Chương 80: Thiên quốc
Phạm Thiên cùng Thánh Gióng hiện đang đứng trước một cánh cổng không gian, rộng ra là một tấm chia cắt thiên địa giới bích không nhìn được phía bên kia.
Hai người đồng thời liếc nhìn về một phía hư không, hệ thống giao diện hiện lên từng cái chữ nhỏ.
[Người chơi đã tiếp xúc với cổng.]
[Xác nhận người chơi đã được cấp Quyền, có thể thông qua.]
[Xác nhận Quyền loại du học trao đổi sinh.]
[Lưu ý: Quyền chỉ có thể dùng hai lần, nhưng chỉ tại cuối năm học mới có thể sử dụng.]
"Đi!"
Hai người bước vào trong cổng.
Không gian điên đảo, lực lượng hỗn loạn, nếu không phải có Cổng bảo hộ cho dù có thể cưỡng chế đột phá giới bích cũng sẽ mê thất tại vô tận không gian hoặc bị lực lượng hỗn loạn ảnh hưởng, thậm chí chôn thây không mảnh xác.
Lại một bước nữa, cảm giác điên đảo cùng hỗn loạn không còn, đã đến Thiên quốc.
Này, cái này, thật...thật sự...không có cái mẹ gì khác biệt a.
Có phải hay không đi nhầm đường, quay về Việt quốc rồi?
Phạm Thiên trong lòng vạn cái hỏi chấm chen chúc lẫn nhau.
Thật sự quá khác tưởng tượng, hắn còn tưởng làm ra lớn như vậy tràng cảnh sẽ có khác biệt giữa hai nước thế nào chứ.
Nhưng là cảm giác một chút, giống như không có gì khác biệt với Việt quốc.
Khí tức, môi trường, năng lượng, đều để cho Phạm Thiên hoài nghi bản thân vẫn còn ở Việt quốc.
Lúc này Thánh Gióng mở miệng: "Hử, cũng là rừng cây nhỉ. Tao còn tưởng Thiên quốc phải như nào cơ. Xem ra hư giới thì nước nào cũng giống nhau thôi."
Linh quang lóe lên, xem ra thật đến Thiên quốc rồi, vậy chỉ có thể là:
"Không, có lẽ vì Việt quốc với Thiên quốc không có quá lớn khác biệt về bản chất, nếu là Ma đô có lẽ sẽ khác." Phạm Thiên nói.
Đúng vậy, dù sao chúng sinh làm chủ ở hai nước trừ chủng tộc phân phối không giống nhau kì thật không khác biệt, mọi thứ đã được giải.
Hệ thống lại hiện ra.
[Đã tiến vào Thiên quốc.]
[Phát hiện người chơi có lượng lớn vật phẩm thiên khoa kỹ không thuộc về Thiên quốc, tiến hành chuyển di.]
[Đã được chuyển về Việt quốc, tìm thấy nguồn, đã được chuyển về lại.]
What The Fuck.
Cái mẹ gì.
Hai người vội mở túi đồ ra kiểm tra.
Đệt, sạch sẽ rồi.
Nào phải chỉ vật phẩm thiên khoa kỹ, hoàn toàn sạch sẽ như ví cuối tháng được không.
Thuốc, sách, v·ũ k·hí lạnh, mấy thứ không liên quan cũng bị hệ thống một chỗ cho thanh lý.
Không chờ được hỏi, hệ thống chủ động làm ra nói rõ:
[Vật phẩm của Việt quốc không thể mang vào Thiên quốc, tránh ảnh hưởng đến Thiên quốc. "Nếu muốn làm gì, tự làm đi a thiếu niên, người chơi"]
"Sao mày bảo chỉ đồ thiên khoa kỹ thôi, đống còn lại đâu." Phạm Thiên tức giận chửi má nó.
"Đúng, một đống đồ ăn tao mang theo đâu."
[VẬT PHẨM CỦA VIỆT QUỐC không thể mang vào Thiên quốc, tránh ảnh hưởng đến Thiên quốc. "Nếu muốn làm gì, tự làm đi a thiếu niên, người chơi"]
"Má nó, vừa nãy rõ ràng là chỉ thiên khoa kỹ."
[Có hả, hệ thống không nhớ, người chơi nếu có bằng chứng có thể đưa ra, nếu không khuyến cáo người chơi không nên đổ oan hệ thống.]
Má nó.
Phạm Thiên Thánh Gióng hai mặt nhìn nhau không có lời gì để nói, giờ mới biết chó c·hết hệ thống còn có một bộ này, gọi chó c·hết cũng đâu có sai.
"Biết thế tiết kiệm cục gạch, ở khe núi toàn ném ra luôn đi, một hơi nổ sạch cả bọn chúng nó." Thánh Gióng tung chân sút một viên đá nói, hệ thống chơi một vố này quá cay rồi.
"Ai, ai bảo không phải đâu." Phạm Thiên thở dài nói.
[Đang kết nối với kho dữ liệu Thiên quốc, dự kiến thời gian là mười phút.]
Báo một câu, không chờ đáp lại hệ thống liền lẩn mất, gọi sao cũng không ra.
"..."
Thật mẹ nó không đáng tin.
"Kiếm viên đá to to kê ngồi đi, ở Cổng hư thú sẽ không lại gần." Phạm Thiên nói.
Thánh Gióng đã sớm có nhắm tới, kéo lê kéo lết, hết kéo lại đẩy một tảng đá to gần đó lại gần.
Đó là một tảng đá hình chữ nhật, trông giống một cái ghế dài.
"Mày còn gì không?" Phạm Thiên hỏi.
"Tấm thân này, có tác dụng gì không?" Thánh Gióng đáp, trong tay cầm thêm một chai rượu.
Đây là hắn rút ra ngoài lúc đi qua Thiên quốc tiện tay nhét vào túi, không để ở trong túi đồ nên vẫn còn.
Phạm Thiên không trả lời, hắn bây giờ chỉ có một thanh Tản Viên Sơn Kiếm nhét trong người nên vẫn còn, một đôi bông tai treo làm trang sức trên kiếm nên hưởng ké slot cùng mảnh ngọc bố mẹ để lại treo trên cổ, và một thanh kẹo vừa lấy ra chưa kịp ăn đã nhét vô túi.
"Xuất sư bất lợi a, chưa gì đã thấy không ổn rồi. Chẳng lẽ còn muốn nam chính nghịch tập, bắt đầu từ hai bàn tay trắng." Phạm Thiên chán nản thở dài.
Lần thứ nhất vì tiền mà sầu não từ khi đến thế giới này.
Còn có một điểm, vừa nãy không để ý nhưng bây giờ hắn đã nhận ra.
"Gióng, mày có cảm giác gì không?" Phạm Thiên nói.
"Cảm giác gì?" Thánh Gióng hỏi lại một câu.
"Tao thật giống bị áp chế, chính xác là lực lượng bị áp chế, rất nhiều loại không thể sử dụng. Còn lại phần lớn đều liên quan đến cơ thể cùng một vài loại lực lượng đặc thù." Phạm Thiên không quá chắc chắn nói.
Hắn không thể kiểm nghiệm ngay nên không dám chắc nhưng hắn có came giác rất nhiều loại thuật pháp bị áp chế không thể sử dụng.
Nguyên tố thuật pháp, ma đạo thuật pháp, dẫn linh thuật pháp, đạo tu thuật pháp,...rất nhiều đều bị áp chế không thể điều động.
"Không biết, tao thức tỉnh chức nghiệp liền tự thức tỉnh rất nhiều kỹ năng, cũng học thêm rất nhiều kỹ năng, đều là loại cường hóa cơ thể, rất ít có thể học loại khác kỹ năng. Mà những kỹ năng cường hóa này tao thường dùng 24/7 luôn, vì không có tiêu hao cùng gánh nặng với cơ thể. Theo như mày nói dù tao có nhận ảnh hưởng cũng không có tác dụng, vì tao là thuần cơ thể một đường pháp sư, hỏi tao như thừa."
"Kệ đi."
Mười phút rất nhanh đã chạy xong.
Không có gì mới, liền là cập nhật thêm cái bản đồ của Thiên quốc, Ma đô cùng Đại Sâm lâm vẫn là hai khối dính liền với hư giới thành một cục.
Không giống với Việt quốc, giữa hư giới với Việt quốc phần lớn là đất liền, hư hải chỉ chiếm một phần năm. Thiên quốc khác biệt, hư hải rộng lớn vô cùng, chiếm hơn ba phần bốn.
Có thể tưởng tượng thế này, cả thế giới đại lục Đông Lào là một khối đại lục hình tròn chia làm hai phần trong ngoài, phần trong là hư giới mà phần ngoài là bốn nước, giữa phần trong và phần ngoài là hư hải, trên hư hải của Việt quốc phần lớn diện tích đã được lấp đầy thành đất liền, còn hư hải Thiên quốc rất ít, để làm đường bộ vào hư giới.
Hư giới của hai nước cũng rất khác biệt.
Việt quốc hạn chế ra vào hư giới săn g·iết hư thú, bề nổi là để mặc hư giới không động chạm đến, hai bên lẫn nhau nước sông không phạm nước giếng vì cơ bản làm vậy không có lợi ích gì.
Mà Thiên quốc, rộng cửa ra vào hư giới, săn g·iết hư thú để rèn luyện, xem hư giới thành một phó bản cày kinh nghiệm chiến đấu. Lâu dần tại hư giới thành lập chỗ ở, phát triển văn minh, đè ép hư thú, biến hư giới thành một phần của Thiên quốc (chưa hoàn toàn).
Lạc Long cho Phạm Thiên nói rất rõ, cơ bản Phạm Thiên đã có thể xem là hiểu hết những điều tầng trung của Thiên quốc, lại ở thêm một đoạn thời gian, chỉ cần thích ứng tốt liền sẽ không khác gì dân bản địa.
Phạm Thiên mở ra bản đồ hệ thống, không thể không nói khoản này hệ thống làm rất tốt, không có phế như mấy cái khác.
Nhìn mấy cái, rất nhanh đã chọn ra chỗ tới, hệ thống còn cung cấp tuyến đường an toàn, 5 sao dịch vụ.
Bởi vì hư thú ở Thiên quốc lăn lộn thực sự quá thảm rồi, chỉ cần ấn theo đường của hệ thống, lại thêm di chuyển cẩn thận không chủ động chọc chó là không có vấn đề, Phạm Thiên cùng Thánh Gióng không chờ trời tối lập tức lên đường.