang hai đứa."

"Lóc da nó ra, hoàn hảo vào, tí nữa cần dùng."

"Mày đây là đang thách thực giới hạn của tao." Thánh Gióng phẫn nộ quát.

"Người đều g·iết, quan tâm đéo gì lắm."

"Mày...hừ."

Thánh Gióng hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Phạm Thiên.

Phạm Thiên không quan trọng, loại này phải cho sáng mặt ra mới hiểu, không vẫn ngu lắm.

Hắn ngồi xuống, lần mò một hồi trên cơ thể hai tên yêu tộc.

Vài miếng lương khô, để đó tí ăn.

Mấy tờ giấy cùng polime, khả năng là tiền, tí tính.

Đây rồi, Phạm Thiên rút tay ra, trong tay hắn lúc này còn cầm theo một con dao, trên dao vẫn còn dính máu.

"Ha ha, xem tao tìm được gì này." Phạm Thiên khinh bỉ cười.

Thánh Gióng trợn tròn mắt, chỗ máu dính trên dao này, sẽ không sai, mới chỉ được hai ba hôm.

Nhưng là hắn vẫn càng miệng: "Sống ở hư giới gặp điểm hư thú là bình thường, mày không thể bắt người ta không ra tay g·iết c·hết được đi."

"Kiếm." Phạm Thiên đưa tay ra nói.

"Hả?"

"Trả tao!"

Thánh Gióng cực độ im lặng đem Tản Viên Sơn Kiếm đặt lại vào trong tay Phạm Thiên.



"Cầm, đi ra sau miếu nhìn." Phạm Thiên ném cho con dao dính máu nói.

Về phần Tản Viên Sơn Kiếm, có dao rồi tất nhiên không thể lại dùng lóc da, cất đi cho mới.

Thánh Gióng nhíu mày, cầm theo con dao dính máu đi ra sau miếu.

Lát sau hắn trở lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

"Thế nào?" Phạm Thiên nhếch mép cười nói.

"Một xác, nữ, b·ạo h·ành đến c·hết, trên người vết dao hẳn là của con dao này, có dấu hiệu của bị l·ạm d·ụng t·ình d·ục, đã được hai ngày."

"Nhân yêu?"

"Không biết, khả năng bán nhân, không chắc."

"Lóc da, xong đem ném ra ngoài miếu."

Thánh Gióng trầm mặc, lại gần cởi đồ của hai tên yêu tộc rồi đem bọn hắn da lóc ra.

Hắn không biết làm, nhưng là khả năng khống chế của một tứ tinh dư sức làm được, bất quá thủ đoạn đơn giản chỉ có thể tồn tại trong thời gian ngắn, lớp da này rất nhanh sẽ hỏng.

Lúc sau hai bộ da hoàn chỉnh đã được đặt sang một bên, Thánh Gióng kéo theo xác hai tên yêu tộc ném ra chỗ nào đó cách xa xa miếu hoang.

Lúc này không cần Phạm Thiên nói Thánh Gióng cũng biết hắn định làm gì.

...

Không lâu sau, trước làng, hai tên yêu tộc vừa nãy trong miếu xuất hiện.

"Hạn chế nói chuyện, tránh phải gọi tên. Cũng cẩn thận một chút, g·iết người chắc không phải thứ tốt lành gì."

Một tên trong đó phát ra Phạm Thiên giọng nói.

"Ừ."

Tên còn lại là Thánh Gióng.

Hai người đồng thời tiến vào trong làng.

...

Vào làng, ánh mắt của người dân bên đường khi nhìn Phạm Thiên hai người, chuẩn xác là hai tên yêu tộc, bên trong có chứa sợ hãi cùng cảnh giác.

Muốn tiến lên nhưng lại không dám, chính là loại cảm giác này.

Đi qua vài nhà, Thánh Gióng để ý được vài cái đồng hồ, giờ mới biết bây giờ mới hơn một giờ chiều.

Càng sâu vào trong làng, đã không thấy cổng làng vừa vào đâu.

Đi đến một cái cột điện trước, bên trên có dán tờ truy nã, mà đối tượng truy nã lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, liền chính là bọn hắn bộ dạng bây giờ chứ ai.

Cưỡng h·iếp, g·iết người c·ướp c·ủa, trước khi chạy trốn còn bắt theo con tin, một hàng tội danh ở bên trên tờ truy nã.

Thánh Gióng câm lặng, liếc nhìn một cái Phạm Thiên, trong lòng oán thầm một tiếng không biết là ăn may vẫn là có chủ đích.

Đem việc bị truy nã nói cho Phạm Thiên, Thánh Gióng tiện thể nhìn xung quanh một vòng.

Người, không nhiều không ít, tại ngoài đường lúc này hắn thấy được hơn mười người qua lại, xe thỉnh thoảng vẫn có người đi qua. Trong nhà tiếng ồn rất rõ ràng, người thực sự không ít.

"Chạy, nhanh." Phạm Thiên khẽ quát.

"Hả?" Thánh Gióng một mặt mờ mịt.

"Ngu, bị truy nã, hiểu không, bị truy nã. Thảo nào tao cứ cảm giác bị nhìn có chút kỳ lạ, chắc chắn đã có người gọi báo cảnh sát rồi, mau chạy."

Gấp, thật gấp rồi.

Tội phạm truy nã tội danh g·iết người a, vớ vẩn vừa gặp mặt liền một súng bắn tới, nổ cho một viên kẹo động chẳng phải là xong rồi.

Thánh Gióng cũng hiểu ra, lập tức cõng Phạm Thiên lên chạy nhanh.

Xa xa đã thoáng nghe được tiếng còi, nhanh kẻo không kịp.

Thật muốn b·ị b·ắt, c·hết tại trong tay đám chưa nhập nhất tinh này, hiện hồn về kể cho Lạc Long đều có thể khiến hắn cười c·hết.

"Hướng nào?" Thánh Gióng nói.



"Vào làng, không biết được làng này đối nhân tộc thái độ chuyến này chẳng phải phí công. Né đường lớn chạy." Phạm Thiên nói.

Thánh Gióng lập tức hướng một con đường nhỏ chạy vào, liên tục đổi hướng mấy lần.

Đừng nói, làng này thật mẹ nó đủ. Người chỗ nào cũng có, nhát thì nhát không dám lên nhưng bọn hắn đi đến đâu đều sẽ có người báo lên vị trí của bọn hắn, chạy éo thoát.

Tiếng còi ngày càng gần, đã dần b·ị b·ắt kịp.

Có vẻ chỉ có một xe, nếu không đã sớm bị chặn đường rồi, nhớ vậy mà bọn hắn vẫn còn thả rông được.

Thánh Gióng nhìn chằm chằm bản đồ hệ thống, bởi vì đang ở trong làng nên bản đồ đã đồng bộ dữ liệu, vô hạn phóng to để hắn biết chính xác đường có thể đi.

Dù vậy---

"Xong, sắp chạy hết nổi rồi, đường cũng sắp cụt rồi." Thánh Gióng thở dộc miệng lớn hô hấp nói.

Hắn cũng đã chạy được hơn nửa diện tích cái làng rồi, cơ bản đã xác nhận được phân bố khu vực của làng.

"Mấy người?" Phạm Thiên nói.

"Nhiều, không đếm, nhưng là không phải thù địch, ít nhất bình thường lúc là vậy."

"Không tiếp được hả?"

"Được cục gạch, mệt bỏ mẹ. Với lại ở đâu chui ra đám người, giở chứng đuổi đánh cái mẹ gì không biết. Nghe loáng thoáng hình như muốn bắt hai tên này về nhận thưởng."

"Còn có thưởng, tiền ở đây chứ còn đâu nữa." Phạm Thiên hai mắt tỏa sáng nếu có.

"Đi, vào cái ngõ cụt, ở đó không người."

Thánh Gióng chuyển hướng, xoay người chạy vài lần đã trốn vào một ngõ cụt không có người.

Bất quá trên đường có người, vị trí bị lộ là chắc chắn.

"Mau, lột da ra, cẩn thận đừng làm hỏng."

Tiếng còi càng gần, đã ở ngay bên ngoài ngõ.

Xe là loại xe khá cổ, không phải loại thường thấy thời nay, khá nhỏ, thảo nào chạy được thoải mái như vậy trong làng.

Trên xe bước xuống bốn người, mặc thống nhất đồng phục, trong tay cầm côn ngắn bằng kim loại.

Để bọn hắn không ngờ là bọn hắn còn chưa vào ngõ đã có hai bóng người đi ra, cả bọn nhấc lên cảnh giác.

Không lẽ biết chạy không được nên muốn đầu thú.

Dần dần càng thêm rõ ràng, bốn người thấy kỳ quái.

Theo dân báo đúng là ngõ này rồi, nhưng hai người đang đi ra này đâu phải người trên tờ truy nã, thậm chí còn chả phải yêu tộc, là nhân tộc được không.

Người tới tất nhiên là Phạm Thiên cùng Thánh Gióng đã lột bỏ ngụy trang.

"Ấy, mấy chú cảnh sát, có chuyện gì ạ?" Thánh Gióng diu theo Phạm Thiên nói.

Rất thành thạo, không khác gì người bản địa.

Thấy vậy mà lại là trẻ con, bốn người càng thêm bất ngờ.

Mấy tên hỗn đan kia, sẽ không phải báo bừa trêu chọc cảnh sát chứ.

"Mấy đứa mặt lạ lắm, từ đâu tới, sao lại từ trong ngõ đi ra."

Một cảnh sát đứng ra nói.

Thánh Gióng thành thành thật thật nhìn vô cùng ngoan ngoãn, một bộ con ngoan trò giỏi đáp:

"Dạ, bọn cháu từ làng khác tới, ai ngờ lại đi lạc vào trong ngõ cụt này, mấy chú đưa bọn cháu ra ngoài được không ạ."

Người cảnh sát nhíu mày: "Hai đứa có thấy hai tên yêu tộc này không?"

Hắn cầm ra tờ truy nã để ở trước mặt Thánh Gióng cho nhìn.

Thánh Gióng giả bộ nhìn vài cái, lắc đầu nói: "Không ạ."

"Ừm, mấy đứa ra ngoài cứ hỏi người dân là được. Đi, vào xem thử."

Nói xong cảnh sát cùng ba người cảnh sát khác chạy vào trong ngõ.

Để tránh hai tên yêu tộc đó thật sự ở trong, bắt hai cậu nhóc nhân tộc này nói như vậy vẫn là phải vào kiểm tra thử.

Thánh Gióng không có dông dài, dẫn theo Phạm Thiên rời đi.

Trong lòng cả hai cười thầm, muốn tìm thấy chút gì, đừng hòng, hai bộ da bọn hắn đều nhét vào túi đồ rồi, tìm bằng niềm tin cùng tình bạn cũng không thấy.

Bất quá gặp bốn tên cảnh sát này cũng ấn chứng một điều, làng này đối nhân tộc không có kì thị, không mang thái độ thù địch gặp là đánh, ít nhất bình thường đi lại là sẽ an toàn.

Cả hai ra ngoài làng rồi quay về lại chỗ miếu hoang.