Chương 63: Ma nữ, Tuyết Nhan
"Hả, chiêm ngưỡng cái gì, nói rõ ra xem nào. Mà sao bọn mày cảm giác không có chút không quen nào với mấy thứ này vậy." Phạm Thiên khó hiểu nói.
"Có cái mô phỏng thực tế giống công nghệ game ấy, từ nhỏ con cháu đại gia tộc đã dùng nó để luyện tập. Mà bỏ qua chuyện không quan trọng đó đi, mày còn nhớ tao vừa nói gì với mày về bọn tao không." Lạc Long nói.
Suy nghĩ một chút, Phạm Thiên không chắc chắn nói: "Là về vụ tao còn chưa hiểu bọn mày, không nên khinh thường bọn mày và đừng nghĩ bọn mày là trẻ con à."
"Chính nó, chiêm ngưỡng đi. Hôm nay bọn tao sẽ đổi mới cách nhìn của mày. Mày sẽ phải nhìn nhận lại rất nhiều thứ đấy."
Lạc Long bỗng cười, cười rất kì lạ, có thần bí, có bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa chút điên cuồng bên trong.
Phạm Thiên theo hướng tay chỉ của Lạc Long nhìn về phía chiến trường, là điểm hai quân giao chiến.
Tại đây Tuyết Nhan một thân một mình tốc độ cực nhanh khắp nơi sát lục không ai có thể bắt được.
Mỗi khi để lộ ra sơ hở để kẻ địch bắt được cơ hội t·ấn c·ông đều sẽ được xe tăng Lãnh gia bắn vài phát hỗ trợ.
"Mày biết tại sao Tuyết Nhan được gọi là băng lãnh nữ thần không?" Lạc Long chỉ vào Tuyết Nhan cười nói.
"Vì rất lạnh lùng với đám học sinh khác ngoài chúng ta, thậm chí là cả những người lạ. Chỉ có người thân quen Tuyết Nhan mới lộ ra chính mình." Phạm Thiên không chút do dự đáp.
"Đúng cũng không đúng." Lạc Long lắc đầu.
Nói tiếp: "Mày không thấy rất mâu thuẫn sao, trừ phi là đa nhân cách nếu không đối với người khác sẽ là lười phản ứng chứ không phải loại kia tuyệt đối không nhìn của Tuyết Nhan."
Biết Phạm Thiên vẫn chưa hiểu, Lạc Long tiếp tục nói: "Thật ra Tuyết Nhan đó là kiềm chế."
"Kiềm chế?"
Phạm Thiên giật mình.
Kiềm chế, kiềm chế cái gì, tại sao phải kiềm chế.
"Đúng vậy, kiềm chế sát tâm của bản thân không g·iết những người đó. Đối với Tuyết Nhan ngoài những người thân thiết ra những người khác đều có thể g·iết. Cho nên đối mặt với người khác Tuyết Nhan luôn là một bộ lạnh lùng đó thật ra là vì không thể để ý tới đối phương nếu không sát tâm nổi lên cản không được. Chỉ có ở bên chúng ta Tuyết Nhan mới có thể thoải mái không lo sát tâm mất kiểm soát."
Phạm Thiên yên lặng nhấm nuốt những thứ này. Hắn mơ hồ hình như đã hiểu ra thứ gì đó.
Lạc Long vẫn còn nói: "Kì thật mày thấy Tuyết Nhan không phải Tuyết Nhan, cả hai lúc. Bình thường có chúng ta ở bên cạnh dù có lạnh lùng với kẻ khác nhưng vẫn được, có chúng ta ở bên có thể phần nào thu hút Tuyết Nhan. Kì thật mày không biết khi không có chúng ta ở cạnh Tuyết Nhan là một bộ như nào. Cả khi sát tâm phóng thích cũng vậy."
Phạm Thiên nhíu mày nhìn Lạc Long rồi lại nhìn về Tuyết Nhan đang khắp nơi sát lục, là như vậy sao, Tuyết Nhan thật sự là như thế nào.
"Trong trường thích gọi băng lãnh nữ thần, t·hế g·iới n·gầm thì gọi Bạch tử thần, mà tao..càng thích gọi Ma Nữ, bạch sắc ma nữ, dưới ánh trăng mờ ảo một ma đầu điên cuồng."
Tử thần g·iết người đó là vì nhiệm vụ. Còn Tuyết Nhan g·iết người đó là vì niềm vui.
Trong màn đêm được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ ảo, một ánh sáng bạc sẽ xuất hiện kết liễu cuộc đời ngươi. Nàng như tử thần yên lặng xuất hiện đi thu gặt sinh mệnh phàm nhân không một dấu vết lui tới, chỉ có duy nhất xác người còn tại chứng mình nàng vừa ở đây qua. Ánh mắt xanh cùng mái tóc trắng, du tẩu khắp nơi sát lục mục tiêu nhiệm vụ. Mọi mục tiêu bị nàng g·iết đều đau khổ đến tột cùng trước khi c·hết, chỉ mong bản thân được ra đi nhanh hơn dù biết nếu cầm cự thêm một chút, chỉ một chút nữa thôi bản thân có thể sẽ được cứu.
Đó là câu chuyện truyền nhau ở t·hế g·iới n·gầm về Tuyết Nhan, một ma đầu lấy g·iết người làm niềm vui, Bạch tử thần.
"Không phải lo, sắp rồi. Dù sao người bình thường ở đây khác quái gì pháo hôi, nhanh không ấy mà."
Phạm Thiên không nói gì, bây giờ hắn chỉ có rung động.
Tuyết Nhan rốt cuộc là như thế nào, trong lời kể của Lạc Long lại là như nào.
Lúc này Tuyết Nhan đang khoác lên mình một lớp màng mòng màu xanh lam bao quanh cả cơ thể.
Bộ giáp Rider cấp hai, còn được gọi Kamen Rider, Băng Thần Khải
Thực lực Tuyết Nhan thể hiện ra phải mạnh hơn bình thường nhiều, chính là nhờ bộ Băng Thần Khải này.
Khác với Rider, Kamen Rider là bản nâng cấp hoàn thiện không còn bị hạn chế bởi loại hình, muôn vàn các loại khác nhau tùy vào người sử dụng.
Có liền thành một khối bảo vệ toàn bộ cơ thể không góc c·hết.
Có là những mảnh giáp không trú trọng vào phòng ngự mà là linh hoạt.
Có liền là một lớp năng lượng tăng cường thuộc tính thân cận.
Mà Băng Thần Khải của Tuyết Nhan thuộc vào loại tự nhiên chiến giáp, nguyên tố loại, băng nguyên tố.
Bộ Kamen Rider này có tác dụng phóng đại hồn lực, tăng cường đối với băng nguyên tố tính thân cận cùng lực khống chế, mọi kỹ năng băng thuộc đều được tăng cường.
Cộng thêm năng lực huyết mạch gia tăng thiên phú của Tuyết Nhan lên cực cao, đặc biệt là với băng càng là tuyệt phối.
Giờ khắc này Tuyết Nhan vẫn như mọi khi ánh mắt lạnh lùng, hay theo Lạc Long nói là bình tĩnh không một gợn sóng nhưng chỗ sâu lại ánh lên từng tia điên cuồng.
Cứ mỗi kẻ bị g·iết máu bắn ra lại bắn một phần lên người Tuyết Nhan.
Máu bắn lên người, dính vào Băng Thần Khải nhanh chóng trôi đi mất.
Nhưng máu bắn lên mặt Tuyết Nhan lại không như vậy.
Từng chút huyết dịch một vẩy đỏ khắp nơi nhuộm đỏ gương mặt xinh đẹp của Tuyết Nhan như đang khiêu khích cô hết lần này tới lần khác.
Mùi máu tanh ở khắp mọi nơi, đánh mắt tới đâu cũng toàn là xác c·hết, huyết dịch đỏ thẫm cứ luôn hiện lên ở trước mắt, mỗi lần có một cột máu phun lên như vậy cũng đồng nghĩa rằng có một người nằm xuống.
Cao thủ tứ ngũ tinh bên đối phương tập hợp lại vây bắt nhưng nhờ đội quân đằng sau yểm trợ mà chúng luôn thất bại, Tuyết Nhan luôn thành công an toàn thoát đi.
Tia điên cuồng sâu dưới ánh mắt kia ngày càng rõ ràng, dần dần Tuyết Nhan phát ra những tiếng cười khúc khích nhỏ không nghe thấy được vô cùng thích thú.
Tựa hồ là vì sự g·iết chóc này mà vui vẻ, vì tận tay đưa tiễn từng sinh mệnh đến hồi kết mà sung sướng.
Tiếng cười ngày càng to, ngày càng đáng sợ, cho người nghe cảm giác sợ hãi, ghê rợn đến tột cùng.
Lạc Long không biết những điều này nhưng hắn có thể ước chừng đại khái.
"Đây đâu phải cái gì chiến trường, cũng chả phải sát lục tràng. Đây rõ ràng là một cái lò mổ, mà Tuyết Nhan chính là chủ của nơi này. Lò mổ này rõ ràng là vì Tuyết Nhan mà sinh ra." Lạc Long không khỏi kích động cười.
Mình sắp một lần nữa được chứng kiến sự xuất hiện của ma nữ chăng.
Phạm Thiên ngước nhìn bầu trời, ban đêm như cũ chiếm phần ít hơn, còn ngày càng ít đi cứ việc tốc độ rất chậm.
Hắn hỏi: "Tao hỏi lại được không? Trận chiến này chúng ta có thể thắng sao?"
Không phải hắn lo lắng vô cớ mà sự thực là vậy.
Từ đầu tới giờ đối phương chỉ tổn thất một phần nhỏ xe tăng, chiến hạm cùng chiến xa, phần lớn đều là bộ binh bị tiêu diệt.
Mà Lãnh gia bên này đều là trực diện đối đầu tham chiến, khó tránh khỏi tổn thất so đối phương nặng hơn.
Tổng thể nhìn có vẻ là Lãnh gia chiếm ưu thế nhưng nên nhớ bộ binh của địch ngoài làm khiên thịt ra không có bất kỳ tác dụng nào khác. Cho nên tổn thất của Lãnh gia tổng thể nhìn ít hơn nhưng thực ra lại đang đưa họ gần hơn một bước tới thua cuộc.
Lạc Long trầm mặc không trả lời ngay.
Lần này hắn suy nghĩ rất lâu mới nói: "Nói thật chính tao cũng không biết chắc sẽ thắng hay thua. Tao chỉ có thể chắc chắn một điều rằng trận chiến này không đáng để chúng ta đánh. Đây không phải một trận chiến, đây là một trận thăm dò."
"Tại sao lại nói vậy." Phạm Thiên nói.
"Mày nghĩ rằng đối phương chỉ có thể gửi ra chút quân này ư. Một triệu người thì cũng đông đấy nhưng là với chúng ta hiện giờ thôi, với đối phương thật không ra cái gì."
Dù sao cái gọi là đội quân triệu người này toàn là do người nhân bản vô tính tạo nên.
Chính xác ra mà nói cõ lẽ quân địch số lượng chỉ ngang với Lãnh gia là khoảng một nghìn người.
Nghe Lạc Long nói như vậy Phạm Thiên cũng ý thức được điểm này.
"Tại sao tao chắc chắn vậy ư. Theo những gì tao biết cuộc chiến đại diện như này nếu có một bên quân số không bằng thì có thể gọi thêm trợ giúp. Nhưng rõ ràng q·uân đ·ội của Lãnh gia không thấy chứng tỏ đối phương cũng liền điểm này người. Nếu không mày nghĩ rằng c·hiến t·ranh thật chỉ như này, để cho đám AI ra ngoài kia không chút chiến thuật đâm đầu vào nhau mà nổ pháo, có chút người thì ở trong phòng điều khiển điều khiển phần nhỏ xe tăng hỗ trợ Tuyết Nhan. Vậy quá ngu, quá hạn chế, nhiều loại v·ũ k·hí không thể sử dụng được, chẳng lẽ mày nghĩ chúng ta có mỗi chút xe tăng, chiến hạm này dùng được."
Lạc Long càng nói càng chắc chắn: "Nếu đây chỉ là một cuộc thăm dò mọi thứ liền giải thích thông."
Đến đây hắn không nói nữa, đã nói rất rõ ràng rồi mà Phạm Thiên còn không hiểu vậy chỉ có thể nói hắn quá ngu, Lạc Long hắn đây nhìn nhầm người.
Mà Phạm Thiên xác thực cũng không để cho Lạc Long phải thất vọng.
"Ra vậy, nếu như chúng ta thắng đối phương không ảnh hưởng gì, chỉ là mất đi một chi nhỏ cực nhỏ đến không đáng giá nhắc tới tiểu đội quân. Ngược lại nếu chúng ta thua, q·uân đ·ội Lãnh gia mất đi người cầm đầm tất có tan rã. Một chi nghìn người đội quân đổi một đại gia tộc, một trong chiến lực chủ yếu, quá lời."
Lạc Long gật đầu, chính là ý này.
Hai người không nói gì tiếp lần nữa nhìn về chiến trường, Tuyết Nhan g·iết tới đâu ánh mắt hai người đuổi theo tới đó.
Phạm Thiên đã nhận ra sự khác biệt, Tuyết Nhan không còn giống với Tuyết Nhan thường ngày hắn biết.
Bây giờ Tuyết Nhan cười điên dại như mấy tên tẩu hỏa nhập ma kiếp trước hắn nhìn thấy vậy mặc dù từ điên dại này dùng không được tốt lắm nhưng hắn không tìm ra được từ thích hợp hơn.
Không còn để ý bất cứ thứ gì, chỉ có g·iết g·iết g·iết, g·iết đến nhuộm đỏ trời xanh, g·iết đến sinh linh diệt tuyệt, g·iết tới khi thỏa mãn được bản thân.
Xa như vậy hai người cũng có thể cảm nhận được cỗ sát khí ngày càng dày đặc kia của Tuyết Nhan.
Chỉ có một từ thôi, khủng bố.
Nếu không phải đám người nhân tạo này không có ý thức chỉ sợ đã sớm bị dọa cho đái ra quần.
"Lần trước là một nghìn, lần này lại mất bao nhiêu đây." Lạc Long nói nhỏ một câu rất khó nghe thấy.
Phạm Thiên ở bên cạnh lờ mờ nghe được cái gì nhưng không rõ, khó hiểu nhìn hắn một chút.
Một nghìn người nhân bản bị Tuyết Nhan g·iết c·hết.
Số lượng cực nhanh tăng lên, khi Lạc Long lẩm bẩm về cái gì đó một nghìn số n·gười c·hết dưới tay Tuyết Nhan đã là năm nghìn người trở lên.
Bảy nghìn người.
Tám nghìn người.
Chín nghìn người.
Khi t·ử v·ong nhân số đạt tới khoảng mười nghìn người thời điểm, một tiếng rít gào vang vọng tứ phương.
Tuyết Nhan bay vọt lên không trung điên cuồng cười, tiếng cười làm người nghe rùng mình sợ hãi, từ sâu tận đáy lòng sinh ra sợ hãi.
Thả v·ũ k·hí trong tay, tam xoa kích hóa thành một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần có ngoại hình giống y hệt Tuyết Nhan, có điều trẻ hơn một chút, giống với Tuyết Nhan một hai năm trước.
"Ha ha ha, ha ha ha ha ha, bắt đầu thôi. Khí linh phụ thể."
Khí linh không nói một lời vừa xuất hiện liền tiến hành phụ thể.
Một tôn băng thần khổng lồ xuất hiện ở phía sau ôm lấy Tuyết Nhan rồi dần hòa vào làm một.
Băng Thần Khải của Tuyết Nhan phát sinh biến hóa.
Nếu trước đó những họa tiết trên giáp mang xu hướng thanh lịch, mềm mại, quý phái không thể x·âm p·hạm thì giờ đây lại tràn đầy sát khí, nguy hiểm, sự điên cuồng và khát máu.
Bộ giáp cũng xuất hiện vài tia huyết sắc không còn thuần một màu xanh lam.
Hai mắt trừng to nhìn xuống dưới, Tuyết Nhan cười to lao thẳng xuống.
"C·hết đi c·hết đi c·hết hết đi. Tao sẽ g·iết hết tất cả bọn mày. C·hết hết đi lũ tầm thường kia, hãy dâng hiến mạng sống của mình lên cho tao đi nào."
Đạt được khí linh phụ thể đằng sau Tuyết Nhan hồn lực được phóng đại tối đa, thực lực toàn phương diện tăng lên một đoạn dài.
"Băng thạch."
Hồn lực mang theo băng thuộc tính bao quanh Tuyết Nhan hóa thành một viên thiên thạch rơi thẳng xuống chiến trường.
Ầm một tiếng không biết bao nhiêu người bị một đòn này g·iết c·hết.
Băng thạch vỡ ra thành vô vàn mảnh nhỏ sắc bén bay tán loạn khắp nơi.
Lại có thêm một mảng lớn người nhân bản bị g·iết.
Trong làn sương băng mờ ảo Tuyết Nhan lao vụt ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Trên mặt vẫn là nụ cười đó, mái tóc trắng dài bị nhuộm đỏ bởi máu tung bay cùng ánh mắt điên cuồng chỉ biết đến g·iết chóc, tiếng cười ghê rợn cùng khí tức đáng sợ, không sai được đây chính là người đó, Ma Nữ một lần kia mình nhìn thấy.
Lạc Long không kiềm chế được sự kích động, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Ai không biết còn tưởng hắn đau bụng sắp nhịn không được muốn đi cầu lắm rồi.
Máu phun ra lơ lửng trên không trung được chắt lọc hóa thành từng giọt lấp lánh tinh huyết.
Chỗ tinh huyết này tụ tập ở lòng bàn tay Tuyết Nhan dần tạo hình thành một thanh v·ũ k·hí mới.
Hồn lực truyền vô đóng băng thanh v·ũ k·hí này, cường đại hồn lực cùng băng nguyên tố thuộc tính biến nó thành một thanh v·ũ k·hí thực thụ vô cùng cường đại.
Ngoài tam xoa kích kì thật Tuyết Nhan còn thông thạo một loại v·ũ k·hí nữa. Mà thật ra ngay từ đầu cô đã thông thạo loại v·ũ k·hí này rồi. Chỉ là về sau thức tỉnh vũ hồn là tam xoa kích nên phải chuyển sang luyện tập tam xoa kích bởi sử dụng vũ hồn của bản thân chiến đấu mới càng mạnh mẽ hơn.
Nếu so về độ thông thạo tam xoa kích phải thua một bậc.
Nếu so về lực chiến thì là tam xoa kích thắng.
Nhưng nếu so về độ nguy hiểm vậy tam xoa kích phải bị bỏ xa vài con phố là ít.
Tinh huyết đông cứng lại, thanh v·ũ k·hí kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Lưỡi hái.
Một thanh phổ thông không gì sánh được huyết sắc lưỡi hái.
Như lưỡi hái của tử thần mang theo thí tức t·ử v·ong, một cảm giác quỷ dị đáng sợ từ lưỡi hái tỏa ra.
Nếu không phải nơi đây đều là một đám người nhân bản không có linh hồn thì có lẽ sẽ có thêm những tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ lưỡi hái bởi lẽ không chỉ tinh huyết mà Tuyết Nhan còn bắt cả linh hồn vào trong luyện hóa thành v·ũ k·hí dùng một lần.
Sau khi v·ũ k·hí vỡ nát cũng là linh hồn vỡ nát ngay cả cơ hội đi đầu thai đều không có.
Mà những thứ này từ chắt lọc tinh huyết đến hóa thành lưỡi hái đều chỉ xảy ra trong đúng một giây kể từ khi Tuyết Nhan lao vụt ra từ lớp sương.
Lượng lớn hồn lực phóng thích, thời gian như bị đóng băng trong một khoảnh khắc.
Chỉ thấy lóe lên một cái Tuyết Nhan xuất hiện ở cách đó khoảng trăm mét.
Một giây sau toàn bộ người nhân bản ở đằng sau Tuyết Nhan ngưng lại hoạt động.
Không phải cái gì kỹ năng khống chế, đơn thuần là vì chúng đã...c·hết.
Phụt.
Hàng trăm đầu lâu bay cao theo cột máu phun trào.
Lưỡi hái trong tay Tuyết Nhan như có sự sống điên cuồng hấp thu chỗ máu này.
"A, đây chính là hương vị của máu, đã bao lâu rồi mình chưa được uống thoải mái như này nhỉ. Thật...tuyệt vời."
Tuyết Nhan rên lên sung sướng, miệng ngửa lên trời hứng lấy máu rơi xuống.
Nhâm chi như một món ngon, Tuyết Nhan nhìn về mười chiếc mẫu hạm trên không trung liếm môi nói: "Nữa, tao muốn thêm nữa, hãy chờ đấy những món ngon kia."
Nhìn về biển người nhân bản đang lao tới kia Tuyết Nhan lại tiếp tục cất lên tiếng cười kinh khủng đó.
Lưỡi hái trong tay sau khi hấp thu máu càng trở nên cường đại hơn, càng sáng lấp lánh hơn lúc đầu.
Lưỡi hái quét ngang, hơn mười khỏa đầu lâu rơi xuống, máu nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ.
Mặc kệ những xe tăng, chiến xa kia Tuyết Nhan chỉ nhắm tới người mà g·iết.
Một tên ngũ tinh người nhân bản lao tới.
Tuyết Nhan như cũ lưỡi hái chém một đòn.
Nhưng lần này lại không thể cắt đứt được cơ thể của đối phương ngược lại còn bị kẹt tại chỗ.
Ngũ tinh dù sao vẫn là ngũ tinh, nhục thân cường đại không phải đùa.
Lúc này hàng nghìn vạn người xung quanh xông lên muốn vây kín lại Tuyết Nhan trực tiếp g·iết c·hết cô.
Bỗng lưỡi hái biến đổi, hàng trăm gai nhọn mọc ra đâm thủng cả trăm lỗ trên người cái kia ngũ tinh người nhân bản.
C·hết, máu phun ra từ khắp nơi trên cơ thể.
Tuyết Nhan rút ra lưỡi hái chém một đòn ngang.
Lại chém vô một kẻ tứ tinh khác, lập tức trên lưỡi hái lại toát ra gai nhọn đ·âm c·hết đối phương.
Tuyết Nhan mượt mà g·iết chóc, từng đường lưỡi hái mềm mại uyển chuyển như đang nhảy múa.
Nhưng đây là điệu múa t·ử v·ong để triệu hồi tử thần.
Gai nhọn liên tục mọc ra, mỗi lần hấp thu máu gai nhọn lại càng mọc dài hơn.
Có đâm thủng hàng trăm lỗ trên đầu, có trái tim b·ị đ·âm hàng trăm phát.
Không chỉ gai những thứ khác cũng xuất có, một cảnh tượng vô cùng huyết tinh, đều là những thủ đoạn g·iết chóc vô cùng tàn nhẫn độc ác khiến kẻ bị g·iết trước khi c·hết phải nếm trải tận cùng của đau khổ.
Tuyết Nhan đứng tại chỗ điều khiển, lưỡi hái mọc ra hàng trăm bàn tay vươn ra g·iết người.
Sau đó mỗi bàn tay lại mọc ra một lưỡi hái đầy gai chém g·iết khắp nơi.
Nếu có kẻ nào cản được, từ mọi góc độ bàn tay đều có thể mọc ra lưỡi hái chém xuống, không một góc c·hết hoàn hảo t·ấn c·ông g·iết c·hết.
Nếu chỉ sượt qua, hồn lực thông qua v·ết t·hương xâm nhập vào trong, đóng băng lục phủ ngũ tạng, huyết dịch đông cứng, xương cốt cũng không thoát. Đóng băng từ trong ra ngoài, đau đớn tột cùng đến tận lúc c·hết hóa thành một tảng băng bị một bàn tay đập vỡ.
Lạc Long kích động nhìn đây hết thảy, Phạm Thiên cũng rung động nhìn xem.
Đây thật là Tuyết Nhan sao, là người con gái hắn quen biết đó sao.
Cả thằng này nữa, mày bị cái đéo gì vậy.
Giờ hắn mới hiểu được ý của Lạc Long vừa nói, có lẽ hôm nay tam quan của hắn thật sẽ bị lật tung. Mọi ấn tượng của hắn hôm nay có lẽ đều sẽ phải đổi mới hoàn toàn.
Rung động về rung động, Phạm Thiên cũng vô cùng lo lắng.
Hắn quá hiểu, một thế cân bằng khi xuất hiện một nhân tố bất ổn phải nhanh chóng loại bỏ ngay lập tức.
Hai bên giao chiến nói cho cùng không có sự tham gia của người cả hai bên, đều là do một đám AI, không có ý thức tới chiến đấu. Chưa kể còn không có bất cứ tính chiến thuật nào chứng tỏ chân chính quyết định thắng bại không phải đám xe tăng xe xiếc này.
Không phải nói đám xe tăng không quyết định được thắng lợi mà là bây giờ không được, miễn là còn có đám người kia thì trận chiến này không nhanh như vậy kết thúc.
"Rắc rối tới rồi." Phạm Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mười chiếc mẫu hạm.
Dựa vào những gì Tuyết Nhan thể hiện có lẽ sắp không nhịn được rồi.
"Hỗn láo."
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, một bàn tay khổng lồ như che cả bầu trời ấn xuống muốn đè c·hết Tuyết Nhan.
Không phải thật bàn tay, tựa như là pháo năng lượng bắn ra tạo thành hình bàn tay.
"Cút đi."
Lại một giọng nói khác.
Bàn tay khổng lồ kia biến mất, b·ị đ·ánh tan hoàn toàn hóa thành mảnh vụn rơi xuống rồi tan biến.
Quả nhiên là do năng lượng tạo thành.
Trên không trung vài chục mét xuất hiện vài trăm người, đều là tứ tinh trở lên.
Trong đó có vài người khí tức vô cùng cường đại, tất cả đều là thất tinh cấp bậc.
Nhưng có chút khác biệt, đây đều không phải thật thất tinh mà là ngụy thất tinh.
Mỗi người trên thân đều khoác lên bộ giáp Kamen Rider với rất nhiều loại khác nhau. Rõ ràng những người này đều là lục tinh hàng ngũ nhờ vào tăng phúc của Kamen Rider mà tăng lên tới thất tinh.
Về phần có thật thất tinh ở đây hay không không ai biết được.
Đứng đầu bên thiên khoa kỹ là một người khoảng sáu mươi tuổi, nhìn rất uy nghiêm, Kamen Rider tự nhiên loại hình hỏa nguyên tố.
Có điều dù sao theo đuổi phương hướng phát triển không giống nhau, tác dụng của Kamen Rider này chưa chắc đã giống với của Tuyết Nhan.
Nói chung không ra tay không ai biết được điều gì, mọi thứ đều là bí ẩn cần được khám phá dần.
Mà bên phía Lãnh gia người đứng đầu Phạm Thiên biết, cả Lãnh gia không ai không biết người này.
Đại quản gia của Lãnh gia, thường mọi người hay gọi là chú Sơn, nhìn khoảng 30 tuổi trông rất hiền lành nhã nhặn.
Kamen Rider là loại liền thành một khối lấy màu đỏ làm chủ đạo vàng làm phụ, hai vai có hai đầu sư tử, chân tay đều có vuốt sư tử nhìn rất uy phong.
Một câu cút đi vừa rồi chính là của người này.
"Muốn động vào tiểu thư, ăm cứt đi." Giơ lên ngón giữa nói xong chú Sơn lại nhìn xuống Tuyết Nhan hiền lành cười: "Tiểu thư yên tâm làm những gì mình thích, còn đám rẻ rách này thì cứ để chúng tôi lo."
Giọng rất lớn ai cũng đều nghe thấy.
Tuyết Nhan mặc kệ không quan tâm tiếp tục mổ lợn.
Thanh huyết sắc lưỡi hái trong tay đã sắp đạt tới cấp bậc ngũ tinh thượng phẩm. Nếu cứ thế này thất phẩm cũng không phải không có khả năng.
Bên dưới, Phạm Thiên trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn chú Sơn, hắn không dám tin vào mắt mình thấy tai mình nghe.
Đây là ai, đây con mẹ nó không phải chú Sơn mình biết.
Thằng Long không phải chỉ nói về bốn người chúng nó thôi sao, sao lại có cả chú Sơn cũng trong phạm vi bị lật đổ thế này.
Chú Sơn hắn biết là một người vô cùng hiền lành lịch sự, là cái người có văn hóa không bao giờ to tiếng chửi tục cái gì, có thể chú Sơn này thật mẹ nó là chú Sơn hắn biết sao.
Nhìn biểu cảm của Phạm Thiên, biết hắn đang nghĩ gì trong đầu Lạc Long nói: "Không nhầm đâu, chú Sơn đó. Có điều là chú Sơn khi dính tới Tuyết Nhan."
Phạm Thiên câm lặng, đột nhiên nhận ra xung quanh toàn là người không bình thường làm hắn có chút không tiếp nhận nổi.
Người đứng đầu bên phía đối phương nhíu mày nói: "Ngươi muốn ngay bây giờ liền toàn diện khai chiến ư."
"Thì sao thằng chó, dám đánh chủ ý lên người tiểu thư, c·hết."
Chú Sơn quát một tiếng, mũ giáp sập xuống, những người đằng sau đồng loạt t·ấn c·ông.
Ai đạt tới lục thất tinh cấp bậc nhanh chóng di chuyển lên cao, đưa phạm vi chiến đấu vào bầu trời để tránh dư ba ảnh hưởng những người khác.
Phạm Thiên tiếc nuối nhìn chú Sơn dần bay mất, hắn kì thật rất muốn nhìn lục thất tinh cấp bậc chiến đấu.
Vừa rồi Vĩnh Diệt bị hạn chế quá nhiều, chưa kể hai người bọn hắn không ai có kinh nghiệm chiến đấu giai đoạn ngũ tinh nên không được tính là.
Bất quá hắn hiểu hai bên đều muốn phòng bị đối phương bất ngờ t·ấn c·ông những người yếu hơn nên mới phải rời xa khỏi trung tâm chiến trường, đây là cách tốt nhất.
Lục thất tinh rời đi, tứ ngũ tinh đáp xuống gia nhập vào chiến trường.
Nơi đây không có chỗ cho tứ tinh trở xuống, trừ phi là muốn c·hết.
Một người ở trên không trung cao giọng nói: "Hai lão ca đâu rồi, ra tiếp tục trận đánh nào."
Là 24, vừa rồi hắn trở về chỗ của mẫu hạm nên không có bị Vĩnh Diệt cho chôn cùng một chỗ.
Vốn v·ết t·hương không phải quá nặng chủ yếu là tiêu hao nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này hắn đã hồi phục hoàn toàn.
Phạm Thiên ra hiệu cho Lạc Long đi mà nói chuyện với 24, hắn không muốn nói.
Lạc Long khó chịu nhìn hắn, lát sau thấy hắn thật không có động tĩnh gì đành phải tự mình ra mặt.
Không phải Lạc Long không muốn mặc kệ luôn tên này nhưng nếu nói chuyện tiếp có lẽ sẽ đào được chút thông tin về mấy tên lục thất tinh vừa rồi.
Lấy ra một cái loa, Lạc Long nói: "Có chuyện gì? Mà trước đó khai ra tên thật của mình đi, đừng ngay cả tên cũng không dám nói."
"Không có tên, cơ thể này chỉ có mã số, 24 chính là tên thật." 24 lắc đầu nói: "Đủ rồi, mau ra đây kết thúc nốt chuyện hồi nãy đi nào."
24 bây giờ khí tức ổn định, ánh mắt thanh tĩnh, đây là đã loại bỏ hiệu quả của thuốc.
"Không thể đâu, tao lại không ngu đến mức vác cái cơ thể tàn tạ này ra đánh nhau." Lạc Long nói.
Nghỉ nghĩ hắn lại nói tiếp: "Chi bằng tiếp tục trao đổi thì thế nào."
"Không cần nữa, mau ra đây hoặc bằng mọi giá tiểu đệ sẽ tập hợp lực lượng g·iết người con gái bên dưới kia. Người đó hẳn là rất quan trọng nhỉ."
Thấy 24 vô cùng kiên quyết, Lạc Long hai hàng lông mày nhíu chặt.
Đây là không muốn nói chuyện xuống tới.
Hắn không phải sợ Tuyết Nhan xảy ra chuyện gì nhưng không cần thiết phải gây thêm rắc rối.
"Để em!"
Âu Cơ không biết từ lúc nào đã tỉnh lại.
Lạc Long quay đầu nhìn, chưa hồi phục hoàn toàn nhưng không kém bao nhiêu.
"Có được không?"
"Thử mới biết được."
Âu Cơ thân hình chấn động bay ra khỏi màn chắn bay thẳng tới chiến trường.
Lạc Long ở đằng sau nhìn theo âm thầm cầu nguyện : "Cẩn thận."
Làm một người đã giao thủ qua với 24 hắn biết rõ độ nguy hiểm của người này.
Cả về kinh nghiệm chiến đấu, thực lực, ứng biến tình huống 24 đều không thiếu.
Lại thêm thân phận không tầm thường trang bị chắc chắn vô cùng phong phú.
Nói đơn giản chính là hắn hiểu rõ thực lực của 24, rất mạnh rất mạnh.
"Mày không nên để Âu Cơ ra, quá nguy hiểm."
Nghe Phạm Thiên nói, Lạc Long lạnh lùng nhìn hắn: "Thế sao mày không cản?"
"..."
Tại sao ư, vì hắn lo Tuyết Nhan gặp chuyện. Hắn tin Tuyết Nhan không dễ như vậy bị vây g·iết nhưng trọng thương chắc chắn có.
Cho nên khi Âu Cơ muốn ra tiếp chiến 24 hắn không có cản lại.
Nhưng không phải hắn xem trọng Tuyết Nhan hơn Âu Cơ, đối với hắn ai cũng đều rất quan trọng.
Lý do chính hắn không cản Âu Cơ là bởi Lạc Long cũng không có cản. Lạc Long sẽ không để Âu Cơ mạo hiểm nếu đối phương mạnh tới mức có thể nghiền ép Âu Cơ.
Có thể là Phạm Thiên không nói ra được, có thể Âu Cơ không bị g·iết nhưng cũng chỉ là có thể. Có thể Âu Cơ đánh được một trận với 24 nhưng tất cả đều chỉ là có thể.
Bây giờ hắn đang rất sợ, sợ Âu Cơ vì Tuyết Nhan mà gặp chuyện.
Nếu là bình thường Phạm Thiên còn có thể khẳng định là không thể nhưng hôm nay hắn không còn dám chắc chắn bất cứ điều gì. Từ có thể hôm nay được nhắc tới quá nhiều, một từ có thể kia bây giờ đối với hắn là vô vàn khả năng, mọi thứ đều có thể.
Âu Cơ bay tới trước mặt 24, hai người chỉ cách nhau trăm mét.
24 nhíu mày, hắn biết Âu Cơ, 19 vừa rồi chính là bị Âu Cơ g·iết.
Hắn không dám khinh thường Âu Cơ, không có nói về việc hai người kia để phụ nữ ra chiến đấu thay, quá vô nghĩa. Duy nhất quy tắc áp dụng tại mọi thế giới mạnh được yếu thua cường giả vi tôn.
Bầu không khí giữa hai người dần thay đổi, cảnh giác, ngưng trọng.
Lúc này cả hai đều không có mặc Rider, hai người đều muốn trước thử thăm dò một chút đối phương.
Một cây thương xuất hiện được Âu Cơ cầm chặt, cô không chuyên về bất cứ loại v·ũ k·hí nào nên bình thường rất hay đổi v·ũ k·hí sử dụng.
24 thì có hai nắm đấm gấu, hắn là người t·ấn c·ông trước.
Không khác, không có sự hỗ trợ của Rider hắn bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì đứng trên không trung. Mà đối phương rõ ràng là có thể thoải mái bay lượn.
Toàn thân khí huyết sôi trào, hắn tu luyện là võ sự hệ thống chuyên môn tu luyện nội kình cùng tinh thần ý chí, một quyền này đấm ra mang theo cuồn cuộn khí huyết chi lực đánh thẳng về Âu Cơ muốn ép đổi nơi xuống dưới đất đánh.
Còn tại sao lại kèm theo khí huyết chi lực, bởi vì giờ phút này Âu Cơ đang tỏa ra tử khí.
Từng luồng khói màu tím liên tục tỏa ra từ Âu Cơ để cho 24 cảm nhận được nguy hiển mà kèm theo khí huyết chi lực khi ra quyền.
Một quyền của 24 đánh tới khí huyết nhanh chóng bị thiêu đốt không còn, tử khí cũng mất đi một mảnh.
Âu Cơ một thương g·iết ra tử khí hóa rồng hung mãnh không gì sánh được.
Tử long há ra miệng lớn một nhát đớp xuống.
Tay của 24 chạm vào tử long lập tức bị ăn mòn.
"Phá."
Khí huyết bùng nổ thiêu đốt tử long sạch sẽ.
Nhưng một chiêu này cũng làm hắn không còn cơ hội mượn lực trên không, đã như cá nằm trên thớt.
Âu Cơ một thương quét tới, cô biết chỉ có đánh trên không trung bản thân mới có lợi thế, không thể để 24 rơi xuống.
24 b·ị đ·ánh bay lên trên.
Việc này xảy ra quá nhanh đến mức khi kịp định thần lại trước mắt hắn đã có một cây thương đang hướng thẳng đầu hắn bay tới.
Âu Cơ xuất hiện ở đằng sau 24, tử khí dày đặc hóa thành cự long lần nữa mở rộng miệng.
24 túm lấy cây thương đang bay tới, khí huyết tràn vào xua tan tử khí bám ở bên trên.
Một thương quét qua Âu Cơ lập tức b·ị đ·ánh bay nhưng cự long cũng kịp vẫy đuôi đánh 24 một đòn.
24 mượn lực của cự long hướng mặt đất bay xuống.
Hai chân vừa chạm đất hắn đã vào thế súc lực nhắm chuẩn Âu Cơ ném thương ra.
Âu Cơ tử khí bao trùm đưa tay ra muốn bắt lại thương.
Vừa đến gần khí huyết nổ tung, tử khí của Âu Cơ tiêu hao một lượng lớn.
Bên kia Phạm Thiên một lần nữa há hốc mồm nhìn Âu Cơ, một bộ chấn kinh không tưởng nổi.
Tử khí này, nào có loại tử khí nào màu tím.
Không phải không có nhưng vô cùng hiếm, đều là trong truyền thuyết cùng cổ tịch mới thấy nhắc qua.
Không tầm thường, luồng tử khí màu tím này không bình thường chút nào, có cái gì đó rất lạ.
Phạm Thiên nhìn khắp chiến trường, hắn mơ hồ cảm nhận thấy có cái gì đó đang di chuyển tụ tập về một chỗ.
Quay lại cuộc chiến, Tuyết Nhan còn đang khắp nơi g·iết chóc hấp thu tinh huyết.
Sự điên cuồng này ngày hôm nay đã khắc sâu vào tiềm thức của Phạm Thiên, hắn hoàn toàn không biết phải đi diễn tả như thế nào, chỉ có thể nói điên rồ, thèm khát, cuồng sát, máu lạnh, tất cả những thứ khủng bố nhất, kinh hãi nhất của một tên tâm thần s·át n·hân cuồng Tuyết Nhan đều có cả.
Thủ đoạn g·iết chóc tàn nhẫn độc ác, biểu cảm sung sướng, tiếng cười ghê rợn, hành động uống máu, những thứ này hắn đều từng thấy qua, không phải cái gì quá đáng sợ. Điều làm hắn sợ là rốt cuộc Tuyết Nhan đã trải qua những gì để rồi trở thành như này.
Tiếng cười của Tuyết Nhan truyền đi khắp nơi, giờ khắc này trên chiến trường đã có những người có cảm xúc thật sự.
Nhìn Tuyết Nhan bọn hắn phát ra từ sâu trong nội tâm sợ hãi, điệu cười ấy cả đời này bọn hắn cũng không thể quên được.
Một tên ngũ tinh người thật bị lưỡi hái của Tuyết Nhan chém chúng, lập tức nửa người của hắn bị đóng băng, nửa còn lại b·ị đ·âm thủng không biết bao nhiêu lỗ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn không c·hết ngay mà trơ mắt đứng đó nhìn máu của bản thân từng chút một bị hấp thu sạch sẽ, sau đó trước mắt tối sầm đi.
Không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng khi nhìn vào lưỡi hái của Tuyết Nhan bọn hắn có thể đoán ra được.
Trên lưỡi hái hiện ra một khuôn mặt người, là của tên ngũ tinh vừa rồi.
Gương mặt hắn đau khổ, miệng kêu gào vô cùng đau đớn trong tuyệt vọng liên tục không ngừng, có lẽ chỉ khi lưỡi hái vỡ nát hắn mới đạt được giải thoát là sự hủy diệt hoàn toàn.
Giờ khắc này Tuyết Nhan trong mắt người khác không khác gì ác quỷ.
"Ngon, thật thoải mái, thật là thơm. Tao đã bảo sẽ ăn hết bọn mày rồi mà dí ha ha ha ha."
Liếm chút máu còn sót lại trên lưỡi hái Tuyết Nhan rít gào hướng về những tên người thật khác.
Linh hồn, linh hồn, tao muốn linh hồn nhiều hơn nữa.
Hai tên tứ tinh gần đó bị Tuyết Nhan một đòn g·iết c·hết, trên lưỡi hái xuất hiện thêm hai khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng.
Sợ hãi lan tràn, tất cả đều cách xa ra khỏi Tuyết Nhan không muốn chiến đấu ở gần.
Nhưng người Lãnh gia đồng ý sao.
Đéo thể nào.
Bọn họ cuốn lấy không cho chạy đi đâu chỉ chờ tiểu thư của bọn hắn, Tuyết Nhan đến tận hưởng bữa tiệc này.
"Vừa nãy thật sự quá nhàm chán rồi. Bọn mày tới thật đúng lúc, giao nộp linh hồn của mình đi."
Tuyết Nhan hướng về một tên ngũ tinh ở gần nhất g·iết tới.
Có sự tham dự của quân hai bên chiến trường đi vào giai đoạn càng khốc liệt hơn, đặc biệt là với người nhân bản c·hết lại càng nhiều càng nhanh.
Đáng tiếc lần này không thuận lợi như vậy, tất cả đều đã biết sự lợi hại của Tuyết Nhan nào dám không cẩn thận ứng đối.
Cách đó khá xa Âu Cơ đã cùng 24 giao thủ vài lần, cả hai đều không có vẻ gì là tiêu hao quá nhiều, v·ết t·hương đều là một chút ngoài da.
"Khởi động vậy đủ rồi, toàn bị đè ra đánh dưới đất không vui chút nào."
24 cười nói, các v·ết t·hương nhanh chóng lành lại.
Âu Cơ ở phía trên không có đáp lại, duy nhất trả lời chỉ có ánh mắt khinh thường kia.
Chơi đùa, xạo chó không có ngượng mồm. Chơi đùa mà không thể hồi phục lại những v·ết t·hương bị tử khí ăn mòn.
Nói thì nói vậy Âu Cơ cũng không dễ chịu chút nào, những nơi bị khí huyết của 24 thiêu đốt không có dễ dàng hồi phục lại được.
Cứ tiếp tục thế này khó nói trước được kết quả là ai thắng nên nếu 24 muốn Âu Cơ không có ý kiến gì.